1. Hắc Điếm
Cả tháng nay tui bế quan luyện
công ở Vũng Tàu ( tiết kiệm tiền đó mà ). Cảm thấy công lực của mình cũng tiến
bộ kha khá nên quyết định “hạ sơn” để hành tẩu giang hồ một chuyến coi thiên hạ
có gì đổi thay. Tui chuẩn bị hàng trang gọn nhẹ, nạp năng lượng cho con ngựa
sắt, ghé nhà băng rút tiền tiết kiệm rùi lên đường. Nào, lên đường hành hiệp
thui. ( Xùy! Nói hành hiệp cho oách chứ thiệt ra là đi bụi đó ).
Tui muốn đi Xuyên Mộc, Bình Châu
trước. Khu vực đó có rừng, có biển, phong cảnh đẹp, dân cư trù phú và có suối
nước nóng ( nghe nói tắm vô thì công lực sẽ gia tăng đáng kể ). Bển cũng có
nhiều võ lâm cao thủ và bọn tà ma, tui quyết thử sức một phen. Tui đi theo
đường Long Hải, qua Mũi Đá, ghé rửa tay ở Đèo Nước Ngọt. Phong cảnh đẹp quá:
Một bên là đồi núi cây lá xanh tươi, một bên là biển xanh mênh mông. Non nước
quê ta thiệt đẹp, thiệt hùng. Tui mải mê ngắm cảnh nhưng vẫn không quên quan
sát dân tình coi có băng đảng lục lâm, thảo khấu nào quấy nhiễu bá tánh hay
không. Nếu phát hiện thì tui sẽ ra tay hành hiệp liền. Sau khi quan sát đời
sống bá tánh, ngắm cảnh đã con mắt tui mới thấy cái bụng sôi réo đòi ăn. Tui
hỏi thăm, ghé một Sơn Quán trong khu vườn bên đường gần xã Bưng Riềng. Nữ tiểu nhị
xinh đẹp, lả lơi giới thiệu là quán có đặc sản gà rừng và dẫn tui ra vườn coi
gà. Đúng là gà rừng thiệt, vì chúng đang bay nhảy trên cây, nàng phải dùng lưới
mới bắt được 1 con gà mái nặng khoảng 400 gr. Tui vô bàn ngồi đợi đầu bếp làm
gà và nhìn trộm nàng tiểu nhị. Nàng mải dọn bàn và ra vẻ không để ý đến tui. Bỗng nàng
cúi xuống lau bàn, cố ý để tui nhìn đôi gò bồng đào của nàng… rồi nàng bỏ đi. Có lẽ vì biết tui đang đói nên
đầu bếp làm rất nhanh, khoảng 5 phút sau nàng đã mang lên dĩa lòng gà xào mướp
thơm lừng và 1 chai bia Sài Gòn. Ngon thiệt, gà rừng có khác ( tui dễ ăn, đói
thì mỳ gói cũng ngon hết ). Ăn vừa hết dĩa lòng thì nàng tiểu nhị đã mang tới con gà hấp lá giang bé xíu ( gà rừng mà, to sao được ). Tui ăn ngấu nghiến, ngon
quá. Ờ mà gà rừng sao lại mềm thế nhỉ? Chắc là đầu bếp cao tay nên đã dùng công
phu gia truyền ép cho thịt gà đỡ dai. Cha chả, có thể hắn là một cao thủ nội
gia chăng? Ăn xong, tui ngồi nghỉ uống nước. Nàng vừa dọn bàn vừa hỏi:
- Đại ca có thư giãn không? Ra
vườn nằm võng cho khỏe.
Tui cũng muốn lắm chứ, nhưng đường còn dài, thời gian có hạn, thui để khi khác zậy. Tui nói nàng tính tiền để tui
còn du hí tiếp. Nàng đi tới nhỏ nhẹ:
- Của đại ca hết 350 ngàn.
Tui giật mình suýt té xuống đất:
- Sao đắt dữ zậy?
Giọng nàng vẫn ngọt như mía lùi:
- Gà rừng mà đại ca ơi, hiếm lắm.
À thì ra đây là một hắc điếm. Tui
phải hành hiệp thui. Tui vận công tính đập bể cái bàn để cảnh cáo…Bỗng liếc
thấy lão đầu bếp lấp ló nhìn tui, tay lão cầm một con đao phay sáng loáng. Với
kinh nghiệm giang hồ lão luyện, tui nhận ra đây là một loại bảo đao quý hiếm.
Rùi tui nhớ tới món gà rừng không dai lúc nãy…Thui, chết tui rùi ! Lão đúng là một
võ lâm cao thủ rùi, có lẽ tui không phải là đối thủ của lão. Tui đưa mắt quan
sát nhanh xung quanh, vắng vẻ quá. Mình phải hành động sao đây? Tui quyết định
ngay “ dĩ hòa vi quý”. Tui liền đổi giận làm lành, cười hề hề:
- Ờ, gà rừng mà, đắt một chút nhưng
ngon lắm muội à. Cám ơn tiểu muội nha!
Nói xong tui móc bót trả tiền. Nàng vui vẻ nhận tiền, liếc nhìn tui lả lơi:
- Cám ơn đại ca ! Lần sau ghé ủng
hộ muội nha!
Tui hứa đại:
- Lần sau huynh sẽ ghé.
Nói xong tui phi thân, cỡi lên con ngựa sắt bỏ chạy càng nhanh càng tốt.
Chạy xa rùi, hú hồn. Không thấy ai đuổi theo tui mới cho ngựa đi chậm lại. Lúc
này tĩnh tâm tui mới chợt nhận ra: Con gà tui ăn lúc nãy không phải là gà rừng,
mà là gà tre đó các chiến hữu ơi. Chắc không phải gà bệnh nhập lậu của Trung Quốc chứ?
( còn tiếp )
Phạm Hải
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét