Warren Buffett sinh năm 1930 tại tiểu bang Nebraska, Mỹ, là nhà đầu tư, doanh nhân và nhà từ thiện vỹ đại. Ông là nhà đầu tư thành công nhất thế giới, Giám đốc hãng Berkshire Hathaway. Buffett là người giàu thứ hai thế giới sau Bill Gates với tài sản chừng 73 tỉ USD. Ông được gọi là "Huyền thoại đến từ Omaha" hay "Hiền tài xứ Omaha", rất nổi tiếng, giỏi đầu tư, sống tiết kiệm và giản dị. Warren Buffett đã tặng 99% giá trị tài sản của mình cho hoạt động thiện nguyện. Năm 1999 ông có trong danh sách những nhà quản trị tài chính giỏi nhất thế kỷ 20. Năm 2007 được vào danh sách "100 người nhiều ảnh hưởng nhất thế giới". Hiện ông 86 tuổi, sống tại ngôi nhà mua năm 1958 ở Omaha với giá 31.500 USD (bây giờ giá trị khoảng 700.000 USD). St
Đa số khách Trung Quốc, Nga, Việt Nam… đi tới đâu thường khiến du khách các nước bỏ đi tới đó, nhất là khách châu Âu, Mỹ, Nhật…. Văn hóa người Nga và TQ còn thấp kém nhưng người Việt sang TQ, Nga vẫn phải nhẫn nhục cúi đầu.
Cuối thế chiến 2. Mỹ phản công trên lãnh thổ Nhật. Một tiểu đoàn Mỹ bao vây, tấn công một cứ điểm Nhật trên một hòn đảo nhỏ. Trận đánh quyết liệt, tàn khốc nhiều ngày đêm khiến cả hai bên đều thiệt hại nặng nề. Quân Mỹ được tăng viện, quân Nhật bị cô thế, thiếu thực phảm, thuốc men và đạn dược. Cả hai bên đều kiệt sức vì phải đánh nhau liên miên suốt ngày đêm. Quân Mỹ yêu cầu quân Nhật đầu hàng để tránh thêm tổn thất. Quân Nhật mệt mỏi, tuyệt vọng, chỉ còn vài chục quân nên đồng ý đầu hàng với điều kiện được chết trong danh dự. Quân Nhật bàn giao cứ điểm và vũ khí cho quân Mỹ, chỉ giữ lại kiếm và dao găm để mổ bụng tự tử theo truyền thống Samurai. Khi quân Nhật chuẩn bị tự sát, vì quá khiếp phục, viên sĩ quan chỉ huy quân Mỹ liền quỳ xuống trước mặt họ, yêu cầu họ phải sống, phía Mỹ sẽ tôn trọng và đối xử tử tế với họ. Các quân nhân Mỹ đều quỳ xuống trước hàng tù binh Nhật tỏ lòng kính trọng. Quân Nhật quá bất ngờ và cảm động trước sự cao thượng của quân Mỹ nên bật khóc, buông rơi dao, kiếm. Rồi hai kẻ thù không đội trời chung ôm chầm lấy nhau khóc nức nở! (Câu chuyện này tôi nghe kể cách đây 40 năm nên không nhớ rõ xuất xứ. Bạn nào biết thì bổ xung nhé!) Ảnh: Chiến binh Mỹ và Nhật trong thế chiến 2
Xin chào ACE và các bạn FB! Mấy ngày nay Fb của tôi bị mạo danh liên tục. Sau đó bọn mạo danh lại tố ngược tôi mạo danh chúng nó với Fb và Fb đã xóa t/k của tôi. Bọn lưu manh này là ai? Có mục đích gì? Sau 3 ngày đấu tranh, Fb đã xác minh tôi là người CHÍNH DANH nên đã trả lại t/k cho tôi. Bọn MẠO DANH tạm thời thất bại. Các bạn cảnh giác nhé! Hãy bảo vệ t/k của mình: 1. Các t/k nên cài đặt các chức năng bảo vệ của FB. 2. Khi biết bị mạo danh thì báo ngay cho Fb xóa kẻ mạo danh. 3. Khi bị vu cáo mạo danh, bị Fb xóa t/k thì phải thông báo và chứng minh cho Fb biết mình là chính danh theo yêu cầu của Fb. Chúc các ACE may mắn nhé! Xin cám ơn sự ủng hộ của ACE!
Trump là Tổng thống của siêu cường số 1, có quyền lực nhất thế giới, lẽ ra giới truyền thông Mẽo phải tung hô, cầu thân, nịnh hót chứ? Thế mà không, họ lại công khai chỉ trích, lên án, thậm chí đòi Trump từ chức. LÁO thiệt! Tôi thách 18000 nhà báo của hơn 800 báo/đài VN đăng bài chỉ trích lãnh đạo nhà nước đó.
Ngay sau khi Bộ trưởng thông tin Trương Minh Tuấn gặp đại diện của Facebook, báo đảng vội vã giật tít “Facebook cam kết với Việt Nam xóa thông tin xấu độc”. Nhưng thực chất lại hoàn toàn không phải vậy. Facebook chỉ xóa những trang lạm dụng tình dục trẻ em và những trang giả danh lãnh đạo mà thôi.
Kỳ thực, hệ thống công sở ở Việt Nam đã dính quá sâu vào luật chơi của họ. Còn Facebook hay Youtube chưa hề thỏa hiệp với những kẻ bịt miệng.
Tránh vỏ dưa – gặp vỏ dừa
Facebook có chính sách đóng băng tạm thời tài khoản người dùng, không cho người dùng đó đăng bài trong thời gian vài ba ngày, nếu bài đăng của người đó không phù hợp với chuẩn mực cộng đồng để bị quá nhiều tài khoản khác báo cáo. Lợi dụng kẽ hở này, các chính phủ độc tài cho thành lập một “cộng đồng tự phát” và rót tiền ngân sách để nuôi “cộng đồng tự phát” này đi báo cáo những bài đăng bất đồng chính kiến với họ, gọi là report. Một ví dụ điển hình ở Việt Nam trường hợp anh Nguyễn Thiện Nhân- ủy viên Hội nhà báo độc lập Việt Nam (Independent Journalists Association of Vietnam- Ijavn). Khiếp sợ trước sức lan tỏa nhanh của những bài đăng vài ba trăm từ của anh đưa tin về thực trạng xã hội, an ninh tư tưởng cho đông đảo dư luận viên – tức là cộng đồng “quần chúng tự phát” nọ vào báo cáo (report) khiến tài khoản Facebook của anh hơn một lần bị đóng băng 03 ngày.
Trải qua một vài lần tương tự như vậy, chủ nhân các trang facebook rút kinh nghiệm, họ bắt đầu sử dụng ngôn ngữ khéo léo hơn. Và nhất là, thay vì tự mình viết về một đề tài nào đó, họ kéo (share) bài báo từ một trang báo về tường nhà mình. Các dư luận viên dù có đông đến đâu chăng nữa thì cũng không báo cáo/report cho tài khoản bị khóa đi được, vì có khóa thì phải khóa trang thứ ba kia. Nhất là khi trang thứ ba đó đăng ký địa chỉ không phải ở Việt Nam mà ở một quốc gia tự do như vương quốc Anh chẳng hạn, thì “cộng đồng tự phát” do Đảng lãnh đạo không thể “bỏ phiếu bất tín nhiệm”. Không một ai ở nước này có thể bỏ phiếu để hạ bệ một người ở nước kia.
Chính sách này của Facebook càng làm đau đầu các bộ óc “đỉnh cao trí tuệ” ở Việt Nam, bởi lẽ một bài báo từ một trang báo độc lập được share đi có sức lan tỏa nhanh và sống động còn hơn cả một status cá nhân. Một cá nhân có thể tài giỏi đến đâu đi chăng nữa thì công phu bỏ ra phân tích một vấn đề cùng những tư liệu phim ảnh đính kèm không thể bằng những tòa soạn độc lập có đội ngũ biên tập viên, xét về lâu dài. Tòa soạn báo có ban biên tập sửa sang trau chuốt từ ngữ và kiểm định ngày càng chặt chẽ, từ đó thông tin mà bài báo đưa ra có uy tín, gây được sự chú ý. Hơn nữa, các tòa soạn báo độc lập cho đăng bài nhanh hơn các tòa soạn quốc doanh, bởi tòa soạn quốc doanh còn phải nhìn trước ngó sau thậm chí xin giấy phép hay đợi chỉ thị rồi mới đăng bài, dẫn đến một hiện thực rằng báo quốc doanh đăng bài chậm và độc giả đồng loạt chuyển sang đọc báo độc lập. Do đó, nếu ngành an ninh càng tìm cách cấm cản nhân dân đọc bài của nhà bất đồng chính kiến thì nhân dân càng đọc bài của các tổ chức tòa soạn bất đồng chính kiến. Nói cách khác, tránh vỏ dưa thì gặp vỏ dừa.
Công sở nhà nước đã dính quá sâu vào mạng xã hội
Trong khi ngăn cản các doanh nghiệp đăng quảng cáo trên kênh truyền hình mạng Youtube, chính những người tư vấn cho nhà nước đã không dám nói lên một sự thật rằng như thế là họ đã chấp nhận luật chơi do Youtube đề ra.
Cụ thể là đảng không thể ngăn chặn danh mục Clip liên quan được tự động phát bên cạnh mỗi clip do có từ khóa liên quan. Chẳng hạn, công sở nọ cho đăng lên Youtube một clip giới thiệu về công sở địa phương mình, thì ở bên phải giao diện kênh Youtube cũng có một clip nào đó liên quan được trưng ra, không ngờ lại là một clip vạch trần sự sa đọa của xã hội và chính thể. Vì clip thứ nhất “vô tình” giới thiệu clip thứ hai, cho nên để ngăn chặn clip thứ hai thì an ninh cũng phải chặn clip thứ nhất. Muốn “bịt miệng” một cách tối ưu thì có khác nào bảo công sở gỡ kênh Youtube đi?
Ngày nay, mọi trường đại học, mọi ngân hàng, mọi hãng sản xuất đều đăng Clip lên Youtube, nếu bảo họ xóa kênh Youtube đi là điều không thể, vì quan điểm chính trị trên Youtube của họ có ngược chiều đâu; mà nếu để họ duy trì kênh Youtube thì khác nào vô tình giới thiệu cho các hãng thông tấn lề dân? Đây là điều mà ngành an ninh không muốn thừa nhận, nhưng rất tiếc, đó là sự thật. Một sự thật tổng quát hơn, đó là gần như mọi công sở trên cả nước đã tình nguyện đưa đầu vào luật chơi Anh-Mỹ.
Khi nghe nói Facebook tạm khóa trang cá nhân của nhà hoạt động này kia, hoặc khi nghe nói Youtube xóa một vài clip trong muôn vàn clip khác, đừng nghĩ rằng Facebook hay Youtube thành thật thỏa hiệp với những kẻ bịt miệng. Phía trước tấm màn, các mạng xã hội Facebook, Youtube có vẻ như những cỗ máy vô tình (uncaring machine) chẳng ngó ngàng gì đến các dân bị áp bức. Phía sau tấm màn, ông chủ của các hãng đó có thể đang mỉm cười bí một cách bí hiểm, bởi lẽ họ không còn lạ gì các thể chế độc tài.
Các chế độ độc tài hy sinh cả dân tộc mình để vinh thân phì gia thì ở "xứ giãy chết" người ta làm giàu để làm từ thiện. Một trong số những người thiện nguyện nhất thế giới là Chuck Feeney. Hơn 30 năm qua, ông đã bôn ba khắp nơi trên thế giới để theo đuổi một “sứ mạng bí mật” là âm thầm quyên tặng toàn bộ tài sản khoảng 8 tỷ USD của mình làm từ thiện.
Người ta gọi ông là “James Bond” của giới từ thiện.
Khi giới truyền thông hỏi tỷ phú Chuck Feeney vì sao phải quyên tặng hết? Ông trả lời rất đơn giản, bởi vì “vải liệm không có túi”!
Cách đây gần 5 năm về trước, khi tỷ phú Chuck Feeney đang ngồi trên chiếc ghế bành trong căn hộ ở phía đông Manhattan, tại đây, ông đã nói rằng vào cuối năm 2016, ông sẽ quyên tặng số tài sản to lớn cuối cùng mà ông kiếm được từ kinh doanh.
Và đó là một cuộc chạy đua với thời gian: ông Feeney khi đó đã 81 tuổi và quỹ từ thiện Đại Tây Dương (The Atlantic Philanthropies – do chính ông thành lập vào năm 1982) vẫn còn khoảng 1,5 tỷ USD.
Khoảng 2 tháng trước, ông Feeney và quỹ Đại Tây Dương đã hoàn thành cuộc đua nước rút này và tài trợ khoản tiền cuối cùng trị giá 7 triệu USD cho Đại học Cornell nhằm hỗ trợ sinh viên làm công tác dịch vụ cộng đồng.
Ông đã chính thức “rỗng túi”, hoàn thành khát vọng “cho đi khi còn đang sống” của mình. Tổng cộng, ông đã đóng góp 8 tỷ USD cho các hoạt động từ thiện của mình: hỗ trợ giáo dục đại học, y tế công cộng, nhân quyền và nghiên cứu khoa học.
“Bạn luôn lo lắng khi phải quản lý quá nhiều tiền như thế, nhưng chúng tôi dường như đã làm việc đó khá tốt”, ông Feeney nói trong một cuộc phỏng vấn qua điện thoại.
Giá trị tài sản ròng còn lại của Feeney là hơn 2 triệu USD. Khá lớn, đủ chuẩn của một người giàu, nhưng vẫn rất “khiêm tốn” đối với một người có khả năng giữ lại cho mình số tiền gấp cả hàng ngàn lần như thế. Ông và vợ Helga, hiện đang sống trong một căn hộ thuê ở San Francisco.
“Bạn chỉ có thể mặc một chiếc quần trong một khoảng thời gian nào đó thôi”, ông Feeney nói.
Chuck Feeney, James Bond
“Tôi sinh ra tay trắng thì khi trở về cũng phải trắng tay”
Đây là một câu trong “Kinh Thánh – Sách của Job” và cũng là nhân sinh quan trong cuộc đời Chuck Feeney.
Trong nhiều năm khi ở New York, bữa trưa của ông không phải là ở nhà hàng sang trọng của thành phố, mà là ở khu nhà Irish Pavillion Tommy Makem trên phố East 57th – nơi ông ăn bánh mì kẹp thịt.
Không một nhà hoạt động từ thiện nào ở Mỹ bỏ ra số tiền lớn hơn tài sản của họ. Thế nhưng, kể từ năm 1982, ông Feeney đã làm được điều này một cách rất thầm lặng, tạp chí Forbes đã gọi ông là “James Bond của giới từ thiện”.
Tên của ông không xuất hiện trong các bức thư mạ vàng, đá cẩm thạch hay những dạng văn bản viết ở bất cứ nơi nào trên 1.000 tòa nhà khắp 5 châu lục mà ông đã chi trả 2,7 tỷ USD để xây dựng. Trong nhiều năm, quỹ Đại Tây Dương đã yêu cầu những người được hưởng lợi không được công khai sự tham gia giúp đỡ của họ.
Christopher G. Oechsli, Chủ tịch kiêm Giám đốc điều hành của quỹ Đại Tây Dương cho biết, ngoài tính cách thầm lặng của ông Feeney trong việc đóng góp, thì “đây cũng là cách để tăng cường khoản quyên tặng, một số cá nhân khác có thể sẽ đóng góp để có được quyền đặt tên”.
Trợ cấp của Đại Tây Dương đã chi trả để tạo ra một hệ thống y tế công cộng ở Việt Nam (khoảng 220 triệu USD), và cung cấp điều trị ARV cho bệnh nhân AIDS ở Nam Phi. Những tài trợ cuối cùng, khoảng 600 triệu USD, bao gồm hỗ trợ cho các nghiên cứu sinh thuộc quỹ Đại Tây Dương, những nghiên cứu sinh này được mô tả là lãnh đạo trẻ tài năng mới nổi tại các quốc gia, đang làm việc để giúp xã hội lành mạnh hơn, công bằng hơn.
“James Bond của giới từ thiện”
Lớn lên ở Elizabeth, New Jersey, ông Feeney từng là một người trực tổng đài radio trong lực lượng Không quân và đã học tại Đại học Cornell nhờ khoản hỗ trợ G.I. Bill dành cho cựu binh.
Năm 1960, ông và một đối tác đã thành lập một công ty chuyên bán các mặt hàng như rượu brandy và xì gà cho khách du lịch tại các cửa hàng miễn thuế ở sân bay. Ông Feeney cũng là một nhà đầu tư khôn ngoan trong lĩnh vực khởi nghiệp công nghệ.
Năm 1984, ông đã bí mật chuyển tất cả tài sản của mình, bao gồm cả 38,75% quyền sở hữu doanh nghiệp miễn thuế cho quỹ từ thiện Đại Tây Dương. Ông đã phát triển quỹ Đại Tây Dương để đầu tư vào các công ty như Facebook, Priceline, E-Trade, ALIBABA và Legent.
Một vụ tranh chấp kinh doanh vào năm 1997 đã buộc phải tiết lộ khoản tài trợ của ông Feeney cho quỹ Đại Tây Dương.
Những cống hiến thầm lặng của Feeney cuối cùng cũng lộ ra ánh hào quang rực rỡ không thể che dấu của nó. Cuối cùng, người ta vẫn biết đến Feeney, một nhà kinh doanh tài năng với những đóng góp vĩ đại của mình cho từ thiện, là một “James Bond của giới từ thiện” trong lòng công chúng.
Vị vua Việt dám tiến đánh Trung Quốc, không bị trách mà còn được tặng đai ngọc
4 hours trước5,032 lượt xem
Vào thời vua Lê Đại Hành, vị thế của nước Việt cũng rất nguy nan khi phải đối mặt với sự xâm lược của nhà Tống phía Bắc, ở phía Nam vua Chiêm liên kết nhà Tống bắt sứ giả và khiêu chiến với nước Việt…
Thế nhưng bằng cách ngoại giao rất cương quyết, vua Lê đã bảo vệ vững chắc giang sơn cho dân tộc Việt. Khiến Chiêm Thành phải quy phục, nhà Tống phài e sợ. Vậy vua Lê Đại Hành đã làm những gì?
Vua Lê Đại Hành (Ảnh: Bìa sách NXB Kim Đồng)
Năm 980 trước khi tiến đánh Đại Cồ Việt, vua Tống gửi chiến thư cho Lê Hoàn, lúc đó vẫn còn là Phó Vương nhiếp chính, đe dọa bắt phải quy phục. Trong đó có đoạn viết: “Hiện nay ta đã sửa sang binh xa và bộ tốt, hiệu lệnh chiêng trống rất nghiêm minh; nếu vâng theo giáo hóa thì được tha; nếu chống lại mệnh lệnh thì sẽ bị trị tội.”
Trước khi tiến binh vua Tống cũng gửi thư đe dọa: “Nay chín châu bốn biển đã yên, chỉ còn Giao Châu của ngươi ở xa cuối trời… Ngươi định về theo ta, hay muốn chuộc lấy tội. Ta đang chuẩn bị xe ngựa, binh lính, cờ lệnh, chiêng trống… nếu ngươi quy hàng ta tha, nếu trái mệnh thì ta đánh. Theo hay không, lành hay dữ, ngươi tự nghĩ lấy.”
Trong tình cảnh đất nước rối ren, Thái Hậu nhà Đinh là Dương Vân Nga đã quyết định nhường lại Hoàng vị cho Lê Hoàn. Từ đó Lê Hoàn lên ngôi, đổi niên hiệu là Thiên Phúc năm đầu (980), xưng là vua Lê Đại Hành.
Trong tình cảnh đất nước rối ren, Thái Hậu nhà Đinh là Dương Vân Nga đã quyết định nhường lại Hoàng vị cho Lê Hoàng. (Ảnh qua Nghiencuulichsu.vn)
Vua Lê Đại Hành cương quyết chống giặc, ngoài việc củng cố chiến lũy, vua thường thỉnh mời những thiền sư như Vạn Hạnh, Pháp Thuận, Ngô Chân Lưu bàn kế giữ nước, nhờ các thiền sư này chỉ bảo Phật Pháp nhằm giữ yên giang sơn.
Năm 981, tướng chỉ huy quân Tống là Hầu Nhân đưa quân sang đánh, vua Lê Đại Hành triệu thiền sư Vạn Hạnh đến hỏi nếu đánh thì thắng hay bại? Thiền sư Vạn Hạnh trả lời rằng, quân Tống sẽ bại và rút lui.
Quả nhiên quân Tống tiến vào bị quân của vua Lê Đại Hành đánh bại, tướng chỉ huy quân Tống là Hầu Nhân Bảo tử trận. Nhà vua có ý khen thưởng các vị thiền sư, nhưng tất cả đều không nhận.
Phá Tống bình Chiêm
Lê Đại Hành là vị vua không chỉ giỏi dùng binh, mà vấn đề ngoại giao cũng rất cương quyết theo đúng phép tắc nhằm bảo vệ giang sơn Đại Cồ Việt.
Vua Lê Đại Hành bàn việc nước. (Ảnh qua linhlinhp.violet.vn)
Sau khi đánh bại quân Tống vào năm 981, quan hệ Tống – Việt xấu đi, nhưng vua Lê Đại Hành lại tỏ ra không có gì phải e dè với nhà Tống cả. Khi sứ giả Tống sang, vua Lê cho nhìn thấy sức mạnh ba quân Đại Cồ Việt nhằm khủng bố tinh thần sứ nhà Tống.
Khi biên giới phía Bắc tạm yên, năm 982 vua Lê cho sứ giả đến Chiêm Thành tỏ ý hòa hảo, nhưng vua Chiêm Thành là Tỳ Mi Thuế liên kết với nhà Tống lại bắt giữ sứ giả và khiêu chiến với Đại Cồ Việt.
Vua Lê Đại Hành đưa quân tiến đánh Chiêm Thành cứu sứ giả, đến phút cuối còn do dự, lại mời thiền sư Vạn Hạn đến hỏi, thiên sư Vạn Hạnh trả lời rằng đây là cơ hội đừng để vuột mất.
Vua Lê tiến binh sang Chiêm Thành, vua Chiêm chống lại, chiến trận diễn ra ở vùng Bình Trị Thiên ngày nay. Vua Chiêm bị chém ngay giữa trận tiền, quân Chiêm thua to, quân Việt đánh chiếm được kinh thành. Từ đó Chiêm Thành quy thuận Đại Cồ Việt.
Vua Lê Đại Hành xuất chinh. (Ảnh qua linhlinhp.violet.vn)
Đồng thời vua Lê cũng đưa sản vật lấy được từ Chiêm Thành dâng tặng vua Tống cùng thông tin đánh bại Chiêm Thành, những động thái ngoại giao này khiến nhà Tống rất e sợ Đại Cồ Việt.
Năm 990 vua Tống Thái Tông sai hai đại thần là Tống Cảo và Vương Thế Tắc đi sứ phong thêm cho Lê Đại Hành hai chữ “Đặc tiến”. Vua Lê Đại Hành sai Đinh Thừa Chính mang 9 chiến thuyền và 300 quân sang tận Liên Châu (Quảng Đông, Trung Quốc) đón sứ, dùng quân tỏ rõ uy danh Đại Cồ Việt khiến sứ nhà Tống phải dè chừng.
Khi đến kinh đô Hoa Lư, vua Lê bố trí sẵn đại quân trang phục chỉnh tề, gươm giáo sáng loáng tập trận tên các sườn núi, trống trận nổi lên sĩ khí reo hò dậy đất; phía dưới sông nhiều chiến thuyền với tinh kỳ bay rợp trời đất, khiến sứ thần nhà Tổng cả sợ.
Theo quy định thì vua Lê Đại Hành phải quỳ xuống khi nhận sắc phong của thiên triều, thế nhưng nhà vua nhất quyết không quỳ và giải thích rằng “đích thân đánh giặc Mán, ngã ngựa đau chân nên không quỳ được”. Sứ nhà Tống không làm gì được, lại vừa tận mắt thấy binh lực hùng hậu của Đại Cồ Việt nên bỏ qua.
Chuyện kể về vua Lê Đại Hành tiếp đãi sứ giả.
Vua Lê dùng đại tiệc tiếp đãi sứ giả và cho xem màn biểu diễn binh lính đánh hổ, nhằm cho sứ giả thấy sức mạnh binh sĩ.
Sau đó vua Lê Đại Hành nói với vua Tống rằng, để tránh việc đón tiếp sứ giả tốn kém, thì sứ giả nước Tống chỉ cần đến địa giới đưa thư và báo tin là được, Đại Cồ Việt sẽ có người ở biên giới lấy thư, vua Tống chấp nhận điều này.
Để khẳng định thế mạnh của Đại Cồ Việt, vua Lê Đại Hành cũng cho quân tiến đánh nhà Tống. Đại Việt Sử Ký Toàn Thư có ghi chép rằng, năm 996 hơn 100 chiến thuyền Đại Cồ Việt tiến đánh trấn Châu Hồng (Khâm Châu) của nhà Tống. Vua Tống được tin không những làm lơ mà còn sai sứ giả là Lý Nhược Chiếu mang chiếu thư và đai ngọc sang tặng cho vua Lê.
Khi sử giả đến, vua Lê Đại Hành nói thẳng thừng rằng: “Việc cướp trấn Như Hồng là do bọn giặc biển ở ngoài, Hoàng đế có biết đó không phải là quân của Giao Châu không? Nếu Giao Châu có làm phản thì đầu tiên đánh vào Phiên Ngung, thứ đến đánh Mân Việt, há chỉ dừng ở trấn Như Hồng mà thôi đâu.”
Phiên Ngung là địa danh thuộc tỉnh Quảng Châu, còn Mân Việt là tỉnh Phúc Kiến ngày nay. Vua Lê nhắc nhở vua Tống rằng những vùng đất đó đều là của người Bách Việt đã được phân rõ từ xưa. (Xem bài: Diện tích nước Việt cổ lớn gấp 10 lần ngày nay)
Lê Hoàn – Tranh lịch sử Việt Nam
Cũng trong năm này, quân Đại Cồ Việt cũng tiến đánh Ung Châu của nhà Tống, Đại Việt Sử Ký Toàn Thư có chép rằng: “Mùa hạ năm ấy, châu Tô Mậu nước ta lại đem 5 nghìn hương bình xâm lược Ung Châu nước Tống.”
Khi quan tướng nước Tống quấy nhiễu ở biên giới với Đại Cồ Việt vào năm 997, chính vua Tống đã định tội những người này, thậm chí còn xử chém.
Khâm định Việt sử thông giám cương mục có chép lại rằng: “Trương Quan lại dâng thư nói rằng nhà vua bị họ Đinh xua đuổi, thu nhặt đám quân còn sót, ra ở nơi hải đảo, cướp bóc để độ thân, nay đã mất rồi. Vua Tống sai thái thường thừa là Trần Sĩ Long làm Thái phóng sứ, sang dò hư thực, mới biết những lời Trương Quan đều dối trá cả, bèn xuống chiếu nghị tội bọn Trương Quang.”
Đại Việt sử ký toàn thư ghi chép sự việc này như sau: “Nhà Tống xử tội bọn Trương Quan, Quan đã ốm chết, chém Vệ Chiêu Mỹ ở trấn Như Hồng.”
Bằng cách ngoại giao rất cương quyết của vua Lê Đại Hành, biên giới của nước Đại Cồ Việt luôn được giữ vững. (Ảnh qua baonga.com)
Bằng cách ngoại giao rất cương quyết, biên giới của nước Đại Cồ Việt luôn được giữ vững, nước Tống và Chiêm Thành đều nể sợ mà không dám xâm phạm.