Trang

6 tháng 12, 2012

Nhận diện tham nhũng ở Việt Nam



                     Hãy nhìn lưỡi gươm của đức Thánh Trần mà biết sợ
Trước hết chúng ta phải hiểu: Thế nào là tham nhũng?
-  Vito Tanzi đã đưa ra câu trả lời súc tích nhất: “Tham nhũng là hành động cố tình không tuân thủ các nguyên tắc công minh nhằm trục lợi cho cá nhân hoặc cho những kẻ có liên quan tới hành động đó”.
- Theo quan điểm của Liên Hợp Quốc thì tham nhũng là sự lợi dụng quyền hạn nhà nước để trục lợi riêng.
Ở VN ai là những kẻ tham nhũng?
-  Theo luật phòng chống tham nhũng của VN thì tham nhũng là hành vi của người có chức vụ, quyền hạn đã lợi dụng chức vụ, quyền hạn đó vì vụ lợi.
Tóm lại: Chỉ những người có chức, có quyền mới là những kẻ tham nhũng mà thôi. ( dân đen không có cơ hội đó rùi )
Tin buồn.
- Tổ chức minh bạch quốc tế ( TI ) đã xếp hạng  chỉ số tham nhũng ở VN đứng thứ 123/176 quốc gia và vùng lãnh thổ, tụt 11 bậc so với năm ngoái.
Như vậy tình trạng tham nhũng ở VN không giảm mà càng ngày càng gia tăng.
Tham nhũng ở VN.
Chúng ta hãy hỏi nhau:
- Có ai muốn bỗng dưng tự nguyện cho tiền quan chức không? Câu trả lời chắc chắn là KHÔNG rùi !
- Vậy là người dân bắt buộc phải hối lộ cho quan chức để giải quyết các vấn đề mưu sinh.
Ở VN thì tham nhũng hiện diện trên tất cả các lĩnh vực của xã hội, đời sống:
- Giáo dục: Để được đi học thì bố mẹ phải xin sỏ, chạy trường, chạy lớp cho con. Muốn được thầy, cô giáo quan tâm thì phải bớt tiền ăn, mặc ( thậm chí vay tiền ) để đóng tiền học thêm. Nạn thành tích, gian lận trong thi cử, chạy chọt, mua chỗ dạy khắp nơi...Việc này đã hình thành một thứ “văn hóa phi giáo dục” trong ngành giáo dục. Trong khi đại đa số trẻ em trên thế giới đều được miễn phí về y tế, giáo dục cho đến năm 18 tuổi.
Tương lai của đất nước sẽ đi đâu, về đâu? Sẽ ra sao khi trẻ em mới lọt lòng đã bị nhuộm đen?
-  Y tế. Trẻ em chưa kịp cất tiếng khóc chào đời đã phải xin tiền mẹ đưa hối lộ cho y-bác sĩ. Người dân muốn được chữa bệnh thì phải có tiền, phải có phong bì lót tay cho y-bác sĩ. Việc kê gian đơn thuốc, móc ngoặc mở phòng mạch riêng, bán thốc giả, thuốc nhái, vô trách nhiệm với bệnh nhân...Những việc này đã thành một thứ “văn hóa nhẫn tâm” không thể thiếu trong ngành y.
- Kinh doanh. Các doanh nghiệp ngoài quốc doanh ( 95% ) đều phải đưa hối lộ cho quan chức nếu muốn duy trì hoạt động bình thường. Tôi gọi việc này là thứ “ văn hóa ăn chia” trong kinh doanh.
-  An sinh xã hội. Ngay cả số tiền quyên góp cho người bị nạn, bị thiên tai, tiền chu cấp cho thương binh liệt sĩ cũng bị bọn quan tham ăn chặn. Tôi tạm gọi đây là thứ “ văn hóa xôi thịt tuy không phổ biến nhưng vẫn thường sảy ra.
- Đầu tư cơ bản, nhất là trong xây dựng cơ sở hạ tầng thì quốc hội cũng phải thừa nhận có giai đoạn thất thoát tới 35-40% vốn đầu tư. Tôi gọi đây là thứ “ văn hóa rút ruột công trình của ngành xây dựng.
- Văn hóa xã hội. Mỉa mai thay nhưng kẻ tham nhũng lại hàng ngày đăng đàn diễn thuyết về đạo đức, nhân cách,.về tình yêu Tổ Quốc, yêu nhân dân… Tôi gọi dây là thứ “ văn hóa mị dân” mà ngày nào, lúc nào cũng thấy.
Ôi ! Chuyện đau lòng nói ra không xiết …!!!...
Tham nhũng đã thành quốc nạn.
-          Tham nhũng  làm suy yếu nền kinh tế xã hội, chia sâu khoảng cách giàu- nghèo, tăng cao mâu thẫn xã hội, kích động sự uất ức, phản kháng của nhân dân với chế độ, làm suy yếu đất nước…
-          Nếu tham nhũng không được ngăn chặn, đẩy lùi thì tham nhũng đang và sẽ đe dọa sự tồn vong của chế độ.
Mấy lời nhắn gửi bọn quan tham:
-         Ta cùng các ngươi sinh ra trong thời kinh tế thế giới khủng hoảng, hiện diện trong lúc đất nước suy thoái, nhân dân nghèo khổ, tệ nạn xã hội gia tăng… Ngó thấy giặc bành trướng đang xâm lấn lãnh hải quê hương,  giặc đầu độc dân ta bằng những loại hàng hóa kém chất lượng, xuất khẩu công nghệ bẩn sang lãnh thổ nước ta…
-         Trong tình cảnh đất nước khó khăn, vận mệnh Tổ Quốc lâm nguy, ta kêu gọi các ngươi hãy hạn chế lòng tham, dẹp ngay những âm mưu thâm hiểm, từ bỏ những si mê thấp hèn. Đây là lúc phải đặt quyền lợi Tổ Quốc, quyền lợi dân tộc lên trên hết. Hãy lấy dân làm gốc vì dân giàu thì nước mới mạnh, các ngươi cũng được hưởng vinh quang.
-         Ta không mê tín, ta không theo đạo nhưng ta vẫn hiểu kinh phật đã dạy: “ Quay đầu là bờ”, “ Buông dao thành phật”. Các ngươi vẫn có cơ hội để sủa chữa sai lầm, vẫn còn điều kiện để “ Lấy công chuộc tội”Người dân VN vốn dĩ khoan dung, độ lượng và chóng quên. Cơ chế xã hội đã dễ dàng thông cảm, bỏ qua tội lỗi của các ngươi.
-         Các ngươi đừng ỷ lại có nhiều tiền, nhiều vàng, nhiều bất động sản dấu ở nước ngoài. Đó là những tài sản bất minh, tội lỗi, sử dụng chúng nhiều sẽ bị quả báo gây họa cho đời sau vì "đời cha ăn mặn thì đời con khát nước". Luật nhân quả và tòa án lương tâm sẽ nghiêm khắc trừng phạt các ngươi.
-         Các ngươi đừng tính chuyện khi đất nước suy vong thì các ngươi sẽ chạy ra nước ngoài sinh sống. Số phận những kẻ vong Quốc cũng chẳng tốt đẹp, hạnh phúc gì đâu. Ta đã ăn học, làm việc ở nước ngoài hàng chục năm nên ta rõ lắm. Chẳng đâu hạnh phúc bằng được sống trên Quê Hương no đủ và thanh bình.
-         Ta chỉ là một gã dân đen cô độc và lẻ loi, nhưng ta cũng học hỏi được chút ít đạo lý của thánh nhân nên ta viết bài này để các ngươi biết rõ bụng ta và bụng của những người dân đen.
                                                                                                                            Biển Trời Tự Do

2 tháng 12, 2012

Độc tài tham tàn tất diệt vong

                                         Saddām Hussei bị treo cổ
Trong quá trình phát triển của xã hội loài người, lịch sử đã chứng minh: Tất cả các chế độ độc tài, tham tàn đều bị diệt vong, nhiều kẻ độc tài bị giết chết.
Trên thế giới
- Nhà Trụ (154-1123 trước CN). Trụ Vương là một ông vua văn võ song toàn nhưng nổi tiếng dâm đãng và tàn bạo. Ông mê Đát Kỷ đến quên việc triều chính, nghe lời Đát Kỷ sát hại trung lương, lòng dân ly tán. Ông và Đát Kỷ được nhắc đến trong lịch sử Trung Quốc với sự phẫn nộ của nhân dân. Vì sự tàn bạo, làm bại hoại triều chính đã bị mất nước về tay nhà Chu.
- La Mã cổ đại. Danh tướng Cesar- Nhà quân sự thiên tài, nhà chính trị vĩ đại, người đứng đầu đế chế La Mã cổ đại. Ông muốn xóa bỏ chế độ cộng hòa La Mã để tự lập mình làm hoàng đế. Vì sự độc tài đó nên ông bị một số thành viên của Viện Nguyên Lão (tổ chức tương đương Quốc Hội) giết chết vào năm 44 trước công nguyên.
- Phát Xít Đức. Hítler là nhà chính trị- quân sự thiên tài nhưng độc đoán và tàn bạo, nổi danh là trùm phát xít, người gây nên cuộc chiến tranh thế giới lần thứ 2 làm gần một trăm triệu người thiệt mạng và nền kinh tế thế giới tụt hậu hàng chục năm. Phát xít Đức bị liên quân Anh - Mỹ- Liên Xô tiêu diệt, Hitler phải tự sát, nước Đức Phát- xít bị diệt vong.
- Cộng sản Liên Xô (1917- 1991). Do Lê-nin, Xtalin...Blezenhep lãnh đạo. Họ theo đuổi chủ nghĩa cộng sản không tưởng, kêu gọi đấu tranh giai cấp để tiến tới thế giới đại đồng mà coi nhẹ cả Tổ Quốc của mình. Thể chế quan liêu dẫn đến người lãnh đạo độc tài, tham nhũng tràn lan, đời sống người dân suy giảm. Cuối cùng Liên Xô đã bị chính người dân Xô Viết xóa sổ. Thay thế chế độ XHCN ở Liên Xô cũ là chế độ dân chủ tiến bộ hơn. (tượng đài của Lê-nin và Xtalin bị đập phá gần hết ở khắp Liên Xô cũ và trên thế giới).
 - RUMANI và chế độc độc tài Ceauşescu
Ngày 16-12-1989, một vài nhóm dân sự đứng lên chống chính quyền.
Những ngày sau, chính quyền tìm cách dùng bạo lực để đàn áp các cuộc biểu tình, nhưng vô hiệu: dần dần, cư dân các tỉnh thành trên toàn quốc và cả thủ đô cũng ồ ạt xuống đường.

Một cuộc khởi nghĩa, rồi cách mạng đã cuốn đi sự ngự trị trong hơn ba thập niên của “Người chỉ đường” (Conducător) Nicolae Ceauşescu trong vòng chưa đầy 2 tuần lễ. Ngay lập tức vợ chồng Ceauşescu bị xét xử và bị xử bắn bằng 2 băn đạn 60 viên AK nát bét người.
- Chế độ độc tài Iraq: Saddām Hussei  là tổng thống Iraq từ 1979 cho đến năm 2003, nổi tiếng độc tài, tàn bạo và tham lam. Khi Mỹ tấn công Iraq với lý do là đã "tàng trữ vũ khí giết người hàng loạt", ông đã bị bắt và phải ở tù. Tháng 11/2005 ông bị đem ra tòa án xét xử, bị kết tội "chống lại loài người" vì vụ thảm sát hơn 150 người tại thị trấn Dujail phía Bắc Iraq trong thập niên 1980. Năm 2006 ông đã bị thi hành án tử hình treo cổ tại Bagdad.
-Chế độ độc tài Libya: Muammar Abu Gaddafi, được gọi đơn giản là Đại tá Gaddafi, (sinh năm 1942) là lãnh đạo của Libya từ một cuộc đảo chính lật đổ vua Libya năm 1969. Gaddafi còn tự gọi mình là "vua của các vị vua châu Phi". Ông đứng đầu chế độ độc tài tham tàn trong một thời gian rất dài. Gaddafi bị lật đổ và bị giết chết vào ngày 20 tháng 10 năm 2011 sau 42 năm cầm quyền. Nền dân chủ tiến bộ đã được thành lập ở Lybia.
...

Ở Việt Nam
- Triều Ngô. Năm 944, Ngô Quyền mất, uỷ thác con trưởng là Ngô Xương Ngập cho Dương Tam Kha. Kha cướp ngôi, tự lập mình làm vua, xưng Dương Bình Vương. Ngô Xương Ngập chạy về nương nhờ một hào trưởng ở làng Trà Hương, Nam Sách (Hải Dương). Dương Tam Kha ba lần sai quân đi bắt Ngập mà không được. Từ khi Dương Tam Kha lấy ngôi của nhà Ngô, nhiều nơi không chịu thuần phục, các thủ lĩnh nổi lên cát cứ một vùng thường đem quân đánh chiếm lẫn nhau dẫn tới thời kỳ loạn 12 xứ quân kéo dài khoảng 20 năm. Đinh Bộ Lĩnh dẹp loạn đoạt quyền lực về tay nhà Đinh.
- Tiền Lê. Sau khi Lê Hoàn mất vào tháng 3 năm 1005, Lê Long Việt lên ngôi vua. Chỉ được 3 ngày thì người em là Lê Long Đĩnh giết Việt và giành ngôi, xưng là Đại Thắng Minh Quang Hiếu Hoàng đế. Trong sử sách, Lê Long Đĩnh luôn được nhắc đến như là một kẻ dâm đãng, tàn bạo và độc ác. Sau khi ông chết nhà Lê diệt vong, chế độ chuyển sang tay nhà Lý.
- Hậu Lê. Triều chính suy đồi, chúa Trịnh lộng hành dẫn đến cảnh Trịnh- Nguyễn phân tranh, đánh nhau tranh giành quyền lực. Sụp đổ vào thời Lê Chiêu Thống, một ông vua nhu nhược, hèn nhát, bán nước cầu vinh. Hắn rước quân Thanh về giày mả tổ nhưng bị Quang Trung đánh bại.
- Nhà Nguyễn. Lập nghiệp oanh liệt, thống nhất 3 miền Bắc- Trung- Nam thành Việt Nam. Đến thời Tự Đức triều chính suy đồi, năm 1858 quân Pháp nổ súng tấn công Đà Nẵng- khởi đầu cho cuộc xâm lăng VN. Vua Tự Đức cùng triều đình nhu nhược, hèn nhát không quyết tâm đánh giặc, mất lòng dân nên dẫn đến cảnh nước mất, nhà tan. Thực dân Pháp đô hộ Việt Nam gần 100 năm. Vua Nguyễn chỉ là bù nhìn, triền Nguyễn bị diệt vong.
Kết luận
Các chế độ độc tài, tham tàn đều bị diệt vong.
Chế độ muốn tồn tại và phát triển thì phải XÂY DỰNG XÃ HỘI CÔNG BẰNG- DÂN GIÀU- NƯỚC MẠNH.
Phạm Văn Hải

1 tháng 12, 2012

Hiệp sĩ Bình Dương


( Giang hồ du hí tiếp theo )
                              Hiệp sĩ Nguyển Thanh Hải

 Đêm đó tui từ biệt mấy vị bằng hữu, lên ngựa tìm một khách điếm bình dân để nghỉ. Sáng hôm sau tui rời Biên Hòa phóng ngựa đi Bình Dương, nơi đó có một bang phái nổi tiếng nhất võ lâm mà tui muốn tìm hiểu. Phái này danh trấn thiên hạ, tụi yêu ma tà phái nghe tiếng là lạnh hồn, khiếp vía. Còn các bá tánh bình thường khi gặp nạn luôn coi họ là những vị cứu tinh. Chắc các vị đã biết tui nói tới phái nào rùi, đó là phái HIỆP SĨ BÌNH DƯƠNG.
 Từ lâu tui đã ngưỡng mộ uy danh phái này. Họ nổi tiếng về việc hành hiệp trượng nghĩa hòan toàn tự nguyện, không đòi hỏi bất cứ một quyền lợi gì. Các hiệp sĩ trong phái phần đông xuất thân là con em của bá tánh lao động nghèo khó. Họ vừa làm việc kiếm sống vừa tham gia hành hiệp bất kể thời gian và hoàn cảnh. Họ có mặt trên khắp các nẻo đường, khắp các địa bàn tỉnh Bình Dương và sẵn sàng ra tay hành hiệp khi gặp yêu ma, tà đạo.
 Tiền thân của phái này là nhóm SBC của hiệp khách Nguyễn Thanh Hải. Sau đó phát triển và nhân rộng ra khắp các địa bàn của tỉnh Bình Dương. Phái HSBD đã thành lập ra nhiều phân đường khác nhau ở các phường như: Lái Thiêu, Phú Hòa, Bình Hòa, Phú Lợi, An Bình…vv. Để tử của phái khá đông và đều có võ công  xuất chúng, tinh thần can trường, dũng cảm và mưu trí.  Trong khoảng thời gian 5-6 năm mà họ đã lập được bao chiến công vang dội đến khó tin. Họ đã triệt phá hơn 1000 các vụ hắc án lớn nhỏ khác nhau như: Trộm, cướp, buôn ma túy, đinh tặc, đá xế, lừa đảo…vv. Thật ấn tượng.
 Tui tới Bình Dương để được trực tiếp nghe, trực tiếp coi họ hành hiệp. Nếu có cơ hội thì học hỏi thêm vài tuyệt chiêu để phòng thân khi gặp tà ma. Chỉ nghe, coi và học tập thui nhé, chứ tui đâu có đủ can đảm theo họ hành hiệp…hì hì !  Các chiến hữu thấy rùi đó! Chỉ gặp một ả ma nữ ở Bưng Riềng thui, mà tui đã quất ngựa chạy… ướt cả quần rùi. Tui chỉ giỏi nói thui, chữ võ công thì chiêu cao nhứt là… “ù té quyền”. He he he!
 Dưới đây là tui trích nguyên văn một chiến công của đệ tử phái này đăng trên nhựt báo nha:
- “Hiệp sĩ” Lái Thiêu bắt đối tượng bán ma túy
(BDO) Lúc 17 giờ chiều nay (11-6), sau nhiều ngày theo dõi, các “hiệp sĩ” thuộc Đội Phòng chống tội phạm phường Lái Thiêu, TX.Thuận An (Bình Dương) đã bắt quả tang đối tượng bán ma túy, thu giữ trong người đối tượng 133 tép heroin bàn giao Công an phường Lái Thiêu thụ lý.  Trước đó, đối tượng bán ma túy được xác định là Nguyễn Xuân Hải, SN 1967, ngụ xã Tân Thới Nhì, huyện Hóc Môn (TP.HCM) điều khiển xe máy BS 55Y8-4600 đem số ma túy nói trên đến khu vực ngã tư cầu Ông Bố (TX.Thuận An) để bán cho Ngô Thế Anh, SN 1985, ngụ Diễn Châu, Nghệ An thì bị các “hiệp sĩ” Lái Thiêu ập đến bắt quả tang. Đây là chiến công lớn của các “hiệp sĩ” Lái Thiêu nhân tháng cao điểm phòng chống ma túy năm nay được phát động từ ngày 1 đến 30-6-2012. 
 Thế nào? Các chiến hữu có phục Hiệp Sĩ Bình Dương không? Nếu ai không phục thì cứ tới khiêu chiến thử coi sao.
( còn nữa )                                                                                         Phạm Hải

30 tháng 11, 2012

Treo đầu dê bán vú bò


( Giang hồ du hí tiếp theo )

 Phóng ngựa chạy nhanh khỏi Xuyên Mộc, tui nhằm hướng Bà Rịa để qua Long Thành. Dọc đường tui quan sát thấy bá tánh vẫn làm ăn, sinh hoạt bình thường, cuộc sống có vẻ thanh bình. Nhưng khi tiếp xúc gần mới thấy họ mỏi mệt, lo âu, băn khoăn suy nghĩ… Có lẽ họ cũng giống như tui thui, tuy là đi du hí nhưng vẫn phải toan tính cuộc sống đời thường nè. Tới Quốc lộ 51c tui phi ngựa nước đại. Đường lớn, phóng nhanh, đã quá. Bỗng mấy tiếng còi  toe toe vang lên, một bóng áo vàng nhảy ra chỉ gậy chặn đường. Tui giật mình,  thắng ngựa, bọn ma giáo phục kích chăng? À, thì ra là quan cảnh sát giao thông. Tui dừng lại, xuống ngựa. Vị quan cảnh sát đi tới hách dịch:
- Anh phóng ngựa sai tuyến, đề nghị anh cho kiểm tra giấy tờ!
Tui chỉ vào con đường đang sửa chữa lý sự:
- Đường xấu, có ổ trâu, ổ bò nên tui phải né trách sang bên này.
Vị quan lắc đầu, nghiêm khắc:
- Đường xấu thì anh phải giảm tốc độ, chạy chậm lại, không được lấn tuyến. Cho kiểm tra giấy tờ!
 Tui biết, cãi lý với pháp luật thì mình thua chắc rùi. Chết cha, nếu bị lập biên bản thì rầy rà to, mất thời gian lắm. Tui liền đổi chiến thuật, cười nịnh:
- Tui xin lỗi, tại tui vội quá, ba tui bệnh nặng đang nằm viện trên Sài Gòn, đại nhân thông cảm bỏ qua cho.
Tui móc túi lấy giấy tờ, lấy 200 ngàn kẹp bên trong rùi tới đưa cho vị quan cảnh sát. Vị quan cầm giấy tờ kiểm tra, nhìn tui gật đầu, rất chuyên nghiệp rút tờ 200 ngàn rồi trả lại giấy cho tui. Giọng đã tình cảm hơn:
- Lần này tôi chỉ cảnh cáo, nhắc nhở anh. Anh nhớ phải chấp hành luật lệ giao thông đó.
Tui vội vàng nhận lại giấy tờ, vui vẻ:
- Cám ơn đại nhân! Tui sẽ không vi phạm nữa. Chào đại nhân.
 Chiều tối tui mới tới Biên Hòa, tui nhớ ra là ở đây có một bằng hữu đã lâu lắm rùi không gặp. Người này đã nhiều lần mời tui tới nhà chơi mà tui chưa có dịp ghé. Tốt rùi, ghé chơi coi gia đình anh ta thế nào?
 Gặp tui, vị bằng hữu mừng quýnh, anh ta dùng truyền âm nhập mật báo cho 2 gã bạn nữa tới chơi. Rồi họ kéo tui ra 1 quán lẩu dê, khoe là quán của chiến hữu. Họ kêu mấy món hấp, nướng , lẩu và bia ken. Tui thì khoái khẩu món “nhũ dê nướng”. Ai cũng đói nên đều ngon miệng, ăn uống no say. Tuy nhiên tui cũng thấy lạ là vú dê gì mà dai quá, miếng to quá, cứ như vú bò già, vú lợn xề vậy, nhưng tui không dám nói, không dám hỏi sợ bị chê là “nhà quê”. Tui thấm mệt, muốn được nghỉ sớm mà không thấy mấy vị bằng hữu kêu tính tiền. Lát sau tiểu nhị mang hóa đơn tới đưa thẳng cho tui ( chắc là thấy tui đẹp trai chăng? ), trong khi các bằng hữu vẫn mải mê nói chuyện võ lâm. Coi hóa đơn tui loạng choạng, hoa mắt mà không phải vì say bia rượu. Số tiền có…700 ngàn thui. Bữa nhậu như vầy ở các quán dê tui từng ăn chỉ khoảng 500 ngàn là cùng. Tui  đưa mắt nhìn các bằng hữu, thấy họ vẫn tập chung nói chuyện về đạo lý võ lâm, chuyện đại sự. Tui ngập ngừng không dám đề nghị chung tiền, sợ bị chê là “tiểu nhân”. Tui cắn răng móc bóp trả tiền, miệng lầu bầu kêu đắt. Nói nhỏ thế mà vị bằng hữu vẫn nghe được, anh ta liền giải thích:
- Không đắt đâu, quán này bán dê núi mang từ Ninh Bình vô, thịt ngon, vú dê xịn nên rất hiếm. Các quán dê khác toàn bán vú heo, vú bò không hà. Dê giống rất đắt, ai dại mà làm thịt dê cái bán chứ.
Tui cười méo mồm lắp bắp:
- Chí phải! Chí phải!
 ( còn nữa )                                                                        Phạm Hải

29 tháng 11, 2012

Giang hồ du hí


1. Hắc Điếm

 Cả tháng nay tui bế quan luyện công ở Vũng Tàu ( tiết kiệm tiền đó mà ). Cảm thấy công lực của mình cũng tiến bộ kha khá nên quyết định “hạ sơn” để hành tẩu giang hồ một chuyến coi thiên hạ có gì đổi thay. Tui chuẩn bị hàng trang gọn nhẹ, nạp năng lượng cho con ngựa sắt, ghé nhà băng rút tiền tiết kiệm rùi lên đường. Nào, lên đường hành hiệp thui. ( Xùy! Nói hành hiệp cho oách chứ thiệt ra là đi bụi đó ).
 Tui muốn đi Xuyên Mộc, Bình Châu trước. Khu vực đó có rừng, có biển, phong cảnh đẹp, dân cư trù phú và có suối nước nóng ( nghe nói tắm vô thì công lực sẽ gia tăng đáng kể ). Bển cũng có nhiều võ lâm cao thủ và bọn tà ma, tui quyết thử sức một phen. Tui đi theo đường Long Hải, qua Mũi Đá, ghé rửa tay ở Đèo Nước Ngọt. Phong cảnh đẹp quá: Một bên là đồi núi cây lá xanh tươi, một bên là biển xanh mênh mông. Non nước quê ta thiệt đẹp, thiệt hùng. Tui mải mê ngắm cảnh nhưng vẫn không quên quan sát dân tình coi có băng đảng lục lâm, thảo khấu nào quấy nhiễu bá tánh hay không. Nếu phát hiện thì tui sẽ ra tay hành hiệp liền. Sau khi quan sát đời sống bá tánh, ngắm cảnh đã con mắt tui mới thấy cái bụng sôi réo đòi ăn. Tui hỏi thăm, ghé một Sơn Quán trong khu vườn bên đường gần xã Bưng Riềng. Nữ tiểu nhị xinh đẹp, lả lơi giới thiệu là quán có đặc sản gà rừng và dẫn tui ra vườn coi gà. Đúng là gà rừng thiệt, vì chúng đang bay nhảy trên cây, nàng phải dùng lưới mới bắt được 1 con gà mái nặng khoảng 400 gr. Tui vô bàn ngồi đợi đầu bếp làm gà và nhìn trộm nàng tiểu nhị. Nàng mải dọn bàn và ra vẻ không để ý đến tui. Bỗng nàng cúi xuống lau bàn, cố ý để tui nhìn đôi gò bồng đào  của nàng… rồi nàng bỏ đi. Có lẽ vì biết tui đang đói nên đầu bếp làm rất nhanh, khoảng 5 phút sau nàng đã mang lên dĩa lòng gà xào mướp thơm lừng và 1 chai bia Sài Gòn. Ngon thiệt, gà rừng có khác ( tui dễ ăn, đói thì mỳ gói cũng ngon hết ). Ăn vừa hết dĩa lòng thì nàng tiểu nhị đã mang tới con gà hấp lá giang bé xíu ( gà rừng mà, to sao được ). Tui ăn ngấu nghiến, ngon quá. Ờ mà gà rừng sao lại mềm thế nhỉ? Chắc là đầu bếp cao tay nên đã dùng công phu gia truyền ép cho thịt gà đỡ dai. Cha chả, có thể hắn là một cao thủ nội gia chăng? Ăn xong, tui ngồi nghỉ uống nước. Nàng vừa dọn bàn vừa hỏi:
- Đại ca có thư giãn không? Ra vườn nằm võng cho khỏe.
 Tui cũng muốn lắm chứ, nhưng đường còn dài, thời gian có hạn, thui để khi khác zậy. Tui nói nàng tính tiền để tui còn du hí tiếp. Nàng đi tới nhỏ nhẹ:
- Của đại ca hết 350 ngàn.
Tui giật mình suýt té xuống đất:
- Sao đắt dữ zậy?
Giọng nàng vẫn ngọt như mía lùi:
- Gà rừng mà đại ca ơi, hiếm lắm.
 À thì ra đây là một hắc điếm. Tui phải hành hiệp thui. Tui vận công tính đập bể cái bàn để cảnh cáo…Bỗng liếc thấy lão đầu bếp lấp ló nhìn tui, tay lão cầm một con đao phay sáng loáng. Với kinh nghiệm giang hồ lão luyện, tui nhận ra đây là một loại bảo đao quý hiếm. Rùi tui nhớ tới món gà rừng không dai lúc nãy…Thui, chết tui rùi ! Lão đúng là một võ lâm cao thủ rùi, có lẽ tui không phải là đối thủ của lão. Tui đưa mắt quan sát nhanh xung quanh, vắng vẻ quá. Mình phải hành động sao đây? Tui quyết định ngay “ dĩ hòa vi quý”. Tui liền đổi giận làm lành, cười hề hề:
- Ờ, gà rừng mà, đắt một chút nhưng ngon lắm muội à. Cám ơn tiểu muội nha!
Nói xong tui móc bót trả tiền. Nàng vui vẻ nhận tiền, liếc nhìn tui lả lơi:
- Cám ơn đại ca ! Lần sau ghé ủng hộ muội nha!
Tui hứa đại:
- Lần sau huynh sẽ ghé.
Nói xong tui phi thân, cỡi lên con ngựa sắt bỏ chạy càng nhanh càng tốt. Chạy xa rùi, hú hồn. Không thấy ai đuổi theo tui mới cho ngựa đi chậm lại. Lúc này tĩnh tâm tui mới chợt nhận ra: Con gà tui ăn lúc nãy không phải là gà rừng, mà là gà tre đó các chiến hữu ơi. Chắc không phải gà bệnh nhập lậu của Trung Quốc chứ?
( còn tiếp )                                                                             Phạm Hải

27 tháng 11, 2012

Kỷ niệm Chùa Hương











Anh và em trẩy hội Chùa Hương
Cỏ bên đường còn đẫm hơi sương
Tới Bến Đục trời chưa sáng rõ
Em giành chèo khua nước đưa đường.

Thuyền ghé Đền Trình em thắp hương
Khấn Phật lòng thành thương mãi thương
Đường trần phía trước xa muôn dặm
Vai sánh vai hạnh phúc đời thường.

Anh dắt em thăm động Hữu Tình
Khắc trên vách đá tên chúng mình
Sơn Thủy từ nay in hai bóng
Hạnh phúc em cười xinh quá xinh.

Xế trưa thuyền cập bến Chùa Hương
Anh dìu em lần bước lên đường
Dốc cao bậc đá như cao mãi
Hổn hển em cười thấy mà thương.

Gập ghềnh bậc đá mấy dặm trường
Vực sâu vách núi thử tình thương
Em leo anh đỡ lên đỉnh núi
Thiên hạ kỳ quan nhất Động Hương.

Lễ Phật, em cúi đầu thành kính
Năn nỉ anh quỳ xuống tỏ tình
Cầu Phật Tổ Như Lai chứng giám
Tình hai con như ánh bình minh.
*** *** ***
Thấm thoát qua bao mùa trẩy hội
Em đã không cùng anh chung lối
Xuân về nẩy mầm xanh lá mới
Anh âm thầm nhớ hội Chùa Hương.

Phạm Văn Hải

24 tháng 11, 2012

Nhân cách người tài xế


Tài xế Nguyễn Văn Lành đã tự đâm xe vào cột điện khiến anh bị gãy chân để cứu sống hàng chục người xa lạ.
 Lâu nay tôi mải viết bài phê phán những thói hư tật xấu của con người và xã hội Việt Nam. Hôm nay tôi xin được dành những từ ngữ tốt đẹp nhất, sự kính trọng và ngưỡng mộ của tôi để viết về người tài xế bình dị Nguyễn Văn Lành. Chính sự quyết đóan mau lẹ, khôn khéo, sẵn sàng hy sinh vì cộng đồng của Anh ( vâng, nhắc tới Anh tôi phải viết hoa ) đã cứu sống hàng chục người xa lạ. Hành động của  Nguyễn Văn Lành tuy bình dị nhưng mang lại kết quả của một chiến công. Nếu như Anh không đâm xe vào cột điện mà cứ để xe chạy thẳng thì sự cố sẽ ra sao? Ôi ! chuyện tồi tệ kinh khủng sẽ xảy ra…
 Anh đã bị thương, chân anh bị gẫy, máu của anh đã đổ để mang lại cuộc sống bình yên cho những người xa lạ. Anh đúng là một HIỆP SĨ GIỮA ĐỜI THƯỜNG.
 Cám ơn anh Nguyễn Văn Lành ! Anh đã mang đến cho tôi niềm vui và niềm tin vào cuộc sống. Anh đã dạy cho tôi một bài học rất bổ ích về nhân cách con người ( từ lâu nay tôi không có thiện cảm với những người lái xe khách ). Tôi cũng lái xe gần 20 năm nhưng không tự tin sẽ làm được như Anh.
 Dưới đây là bài viết của TRƯỜNG GIANG đăng trên báo Tuổi Trẻ ngày 23/11/2012  về  người tài xế Nguyễn Văn Lành:
- “ Sau vài lần đạp thắng không có kết quả, lái xe quyết định đánh lái qua phải cho xe lao lên lề đường đâm vào trụ đèn để xe dừng lại, tránh tông vào hàng chục người đang đợi đèn đỏ phía trước.
Khoảng 10g30 ngày 22-11, xe khách loại 45 chỗ ngồi lưu thông trên quốc lộ 1 hướng Mỹ Thuận - TP.HCM, đến khu vực giao nhau với đường dẫn đường cao tốc TP.HCM - Trung Lương thuộc xã Phước Thạnh, huyện Châu Thành (Tiền Giang) thì đột ngột lao lên lề đâm vào trụ đèn tín hiệu giao thông. Trước khi đâm trụ đèn, xe khách đã va quẹt hai xe máy.
Tại hiện trường, xe khách bị bẹp dúm phần đầu và bốc cháy nhưng được kịp thời dập tắt ngay sau đó. Có năm người bị thương phải đi cấp cứu. Tài xế Nguyễn Văn Lành (40 tuổi, ngụ huyện Châu Phú, tỉnh An Giang) bị gãy chân phải, kẹt tại ghế phải chờ cứu hộ kéo xe ra khỏi trụ đèn mới đưa đi cấp cứu được.
Chị Võ Thu Trang (hành khách trên xe) cho biết trên xe lúc đó có hơn 30 người. Khi xe đến gần đèn đỏ thì bị mất thắng nên tài xế lao lên lề. Một số người dân ở hiện trường vụ tai nạn cho biết tài xế đã chủ động đánh lái cho xe lao vào trụ đèn để tránh “rừng người” ở phía trước nên không ai tử vong.
Chiều cùng ngày tại Bệnh viện Đa khoa trung tâm Tiền Giang, tài xế Lành kể: “Lúc xe gần đến đèn đỏ, tôi đạp thắng nhưng không ăn, xe cứ chạy. Sau vài lần đạp thắng không có kết quả, xe càng tới gần khu vực có hàng chục xe máy đang dừng đèn đỏ nên tôi quyết định thật nhanh và đánh lái qua phải cho xe lao lên lề đường đâm vào trụ đèn để xe dừng lại. Tôi nghĩ vậy là vì biết chắc nếu có chuyện gì đi nữa thì không có nhiều người bị nạn hơn là để xe lao về phía trước”.
Chúng tôi hỏi: “Tại hiện trường, chiếc xe của ông đâm vào trụ đèn tín hiệu đúng vị trí tài xế. Tại sao ông không đánh lái sang chỗ khác?”. Ông Lành đáp: “Ghế bên phải tôi cũng có hành khách ngồi. Lúc đó tôi chỉ nghĩ đơn giản là mình cầm lái thì có gì một mình chịu, hành khách không có lỗi. Tôi nhìn thấy trụ đèn và cho xe đi thẳng vào ngay chỗ tôi ngồi”. Ông Lành cho biết ông có mười năm làm nghề lái xe. Đây là lần đầu ông bị tai nạn.
Công an huyện Châu Thành cho biết đang điều tra nguyên nhân vụ tai nạn và trưng cầu giám định thắng xe khách vì nhiều hành khách cho biết xe bị mất thắng.”
 Một lần nữa xin bái phục và cám ơn Nguyễn Văn Lành !
 Đứng bên Anh tôi thiệt bé nhỏ !
    Phạm Hải