Trang

Hiển thị các bài đăng có nhãn Văn hóa thể thao Việt Nam. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Văn hóa thể thao Việt Nam. Hiển thị tất cả bài đăng

21 tháng 9, 2019

Tiếng nấc của cõi lòng

"Những vần thơ tuyệt vọng là những lời tuyệt mỹ. Những bài ca bất tử nguyên là tiếng nấc của cõi lòng". (Sưu tầm)
Bạn đừng tiếc 5 phút để đọc những dòng tâm sự của Lã Minh Luận- cô giáo dạy văn ở Hà Nội, qua lời giới thiệu và bình luận sách của chị. 5 phút này sẽ có giá trị bằng ngày, bằng tháng, thậm chí bằng năm suy ngẫm.
Xin giới thiệu bài viết ngắn của chị !
BẠN ĐÃ ĐỌC “ĐÈN CÙ” CỦA TRẦN ĐĨNH CHƯA?
Suốt 7 ngày mình bị chúng “xiềng” nhưng mình đâu có để thời gian trôi bỗ bã, vô ích. Mình nằm khểnh nghe đọc ĐÈN CÙ của nhà báo Trần Đĩnh, trên kênh youTub. Nói đến đèn cù, người ta nhớ đến câu ca của trẻ đồng dao:
Khen ai khéo vẽ đèn cù
Voi giấy, ngựa giấy... tít mù nó lại vòng quanh...
Là một trong những nhân chứng lịch sử hiếm hoi của nửa cuối thế kỉ XX còn sót lại, Trần Đĩnh viết ĐÈN CÙ như một món nợ của đời ông. Ông viết cuốn sách không nhằm để nói về mình mà cốt lõi của cuốn hồi kí là nhằm dựng dậy, làm sống dậy những giai đoạn lịch sử khốc liệt đầy đau thương, đầy máu và nước mắt của dân tộc Việt Nam. Những sự kiện lịch sử ấy gắn với những tên tuổi bằng xương bằng thịt - cái gọi là người đương thời, nhân vật lịch sử, những người đồng chí của tác giả, từ khi họ cướp được chính quyền cho đến bây giờ... các hậu duệ của họ, kẻ vẫn “đeo mặt nạ”, kẻ vẫn tiếp tục “bật nắp bô”, bất chấp sự sống còn của một đất nước đã có bề dày ngàn năm lịch sử.
Bằng lời kể chuyện chân thành, giản dị và hết sức tự nhiên, hóm hỉnh, Trần Đĩnh đã làm hiện lên những bóng người từ R ra, họ như những ngựa giấy, voi giấy... cứ tít mù, vòng quanh một ngọn đèn lay lắt, vô hồn, vô cảm, vô dụng, bất tri, bất lương (chủ nghĩa Mác-Lê-Mao...). Họ tôn thờ, họ bắt chước... nhưng tuyệt đối không bắt chước được những sáng tạo, phát minh, phát kiến lớn lao của khoa học công nghệ, mà chỉ học được những cái gì phản lại, chống lại loài người văn minh như CẢI CÁCH RUỘNG ĐẤT, CÁCH MẠNG VĂN HOÁ, CÁCH MẠNG BẠO LỰC, BÓP NGHẸT QUYỀN TỰ DO, DÂN CHỦ, NHÂN QUYỀN... Duy trì nền KINH TẾ XHCN... Tác giả cũng làm sống lại những trăn trở, đau thương của những gương mặt cấp tiến, những người nhìn ra sự thật, nhìn ra con đường mà đảng đang dẫn dắt dân tộc bước vào là vô cùng sai lầm, sai trái, không chỉ chết người mà còn làm chết cả một dân tộc, giống nòi, trong đó có ông và những nhà văn, nhà báo, một số tướng lĩnh hiếm hoi... Nhưng... tất cả đều bị đảng khép tội “xét lại”, bị tù đày, bị thủ tiêu, đầu độc... một cách tàn ác...
Song nếu chỉ đọc ĐÈN CÙ mà chưa đọc ĐÊM GIỮA BAN NGÀY của Vũ Thư Hiên, THIÊN ĐƯỜNG MÙ của Dương Thu Hương, NHỮNG NGÃ TƯ VÀ NHỮNG CỘT ĐÈN của Trần Dần, BA PHÚT SỰ THẬT của Phùng Quán; HỒI KÍ của Trần Đức Thảo, HỒI KÍ của Nguyễn Đăng Mạnh, Nhật kí RỒNG RẮN của Trần Độ, 10 tập phim CHIẾN TRANH VIỆT NAM hay The Vietnam War (bộ phim tài liệu của hai đạo diễn người Mỹ Ken Burns và Lynn Novick mô tả chi tiết về cuộc chiến tranh Việt Nam, được công chiếu vào ngày 17 tháng 9 năm 2017, trên đài PBS (Mỹ)... và nhiều những TÀI LIỆU MẬT, HỒ SƠ MẬT của ĐCS bị rò rỉ ra ngoài nữa... thì bạn đọc sẽ không thể hình dung ra hết được bức tranh toàn cảnh của “tấn trò đời và những thằng hề” diễn thô, diễn dở thế nào... 
Chúng ta đang sống trong một cái lồng lớn, đang mang vác một cái VẠ CHẾT LÒNG, cái hậu quả từ quá khứ đau thương và càng đau đớn hơn khi chúng ta đang ngồi nhìn cảnh chết dần của chính mình, của tương lai con cháu, do chính những voi giấy, ngựa giấy, voi giày ngựa xéo mà nên... 
Chao ôi! Cứ nghĩ đến hiện tình đất nước mà tim mình muốn vỡ bạn đời ơi! 
Lã Minh Luận

30 tháng 1, 2019

Tiền có thể mua tất cả nhưng tình người là vô giá!

"Chứ mẹ chết thì phải làm sao hả chú?"
Khoảng 5h sáng ngày 22/8 tại sân bay Tân Sơn Nhất, một người phụ nữ quê gốc Thanh Hóa làm thủ tục ở quầy vé. Nhìn là biết người nghèo vì áo quần cũ kỹ, mặt mày hốc hác, tiều tụy, đã vậy lại còn thấp bé, chỉ độ 1,5m. Với thái độ khẩn cầu, chị xin được đổi giờ bay chuyến 6h, nhưng chuyến bay đã hết vé, chỉ còn hạng thương gia. Muốn đổi vé, chị phải bù thêm 1,5 triệu đồng.
Những người xung quanh nhìn một người phụ nữ tiều tụy, nghèo khổ ấy lục túi lấy tiền, những đồng tiền chẵn lẻ khác nhau chứng tỏ được thu gom theo kiểu bỏ ống, nhưng cũng đủ để bù giá vé. Ai cũng ngạc nhiên khi thấy chị quyết định không chút đắn đo, có người còn cười cợt vì cho rằng nghèo mà “chơi leo”. Hầu như chị không quan tâm đến thái độ, ánh nhìn của những người xung quanh, với chị, được đổi giờ bay sớm hơn là quan trọng nhất.
Nam nhân viên giám sát mặt đất như muốn xác định lại: “Chị mua vé hạng thương gia cơ à?”. Chị đáp lại: “Dạ vâng! Chứ mẹ chết thì phải làm sao hả chú?”.
Những người xung quanh nghe câu nói của chị đều lặng ngắt và thực sự chia sẻ. Có thể chị không hề biết hạng thương gia là gì, và chị cũng không bận tâm khi phải thêm số tiền không nhỏ đối với chị, để chỉ về với mẹ sớm hơn một giờ. Một giờ thôi nhưng quý báu vô cùng.
Cuộc mưu sinh và cái nghèo không cho chị có cơ hội bên mẹ những ngày đau yếu, chỉ khi tử biệt sinh ly mới tất tả chạy về. “Chứ mẹ chết thì phải làm sao hả chú?”, một câu nói chưa đựng nỗi đau và cũng là sự uất hận của người con không gặp mặt mẹ trước khi mẹ mất.
Câu chuyện lên đến cao trào cảm xúc ở đoạn sau. Nam nhân viên sau khi nghe chị nói đã chạy đi một lát rồi quay trở lại. Anh nói: “Em đổi vé xong rồi, chị đi đi nhé. Không phải bù thêm tiền bạc gì đâu”. Ngay sau đó, một nữ nhân viên khác gửi lại cho chị 1,5 triệu đồng.
Không ai biết nam nhân viên ấy đã làm cách gì để giúp chị. Có thể anh đã trình bày hoàn cảnh của chị với người có trách nhiệm cao hơn, và mọi người đã nhanh chóng xử lý, chuyển chị lên hạng thương gia nhưng không thu tiền. Dù cách gì thì cũng đã có một kết thúc rất đẹp. Rất cảm ơn những tấm lòng nhân hậu, đã làm cho cuộc sống đáng yêu hơn.

4 tháng 1, 2019

Thời MINH MẠNG lãnh thổ VN lớn gấp 1,7 lần hiện nay

Thời nhà Nguyễn vào thế kỷ 19, lãnh thổ Việt Nam hết sức rộng lớn. Đỉnh điểm vào thời vua Minh Mạng, lãnh thổ Việt Nam rộng 575.000 km2, gấp 1,7 lần so với diện tích ngày nay. Vậy lãnh thổ Việt Nam thời nhà Nguyễn gồm những vùng đất nào mà có thể rộng lớn đến vậy?
Sau khi vua Gia Long lên ngôi, nhà Nguyễn được xây dựng rất mạnh mẽ, khiến các nước lân bang ở phía tây là Ai Lao và Campuchia đều phải thần phục, mong nhận được sự bảo hộ từ Việt Nam.
Ai Lao thần phục
Thời kỳ này Việt Nam và Xiêm La (tức Thái Lan ngày nay) đều đặt ảnh hưởng lên Ai Lao, khiến quốc vương Ai Lao phải xin thần phục cả hai nước. Nhiều xứ ở Ai Lao xin được đặt dưới quyền bảo hộ của Việt Nam, các vùng ngày nay gọi là Sầm Nứa, Trấn Ninh, Cam Môn và Savannakhet giáp với Thanh Hóa, Nghệ An, Hà Tĩnh, Quảng Trị đều xin trở thành nội thuộc. Nhà Nguyễn cho sáp nhập các vùng này vào lãnh thổ, phân thành các châu, phủ thuộc Việt Nam.
Campuchia mong được bảo hộ
Thế kỷ 15 đến thế kỷ 19 được xem là thời kỳ tăm tối của đất nước Campuchia khi mà sức mạnh của đế quốc Khmer không còn. Vào thế kỷ 15 Xiêm La chiếm được kinh thành Angkor, cuối thế kỷ 16 thì chiếm được kinh thành mới ở Lovek. Đến thế kỷ 17, các đời chúa Nguyễn ở phương Nam trợ giúp người Khmer nổi dậy chống lại sự chiếm đóng của Xiêm La, nhờ đó người Khmer liên tục giành được chiến thắng. Cuối thế kỷ 17 nhà Nguyễn lập ra phủ Gia Định kiểm soát cả vùng Đông Nam Bộ.
Năm 1771, Xiêm La cho quân tiến đánh Campuchia, đường thủy tiến đánh Hà Tiên. Chúa Nguyễn phải cho quân sang cứu Campuchia và đánh quân Xiêm La ở Hà Tiên. Cuộc chiến kết thúc bằng việc Xiêm La và Việt Nam cùng rút khỏi Campuchia. Xiêm La giữ quyền chi phối Campuchia, còn Việt Nam giữ được vùng Hà Tiên.
Năm 1833 diễn ra cuộc nổi dậy của Lê Văn Khôi ở thành Gia Định, vua Minh Mạng cử Trương Minh Giảng đến dẹp loạn, Lê Văn Khôi thua chạy đến cầu xin Xiêm La trợ giúp. Quân Xiêm La nhân cơ hội này tiến đánh Việt Nam, thế nhưng bị quân của nhà Nguyễn đánh bại.
Không chỉ thế, nhà Nguyễn còn cho quân sáng đánh Xiêm La ở Campuchia, chiếm giữ và bảo hộ hầu hết đất nước này, loại bỏ ảnh hưởng của Xiêm La, chỉ còn vùng đất nhỏ là Nam Bàn là thuộc về người Khmer. Nhà Nguyễn sáp nhập các vùng đất Campuchia vào lãnh thổ, đặt tên là Trấn Tây Thành, chia ra thành nhiều phủ, huyện, sắp đặt các quan lại người Việt đến cai trị.
Năm 1835, diện tích Việt Nam vô cùng rộng lớn, bao gồm vùng đất Ai Lao (tức Lào ngày nay), hầu hết phần đất của Campuchia, diện tích rộng 575.000 km2, gấp 1,7 lần so với Việt Nam bây giờ (diện tích Việt Nam hiện là 331.698 km2, theo cổng thông tin điện tử chính phủ năm 2009).
Trước sự lớn mạnh của mình, năm 1839 vua Minh Mạng cho đổi tên nước từ Việt Nam thành Đại Nam, tức quốc gia rộng lớn hùng mạnh phương Nam. Đây chính là nguyên nhân và ý nghĩa của quốc hiệu này.
Trần Hưng TRITHUC VN

3 tháng 1, 2019

Việt Nam cường thịnh nhất Châu Á thời GIA LONG- MINH MẠNG

Hãy tát vào miệng kẻ nào nói "Nguyễn Ánh cõng rắn cắn gà nhà"!
BT Bùi Quang Vinh trích từ tài liệu của Ngân Hàng Thế giới: Năm 1820, Việt Nam đã có vị thế đáng nể trong khu vực về dân số và quy mô kinh tế, lớn hơn Philippines và Myanmar cộng lại, gấp hơn 1,5 lần Thái Lan, thu nhập bình quân đầu người xấp xỉ bình quân thế giới.

Lãnh thổ VN thời Minh Mạng lớn gấp 1,7 lần ngày nay là minh chứng cho một thời kỳ cường thịnh.
Một điểm lạ lùng độc đáo của vua Minh Mạng là chủ trương: TỰ DO NGÔN LUẬN. 
Quốc sử quán triều Nguyễn khi biên soạn bộ Minh Mệnh chính yếu đã dành hẳn một thiên, gọi là “Quảng ngôn lộ”, nghĩa là mở rộng đường ngôn luận.
Dưới sự trị vì của vua Minh Mệnh, nước Việt ta không những là quốc gia có cương thổ rộng lớn nhất trong lịch sử dân tộc, bao gồm đất liền và biển đảo, trong đó có Hoàng Sa và Trường Sa, mà còn là quốc gia cường thịnh nhất ở châu Á thời bấy giờ, vượt xa cả Nhật Bản.
Là một minh quân, có lẽ Minh Mệnh là vị vua để lại nhiều di sản nhất cho dân tộc về cương vực lãnh thổ, về kinh tế và văn hóa, về quốc phòng, về ngoại giao và các chính sách an dân… Những di sản ấy không chỉ được ghi trong sử sách, mà ngày nay chúng ta còn có thể nhìn thấy trong thực tế, có thể “sờ mó” và thụ hưởng chúng. Các địa giới hành chính, hệ thống phòng thủ biên giới, bờ biển và hải đảo qua các giai đoạn tuy có dịch chuyển, tăng cường, gia cố, nhưng về căn bản đã được thiết lập dưới thời vua Minh Mệnh. Ngày ấy nước ta mạnh đến mức có người chặn xa giá dâng thỉnh nguyện xin nhà vua đem quân lấy lại vùng Lưỡng Quảng, vốn thuộc đất Lĩnh Nam của ta từ thời Hai Bà Trưng, về lại cho Việt Nam. Tất nhiên nhà vua không làm cái chuyện tiêu tốn máu xương và thiếu khả thi đó nên bảo người ấy là “cuồng ngôn”, nhưng ông thừa sức khiến cho Trung Quốc không dám động đến một sợi lông chân của người Việt, không dám xâm phạm một ngọn cỏ của nước Việt. Đối với các nước lân bang, ông thực hiện chính sách hòa ái, vỗ về che chở, chứ tuyệt đối không ức hiếp. Ông còn phong quan tước cho các hậu duệ của hoàng tộc Chiêm Thành và trân trọng tấm lòng của họ đối với cố quốc.
Nhiều bậc minh quân ngày xưa từng xuống chiếu cầu lời nói thẳng, nhưng thường là hư văn, ít tính khả thi. Vua Minh Mệnh thì khác, ông rất ghét hư văn, ông hành xử một cách chân thành để đảm bảo thực chất.
Ngay sau khi lên ngôi, nhà vua hạ tờ sắc cho 6 bộ phải nộp tất cả các tờ tấu từ các nơi gửi tới, dù có “hợp lẽ” hay không, bởi vì trước đó các bản tấu dâng lên vua phải lập thành 2 bản, Bộ mở ra xem trước 1 bản, nếu thấy không cần thiết thì giữ lại không dâng lên. Ông làm vậy là để phòng ngừa các quan ở Bộ che lấp nhà vua, tự ý bác bỏ những lời ngay thật. Vua dụ bảo quan Thượng thư Bộ Lại Nguyễn Hữu Thận: “Bề tôi thờ vua có thể phạm đến nhà vua chứ không được ẩn giấu điều phải, điều trái, điều nên làm hay không nên làm, mọi điều nhất thiết phải nói thực”.
Đại thi hào Nguyễn Du lúc đó giữ chức Hữu Tham tri Bộ Lễ. Là một bậc tài danh nhưng Hữu tham tri Nguyễn Du lại nhút nhát ít khi dám tâu bày sự thật, khiến cho nhà vua phải nhắc nhở: “Ngươi cùng quan Hữu tham tri Bộ Lại đã được trẫm tri ngộ, đều nên hết sức mà tỏ lòng thành thật, nếu đã biết thì không điều gì là không được nói, dâng điều phải bỏ điều trái để làm tròn chức vụ, nếu chỉ nín lặng không nói thì còn có ích gì”. Liền theo đó, nhà vua đã ban chiếu tìm người nói thẳng. “Người muốn thấy hình dáng của mình phải nhờ đến gương tỏ, vua muốn biết lỗi lầm của mình phải đợi kẻ trực thần”, tờ chiếu viết, “lời nói các ngươi như vàng ngọc, được nói thẳng những điều lầm lẫn của trẫm mà không phải kiêng kỵ”. Ông không những kêu gọi các bề tôi, những “kẻ sĩ dám trái với nhà vua” mà còn “tìm đường ngôn luận cho đến cả người cắt cỏ, kiếm củi” nói thẳng sự thật về chính sự, về nỗi khổ của dân chúng và về sự sai trái của bản thân hoàng đế.
Do vậy mà vào thời của ông, có rất nhiều bản tấu thẳng thắn của các quan và thường dân, thậm chí có người còn đón xa giá để tâu trình trực tiếp. Mọi lời tấu đều được ghi nhận, điều gì hợp lý được đem thi hành ngay, những lời nói sai thì được nhắc nhở chứ không bắt tội (tất nhiên là trừ những lời quỉ quái hoặc vu cáo sai sự thật xuất phát từ ác tâm, gây tổn hại cho người vô tội).
Năm Minh Mệnh thứ hai, vua ngự đến một trường thi, có người ở trấn Kinh Bắc dâng “15 điều quốc sách”, phần lớn là những điều vu khoát (những lời viễn vông không thực tế), người này bị quan sở tại bắt giữ, nhưng nhà vua nói: “Trẫm mở đường cho dân chúng được ngôn luận, đâu có vì câu nói mà bắt tội người ta”, rồi tha cho người ấy.
Năm Minh Mệnh thứ tám, có sự kiện Thái Lan đem quân đánh nước Lào, triều thần nghị bàn không nên can thiệp, khi nào Thái Lan đem quân đánh vào nước ta thì mới tấn công. Quan Tham tri Bộ Lại Hoàng Kim Hoán dâng sớ hiến kế không thể bỏ rơi nước Lào, mà phải đem quân đến biên giới để nước Lào biết là có quân viện trợ mà hăng hái phục thù, sau đó ta đem quân tiến vào cùng với quân Lào hợp lực đại trương thanh thế tấn công Thái Lan, sau đó trả lại quốc hiệu và kén người bề tôi để bảo hộ nước Lào, nước Thái sẽ thế suy sức yếu không dám chống lại nước ta nữa. Đình thần nghị bàn cho rằng “Kim Hoán bàn việc binh trên tờ giấy, về lý lẽ, về tình thế, về địa hình nhiều điểm không thi hành được”. Nhà vua bảo đình thần nói đúng, nhưng ông cho rằng sự tâu trình của Hoàng Kim Hoán cũng là hết lòng lo toan việc nước, chẳng qua đó là “ý kiến của một người không tự biết là không hợp lẽ” mà thôi. Dù tờ sớ bị bác bỏ nhưng nhà vua vẫn lưu ý đình thần không nên vì vậy mà lui bước trong việc nói thẳng.
Vào năm Minh Mệnh thứ mười bốn, quan Hiệp biện đại học sĩ Nguyễn Khoa Minh tâu rằng, trước đây có một số quân dân Nam bộ do bị ức hiếp nên phải theo giặc (chỉ cuộc nổi dậy của Lê Văn Khôi), nay giặc yên đã ra thú tội để được trở về quê quán, thế mà quan địa phương vẫn nã bắt tra tấn, việc đó gây bất an cho dân. Nhà vua bảo ông đã giáng tờ dụ không trị tội những người bị bắt hiếp phải theo giặc mà nay còn bắt bớ tra tấn và chưa ai nói với ông việc đó cả, “nay Nguyễn Khoa Minh đem việc ấy tâu bày thật đáng ban khen”.
Minh Mệnh là ông vua quan tâm đặc biệt đến nỗi khổ của dân chúng. Suốt 21 năm làm vua, năm nào ông cũng giảm thuế cho dân, không năm nào tăng thuế, khi giá lúa lên dân gặp khó khăn thì xuất lúa kho bán rẻ cho dân để bình ổn giá, khi dân gặp hoạn nạn thì lập tức xuất kho cứu tế. Những gì gây phiền hà cho dân, dù là chuyện nhỏ nhất ông cũng kiên quyết bãi bỏ. Quan Nội vụ lang trung Lê Vạn Công thấy dân Quảng Bình phải lấy đá hoa cương cho Nhà nước rất khổ cực, nhân đó tâu: “Việc lấy đá ở tỉnh Quảng Bình không tiện cho dân chúng”. Vua cho kiểm tra thấy đúng, nên lập tức ra lệnh bãi bỏ, phạt quan địa phương và thưởng cho Lê Vạn Công. Nhân đó, giáng tờ dụ cho các quan: “Lê Vạn Công theo chỉ dụ đi bán thóc cho dân, đi quan tỉnh Quảng Bình mà để ý đến điều đau khổ của dân chúng, về kinh bảo trẫm, trẫm rất hài lòng, cho nên đặc cách hậu thưởng để nêu cho những người nói thẳng”.
Dẫn chứng cho việc triều đình cần những lời nói thẳng đến mức nào, nhà vua bảo trước đây ông đã cho trải chiếu trên điện để người muốn tâu việc gì thì quỳ xuống đó cho khỏi lạnh lẽo, nhưng ông không hiểu vì lẽ gì mà suốt hai năm không có ai đến quỳ vào chỗ ấy, cho đến khi gặp mưa to gió lớn ông sai cuộn chiếu đi thì thấy ở dưới còn có lớp chiếu bằng mây, ông mới biết quỳ vào đó đau đầu gối nên không có ai quỳ. Nhân đó ông kết luận: “Đến một việc nhỏ ngay trước mắt mà sự thông minh của trẫm còn không nghĩ tới, huống gì là việc khác”.
Minh Mệnh không thích người ta tâng bốc. Ông là nhà thơ lớn, đã để hàng ngàn bài thơ hay, trong đó có nhiều bài là kiệt tác thi ca, nhưng quan niệm thi ca của ông rất khác với các văn nhân đương thời và đến ngày nay vẫn còn mới mẻ. Có lần nhân lúc tan chầu sớm, vua làm bài thơ “Bồn mai thịnh khai” (Chậu mai nở nhiều hoa), rồi gọi các đại thần là Phan Huy Thực, Lê Văn Đức, Hà Quyền đến bình chú. Các ông này tâu : “Học của bậc thánh uyên thâm, lũ hạ thần nông cạn này không thể mong bằng được một phần trong muôn phần”. Vua cười, nhân đó bảo: “Lúc nhàn rỗi vui cười nếu thấy sự việc gì cũng nên nói thẳng, trẫm đâu có đem chữ nghĩa cùng với lũ ngươi tranh hơn kém”. Thời đó, ở Trung Quốc có vô số các vụ án văn chương, nhiều văn nhân thi sĩ vì chữ nghĩa mà bị triều đình nhà Thanh bức hại, trong khi ở nước ta thời vua Minh Mệnh không hề có văn nhân nào vì chữ nghĩa mà bị triều đình gây khó dễ. Nhà vua bảo: “Trước ông Dạng Đế nhà Tùy, nhân câu thơ ‘Không hương lạc yến nê’ (Chỗ bờ đập vắng người con chim yến rơi xuống bùn) của Tiết Đạo Thành mà đem lòng nghi kỵ, trẫm rất khinh bỉ”.

 Phạm Văn Hải (Theo VTC News và MOTTHEGIOI)
Ảnh vua Minh Mạng

7 tháng 8, 2018

Những bức ảnh biết nói

- Nếu có dàn dựng thì không nên, bởi ảnh không chỉ là vấn đề nghệ thuật mà phải phản ánh chân thực cuộc sống. Ban giám khảo hay ban tổ chức các cuộc thi cần phải nhận xét nghiêm túc về vấn đề này. Một bức ảnh dàn dựng "nuột nà quá" sẽ không tạo cho người xem một cảm giác nghi ngờ và điều này nên tránh- Chủ tịch Hội Nghệ sĩ Nhiếp ảnh.
https://baomoi.com/chu-tich-vapa-noi-ve-buc…/c/27180164.epi…

5 tháng 8, 2018

Bi kịch đại gia Việt khi cỡi siêu xe Rolls-Royce

Có tiền thì mua được xe sang nhưng SANG như XE thì phải có TRI THỨC và VĂN HÓA.
(VNF) - Nhiều đại gia Việt từng sử dụng dòng xe siêu sang Rolls-Royce gặp không ít "vận hạn", người thì đi tù, người thì phá sản phải ra nước ngoài sinh sống...Tuy nhiên, cũng có không ít đại gia gặp may, giàu lên sau khi tậu Rolls-Royce.
VIETNAMFINANCE.VN|BỞI VIETNAMFINANCE

28 tháng 1, 2018

Bóng đá và cuộc sống, đỏ và đen



Hãy yêu bóng đá và chơi thể thao, hãy đam mê và cuồng nhiệt!
Nhưng bóng đá chỉ là trò chơi để giải trí và rèn luyện sức khỏe. Bóng đá VN có vô địch thế giới cũng không thể ngăn chặn giặc nội/ngoại xâm, không thể làm sạch môi trường, không thể dẹp loạn thực phẩm bẩn…
Đừng hoang tưởng bóng đá sẽ thay đổi vận nước! Khi nào xuống đường cứu những dòng sông đang chết?

Yêu bóng đá nhưng đừng quậy phá
Hãy yêu hơn đất mẹ, quê cha
Rừng biển sông hồ ô nhễm cả
Giặc nội phá nhà, ngoại cướp biển xa
***
Hôm nay vui hết mình cùng bóng đá
U 23 Việt Nam Á quân Châu Á
Triệu người Việt xuống đường hát ca
Mai trở về “Mảnh đất lắm người nhiều ma”*.

* Tên cuốn tiểu thuyết của Nguyễn Khắc Trường.
PVH

26 tháng 1, 2018

Bóng đá và đất ma

Hôm nay vui hết mình cùng bóng đá
U 23 Việt Nam vô địch Châu Á
Triệu triệu người Việt xuống đường hát ca
Mai trở về với “Mảnh đất lắm người nhiều ma”. 

PVH
U23 Việt Nam quyết vượt qua ngọn núi cao U23 Uzbekistan trong trận chung kết hôm nay, để bước lên đỉnh vinh quang châu lục. Phía sau thầy trò HLV Park Hang Seo là…
VIETNAMNET.VN