( Giang hồ du hí tiếp theo )
Phóng ngựa chạy nhanh khỏi Xuyên
Mộc, tui nhằm hướng Bà Rịa để qua Long Thành. Dọc đường tui quan sát thấy bá
tánh vẫn làm ăn, sinh hoạt bình thường, cuộc sống có vẻ thanh bình. Nhưng khi
tiếp xúc gần mới thấy họ mỏi mệt, lo âu, băn khoăn suy nghĩ… Có lẽ họ cũng
giống như tui thui, tuy là đi du hí nhưng vẫn phải toan tính cuộc sống đời thường
nè. Tới Quốc lộ 51c tui phi ngựa nước đại. Đường lớn, phóng nhanh, đã quá.
Bỗng mấy tiếng còi toe toe vang lên, một
bóng áo vàng nhảy ra chỉ gậy chặn đường. Tui giật mình, thắng ngựa, bọn ma giáo phục kích chăng? À,
thì ra là quan cảnh sát giao thông. Tui dừng lại, xuống ngựa. Vị quan cảnh sát
đi tới hách dịch:
- Anh phóng ngựa sai tuyến, đề
nghị anh cho kiểm tra giấy tờ!
Tui chỉ vào con đường đang sửa chữa lý sự:
- Đường xấu, có ổ trâu, ổ bò nên
tui phải né trách sang bên này.
Vị quan lắc đầu, nghiêm khắc:
- Đường xấu thì anh phải giảm tốc
độ, chạy chậm lại, không được lấn tuyến. Cho kiểm tra giấy tờ!
Tui biết, cãi lý với pháp luật thì
mình thua chắc rùi. Chết cha, nếu bị lập biên bản thì rầy rà to, mất thời gian
lắm. Tui liền đổi chiến thuật, cười nịnh:
- Tui xin lỗi, tại tui vội quá,
ba tui bệnh nặng đang nằm viện trên Sài Gòn, đại nhân thông cảm bỏ qua cho.
Tui móc túi lấy giấy tờ, lấy 200 ngàn kẹp bên trong rùi tới đưa cho vị
quan cảnh sát. Vị quan cầm giấy tờ kiểm tra, nhìn tui gật đầu, rất chuyên
nghiệp rút tờ 200 ngàn rồi trả lại giấy cho tui. Giọng đã tình cảm hơn:
- Lần này tôi chỉ cảnh cáo, nhắc
nhở anh. Anh nhớ phải chấp hành luật lệ giao thông đó.
Tui vội vàng nhận lại giấy tờ, vui vẻ:
- Cám ơn đại nhân! Tui sẽ không vi
phạm nữa. Chào đại nhân.
Chiều tối tui mới tới Biên Hòa,
tui nhớ ra là ở đây có một bằng hữu đã lâu lắm rùi không gặp. Người này đã
nhiều lần mời tui tới nhà chơi mà tui chưa có dịp ghé. Tốt rùi, ghé chơi coi
gia đình anh ta thế nào?
Gặp tui, vị bằng hữu mừng quýnh,
anh ta dùng truyền âm nhập mật báo cho 2 gã bạn nữa tới chơi. Rồi họ kéo tui ra
1 quán lẩu dê, khoe là quán của chiến hữu. Họ kêu mấy món hấp, nướng , lẩu và
bia ken. Tui thì khoái khẩu món “nhũ dê nướng”. Ai cũng đói nên đều ngon miệng,
ăn uống no say. Tuy nhiên tui cũng thấy lạ là vú dê gì mà dai quá, miếng to
quá, cứ như vú bò già, vú lợn xề vậy, nhưng tui không dám nói, không dám hỏi sợ
bị chê là “nhà quê”. Tui thấm mệt, muốn được nghỉ sớm mà không thấy mấy vị bằng
hữu kêu tính tiền. Lát sau tiểu nhị mang hóa đơn tới đưa thẳng cho tui ( chắc
là thấy tui đẹp trai chăng? ), trong khi các bằng hữu vẫn mải mê nói chuyện võ
lâm. Coi hóa đơn tui loạng choạng, hoa mắt mà không phải vì say bia rượu. Số
tiền có…700 ngàn thui. Bữa nhậu như vầy ở các quán dê tui từng ăn chỉ khoảng
500 ngàn là cùng. Tui đưa mắt nhìn các
bằng hữu, thấy họ vẫn tập chung nói chuyện về đạo lý võ lâm, chuyện đại sự. Tui
ngập ngừng không dám đề nghị chung tiền, sợ bị chê là “tiểu nhân”. Tui cắn răng
móc bóp trả tiền, miệng lầu bầu kêu đắt. Nói nhỏ thế mà vị bằng hữu vẫn nghe
được, anh ta liền giải thích:
- Không đắt đâu, quán này bán dê
núi mang từ Ninh Bình vô, thịt ngon, vú dê xịn nên rất hiếm. Các quán dê khác
toàn bán vú heo, vú bò không hà. Dê giống rất đắt, ai dại mà làm thịt dê cái
bán chứ.
Tui cười méo mồm lắp bắp:
- Chí phải! Chí phải!
( còn nữa )
Phạm Hải
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét