Sếp vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!
(Bài phê bình thủ trưởng sâu sắc và triệt để trong lễ tổng kết cơ quan)
Kính thưa thủ trưởng muôn vàn yêu quý của tất cả chúng ta (vỗ tay).
Hôm nay, tại cuộc họp tổng kết cuối năm này, cho phép tôi được thẳng thắn, quyết liệt, nghiêm khắc phê bình thủ trưởng với các khuyết điểm to lớn, nghiêm trọng sau đây.
Thứ nhất, tôi nhận thấy thủ trưởng là người tính nóng và rất thẳng tính. Khi anh em có điều gì không nên, không phải là thủ trưởng nói ngay, nói rất thẳng thắn, nói quyết liệt, nói không khoan nhượng. Do đó, đôi lúc một số anh em không hiểu hết tấm lòng cao quý của thủ trưởng nên đã tự ái, cho rằng thủ trưởng ghét bỏ gì mình. Nhưng thực tế, tấm lòng thủ trưởng cao lớn như núi non, bao dung như biển cả. Đề nghị thủ trưởng khẩn trương đề ra những biện pháp khắc phục nhược điểm này để anh em không hiểu sai về thủ trưởng.
 Nịnh sếp
Thứ hai, tôi cực lực phê bình thủ trưởng vì việc không chịu giữ gìn sức khoẻ. Thủ trưởng lao động suốt ngày từ sáng đến đêm cho công việc cơ quan. Có hôm 23 – 24 giờ còn thấy phòng thủ trưởng sáng đèn. Thủ trưởng vô cùng thiếu trách nhiệm với sức khoẻ của mình. Thủ trưởng không nhận thức được rằng sức khoẻ của thủ trưởng không phải chỉ là của thủ trưởng mà còn là tài sản vô giá của cơ quan.
Xin lỗi thủ trưởng cho tôi được thẳng thắn đặt vấn đề rằng, nếu như thủ trưởng làm việc nhiều quá, ốm đau ra đấy thì ai đủ sức chèo lái con thuyền cơ quan ta vẻ vang về đích? Ôi! Nghĩ đến điều này, tôi lo chết mất!
Về mặt này, tôi cương quyết yêu cầu một mặt, thủ trưởng phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, một mặt các phòng ban như tài vụ, công đoàn phải có kinh phí cũng như chế độ để trông nom, chăm sóc thủ trưởng.
Cũng cần nói thêm, hiện nay ở thành phố đang xuất hiện một phương pháp vật lý trị liệu do các em trẻ trung, xinh đẹp và thơm nức nở đảm nhận. Chỉ cần các em đưa bàn tay mềm như bún, mượt như nhung vuốt ve trên “mọi chốn, mọi nơi” là bao nhiêu mệt nhọc tan ra như xác pháo. Tôi phê bình cán bộ y tế cơ quan tại sao không sớm đưa thủ trưởng đi chữa trị theo phương pháp này?
Thứ ba, tôi không thể chấp nhận được quan niệm của thủ trưởng. Người xưa nói “Một kẻ làm quan cả họ được nhờ”. Trong khi đó thủ trưởng hết sức giữ gìn. Tôi đã tận mắt chứng kiến cô cháu họ bà chị vợ của ông anh vợ thủ trưởng tốt nghiệp tại chức cử nhân đến xin việc nhưng thủ trưởng đã thẳng thừng từ chối.
Thủ trưởng không nhận thấy, trong khi thiên hạ “cả họ làm quan” thì thủ trưởng chỉ có “cả nhà làm lãnh đạo”. Như thế là bất công. Tôi xin nhắc lại, đây là điều không thể chấp nhận, đề nghị thủ trưởng sửa chữa, khắc phục ngay, phải không các đồng chí. (Vỗ tay).
Thứ tư, tôi nghiêm khắc phê bình thủ trưởng về sự bê trễ việc nhà. Gia đình là tế bào của xã hội. Dân giàu thì nước mới mạnh. Trong khi đó, thủ trưởng chỉ chăm chú việc cơ quan. Đấy, những người cùng cấp với thủ trưởng họ đều 5-6 ngôi biệt thự. Trong khi đó thì thủ trưởng có mỗi căn nhà 5 tầng xây trên mảnh đất có vài trăm mét vuông. Khi cơ quan thừa gần mấy chục đất mặt đường không biết để làm gì, để lại cho thủ trưởng, nhưng cũng bắt thủ trưởng trả mấy trăm triệu đồng. Như thế là dã man, là tàn bạo, là vô ơn với công lao trời biển của thủ trưởng.
Đấy, trong khi nhiều gia đình nhân viên chúng ta chui vào trong xóm để tìm sự yên tĩnh hoặc chạy trốn ra ngoại ô để hưởng không khí trong lành thì thủ trưởng đã cam lòng hứng bụi bặm, hứng tiếng ồn cho mọi người nên đã chiềng ra mặt đường giữa trung tâm thành phố. Tôi chỉ đề nghị cơ quan tạo mọi điều kiện để giúp thủ trưởng khắc phục bằng cách tìm lô đất khoảng vài ba héc ta ở Sóc Sơn hay Đồ Sơn để thủ trưởng làm trang trại nghỉ ngơi cuối tuần.
Về đường con cái, điều này tôi thật sự khâm phục sự nhìn xa trông rộng của thủ trưởng. Trong khi cậu cả, cô hai, cậu ba tuổi trẻ dại dột dính vào mỗi tí heroin, thế là thủ trưởng gửi ngay sang các nước phương Tây để, danh nghĩa là du học nhưng thực chất là phá hoại tận gốc xã hội xấu xa của chúng. Tôi đề nghị vì sự nghiệp lâu dài, cơ quan cần tiếp tục đầu tư kinh phí để hỗ trợ cho các cô, các cậu, những sứ giả đi thực hiện sứ mệnh cao cả này.
Thứ năm, về đức tính liêm khiết, tôi có thể báo cáo rằng thủ trưởng của chúng ta là người cực kỳ liêm khiết. Đấy, có người bao lần mang phong bì đến biếu, thủ trưởng vẫn “cứ để nguyên xem sao”. Thủ trưởng không nhớ chứ em thì nhớ như in lần mang phong bì đến biếu, thủ trưởng không lấy phong bì mà còn nhắc nhở, rằng “có lệnh cấm nhận phong bì nên tớ chỉ… rút lấy ruột thôi. Còn phong bì (tức là cái vỏ ấy), thì cậu đem về”.
Vâng, mà thủ trưởng tài sản có gì đâu? Xe cơ quan, nhà công vụ, còn những cái biệt thự, vila là do các con của thủ trưởng và chị nhà làm thối móng tay…
Vâng, chúng em vô cùng biết ơn tấm lòng cao cả, đức hi sinh của thủ trưởng và mong rằng, thủ trưởng sẽ mãi mãi khỏe mạnh để sát cánh cùng anh em. (Vỗ tay)
Thủ trưởng vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế! (Tiếp tục vỗ tay).
Bài thơ dưới đây của bác Dương Huy, đăng trên báo Văn nghệ cách đây khoảng 30 năm, xin phép bác đăng lại và vì đã lâu, có thể không chính xác. Mong tác giả lượng thứ.
Những điệp từ, từ láy “xóc xóc”, “hốt hoảng, lật đật, long đong, rối rít, quẩn quanh…” đã làm không khí cơ quan từng bừng, náo nhiệt trong ngày “thủ trưởng hắt hơi”!
Thủ trưởng hắt hơi
Bỗng dưng thủ trưởng hắt hơi
Làm phòng hành chính rối bời cả lên
Y tá xóc xóc ống tiêm
Văn thư hốt hoảng đi tìm lá xông
Kế toán lật đật, long đong
Dạ anh cầm mấy triệu đồng chi nhanh
Trưởng phòng rối rít quẩn quanh
Buông màn trải nệm mời anh tăm nằm
Công đoàn vội vã hỏi thăm
Phong bì dày cộp, chuối cam chín vàng…
Té ra thủ trưởng cảm xoàng
Hắt hơi một tiếng, sánh ngang sấm trời!
“Thuốc thúc đẩy… tham nhũng”?!
Chuyện nhầm lẫn thời nào cũng có và ai cũng có thể nhầm. Gần đây nhất, người dẫn chương trình đã trao nhầm vương miện hoa hậu khiến cả thế giới xôn xao. Ở nước Việt Nam ta, chuyện nhầm chả có gì lạ. Bé đi học thì ngồi nhầm lớp, lớn làm cán bộ thì ngồi nhầm ghế, đến chiếc áo cũng mặc nhầm… thầy tu. 
Ở Nghệ An, nhà sản xuất đóng gói nhầm “thuốc tăng trọng chuột” vào bao “thuốc diệt chuột” nên chuột càng ăn bả, càng lớn nhanh, béo tốt (Xem thêm tại đây).
Giống như cái bệnh tham nhũng của xứ ta, càng trị càng lớn mạnh, càng ngăn chặn, càng phát triển, càng chống, càng tươi tốt xum xuê, nặng nề đến mức Phó Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc kêu lên đầy lo ngại: “Tham nhũng đang trở thành nguy cơ chính đe dọa sự ổn định chính trị, sự tồn vong của chế độ”.
Hay là ta… đóng gói nhầm “thuốc tăng trưởng” và bao bì “thuốc chống tham nhũng” nhỉ? Vì nếu không, sao tham nhũng càng diệt lại càng béo tốt? (Xem thêm tại đây).
Vì thế, vẫn còn đó câu hỏi Việt Nam bao giờ đẩy lùi được tham nhũng? (Xem thêm tại đây)
Những câu nói nghe quen quen: “Phải tăng cường phòng chống tham nhũng từ tầm cao sinh tử, tồn vong. Cán bộ đảng viên phải đặt liêm khiết, tự răn lên hàng đầu, phải quý trọng danh tiết, quý trọng danh dự, phẩm hạnh, phải quản tốt 7 vấn đề: chính trị, kinh tế, danh dự, gia đình, tình thân, tự do và sức khỏe”.
Nhưng “vui” thay, tác giả của lời phát biểu hùng hồn trên lại là một vị… “đại tham nhũng” có lối sống hết sức xa hoa: “Mỗi khi đi ra ngoài tỉnh công cán khảo sát, Lương đều bao cả chuyến máy bay, kéo theo một đội ngũ tùy tùng hùng hậu. Trước khi xuất hành, hãng hàng không phải đưa máy tính đến mở cho Lương xem ảnh các cô tiếp viên, để Lương lựa chọn em trẻ đẹp phục vụ; các bữa ăn trên máy bay cũng rất xa xỉ”.
Vâng, nhưng cũng rất may, đó là chuyện ở bên kia biên giới. Vạn Khánh Lương, người từng là Ủy viên Dự khuyết Trung ương khóa 18, Ủy viên Thường vụ Tỉnh ủy Quảng Đông, Bí thư Thành ủy Quảng Châu, Trung Quốc (Xem thêm tại đây).
Vạn Khánh Lương khóc nức nở trước vành móng ngựa 
Hà Nội bị bao vây, đường công thành… đường ông!
Bình tĩnh. Rất bình tĩnh. Hà Nội đang đứng trước nguy cơ trở thành thiếu phụ cô đơn ngày ngày ra Hồ Tây, Hồ Gươm soi mình ngắm nhan sắc, vì đang bị bao vây bởi các trạm thu phí (Xem thêm tại đây) .
Mới đây nhất, để “ép” người dân đi vào đường cao tốc với mức phí khủng phí QL5 đã tăng rất cao. Đi ôtô ở tuyến đường này, tiền phí đắt hơn tiền xăng.
Song, người dân luôn sáng tạo trong đau đớn. Như trong chiến tranh, một con đường máu đã được mở:(Xem thêm tại đây).
Thời xe công biến thành xe ông, nhà công biến thành nhà ông chưa qua, đến thời đường công biến thành… đường ông!?
Chuyện sử dụng xe công làm việc riêng đã thành… phổ biến. Chuyện hàng chục xe con dàn hàng đi ăn giỗ khiến bạn đọc rung động trái tim, cảm xúc trào dâng thành thơ ca: “Xe công là tiền của dân. Ta làm quan lớn... ai dâng ta... xài! Dân đen tích cực... đi cày. Kiếm tiền nộp thuế... (cho) quan xài thả ga...!”  (Xem thêm tại đây).
Cứ tưởng vậy đã là “khủng văn kinh” thì giờ đây, xe biển xanh còn “kinh văn khủng” hơn, chở quý bà đi… đánh bạc.(Xem thêm tại đây). Vậy có thơ rằng “Thế gian này tôi đã đi ngàn dặm – Có thể nhiều hơn cơ – Dùng xe công chở quý bà đi đánh bạc - Quả tôi chưa thấy bao giờ - Phổ theo bài thơ Bốn đêm say”.
 Xe biển xanh
Cuối tuần, xin gửi các đấng mày râu ít tắm trong mùa đông rét buốt thông tin này: Nhiều cô dâu Việt không chịu nổi đàn ông Trung Quốc (Xem thêm tại đây). Lý do, nhiều người có vấn đề về vệ sinh cá nhân, anh ta thường xuyên không tắm và người bốc mùi.
Vâng, người “bốc mùi” sẽ bị vợ bỏ!
Xin chúc mừng những ai hay tắm.
Những người đàn ông nông thôn Trung Quốc đang cùng cha mẹ đến xem quảng cáo "môi giới hôn nhân" ở Nam Kinh - Ảnh: news.com.au