Tù nhân A bị giam trong căn phòng kín không cửa sổ, lạnh lẽo, tịch mịch. Anh ta buồn khổ và mơ ước:
- Nếu có ô cửa sổ nhìn cảnh vật bên ngoài thì tốt biết bao, cứ thế này chết còn hơn.
Bỗng có tiếng nói từ phòng giam bên cạnh
- Tội nghiệp anh! Phòng của tôi có ô cửa sổ nhìn ra vườn cây rất đẹp.
Hai người làm quen, bạn tù của A là người rất vui vẻ và yêu đời. Từ đó, A được bạn tù kể chuyện, miêu tả cảnh vật bên ngoài:
- Sáng nay nắng đẹp gió êm, chiều nay hoa hồng ngoài vườn nở, tối nay trăng thanh gió mát… trưa nay có đôi chim nhỏ đậu vào ô cửa sổ…
A cảm nhận như chính anh đang quan sát khu vườn xinh đẹp kia. A yêu đời hơn và quên đi ý định tự sát.
Một ngày kia A không nghe thấy giọng nói của bạn tù. Cai ngục tới nói A sẽ chuyển sang phòng bên cạnh.
Sang phòng bên, A không thấy người bạn tù nên hỏi cai ngục, anh ta đâu?
Cai ngục:
- Ông ấy qua đời rồi. Tội nghiệp, đã bị bệnh nan y lại còn bị mù!
A sững người, chết lặng… thì ra, người bạn tù mù đã bịa ra khu vườn xinh đẹp với phong cảnh hữu tình để tiếp thêm sức sống cho A.
(Sưu tầm và viết lại)