12:08 | 27/01/2014
(PetroTimes) - Quả thật, đi đuổi người bán chữ, cho chữ… xem ra chả “văn” tí nào?
Sở Văn hóa Hà Nội và Ban quản lý Văn Miếu ra tay dẹp phố “ông Đồ” Văn Miếu.
Họ bắt các “ông Đồ” (có đăng ký) ra ngồi chỗ hồ Văn, trước cửa Văn Miếu, và cho dựng lù lù dãy lều bạt trắng lôm lốp quay lưng vào Văn Miếu.
Về mặt thẩm mỹ, thì quả là những người thiết kế khu “chợ chữ” mới, đúng là… mù dở!
Lều ông Đồ ở hồ Văn hiu quạnh.
Thứ nhất là xấu không thể tưởng được.
Thứ hai là để các ông Đồ thật (và Đồ… rởm), ngồi… quay đít lại với “Cửa Khổng, Sân Trình” là quá vô lễ.
Thứ ba là khu vườn Văn này quá chật chội và không ra dáng “chợ chữ” chút nào.
Và thứ tư, là họ đã hợp thức hóa việc “chặt chém” - ấy là cho yết bảng giá dịch vụ “bán chữ”. Một tờ giấy viết thư pháp, theo bằng này, đắt gần… 10 lần giá gốc!
Bảng hợp thức hóa cho chặt chém.
Hậu quả nhỡn tiền là có cảnh các “ông Đồ" cắp bút nghiên chạy như vịt khi thấy cảnh sát?
Hậu quả là các ông Đồ bị nhốt trong khu vườn Văn ngồi… ngáp ruồi?
Và hậu quả là phố Văn Miếu vẫn tấp nập? Người ta vẫn ngang nhiên bày mực Tàu, giấy đỏ.
Đành rằng từ các năm trước, Văn Miếu trở thành phố “ông Đồ” là do tự phát. Rồi sau chính quyền mới quản lý lại và có thu phí. Nhưng do chẳng có quy hoạch, và với tầm nhìn “không quá sống mũi” của những người có trách nhiệm quản lý, nên phố “ông Đồ” trở nên nhộm nhoạm, gây mất trật tự đô thì trong những ngày Tết, và cũng làm mất mỹ quan.
Khu lều quay lưng vào Văn Miếu.
Thế thì lẽ ra, họ cần quy hoạch lại phố “ông Đồ”, thậm chí có thể biến con phố ngắn này thành phố đi bộ trong những ngày Tết thì đã sao? Rồi có thiết kế lều chõng cho tử tế.
Và đặc biệt là phải phân loại ra, ông Đồ nào là “Đồ thật”, còn ai là “đồ… rởm”, thậm chí là “đồ… đểu” nữa? Có không ít những người cũng cậy đứng tuổi, để thêm tí râu tóc cho có vẻ “nhà Nho”, và cũng bút nghiên, mực tàu, giấy đỏ ra ngồi viết chữ. Mà chữ nghĩa thì cũng chỉ lem nhem, quanh đi quẩn lại “Nhân nghĩa lễ…” tất nhiên là cả “trí… trá !?”.
Và phố Văn Miếu vẫn là phố ông Đồ.
Theo một nhà thư pháp có danh tiếng cho biết, thì sở dĩ năm nay họ nghĩ ra cái mẹo dồn các nhà thư pháp vào vườn Văn, cũng là một cách để kiếm tiền cho Ban Quản lý Văn Miếu. Vì nếu để ở phố Văn Miếu, Ban Quản lý chẳng được gì, mà phường lại thu được tiền. Còn bây giờ làm thế này, Ban Quản lý hy vọng thu được tiền, nhưng phường sở tại thì lại… thất thu? Vậy là phường cũng chẳng hơi sức đâu mà đi đuổi những người mong bán chữ kiếm thêm mấy ngày Tết.
Các ông Đồ vẫn điềm nhiên viết chữ ở phố Văn Miếu, mặc cho cảnh sát đi dẹp.
Mà quả thật, đi đuổi người bán chữ, cho chữ… xem ra chả “văn” tí nào?
Chính quyền Hà Nội từ xưa đến nay, hay có cái trò, quản cái gì không được, làm không ra hồn, làm theo kiểu “đánh trống bỏ dùi” thì là cấm!
Nhà văn Nguyễn Như Phong
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét