Trang

23 tháng 1, 2014

Vĩnh biệt nhà yêu nước Lê Hiếu Đằng

Một trái tim lớn đã ngừng đập!

Công dân mạng tỏ lòng thương tiếc nhà yêu nước Lê Hiếu Đằng
Quê Choa tổng hợp
Anh ra đi vào lúc 22g 07 phút tối 22.1.2014 để lại bao tiếc thương cho nhiều người. Từ tối qua đến sáng nay đã có hàng ngàn status viết về anh trên trang xã hội Facebook và hàng chục bài viết về anh trên các trang tin khác cả trong và ngoài nước.  Xin trích đăng một số bài viết về anh và một số hình ảnh của anh được đưa lên mạng.


Thụy My: Luật gia Lê Hiếu Đằng, khuôn mặt đấu tranh cho dân chủ và Biển Đông, đã từ trần


Luật gia Lê Hiếu Đằng, cựu lãnh tụ sinh viên từng bị kết án tử hình thời Việt Nam Cộng Hòa trước đây, nguyên Phó chủ tịch Ủy ban Mặt trận Tổ quốc Việt Nam và là khuôn mặt đấu tranh hàng đầu cho dân chủ và nhân quyền, chống bành trướng Trung Quốc ở Biển Đông ; vừa qua đời vào khoảng 19 giờ hôm nay 22/01/2014 tại Saigon ở tuổi 70.

Ông Lê Hiếu Đằng quê ở Quảng Nam, học trung học ở Đà Nẵng và theo học trường đại học Luật khoa và Văn khoa ở Saigon, thành viên ban chấp hành Tổng hội Sinh viên Saigon. Ông là một trong những khuôn mặt nổi bật trong phong trào đấu tranh đô thị trước 1975, và từng bị chính quyền Việt Nam Cộng Hòa kết án tử.

Là Phó chủ nhiệm Hội đồng tư vấn về dân chủ và pháp luật Ủy ban Mặt trận Tổ quốc Việt Nam và nguyên là Phó chủ tịch của Ủy ban này tại Thành phố Hồ Chí Minh, luật gia Lê Hiếu Đằng trong những năm gần đây được xem như ngọn cờ đầu của cuộc đấu tranh đòi dân chủ, đòi các quyền công dân và đặc biệt là trong phong trào biểu tình chống các hành động xâm lược của Bắc Kinh tại Biển Đông.


Luật gia Lê Hiếu Đằng là một trong những người đầu tiên ký vào Kiến nghị 72 ngày 19/01/2013 của nhóm 72 nhân sĩ trí thức góp ý cho việc sửa đổi Hiến pháp 1992, gồm bảy đề nghị cụ thể nhằm phát huy dân chủ và hòa hợp dân tộc.

Ông cũng là một trong những người đi đầu trong phong trào biểu tình tại Việt Nam, khi những hành động gây hấn trắng trợn của Trung Quốc tại Biển Đông làm sôi sục lòng dân. Luật gia thẳng thắn phê phán việc trấn áp những cuộc biểu tình chống bành trướng Bắc Kinh là vi phạm nhân quyền.

Đặc biệt luật gia Lê Hiếu Đằng đã gây chấn động với bài viết « Suy nghĩ trong những ngày nằm bịnh » đề ngày 12/08/2013. Trong đó ông nhận định « chủ nghĩa Mác-Lê đã lạc điệu, bị sụp đổ tan tành ngay trên quê hương Xô Viết »« đảng Cộng sản Việt Nam đã trở thành kiêu binh ». Luật gia mạnh dạn đề nghị thành lập một đảng mới, chẳng hạn như đảng Dân chủ Xã hội tại Việt Nam, « vì không có một văn bản luật pháp nào cấm đoán điều này ». Ông cho rằng « một khi xã hội dân sự mạnh lên sẽ kìm hãm được khuynh hướng độc tài của một Nhà nước toàn trị ».

Cách đây một tháng, vào ngày 04/12/2013 ông Lê Hiếu Đằng một lần nữa lại gây rúng động dư luận khi ra tuyên bố từ bỏ đảng Cộng sản Việt Nam. Người đảng viên 45 tuổi đảng, từng là giảng viên Trường Đảng Nguyễn Văn Cừ (1975-1983) nhận định, đảng Cộng sản « đang suy thoái biến chất, thực chất chỉ là đảng của những tập đoàn lợi ích, trở thành lực cản cho sự phát triển của đất nước, dân tộc ».

Luật gia mất đi mang theo những hoài bão chưa thành, một tấm lòng trăn trở vì dân vì nước. Ông luôn đau đáu ngóng về Biển Đông, lãnh thổ cha ông để lại cho con cháu đất Việt đang bị đe dọa từng ngày từng giờ.

Ông Huỳnh Kim Báu, nguyên Tổng thư ký Hội Trí thức Yêu nước Thành phố Hồ Chí Minh cho chúng tôi biết một ngày trước khi bệnh trở nặng khiến ông hôn mê hôm 14/12/2013, ông Lê Hiếu Đằng đã cố gắng viết một lá thư dài ba trang gởi cho các bạn thanh niên, sinh viên học sinh. Đây có thể là bản di chúc của ông gởi lại cho các thế hệ đi sau. Ông cũng biết các tin tức về các hoạt động kỷ niệm 40 năm trận hải chiến Hoàng Sa vừa qua.

Các bạn bè thân hữu của ông hầu hết là những khuôn mặt trong phong trào sinh viên trước đây như ông Huỳnh Tấn Mẫm, Lê Công Giàu…đều có mặt tại bệnh viện 115 hôm 14/12, lúc biết tin bệnh tình ông trở nặng, và tất cả đều bị theo dõi chặt chẽ, có lẽ do trùng hợp với dịp Ngoại trưởng Mỹ John Kerry đến Saigon. Hôm nay các bằng hữu cũng đang đổ về bệnh viện để bàn bạc hậu sự cho ông.

Theo ước nguyện của người quá cố, ông sẽ được hỏa táng. Linh cữu của luật gia Lê Hiếu Đằng dự kiến được quàn tại chùa Xá Lợi ở quận 3 Sài Gòn, hoặc tại Dòng Chúa Cứu Thế.

RFI Việt ngữ đã hỏi chuyện nhanh các thân hữu của luật gia Lê Hiếu Đằng đang trên đường đến viếng ông.

Ông Huỳnh Kim Báu (nguyên Tổng thư ký Hội Trí thức Yêu nước Thành phố Hồ Chí Minh) :

Anh Đằng mất chỉ có hai người nuôi bệnh bên cạnh chứ gia đình không có ai, mà giờ đó bạn bè cũng không còn ở đấy. Nghe nói ảnh mất đâu hồi 7 giờ rưỡi tới 8 giờ tối. Thật ra cái gì đến sẽ đến, nhưng nghe anh chết tất cả anh em đều bàng hoàng, và đang trên đường tới bệnh viện. Không ai nghĩ rằng anh Đằng đã đi. Dù linh tính của đời người đã báo trước sau khi anh viết lá thư gởi cho tuổi trẻ Việt Nam, sinh viên học sinh, thì đó là lá thư cuối cùng của anh, như là một di chúc gởi lại cho tuổi trẻ. 

Tuy biết rồi nhưng tất cả đều bàng hoàng, rất tiếc là anh không vượt qua được. Thực tế thế hệ bây giờ mà đi ở tuổi 70 thì vẫn còn trẻ. Kỳ hôn mê lần đầu, khi cứu tỉnh lại, anh gặp tôi thì điều đầu tiên là anh giơ tay lên để chứng tỏ là mình còn khỏe và nói : « Anh em đừng có lo, đừng nghĩ rằng tôi chết. Tôi phải sống vì dân này, đất nước này vẫn còn cần đến tôi. Tôi sẽ sống vì tôi chưa thể đi được ». Dịp bốn mươi năm Hoàng Sa anh có nghe và cũng quan tâm. Hôm Hoàng Sa thì anh còn tỉnh.Từ lễ kỷ niệm chúng tôi đã điện thoại báo cho anh biết, anh vui lắm. Anh biết rằng anh em vẫn tiếp tục con đường anh đã đeo đuổi. 

Bác sĩ Huỳnh Tấn Mẫm (nguyên Chủ tịch Tổng hội Sinh viên Saigon)

Rất đau buồn, thương tiếc anh Đằng. Anh đã mất hôm nay, 22/02/2014. Một cái tin như thế rất là đột ngột, bởi vì trước đây anh cũng nhiều lần bệnh nặng rồi hồi sức lại. Nhiều anh em phong trào trong nước và kể cả từ nước ngoài đã đến thăm anh, lúc tình trạng sức khỏe của anh còn tương đối. Đến hôm nay bệnh quá nặng, di căn có lẽ đã lên tới não chăng nên sau đó anh ngất và ra đi.

Tất cả anh em đã có mặt ở đây. Anh em bằng hữu đến thăm rất đông, chuẩn bị quàn ở chùa Xá Lợi, giờ giấc viếng và động quan chưa rõ. Khuya rồi nhưng các anh Lê Công Giàu, Bùi Văn Nam Sơn, Trần Quang Long …khoảng trên hai chục anh em đang ngồi đây Có cả Mặt trận Tổ quốc thành phố, các cấp ủy quận 5 và nhiều đơn vị.

Về phía anh em được thông tin từ nhiều nơi lắm nên biết hết. Những người thân thiết nhất đã có mặt tại đây, có một số vừa nghe tin chưa đến kịp, nhưng rất đông. Tất cả những anh em phong trào, thân quen cũng như những người đã cùng hoạt động chung với anh Đằng trước và sau giải phóng nói chung là rất thương ảnh. Anh là một người rất dũng cảm, không sợ bị bắt, bị giam, mà mạnh dạn đấu tranh cho dân chủ. 

Những điều này rõ ràng là khí tiết của anh. Anh đã hoàn thành nhiệm vụ của một người công dân trước hiện tình đất nước đang có nhiều bất công. Thái độ anh rất rõ ràng dứt khoát : không chấp nhận một tổ chức đảng sa sút về phẩm chất đạo đức, chính trị, do đó anh xin ra khỏi đảng. 

Mặt trận dân chủ này quả thật rất khó, không ai tưởng tượng nổi những khó khăn trong hiện tại. Anh đấu tranh rất hợp tình hợp lý, dũng cảm. Là luật gia, anh nói rất chặt chẽ. Anh là người sống thanh đạm, trung thực -quan trọng nhất là thẳng thắn, dám nghĩ dám nói, với tình cảm và tấm lòng yêu nước cao độ. Người khác không dám nói lên tiếng nói trực diện như vậy đâu, nên người ta coi anh là một người "ngoài chiến tuyến", đối xử với anh không được tốt lắm.

Hà Sĩ Phu

Nằm bịnh vẫn suy tư, việc đảng vào ra, thương mẹ Việt Nam, son sắt không phai lòng HIẾU tử! 
Biểu tình cùng kháng nghị, lòng dân sau trước, ghét quân Đại Hán, oai hùng cho xứng trận ĐẰNG giang!

Hà Sĩ Phu
cùng các thân hữu Đà Lạt
Đoàn Nhật Hồng – Diệp Đình Huyên – Bùi Minh Quốc
Trần Minh Thảo – Tiêu Dao Bảo Cự – Mai Thái Lĩnh
Huỳnh Nhật Hải – Huỳnh Nhật Tấn – Nguyễn Quang Nhàn …
đồng kính viếng

KTS Võ Thành Lân: 
 Nhà báo Lê Phú Khải

Bạo bệnh chẳng sờn lòng, ghét cay đắng độc tài, vì trọn HIẾU tự do hướng về dân chủ
Án tử hình không sợ, yêu nồng nàn tổ quốc, nên 
đi ĐẰNG nào cũng gặp lại nhân dân.

JB Nguyễn Hữu Vinh

Lê Hiếu Đằng, một con người đã chiến đấu tỏ rõ khí tiết của mình đến khi chết. Ông đã dành gần trọn đời mình đi với Cộng Sản và khi nhận ra chân tướng nó, ông đã kịp thời gột bỏ như gột sạch những vết nhơtrong cuộc đời trước khi ra đi.
Ông là một tấm gương cao cả về nhân cách và chí khí, một tấm gương cho những kẻ bị ngộ độc thông tin và lừa bịp trên đời.
Xin vĩnh biệt MỘT CON NGƯỜI.
R.I.P

Cat Le Van Trong mọi chế độ, trong mọi hoàn cảnh, anh luôn là người yêu nước, luôn quan tâm đến vận mạng và bước đi của tổ quốc, nên anh đã có những sự dấn thân, những quyết định và hành động như vậy. Cầu chúc anh đã ra đi bình an và thanh thản! Hy vọng và biết đâu, từ thế giới "bên kia", anh vẫn tiếp tục có những đóng góp "ngoạn mục" vào thúc đẩy phát triển tất yếu của đất nước!
33 phút trước · Thích

Bagiai Tuxuat

Những năm tháng trai trẻ ông đã sai lầm đi theo 1 chủ nghĩa không tưởng và lừa dối . Ông là một trong các “lãnh tụ” sinh viên trước đây đã có một thời kỳ lẫy lừng trong phong trào đấu tranh tại Sài Gòn và các đô thị Miền Nam trước 1975, thành viên Ban chấp hành Tổng hội Sinh viên Sài Gòn và Trường Đại học Luật khoa Sài Gòn . 45 năm ông đã đi theo cái đảng hại dân bán nước ….nhưng :
Đến cuối cuộc đời ông đã làm được những việc có ý nghĩa khi đã nhận ra chân tướng thực sự của cái đảng mà ông đã tin theo…..
Nghĩa tử là nghĩa tận ! Dù sao cũng còn 1 chút gì để nhớ ……
Xin thành kính cầu mong ông yên nghĩ bình an trong cõi vĩnh hằng .
R.I.P
Hồ Hải 
 
Tối qua lúc 22h37'10'' một người bạn thân gọi thông báo với mình, anh Lê Hiếu Đằng đã tạ thế. Vĩnh biệt anh, một con người lầm đường lạc lối đã bị quỷ lôi đi, nhưng cũng biết nẻo để quay về dù rất muôn màng. Cầu chúc anh thanh thản ra đi, và đừng ray rứt.

Bang Tran
 
Vô cùng thương tiếc Ông Lê Hiếu Đằng, một một người con ưu tú của đất Việt Nam, một người yêu nước Việt Nam nhiệt thành nhất..., người mà đến ngày tháng cuối đời, giây phút cuối đời còn lo nền Dân Chủ của Việt Nam, lo cho tương lai dân tộc Việt Nam.

Nhất Nam với Nguyễn Văn Thạnh và 13 người khác
 
XIN CÚI ĐẦU VĨNH BIỆT MỘT NGƯỜI CHIẾN SĨ - MỘT NHÂN CÁCH LỚN ĐỂ TIN CẬY VÀ NGƯỠNG MỘ!
Ông Lê Hiếu Đằng đã từ trần lúc 22h20 tối 22/01/2014.

Vĩnh biệt Bác Lê Hiếu Đằng - người đã làm cho bọn bán nước, hại dân phải sợ hãi.

Nguyễn Lân Thắng

Vô cùng thương tiếc bác Lê Hiếu Đằng... bác sẽ mãi nằm trong vòng tay của những người yêu nước, khao khát tự do dân chủ !

Hoàng Nghĩa Thắng
 
Ông Lê Hiếu Đằng qua đời.

Ông Lê Hiếu Đằng sinh ngày 6 tháng 1 năm 1944,trút hơi thở cuối cùng vào 10g tối ngày 22 tháng 1 năm 2014, tại bệnh viện 115 (Sài Gòn). Lễ nhập quan sẽ được tiến hành vào lúc 9 giờ sáng ngày 23 tháng 1 năm 2014 tại Trung tâm Pháp y TP HCM, 336 Trần Phú, quận 5. Linh cữu được quàn tại chùa Xá Lợi, 89b Bà Huyện Thanh Quan, quận 3. Lễ di quan sẽ bắt đầu lúc 6 giờ sáng ngày 25 tháng 1 năm 2014 và sẽ hỏa táng tại Bình Hưng Hòa. Tro cốt của ông sẽ được gia đình và bằng hữu rải trên sông Sài Gòn.

Xin đốt nén tâm nhang viếng ông, một người yêu nước, căm ghét mọi bất công, bất kể đó là chế độ nào.
Thacht Trant
 
Thật buồn khi được tin bác Lê Hiếu Đằng đã từ giã cuộc đời ra đi vĩnh viễn. Bác như tiếng chuông cảnh tỉnh ngân vang suốt thời gian qua. Mừng cho bác đã đồng hành cùng dân tộc vào những năm cuối đời và có những đóng góp cụ thể. Ước mong của bác với đất nước dân tộc nhất định sẽ được thực hiện. Mong bác yên giấc ngàn thu.
Xin ngả mũ nghiêng mình vĩnh biệt Bác Lê Hiếu Đằng kĩnh mến !
Hoàng Đại Minh: Bác Lê Hiếu Đằng thực sự là một con người có tâm huyết với dân tộc, chúng ta kính cẩn nghiêng mình tôn trọng và thương tiếc - Một con người mà trước khi từ giã cõi đời cũng làm được một việc ý nghĩa cho dân tộc và đất nước - ấy là thức tỉnh mọi người về sự nguy hại của chế độ Cộng Sản, và mong muốn cho đất nước Việt Nam có tự do dân chủ.

Bút Thép
 
Vô cùng thương tiếc bác Lê Hiếu Đằng. Xin thành kính chia buồn cùng gia quyến của bác. Xin có câu đối tiễn biệt bác: 
Ngót cả cuộc đời theo cộng sản, không màng danh lợi, ngỡ tìm được đường giải phóng Quê Hương.
Chỉ vài năm sống với lương tri, chẳng sợ hiểm nguy, lại tìm ra cách thức tỉnh đồng liêu.
Bút Thép Kính Viếng.
6 giờ sáng ngày 23/01/2014.

Nguyễn Quốc Vũ
 
Lê Hiếu Đằng, nhà đấu tranh của 2 chế độ, vừa mất chiều nay. 
̣Điều an ủi lớn nhất là ông đã ra đi như một người tự do. Ông tuyên bố ly khai với đảng CS hồi cuối năm rồi, vứt lại sau lưng 40 tuổi đảng.

Tễu Blog: BBC, RFI ĐƯA TIN ÔNG LÊ HIẾU ĐẰNG QUA ĐỜI

Quê Choa: Trái tim yêu nước Lê Hiếu Đằng ngừng đập!
Võ Văn Tạo 

Trái tim yêu nước Lê Hiếu Đằng đã ngừng đập vào lúc 22h 07 phút tối 22-1-2014!

Rạng sáng 23-1, từ điện thoại của luật gia Lê Hiếu Đằng, chị Lê Thanh An, con gái duy nhất của ông xác nhận tin đau buồn trên. Hiện thi thể ông được bảo quản tại nhà lạnh ở đường Trần Phú (gần Bệnh viện 115) ở TP HCM. Gia đình dự kiến sáng nay (23-1) sẽ khâm liệm và đưa linh cữu ông về quàn tại Chùa Xá Lợi, sau đó sẽ hỏa táng và đưa di cốt về một ngôi chùa gần nhà, vì gia đình không mua được đất để an táng ông.

Chị An cho biết thêm, từ 2 tuần nay, sức khỏe của ông xuống rõ rệt, không còn nhận biết được. Trước đó, ông lâm bệnh ung thư hiểm nghèo.
Luật gia Lê Hiếu Đằng từng là Phó chủ nhiệm Hội đồng tư vấn về dân chủ và pháp luật thuộc Ủy ban trung ương MTTQ Việt Nam, nguyên Phó tổng thư ký Ủy ban trung ương liên minh các lực lượng dân tộc, dân chủ và hòa bình Việt Nam, nguyên Tổng thư kí Uỷ ban nhân dân cách mạng khu Sài Gòn Gia Định, nguyên Phó chủ tịch Ủy ban MTTQ Việt Nam TP HCM. Tính tới 2013, ông 45 năm là đảng viên Đảng CSVN. Ông là một trong các “lãnh tụ” sinh viên trước đây đã có một thời kỳ lẫy lừng trong phong trào đấu tranh tại Sài Gòn và các đô thị Miền Nam trước 1975, thành viên Ban chấp hành Tổng hội sinh viên Sài Gòn và Đại học luật khoa Sài Gòn.
Ông Lê Hiếu Đằng quê ở Quảng Nam, từng học Trung học Phan Châu Trinh ở Đà Nẵng, Đại học luật khoa ở Sài Gòn, và một năm học Đại học văn khoa Sài Gòn (1964). Từ 1975 đến 1983 ông là giảng viên triết học và chủ nghĩa xã hội khoa học ở Trường đảng Nguyễn Văn Cừ thuộc Khu ủy Sài Gòn-Gia Định.
Ông là một trong 72 người đầu tiên ký vào Kiến nghị 72  trong đợt sửa đổi Hiến pháp 2013.
Ông cũng là là một trong những người đi đầu trong phong trào biểu tình tại Việt Nam chống Trung Quốc xâm lược Biển Đông. Ông tuyên bố "Việt Nam vi phạm nhân quyền khi trấn dẹp biểu tình chống Trung Quốc".
Theo ông: "mọi người phải xác định rằng đất nước là của chung, nước Việt Nam là một, đã là người Việt Nam thì phải làm sao để Việt Nam lớn mạnh hơn, từ đó chung tay, góp sức làm cho đất nước phát triển" và "sự tồn vong của đất nước là quan trọng".
Về vụ Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng không từ chức, ông Đằng nói: "Việt Nam chưa có «văn hóa từ chức» thể hiện lòng tự trọng của một vị lãnh đạo. Vấn đề ở chỗ «lỗi hệ thống». Nếu muốn không có một vị Nguyễn Tấn Dũng nữa thì phải thay đổi thể chế. Trong thế chế đó phải thực hiện được những quyền dân chủ của người dân, và xây dựng nhà nước pháp quyền, xã hội dân sự, và nền kinh tế nhiều thành phần".
Về phiên tòa xét xử hai nhạc sĩ Việt Khang và Trần Vũ Anh Bình ngày 30/10/2012, ông nói: "Trấn áp không dập tắt được những tiếng nói yêu nước phản kháng"
Ông khẳng định: “Việc đổi tên nước là thời cơ rất lớn để thay đổi một số điều trong hiến pháp, làm đòn bẩy cho sự phát triển của đất nước. Nếu vẫn như cũ thì rất tiếc, thời cơ qua đi”.
Vào tháng 8/2013, trong bài viết "Suy nghĩ trong những ngày nằm bịnh", ông đã công khai nói lên những suy nghĩ của mình. Về việc Đảng CSVN đã phản bội lý tưởng cách mạng, phản bội nhân dân, phản bội những người góp phần xây dựng nên chế độ, trong đó có ông, cũng như việc cần thiết phải dân chủ hóa, xây dựng thể chế đa đảng để cứu đất nước thoát khỏi tình thế nguy cấp hiện tại, kêu gọi thành lập chính đảng mang tên Đảng dân chủ xã hội tại Việt Nam. Ngày 4 tháng 12 năm 2013, ông viết tuyên bố từ bỏ Đảng CSVN, vì theo ông: "Đảng CCSVN bây giờ không còn như trước (đấu tranh giải phóng dân tộc) mà đang suy thoái biến chất, thực chất chỉ là đảng của những tập đoàn lợi ích, trở thành lực cản cho sự phát triển đất nước, dân tộc, đi ngược lại lợi ích dân tộc, nhân dân”.
Luật gia Lê Hiếu Đằng ra đi ở tuổi 70, phong trào đấu tranh vì một Việt Nam thật sự độc lập, tự do và tiến bộ, vì hạnh phúc của nhân dân mất đi người chiến sĩ tiên phong, kiên cường đầy nhiệt huyết.
Trong giờ phút đau buồn này, xin gửi tới gia quyến luật gia Lê Hiếu Đằng và những người cùng chí hướng lời chia buồn sâu sắc nhất!
V.V.T.
Ông Lê Hiếu Đằng qua đời ở Sài Gòn 

SÀI GÒN (NV).- Luật gia Lê Hiếu Đằng, một đảng viên kỳ cựu của đảng CSVN sau trở thành khuôn mặt hàng đầu những người chống đảng và kêu gọi lập đảng đối lập, vừa qua đời ở Sài Gòn.

Ông Lê Hiếu Đằng qua đời ở bệnh viện 115 Sài Gòn khoảng 10 giờ tối ngày Thứ Tư 22/1/2014, thọ 70 tuổi vì chứng bệnh ung thư tuyến tiền liệt.
Thời gian gần đây, ông là một trong những người hàng đầu đả kích chính sách cai trị độc tài phản dân tộc của đảng CSVN mà hệ quả là tham những, thối nát, kinh tế tụt hậu, dân chúng điêu đứng mọi mặt trong khi những kẻ có chức có quyền trong đảng và nhà nước thì giầu có và sống xa hoa.
Đầu Tháng 12 vừa qua, ông tuyên bố ra khỏi đảng sau hơn 45 năm làm đảng viên của đảng CSVN. Trước đó, giữa Tháng 8-2013, ông đã viết một bài viết dài kêu gọi thành lập một đảng chính trị, đối lập với đảng CSVN. Theo ông trình bày, nếu không có đảng đối lập thì Việt Nam không có dân chủ.
Ông là một trong những người đầu tiên ký vào bản kiến nghị của nhóm trí thức nhân sĩ gồm 72 người kêu gọi quốc hội và đảng CSVN sửa đổi hiến pháp theo hướng dân chủ, từ bỏ dành độc quyền cai trị cho đảng CSVN. Khi còn sức khỏe, ông cũng là một trong những người hăng hái đi biểu tình ở Sài Gòn chống Trung Quốc bá quyền bành trướng, tuyên bố các quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa là của Việt Nam.
Trước năm 1975, ông Lê Hiếu Đằng là sinh viên ở Sài Gòn, bí mật gia nhập đảng cộng sản, là thành phần cốt cán biểu tình trên đường phố chống chính phủ VNCH, chống chiến tranh, kêu gọi hòa hợp hòa giải. Thời gian này, ông được giao cho làm Phó tổng thư ký Ủy Ban Liên Minh Các Lực Lượng Dân Tộc, Dân chủ, và Hòa Bình Việt Nam, tổng thư ký Ủy ban nhân dân cách mạng khu Sài Gòn – Gia Định.
Sau khi chiến tranh chấm dứt, ông được cộng sản sử dụng, cho làm giảng viên Triết học và Chủ nghĩa khoa học xã hội tại trường đảng Nguyễn Văn Cừ ở Sài Gòn. Ông được cử làm phó chủ tịch Mặt Trận Tổ Quốc tại Sài Gòn và là đại biểu Hội đồng Nhân dân thành phố Sài Gòn khóa 4 tới khóa 5.
Tuy nhiên, càng ngày ông càng thấy chủ trương đường lối cai trị của những người cầm đầu đảng CSVN càng xa dần cái lý tưởng chính trị quốc gia dân tộc mà ông theo đuổi, những năm cuối đời, ông đã trờ thành người đả kích chế độ rất mạnh mẽ rồi cuối cùng kêu gọi thành lập đảng đối lập và tuyên bố ra khỏi đảng.

Ông Lê Hiếu Đằng (thứ hai bên trái) cùng nhiều người khác đi biểu tình chống Trung quốc bá quyền bành trướng ở Sài Gòn. (Hình: DĐXHDS)

“Chế độ này đã quá tệ, mọi lĩnh vực đều xuống cấp không thể nào cứu vãn được, mà các ông ấy vẫn chỉ đặt lợi ích của các tập đoàn, của gia đình và bản thân chứ không còn đặt lợi ích của đất nước lên trên. Vì thế tôi thấy không còn có thể chịu đựng được nữa,” ông Lê Hiếu Đằng nói với trang mạng Bauxite Việt Nam sau lời tuyên bố ra khỏi đảng CSVN được phổ biến công khai ngày 4/12/2013.
Trong bài viết gây chấn động dư luận có tựa đề “Suy nghĩ trong những ngày nằm bệnh” ông viết ngày 12/8/2013, cho rằng « chủ nghĩa Mác-Lê đã lạc điệu, bị sụp đổ tan tành ngay trên quê hương Xô Viết ». Ông chỉ trích « đảng Cộng sản Việt Nam đã trở thành kiêu binh ».
Từ đó, ông kêu gọi thành lập một đảng mới, thí dụ như đảng Dân chủ Xã hội tại Việt Nam mà theo ông luật lệ hiện hành của chế độ « không có một văn bản luật pháp nào cấm đoán điều này ». Ông cho rằng « một khi xã hội dân sự mạnh lên sẽ kìm hãm được khuynh hướng độc tài của một Nhà nước toàn trị ».
Khi loan báo từ bỏ đảng CSVN ngày 4/12/2013, ông lên án đảng CSVN là “đang suy thoái biến chất, thực chất chỉ là đảng của những tập đoàn lợi ích, trở thành lực cản cho sự phát triển của đất nước, dân tộc”.
Cái chết của ông, mọi người đều biết không tránh khỏi khi chứng bệnh ung thư đã di căn. Những người tham gia vận động cho một nước Việt Nam dân chủ thật sự, tôn trọng nhân quyền thật sự đều cảm thấy buồn cho một người yêu nước qua đời giữa những ước vọng không được nhìn thấy.
Facebooker Chính Minh viết: “Vĩnh biệt ông Lê Hiếu Đằng! Mong ông ra đi thanh thản, chúng tôi sẽ tiếp tục công cuộc đấu tranh này mà ông hằng mong mỏi!”
Nhà văn Hà Sĩ Phu từ Đà Lạt khi hay tin ông qua đời đã cùng các bạn gửi câu đối vĩnh biệt:
“Nằm bệnh vẫn suy tư, việc đảng vào ra, yêu mẹ Việt Nam, son sắt không phai lòng Hiếu tử!
“Biểu tình cùng kháng nghị, lòng dân sau trước, ghét quân Đại Hán, oai hùng cho xứng trận Đàng giang.”

Và ông Hà Sĩ Phu tâm sự với bạn:

“Bác biết chăng: Xã hội cũng ung thư, xương đã thấu xương, “ác bệnh” tung hoành đau một nước!
“Tôi nghĩ vậy: Giang sơn cần cấp cứu, máu nên truyền máu, “luong y” hội chẩn cứu muôn nhà!”
(TN)
 
 Nhà văn Nguyễn Quang Lập:
 
NQL: Tin chính thức: Anh Lê Hiếu Đằng ra đi lúc 22g10, ngày 22-1-2014, tại Bệnh viện 115 – TP NCM. BBC và RFI đều đưa tin. Ngày cuối năm anh đã theo ông Táo về trời, khép lại một cuộc đời đầy sóng gió, một năm đầy sóng gió. Trời đất sẽ chứng chỉ cho Lê Hiếu Đằng: anh là của dân, do dân và vì dân. Vì thế anh sống mãi. 
Vĩnh biệt anh. Chúc anh mãi bình an nơi Cõi Phật.
 
Ông Hạ Đình Nguyên: Thế là xong ! Chào anh Đằng.
 
Anh đã từ biệt !

Anh thực sự đã yên nghĩ, đã khép lại một chu kỳ hoàn hảo : “Trăm năm trong cõi người ta”.

 Lúc nầy, chúng ta lại nhớ lời nói đầy ý nghĩa của con người nổi tiếng Mandela, đúng với trường hợp của Anh:

 "Cái chết là điều không thể tránh khỏi. Khi một người đã hoàn thành điều người đó coi là trách nhiệm với dân tộc mình, với đất nước mình, người ấy có thể yên nghỉ.”

 Chúng ta có thể nhất trí, “biểu quyết” rằng anh Đằng đã hoàn thành trách nhiệm của mình với dân tộc và đất nước,  theo cái nghĩa là anh hết mình cho đến giờ phút trước khi hôn mê và chấm dứt hơi thở.Anh không phải là nhân vật quan trọng ghê lắm, hay là ngừời có chức vụ cao. Anh là con người bình thường, chính đó là ý nghĩa quan trọng, nó khơi dậy, nó động viên cho số đông người bình thường trong chúng ta những cảm xúc rộng lớn, về giá trị và trách nhiệm của một công dân, của con người bình thường, nó tạo nên mối liên thông của một làn sóng tích cực về tinh thần yêu nước và yêu dân chủ. Giờ đây, với sự so sánh, chúng ta có thể coi thường cái lớn mà rỗng, cái cao mà bên trong có chất lượng thấp. Chúng ta đều biết là anh rất tỉnh táo, sống thật với lòng mình. Trong những tháng ngày cuối, khi không nói về tình hình xã hội, thì anh hát những giai điệu bolero yêu đời với tình cảm đời thường, bằng tiếng khào khào đứt quảng của một người bịnh. Anh đi từng bước nhỏ, vui vẻ với chiếc gậy mây do anh B tặng.

 Chúng ta đều yêu cái bình thường và chân thật ấy. Không ai thích sự giả dối, Đúng vậy ! Chúng ta tôn vinh những giá trị đích thật, và có quyền từ chối những gì không thật. Đó là nét truyền thống của văn hóa nuôi dưỡng dân tộc, dù một nghìn năm bị đô hộ, bởi tinh thần lạc quan và chân thực ấy mà không bị đồng hóa.

 Anh đã để lại một tấm lòng, với sự chia sẻ của tất cả những ai yêu cuộc sống nầy, và yêu tận đáy lòng sự công bằng của một xã hội dân chủ. Anh đã đi bước đi tiền phong của một giai đoạn chuyển hóa, vượt lên trên và không để ý tới mọi hình thức o ép của chủ thể vô minh.

Những tiếng hô của sân hận và hẹp hòi từ đâu đó, giờ đây tiếp tục vô nghĩa.!

 Tất cả chúng ta đều nghe thấy tiếng sóng gào thét ở Biển Đông, tiếng gió độc rít lên từ phương Bắc. Vì nghĩa cả mà con người phải dấn thân. Lẽ nào, vì sự nhỏ nhen mà thân phận con người hóa thành cỏ rác ? Người Nhật Bản nắm chắc tay nhau sau cơn đại họa, mà chẳng tham của rơi. Lẽ nào trước nguy biến, lại tranh nhau bổng lộc không hơn kẻ dân đen “hôi bia” ngoài lộ ?

 Anh để lại sau một điều ray rứt :- một dân tộc, một đất nước, chẳng thể sống cùng nhau trong một góc trời mà lại không có cùng nhau một “khế ước” ? Thực dân, đế quốc còn trả lại cho dân tộc bị trị một Hiến Pháp sau khi cuộc đâm chém chấm dứt. Lẽ nào một đảng chính trị cầm đầu cuộc kháng chiến gian khổ đã thành công, lại lạm dụng thời cơ, áp đặt cho cả dân tộc phải sống đời đời dưới sự cai trị bởi một nhóm người nhân danh đảng ấy, dười hình luật do nhóm người ấy lập ra, sống cho tới già chết, bịnh chết và giao lại cho kẻ được chọn làm truyền nhân kế thừa ? Ở Việt Nam ngày nay lại mọc lên khá nhiều những ngọn núi Paektu để có những gióng máu thần thánh truyền ngôi ở các tỉnh thành.

Thật là buồn cười và đáng xấu hổ trong thời đại hôm nay !
 
Anh cũng thường nhắc đến ông Mandela - một người dân Nam Phi bình dị mà cao cả, được thế giới kính cẩn tôn vinh - bởi những lời nói ra từ một trái tim chân thật, một tinh thần rắn rỏi, cương nghị, yêu công bằng, cũng là lúc thế giới ngoái đầu nhìn về Bắc Triều Tiên với nổi kinh hoàng, về những chuyện giết người ở đây. Người bình thường không thể tránh nổi xót xa và ray rứt tự hỏi về một mô hình “độc tài toàn trị” của một đảng xưng là “Cách Mạng”. Nhân dân thế giới đang nghĩ ngợi trong lương tâm mình, về thân phận của người dân Bắc Triều Tiên. Nó bộc lộ một cách quá hiển nhiên sự tàn bạo mang tính quy luật của độc tài.

Nhân Dân Việt Nam chưa rơi vào tình cảnh ấy, nhưng biết rõ mình đang ở đâu trên lộ trình đi từ nô lệ đến tư do, và từ độc lập đến dân chủ ? Nơi thiếu dân chủ sẽ không bao giờ là điểm đến. Chắc chắn một điều, tâm thức Việt Nam luôn hướng về phương Bắc để cảnh giác, canh phòng cao độ,  chứ không bao giờ nhầm lẫn là điểm đến tin cậy.

 Anh Đằng,

Anh đã mong muốn và tích cực đấu tranh cho một xã hội dân sự được chuyển hóa theo cách hòa bình, như kiến nghị 72 mà anh ký tên trong đó. Anh mong muốn một xã hội dân sự vì đó là nền tảng vững chắc cho độc lập dân tộc, đó cũng là nền tảng để một quốc gia phát triển. Anh đã gởi lại tâm tình của mình trong những ngày tháng cuối cùng của cuộc đời ngắn ngủi nầy, với tinh thần đấu tranh không ngừng, như rất nhiều người con dân yêu nước khác. Anh ra đi như họ đã ra đi, vì hai chữ độc lập – dân chủ. Thái độ chọn lựa cuối cùng của anh về một sự chia ly đã củng cố và làm sáng rõ lý tưởng mà anh đã trọn đời theo đuổi.

 Anh đã sống trọn vẹn với suy nghĩ của mình.

Anh không cô đơn. Anh nằm xuống có bạn bè chung quanh, có nhiều bạn trẻ tiếc thương anh và những giọt nước mắt.

 Trong khi anh nằm xuống, dân tộc vẫn bước tiếp cuộc hành trình về hướng dân chù!

 Tất cả vẫy chào anh trong niềm thân thiết.

Anh có quyền an nghỉ, ./.

 Hạ đình Nguyên.
   Lúc 2 giờ, ngày 23-1-2014

Hà Hiển:Một trái tim lớn đã ngừng đập!
 
 Ông Lê Hiếu Đằng từng là đảng viên đảng Cộng sản Việt Nam, là một trong các lãnh tụ phong trào đấu tranh của một số tầng lớp sinh viên Sài Gòn chống lại chế độ Việt Nam Cộng Hòa  trước năm 1975. Sau năm 1975, Ông đã đảm nhiệm nhiều chức vụ như Phó chủ nhiệm Hội đồng Tư vấn về Dân chủ và Pháp luật thuộc Ủy ban Trung ương Mặt trận Tổ quốc Việt Nam; Phó Tổng Thư Ký Ủy ban Trung Ương Liên Minh các lực lượng Dân tộc, dân chủ và Hòa bình Việt Nam; Tổng thư kí Uỷ Ban nhân dân Cách mạng khu Sài Gòn Gia Định; Phó Chủ tịch Ủy ban Mặt trận Tổ quốc (MTTQ) Việt Nam ở TP HCM.
 Ông đã ra tuyên bố từ bỏ đảng Cộng sản Việt Nam vào tháng 12 năm 2013.
 Trong những năm gần đây, Luật gia Lê Hiếu Đằng luôn đi đầu trong phong trào biểu tình phản đối những hành động gây hấn của nhà cầm quyền Bắc Kinh và đưa ra những đề xướng cải cách nhằm dân chủ hóa xã hội.
 Xin gửi đến gia đình và những người thân của Luật gia – Nhà yêu nước Lê Hiếu Đằng lời chia buồn sâu sắc nhất!

Lời phân ưu của Bauxite Việt Nam 

Anh Lê Hiếu Đằng thân yêu!
Thế là anh đã thực sự chia tay gia đình, người thân, bạn bè đồng chí, tất cả bạn đọc của anh, tất cả những người yêu mến kính trọng anh trong cộng đồng người Việt cả trong lẫn ngoài nước.
Anh đã ra đi với lương tâm thanh sạch sau khi kịp tuyên bố ra khỏi Đảng Cộng sản Việt Nam, chính đảng mà anh gắn bó, cống hiến gần hết đời mình cho sự nghiệp của nó suốt 45 năm trời, nhưng cuối cùng phải đau đớn chia tay khi thấy nó phản bội lại lý tưởng của chính nó, phản bội niềm tin của những đảng viên trung thực như anh, phản bội công ơn nuôi dưỡng của nhân dân Việt Nam trong gần một thế kỷ.
Anh ra đi sau khi đã sòng phẳng công khai tính sổ đời mình, từ một sinh viên yêu nước đối mặt án tử hình của chế độ Sài Gòn vì tin ở chính nghĩa của cuộc chiến đấu được coi là chống Mỹ giành độc lập thống nhất cho đất nước, cho đến khi bừng tỉnh và đau đớn thấy thành quả cuộc chiến đấu ấy rơi vào tay một tập đoàn độc tài tham nhũng đang đưa đất nước vào tình trạng còn tồi tệ hơn cái chế độ mà anh đã góp phần đánh đổ, cho đến khi nhận rõ sự phá sản của chủ thuyết Mác-Lênin mà mình đã từng tin theo và thuyết giảng, nhận rõ sự không tưởng của cái gọi là chủ nghĩa xã hội rút cuộc chỉ là bánh vẽ để lừa bịp nhân dân, trở thành xiềng xích trói bước dân tộc đi tìm con đường ấm no hạnh phúc.
Anh ra đi sau những năm tháng kiên quyết, dũng cảm đứng về phía những người yêu nước của thời kỳ mới, yêu nước đồng nghĩa với yêu tự do dân chủ, yêu nước là chống độc tài tham nhũng, chống các nhómđặc quyềntàn phá kinh tế quốc gia vì lợi riêng, yêu nước là chống lại sự bành trướng xâm lược của nhà cầm quyền Trung Quốc, vạch trần thực chất đen tối của “16 chữ vàng”, “quan hệ 4 tốt”.
Anh Lê Hiếu Đằng thân yêu!
Những bài viết, những lời phát biểu thẳng thắn, trung thực, có tình có lý, đầy nhiệt huyết của anh, một con người cảđời chiến đấu không mệt mỏi, không nản lòng cho độc lập của đất nước, cho tự do của người dân, cho dân chủ của xã hội, đã có tác động mạnh mẽ đến công luận, thức tỉnh không ít khối óc con tim của thanh niên, viên chức, cả những đảng viên Cộng sản. 
Những ngày tháng trên giường bệnh của anh cũng là những ngày tháng anh chiến đấu quyết liệt, dứt khoát nhất chống chế độ độc tài toàn trị, những ngày tháng anh cống hiến trọn vẹn nhất cho tương lai nền dân chủ pháp quyền của đất nước. Đó cũng là những ngày tháng anh được chứng kiến tấm chân tình, lòng cảm mến của bao nhiêu bạn bè, đồng chí, của những người cùng tâm nguyện thuộc đủ tầng lớp trong, ngoài nước.
Anh Lê Hiếu Đằng mến yêu!
Bauxite Việt Nam ghi nhớ lời tâm sự sau cùng của anh với trí thức: “Trí thức luôn luôn phải đi đầu, phải giương cao ngọn cờ đấu tranh, phải dũng cảm, phá tan không khí sợ hãi bao trùm xã hội trong bao nhiêu năm”. Xin hương hồn anh yên nghỉ trong niềm tin các bạn bè, đồng chí của anh, các trí thức Việt Nam sẽ không phụ lòng tin yêu chứa trong lời nhắn gửi của anh.

21 tháng 1, 2014

“Thật lạ lùng là cái gì cũng đúng quy trình!”

Có lẽ, chưa năm nào mà các cơ quan chức năng thấy nhọc nhằn vì trách nhiệm như năm 2013...


“Thật lạ lùng là cái gì cũng đúng quy trình!”
Ủy viên Thường trực Ủy ban Pháp luật của Quốc hội, ông Nguyễn Sỹ Cương.

In
Nhiều năm trở lại đây, có lẽ, chưa năm nào mà các cơ quan chức năng thấy nhọc nhằn vì trách nhiệm như năm 2013, khi có quá nhiều câu chuyện tai tiếng xảy ra trong nhiều mặt của đời sống xã hội và câu chuyện nào cũng để lại dư âm nặng nề.
Ủy viên Thường trực Ủy ban Pháp luật của Quốc hội, ông Nguyễn Sỹ Cương nhìn nhận vĩ thanh buồn sau những câu chuyện tai tiếng này, chính là sự bất an và mai một niềm tin của người dân.

Ông Cương dự cảm, “nếu tình trạng yếu kém trong quản lý nhà nước vẫn như hiện nay, bộ máy nhà nước không có gì thay đổi, tinh thần trách nhiệm của đội ngũ công chức nhà nước không được tăng cường thì tình hình kinh tế - xã hội khó có thể được cải thiện và tốt lên”.

“Một bộ máy mà có đội ngũ công chức như vậy thì việc mỗi khi có sự cố gì, bao giờ các cơ quan chức năng cũng đều tìm cách thoái thác trách nhiệm là điều dễ hiểu”, ông nói.

“Lỗi ở vắc-xin thì xử vắc-xin”
Trước hết, về những tai tiếng trong y tế năm 2013, như vụ nhiều trẻ em tử vong sau khi tiêm vắc xin; vụ nhân bản xét nghiệm hay vụ bác sĩ thẩm mỹ viện phi tang xác nạn nhân xuống sông... Ông dự cảm thế nào về những hệ lụy của nó?

Đó đều là các vụ việc mà tưởng như chỉ mang tính đơn lẻ, nhưng qua đó cho thấy quản lý nhà nước nói chung và quản lý nhà nước về y tế nói riêng có vấn đề mà chúng ta vẫn thường gọi đó là lỗi hệ thống mà hệ lụy của nó chính là sự mất phương hướng, mất niềm tin của người dân.

Ví như từ trước đến nay, người dân vẫn có thói quen đặt niềm tin vào cơ sở y tế, nhất là cơ sở y tế công lập, khi có bệnh thì phó thác hoàn toàn tính mạng của mình cho cơ sở y tế, cho bác sĩ. ấy vậy nhưng khi có dấu hiệu bệnh tật cần phải xét nghiệm kiểm tra nhưng kết quả xét nghiệm lại là của người khác, như chuyện đã xảy ra ở bệnh viện đa khoa Hoài Đức (Hà Nội) và được phanh phui hồi tháng 8/2013, như vậy là có bệnh mà không biết và đến khi biết thì có thể đã quá muộn... Điều đó làm cho người dân mất niềm tin, mất phương hướng là thế!

Bộ trưởng Bộ Y tế thường tỏ ra rất khó khăn nói lời xin lỗi, như hồi tháng 6/2013, trước Quốc hội, có đại biểu đã đề nghị bà cần nói lời này về vụ trẻ tử vong khi tiêm vắc xin, nhưng lời xin lỗi khi đó không được đưa ra. Bình luận của ông?


Như tôi vừa nói, những vấn đề y tế xảy ra có liên quan đến lỗi hệ thống của quản lý nhà nước trong đó có vai trò và trách nhiệm của Bộ Y tế. Vấn đề quan trọng là cần đánh giá đúng mức xem trách nhiệm của Bộ Y tế đến đâu.

Nói gì thì nói, với tư cách cơ quan quản lý nhà nước cao nhất về y tế, Bộ Y tế đương nhiên phải có trách nhiệm với hoạt động chung của toàn ngành trong việc đề ra cơ chế hoạt động cũng như cơ chế để kiểm soát hệ thống.

Tuy nhiên, lâu nay chúng ta thực hiện phân cấp tương đối mạnh cho chính quyền các cấp và Bộ Y tế cũng không thể quán xuyến hết được. Chính quyền địa phương phải chịu trách nhiệm về những việc xảy ra trên địa bàn chứ không thể đổ hết lên đầu Bộ trưởng Bộ Y tế!

Dù vậy, thì lời xin lỗi hay nhận trách nhiệm được đưa ra đúng lúc, sẽ giúp tình hình cải thiện được lên rất nhiều.

“Thật lạ lùng là cái gì cũng đúng quy trình!” 1Thật lạ lùng là cái gì cũng đúng quy trình! Tiêm chết người rồi vẫn khẳng định là... đúng quy trình, bỏ tù oan đến cả 10 năm vẫn... đúng quy trình, bỏ lọt 230 kg ma túy qua cửa khẩu vẫn... đúng quy trình. Tôi cho rằng đấy chỉ là sự biện hộ và rũ bỏ trách nhiệm một cách vô cảm.Ông Nguyễn Sỹ Cương

Theo ông có phải vì lo ngại, xin lỗi rồi, thì biết sửa lỗi ra sao, chẳng hạn, Bộ trưởng Y tế có nói “tử vong do lỗi ở vắc-xin thì phải xử vắc-xin” và câu nói này đã trở thành một trong những câu nói nổi tiếng nhất của năm 2013?

Tôi cho rằng đây lại là câu chuyện dài, và một lần nữa, chúng ta lại buộc phải nhắc đến cụm từ “lỗi hệ thống” và đối với không chỉ riêng ngành y tế.

Tôi nhớ, hồi tháng 11/2012, trước Quốc hội, Thủ tướng cũng đã nhận trách nhiệm và nhận lỗi trước Quốc hội về những thiếu sót, khuyết điểm của Chính phủ cũng như Thủ tướng Chính phủ. Có lỗi thì nhận lỗi là cách ứng xử thông thường và rất nên làm.

Khi đó, Thủ tướng nhận lỗi về tất cả những yếu kém, khuyết điểm trong kiểm tra, giám sát, hoạt động, của quản lý nhà nước. Tuy nhiên điều mà dư luận quan tâm là phải chỉ ra được yếu ở đâu? Kém ở chỗ nào? lĩnh vực nào? Từ đó đề ra mục tiêu, giải pháp cụ thể chứ không chỉ là tăng cường quản lý nhà nước chung chung.

Bấy lâu nay chúng ta cứ thấy bùng lên hết chuyện này, chuyện khác nhưng gần như không thấy ai chịu trách nhiệm một cách chính thức. Nếu tình hình này không được cải thiện, thì những giải pháp sửa lỗi kiểu như “lỗi ở vắc-xin thì xử vắc-xin” sẽ còn tiếp tục được “nhân rộng” ở nhiều bộ, ngành khác.

Rõ ràng quản lý nhà nước của chúng ta còn yếu và bộ máy nhà nước có vấn đề. Nhưng rất may là trong phiên họp Chính phủ gần đây, Thủ tướng đã có những chỉ đạo cụ thể liên quan đến bộ máy nhà nước, công chức nhà nước. Điều đó cũng cho chúng ta hy vọng vào sự cải thiện một bước trong quản lý nhà nước trong thời gian tới.

Với vấn đề công chức, thì năm 2013 còn ghi dấu bởi một phát ngôn ấn tượng của Bộ trưởng Nội vụ là chỉ 1% công chức không làm được việc, khiến dư luận đầy “giận dữ”. Ông có bất bình như vậy?


Tôi cho rằng, lỗi không phải ở người đưa ra con số 1% mà lỗi là ở cách đánh giá cán bộ, công chức không thực chất. Theo quy định của Luật Cán bộ, công chức, thì nếu “hai năm không hoàn thành nhiệm vụ thì phải nghỉ việc”, nhưng tôi cho rằng vẫn với cách đánh giá cán bộ, công chức như hiện nay thì ai cũng hoàn thành nhiệm vụ, trừ phi bị kỷ luật và thực tế là từ lúc có luật đến nay chưa ai phải nghỉ việc vì hai năm không hoàn thành nhiệm vụ.

Bất cứ cơ quan nào cũng có thể tìm thấy những công chức “ngồi chơi, xơi nước”, không làm gì vẫn lĩnh lương đủ, thậm chí lương cao và “làn sóng” này gần như đã trở thành “bệnh dịch” trong các cơ quan nhà nước.

Một bộ máy mà có đội ngũ công chức như vậy thì việc mỗi khi có sự cố gì, bao giờ các cơ quan chức năng cũng đều tìm cách thoái thác trách nhiệm là điều dễ hiểu. Như tôi đã từng nhắc đến cụm từ “đúng quy trình” mà lâu nay được các cơ quan hay dùng để giải thích mỗi khi có sự cố.

Thật lạ lùng là cái gì cũng đúng quy trình! Tiêm chết người rồi vẫn khẳng định là... đúng quy trình, bỏ tù oan đến cả 10 năm vẫn... đúng quy trình, bỏ lọt 230 kg ma túy qua cửa khẩu vẫn... đúng quy trình. Tôi cho rằng đấy chỉ là sự biện hộ và rũ bỏ trách nhiệm một cách vô cảm.

Lãng phí nguy hại không kém gì tham nhũng


Án oan 10 năm của ông Nguyễn Thanh Chấn (Bắc Giang) thực sự là một câu chuyện buồn của năm 2013. Ông có kể rằng ông đã khóc khi nghe câu chuyện này?


Đúng là như vậy, bởi vì tôi nhìn cảnh người thân của ông Chấn khóc than về những oan khuất mà họ phải chịu đựng. Đây là một minh chứng cụ thể về sự vô cảm của các cơ quan có trách nhiệm.

Bỏ tù oan đã đành, mặc dù gia đình họ liên tục gửi đơn đến các cơ quan mà gần 10 năm sau mới nhận được đơn kêu oan thì quả đó là điều không thể lý giải nổi?! Thiệt hại về vật chất có thể tính được một cách tương đối, nhưng những thiệt hại tinh thần thì thật vô cùng lớn. Thử hỏi số tiền đền bù có làm dịu đi những mất mát, đau thương mà ông Chấn, gia đình và họ hàng ông ấy phải mang tiếng, chịu đựng suốt 10 năm qua không?! Đúng là một câu chuyện rất đau xót.

“Thật lạ lùng là cái gì cũng đúng quy trình!” 2Thực tế cho thấy có những việc rất khó, ở nhiều lĩnh vực, khó đến mức tưởng như không thể thay đổi hay chuyển biến gì được, nhưng khi Chính phủ vào cuộc một cách quyết liệt thì đều mang lại hiệu quả.Ông Nguyễn Sỹ Cương

Năm cũ đã qua, gác lại những câu chuyện tai tiếng và đau lòng, để nhắc đến một câu chuyện lãng phí về “xuất ngoại” mà “cứ thấy đoàn của Việt Nam là các bạn sợ”. Ông có chia sẻ gì về nỗi sợ này của họ?

Thực ra đây là một hiện trạng đã tồn tại nhiều năm rồi. Có nhiều trường hợp người ta lấy việc đi nước ngoài làm chính sách đối với cán bộ nhà nước, thí dụ như chuẩn bị nghỉ hưu, thì bố trí cho đi nước ngoài một chuyến để... tham quan, du lịch.

Không riêng gì các chuyến đi công tác mà ngay cả một số chương trình đào tạo, bồi dưỡng cán bộ, công chức ở nước ngoài cũng rất lãng phí. Thực tế đã có những dự án đưa cán bộ đi học tiếng Anh chỉ 2 tháng thì không hiểu là học được cái gì, kết quả được bao nhiêu? Chưa kể đối tượng được cử đi tham gia một khóa đào tạo ở nước ngoài nhưng về thì nghỉ... hưu luôn.

Cứ như vậy thì gì mà nước bạn không thấy... sợ!

Đối với nước ngoài, mỗi khi cần đi công tác nước ngoài thì họ xác định rất rõ: đi để làm gì? Đối tác làm việc là ai? kết quả dự kiến sẽ ra sao? Ai cần đi và đi bao nhiêu người là đủ? Chứ không phải bỏ ngân sách ra đi tham quan như nhiều đoàn ở ta. Đương nhiên là không bao giờ họ mang việc đi nước ngoài ra làm “chính sách” cho cán bộ, công chức.

Tôi cho rằng, bao giờ chúng ta chấm dứt được chuyện mang việc đi nước ngoài ra làm chính sách cán bộ thì lúc ấy mới thực sự bớt đi cái lãng phí không nhỏ của việc đi công tác nước ngoài.

Trong năm 2014 tới, ông có nghĩ chúng ta sẽ có bước chuyển căn bản cho tình trạng lãng phí, khi mà cả hệ thống chính trị đang rất quyết tâm tiết kiệm?

Tôi khẳng định rằng hiện trạng lãng phí ở nước ta hiện nay có mặt ở khắp mọi nơi, với mức độ ngày càng nghiêm trọng hơn, nguy hại không kém gì tham nhũng, và thậm chí, ở một góc độ nào đó, nó còn nguy hại hơn. Bởi vì với tham nhũng, chúng ta có thể điều tra ra con người cụ thể và có thể bỏ tù được, rồi quy ra bao nhiêu tiền đã tham nhũng. Còn lãng phí thì rất vô cùng! Bởi vì, các vụ việc gây lãng phí không ai chịu trách nhiệm, cũng không có ai bị xử lý cả.

Một ví dụ rất điển hình đó là việc làm cầu vượt cho người đi bộ rồi lại phá đi xây cầu vượt ở Hà Nội vừa qua gây lãng phí nhiều tỷ đồng. Chính quyền coi như đó là việc cần làm, không cần quan tâm nhiều ngân sách đã tiêu tốn bao nhiêu, đến khi báo chí “phanh phui” ra thì lãnh đạo Hà Nội mới nói... rút kinh nghiệm. Thế là xong! Không ai phải chịu trách nhiệm, cũng không có ai bị xử lý. Cứ như vậy thì làm sao chúng ta chống được lãng phí!

Không thể phủ nhận, trong nhiều năm qua, các quy định, các nghị quyết của Đảng, các quy định của Chính phủ cũng thể hiện một quyết tâm chính trị rất cao để chống lãng phí. Nhưng nếu quyết tâm này không được đẩy lên cao hơn nữa trong năm 2014, thì tình hình này cũng khó mà có chuyển biến.

Nhưng mà chúng ta cũng nên có một niềm hy vọng gì đó trong năm mới chứ, thưa ông?


Thực tế cho thấy có những việc rất khó, ở nhiều lĩnh vực, khó đến mức tưởng như không thể thay đổi hay chuyển biến gì được, nhưng khi Chính phủ vào cuộc một cách quyết liệt thì đều mang lại hiệu quả. Chúng ta mong chờ ở một quyết tâm trong thực tế, xuất phát từ quyết tâm chính trị. Bởi lẽ, cũng giống như chống tham nhũng thì chống lãng phí là việc làm vì sự tồn vong của Đảng, của chế độ chúng ta.

Các ý kiến bạn đọc được đăng tải không nhất thiết phản ánh quan điểm của Tòa soạn. VnEconomy có thể biên tập lại ý kiến của bạn nếu cần thiết. Đang hiển thị 3/3 bình luận.
  • Thật lạ lùng là cái gì cũng đúng quy trình! ??? Nếu cái "đúng quy trình" lại làm hại nhân dân, làm hại xã hội thì chính cái quy trình đó không đúng. Mà nếu một "quy trình không đúng" vẫn tồn tại, lại làm thước đo cho mọi hoạt động thì phải xem lại "quy trình cho ra đời những quy trình" có đúng không???
    21:19 (GMT+7) - Thứ Ba, 21/1/2014Trả lờiThích
  • Thực hiện đúng quy trình mà kế quả thu được lại không như mong muốn thì có nghĩa là quy trình đó sai và ta cần sửa lại cho nó phù hợp với thực tế. Chắc chả có cái nơi nào trên thế giới, một ông Bộ trưởng lại không thể xử lý được một ông giám đốc sở khi ông ta có dấu hiệu vi phạm "quy trình" như ở Việt Nam. Có phân cấp nhưng trách nhiệm chồng chéo dễ đùn đẩy trách nhiệm nên mới xảy ra tình trạng "Đúng quy trình mà kết quả vẫn sai" thôi mà.
    19:03 (GMT+7) - Thứ Ba, 21/1/2014Trả lờiThích
  • Có thể là vậy thật, nhưng những "qui trình" ấy cần hải xem xét lại để sửa đổi cho phù hợp qua quá trình thực hiện vì qui trình do con người đặt ra thì làm sao mà hoàn hảo được. Nhiều người lợi dụng sự lỗi thời của qui trình để đổ trách nhiệm mà thôi

Nhà đầu tư lạc quan nhất 5 năm

Các nhà đầu tư trên toàn thế giới đang ở trong trạng thái lạc quan nhất trong gần 5 năm qua khi đánh giá về hiện trạng kinh tế toàn cầu.

Trước thềm Hội nghị thường niên lần thứ 44 của Diễn đàn kinh tế thế giới (WEF), Bloomberg đã tiến hành một cuộc khảo sát nhỏ trên độc giả. Theo đó, 59% người tham gia khảo sát cho rằng triển vọng kinh tế toàn cầu đang được cải thiện. Con số này tăng khá mạnh so với mức 33% của tháng 11 năm ngoái và là kết quả lạc quan nhất kể từ khi khảo sát này bắt đầu được thực hiện hồi tháng 7/2009. 
Các nhà nền kinh tế lớn nhất thế giới đang mạnh lên là lý do chính dẫn đến niềm tin của gần 2/3 trong số 66% người được hỏi cho rằng mọi thứ đang tích cực hơn so với cách đây 1 năm. Trong khi chỉ số Standard & Poor’s 500 đã tăng khoảng 24% trong năm 2013, hơn một nửa người được hỏi vẫn cho rằng cổ phiếu là tài sản mà họ lựa chọn cho năm 2014 trong bối cảnh nỗi lo về bong bóng tài sản đã lắng xuống. 

Tâm trạng lạc quan được cho là sẽ được củng cố vào ngày mai (22/1), khi hơn 2.500 nguyên thủ quốc gia và nhà lãnh đạo trên toàn thế giới bắt đầu hội nghị thường niên của WEF tại Davos, Thụy Sĩ. Hầu hết các cuộc họp gần đây đều bị bao phủ bởi những điều tồi tệ như khủng hoảng 2009, nỗi lo eurozone tan rã ... Thậm chí, chỉ cách đây 1 năm, người ta phải lo lắng về kịch bản nước Mỹ không thể giải quyết bế tắc về tài khóa hay kinh tế Trung Quốc hạ cánh cứng. 

Nouriel Roubini – nhà đầu tư nổi tiếng với những dự báo bi quan – cũng cho rằng tình hình đã trở nên tốt hơn và tích cực hơn. Kinh tế toàn cầu cũng như thị trường tài chính đã mạnh hơn. Ông thường sử dụng hội nghị Davos 2007 để cảnh báo về các lỗ hổng trong nền kinh tế. 


53% người được hỏi cho rằng cổ phiếu sẽ đem lại mức lợi nhuận cao nhất trong năm 2014 (đây là mức cao nhất kể từ tháng 5). Chỉ có 3% người được hỏi chọn trái phiếu. Bất động sản là tài sản được ưa chuộng thứ hai với tỷ lệ 16%. 

Mối bận tâm của nhà đầu tư toàn cầu cũng dịch chuyển từ các nền kinh tế phát triển sang các nền kinh tế mới nổi. 72% cho rằng kinh tế Mỹ đang được cải thiện (cách đây 1 năm tỷ lệ chỉ là 53%). Gần 49% nói về điều tương tự đối với eurozone (tăng gấp 3 so với 1 năm trước). 

Ngược lại, chỉ 13% người được hỏi cho rằng kinh tế Trung Quốc đang được cải thiện, 36% cho rằng đang suy yếu và gần một nửa nói nền kinh tế lớn thứ hai đang trong trạng thái ổn định. 

Kinh tế Trung Quốc giảm tốc cũng là mối lo ngại lớn nhất của nhà đầu tư, với 1/3 số người được hỏi cho rằng đây là mối nguy lớn nhất đối với thế giới. 

Thu Hương
Theo Trí Thức Trẻ/Bloomberg

Diễn biến lễ tưởng niệm 40 năm Hoàng Sa bị TQ xâm chiếm tại HN

Hoàng Sa, lãnh thổ thiêng liêng của Tổ Quốc

Một người yêu nước biểu tình chống Trung Quốc xâm lược bị công an đánh đập dã man. ( ảnh cũ )

 "Công nhân" khẩn trương thi công cho kịp tiến độ? Khi nhũng ngươi làm lễ tưởng niệm tập chung.
 
 Sản phẩm của Công Nhân thi công là đây. 
 
Hoàng Sa - Trường Sa - Việt Nam


 "công nhân" dùng cưa cắt đá gây tiếng ồn và bụi để quấy phá đoàn người làm lễ tưởng niệm.



Nhưng, người dân đã phát hiện rất nhanh, người “công nhân” đang cầm ngược tay máy cắt nát nham nhở những viên đá kia, chính tên là  Nguyễn Tuấn Khiên, phó đồn công an phường Tràng Tiền, người dân ở đây thường gọi anh ta là Khiên đồng cô với số điện thoại +849120998888.
Sau khi bị phát hiện, hai người “công nhân” bỏ đi, thì thay vào đó là hàng loạt loa phóng thanh được sử dụng. Những chiếc loa công suất lớn mang dòng chữ CAND đã được huy động tối đa.  “đạo đức, văn minh” là đây?
Những chiếc loa của Công an đồng loạt do những người không mặc sắc phục ghé tập trung vào từng người yêu nước mà tha hồ hò hét. Kèm theo một đám lâu la mặt mũi bặm trợn nhìn rất côn đồ, hung hãn đi theo. Dù loa chĩa vào mặt, ghé thẳng vào  tai mà hét hết công suất bất cứ ai từ cụ già đến em nhỏ, nhưng nếu ai động vào loa, thì đám côn đồ lập tức hành động. 
Một vị khách nữ quốc tế được hệ thống loa ưu tiên để đuổi ra khỏi khu vực.
Người cầm loa, là một người có khuôn mặt lỳ lợm, cái nhìn luôn nhìn lảng tránh hoặc nhắm mắt lại gian xảo khi người dân hỏi anh ta là ai. Anh ta tự xưng là bảo vệ công trường thi công. Nhưng, người dân đã xác định được anh ta chính là Đinh Quốc Phòng, là Trung tá công an đồn Tràng Tiền, có số điện thoại +84 915900152. 
Cơ đồ đất nước Việt Nam với con số 4.000 năm lịch sử chưa bao giờ nguội tắt ngọn lửa đấu tranh chống bọn Bành trướng phương Bắc. Huyết quản mỗi người dân Việt Nam bao ngàn đời qua vẫn luôn sục sôi khí thế chiến đấu giữ gìn đất nước, bờ cõi. 
Tiền nhân đã dặn rằng: “Một thước núi, một tất sông của ta, lẽ nào lại nên vứt bỏ? Phải kiên quyết tranh biện, chớ cho họ lấn dần…Nếu dám đem một thước, một tấc đất của Thái Tổ làm mồi cho giặc thì tội phải tru di…”. – Lê Thánh Tông 1473. Chính vì vậy, qua bao đời nay, cha ông ta, người dân ta vẫn khẳng định rằng “Sông núi nước Nam, vua Nam ở. Rành rành định phận tại Sách Trời”và khẳng định chắc chắn rằng “Cớ sao lũ giặc đến xâm phạm. Chúng bay sẽ bị đánh tơi bời”. Và thực tế, bao lần quân giặc phương Bắc với quân hùng, tướng mạnh đã tháo chạy “về đến nước, vẫn tim đập chân run” – Nguyễn Trãi, Đại Cáo Bình Ngô.
...
 Ngày 3 tháng 11 âm lịch năm 1540, Mạc Đăng Dung cùng các bầy tôi Nguyễn Như Quế, Đỗ Thế Khanh, Đặng Văn Trị lên cửa ải phương Bắc. Ở đây, Mạc Đăng Dung đã tự trói mình đến dâng biểu xin hàng quân Minh. Điều cốt yếu trong ba điều ở tấm biểu xin hàng ngoại xâm, đó là “Xin ấn tín để được thừa nhận sự cai trị ở An Nam”.  Nỗi ô nhục ngàn đời không rửa sạch.
...
Kết quả là qua hàng ngàn năm dựng nước và giữ nước với các chế độ khác nhau bên cạnh nước láng giềng to xác và tham lam, lãnh thổ Tổ Quốc ta vẫn vững bền.
...
Nhưng nay, Hoàng Sa và một phần Trường Sa đã rơi vào tay giặc.
Tối nay, đài Truyền hình Trung Quốc đã hân hoan đưa tin về cuộc trấn áp những người tưởng niệm biến cố Hoàng Sa ở Hà Nội. Hẳn là đám quan thầy ở Bác Kinh sẽ vô cùng ưng ý với những màn kịch này. (Các bạn nhấp vào hàng chữ xanh để coi clip ).

St

Hơn 3 giờ bị câu lưu trái pháp luật


Nguyễn Quang A 
Ts Nguyễn Quang A
Chúng tôi định đi thăm các tù nhân lương tâm và gia đình họ ngày 18-1-2014, tôi mắc bận không đi được. Ngày 19-1-2014 khi dự lễ tưởng niệm Hoàng Sa tại tượng đài Lý Thái Tổ mới biết cuộc đi thăm tù nhân được chuyển sang ngày 20. Chứng kiến cảnh chướng tai gai mắt do công an (tôi tin những người mặc thường phục hôm đó cũng là công an mặc thường phục để che mắt thiên hạ) gây ra trong buổi tưởng niệm 40 năm Trung Quốc cưỡng chiếm Hoàng Sa, nhưng tôi đã không nhắc đến sự kiện đau lòng và ô nhục vào buổi sáng đó trong bữa cơm tối với phó thủ tướng Vương quốc Bỉ, một giáo sư về luật hiến pháp và nhân quyền. Giá mà bữa cơm ấy diễn ra sau 20-1-2014 thì tôi đã có thể nói cho vị giáo sư đáng kính về kinh nghiệm bản thân mà tôi tóm tắt sau đây.


Ngày 20 -1-2014 chúng tôi đi thăm và cuộc viếng thăm này đã kéo dài ngoài dự kiến. Đến tận sáng 21-1-2014 lúc 0 giờ 13 phút tôi mới về đến nhà sau hơn 3 giờ bị câu lưu trái pháp luật tại xã Chương Dương, huyện Thanh trì Hà Nội cùng 6 người bạn khác. Trả lời nhà báo Trần Quang Thành xong tôi lên giường đánh một giấc đến hơn 7 giờ sáng, rồi lại phải đi họp ở xa Hà Nội nên chỉ kịp gửi email cảm ơn bạn bè đã quan tâm đến việc xảy ra tối qua ngày 20-1-2014 và hứa sẽ viết lại tóm tắt để mọi người rõ.

Chiều mới quay lại Hà Nội và nhận được rất nhiều điện thoại từ những người quen và các sứ quán trước và trong lúc viết mấy dòng này và quên mất việc mình có lịch đi dự Quốc khánh Australia tại khách sạn Melia (rất xin các bạn Úc thứ lỗi). 

A.    Vài sự kiện

Chúng tôi gồm nhà thơ, cựu chiến binh Nguyễn Trường Thụy, anh Lê Hùng, anh Vũ Mạnh Hùng, anh Nguyễn Lân Thắng, anh Nguyễn Kim và cô Thảo đã đến thăm cựu tù nhân lương tâm Phạm Văn Trội tại xã Chương Dương, Thường Tín, Hà Nội. Cuộc viếng thăm nhân dịp tết sắp đến kéo dài khoảng 20 phút, chúng tôi xin phép ra về vì đã muộn và còn phải đi thăm những người khác nữa. 

1.      Ra đến đường làng ngay trước cổng nhà anh Trội thì gặp hơn 20 người mặc thường phục vây quanh, cản không cho chúng tôi đi. Họ “mời” chúng tôi đến trụ sở Ủy ban Nhân dân xã để làm việc. Chúng tôi hỏi họ là ai, họ có quyền “mời” như vậy hay không? Và nếu là “mời” thì lời mời đó bị chúng tôi từ chối. Họ không chứng minh được tư cách của họ (thí dụ bằng trương ra thẻ công an của họ; thậm chí có 1 người được gia đình anh Trội nói là ninh ở huyện đã từ chối nhận mình là công an mà chỉ nói anh ta là một người dân) nên chúng tôi không đi. Lúc họ nói họ rất tôn trọng chúng tôi nên mới “mời,” lúc họ đe dọa, thậm chí văng tục, và ép mọi người đến ủy ban, sau khi mời không xong họ bảo “tôi yêu cầu chứ tôi đ. mời nữa!” Giữa chừng hai xe của chúng tôi (trong đó có 1 taxi) đã bị họ lùa đến sân Ủy ban. Với sức mạnh cơ bắp và bạo lực họ đã áp tải chúng tôi đến Ủy ban. Khoảng thời gian giằng co trước cổng nhà anh Trội đến Ủy ban xã hết khoảng 30 phút và cộng thêm thời gian họ áp tải chúng tôi đến Ủy ban xã tổng cộng hết khoảng 35-40 phút. Chi tiết những lời lẽ trao đổi dọc đường có thể nghe trên 3 clip của Nguyễn Lân Thắng có độ dài 17:54, 13:18 và 10:20.

2.      Khi đã vào đến Ủy ban Xã, họ đưa 6 người chúng tôi lên Văn phòng Đảng ủy Đảng Cộng sản Việt Nam xã Chương Dương (!!!). Lúc đó là 20 giờ ngày 20-1-2014. Xuất hiện 3 người: Ông Phạm Nhật Cường trưởng công an xã, ông Khánh và ông Hải từ an ninh huyện Thường Tín. Ông an ninh huyện trợ giúp pháp lý cho ông Cường và nói rằng theo quy định trưởng công an xã có quyền kiểm tra giấy tờ tùy thân của chúng tôi còn họ (từ huyện) thì không có chức năng đó. Họ yêu cầu chúng tôi cho họ xem chứng minh nhân dân (4 người có, 2 người không mang CMT theo người). Tôi bảo anh Cường rằng lẽ ra anh đã phải có mặt 30-40 phút trước ở trước cổng nhà anh trội, trương thẻ công an của mình ra và với tư cách trưởng công an xã anh giải thích rằng theo quy định luật pháp anh có quyền kiểm tra giấy tờ tùy thân theo đúng thủ tục thì chúng tôi đã đưa CMT cho anh xem và việc đó hay hơn việc câu lưu chúng tôi rất nhiều. Vì cách làm của các anh là hoàn toàn trái luật và vi phạm nghiêm trọng quyền con người. Trong suốt quá trình ở Văn phòng Đảng ủy 3 người họ thay phiên nhau ra ngoài hoặc đi xuống tầng trệt (chắc là để trao đổi hay nhận lệnh).

3.      Lúc 9h45 có 3 xe nghe nói là từ Bộ Công an đến với nhiều người từ trên bộ. 10h00 anh Cường nói với tôi “mời anh Quang A xuống dưới để mấy anh hỏi vài chuyện”. Tôi bảo anh Cường, anh hãy xuống và bảo mấy anh ở dưới đó “tôi cám ơn lời mời, nhưng lời mời của họ không được tôi chấp nhận. Tôi không có chuyện gì để trao đổi với họ. Việc anh (Cường) có quyền hỏi CMT thì tôi đã đưa CMT cho anh và thế là xong chuyện, không còn gì để nói hay để bàn nữa. Nếu mấy anh ấy có lên trên này trước mặt 5 người khác và có hỏi tôi bất cứ gì tôi cũng sẽ không trả lời.” Không ai khác được mời xuống để hỏi riêng. Chúng tôi ngồi uống nước suông với cái bụng đói mèm. Anh Trội ra mua được 2 gói bánh, tôi làm 4 chiếc với nước lã và ngồi đợi cùng mọi người.

4.      10h40 xuất hiện 3 người với video camera quay chúng tôi từ mọi góc. Lúc này chúng tôi mới bảo họ rằng “ngay từ đầu chúng tôi đã hỏi các anh để chúng tôi quay toàn bộ cuộc câu lưu này thì các anh đã không chấp nhận, bây giờ các anh chĩa vào mặt chúng tôi quay mà chẳng thấy xin phép chúng tôi gì cả,” nhưng chúng tôi đã quá quen cảnh bất lịch sự này rồi nên bỏ qua.

5.      Anh Cường quay lại và bảo chúng tôi ký biên bản. Chúng tôi nói việc đưa CMT cho anh kiểm tra là đã xong. Chúng tôi không liên quan gì đến cái văn bản do các anh tự viết ra và gọi là biên bản cả và nhất quyết sẽ không ký vào bất kỳ giấy tờ nào. Anh Cường nói thế thì phải làm biên bản rằng các bác không ký. Chúng tôi bảo cái đấy tùy anh và chúng tôi không liên quan. Họ viết 1 tờ giấy gọi anh lái xe Taxi lên ký làm chứng. Chúng tôi không biết 2 văn bản đó họ viết gì.

6.      Anh Nguyễn Kim đi xuống rồi chúng tôi nghe tiếng ồn lớn và tiếng kêu la rất to. Chúng tôi kéo xuống và thấy anh Kim bị đánh và đang kêu rất đau. Chúng tôi dìu anh lên, anh nói có 1 tên đánh anh 4 cú và định kéo anh vào phòng riêng, nhưng do anh la to và chúng tôi xuống kịp thời nên nó thôi (cũng tại đây một thời gian trước đã xảy ra việc 1 khách đến thăm anh Trội đã bị đánh gãy xương).

7.      Anh Cường quay lại nói 5 người có CMT (thêm anh Kim người lái xe nên không bị đưa lên Văn phòng Đảng ủy Xã ngay từ đầu, nhưng họ thấy anh nói chuyện thân mật với vợ anh Trội, chứng tỏ anh cũng quen biết anh Trội nên đã bị đưa lên sau và bị hỏi CMT) có thể ra về, còn 2 người không có CMT ở lại chờ xác minh. Chúng tôi nói chúng tôi chờ xác minh xong thì về một thể. Một lúc sau họ nói đã xác minh xong và mời chúng tôi ra về. Lúc này vừa đúng 23 giờ.

8.      Xuống sân đèn tối om. Chúng tôi đòi họ bật đèn sân, họ bảo bị mất điện (trong khi trên phòng điện vẫn sáng). Cổng bị khóa chặt từ lúc câu lưu chúng tôi được mở ra. Anh Trội có đèn pin dẫn chúng tôi ra cổng. Anh Kim vạch áo và có thể thấy một vết xước rớm máu dài trên bả vai. Gần 20 bạn hữu đến ứng cứu chúng tôi từ ngoài đường tràn vào sân. Một người hô to “đả đảo công an đánh người” và mọi người hô theo “đả đảo,”  “đả đảo”. Hô ba bốn lần thì họ ép được chúng tôi ra khỏi cổng và khóa cổng lại. Chúng tôi lên xe về nhà.

B.     Vài bình luận sơ bộ

1.      Những người tự xưng là công an trong đoạn A.1 kể trên đã vi phạm pháp luật một cách nghiêm trọng, không hiểu chút gì về quyền con người và rất hách dịch với dân. Chúng tôi đòi công khai ngân sách nhà nước chi cho lực lượng công an, giành một phần thích đáng kinh phí đó để dạy công an về pháp luật, về nhân quyền, về việc không được vi phạm pháp luật và hỗn láo với dân những người đã đóng thuế để nuôi họ và toàn bộ bộ máy nhà nước này.

2.      Chỉ có đi thực tiễn mới thấu hiểu được sự vi phạm nhân quyền, sự lạm dụng quyền lực tràn lan đến thế nào, nhất là ở vùng nông thôn nơi người dân chưa hiểu rõ quyền của mình và thường xuyên bị những người nhân danh nhà nước hành hạ, đối xử một cách hỗn láo và thô bạo. Chính vì thế tôi cầu mong càng nhiều người (nhất là các trí thức) hãy đi thăm các cựu tù nhân lương tâm, gia đình các tù nhân lương tâm (đang ở trong tù) để hiểu hoàn cảnh của họ và những âm mưu thâm độc của một số người lạm dụng quyền lực (mà chủ yếu là lực lượng công an) đã và đang tìm mọi cách cô lập họ về mọi mặt, triệt phá mọi kế sinh nhai của họ (hầu hết việc sản xuất kinh doanh hay công việc kiếm tiền của họ bị triệt hạ một cách hết sức tinh vi và hiểm độc). Việc thăm viếng này là quyền của chúng ta và không một thế lực nào có thể cản chúng ta. Chúng ta cũng nên tổ chức đi thăm các tù nhân lương tâm; việc này cần được phép của cơ quan chức năng vì các tù nhân lương tâm đang trong nhà tù. Và tất nhiên chúng ta phải liên tục lên tiếng đòi thả hết các tù nhân lương tâm. 

3.      Chúng ta có thể đọc và tưởng là hiểu rất nhiều. Tôi có thể khẳng định 1 giờ mà quý vị đến thăm họ để biết hoàn cảnh thật của họ tại gia đình họ, thì 1 giờ đó có thể giúp quý vị hiểu nhiều hơn 1 năm chỉ đọc và chỉ nghe. Hãy thường xuyên đến với họ, bày tỏ sự đoàn kết với họ và đấy là một trong những cách phá vỡ sự cô lập chết người mà một số kẻ lạm dụng quyền lực đã và đang gây ra một cách hết sức tinh vi và dã man cho các tù nhân lương tâm và gia đình của họ.

 Tác giả gửi Quê Choa
........................

Tên bài của Quê Choa, tên gốc: Hãy đi thăm các cựu tù nhân lương tâm và gia đình các tù nhân lương tâm

 

20 tháng 1, 2014

Chúng tôi và Hoàng Sa


 Tác giả: Nguyễn Minh Nhị
KDÔng Nguyễn Minh Nhị, cựu Chủ tịch UBND tỉnh An Giang có gửi cho mình bài viết này. Chỉ tiếc bài viết gửi giữa lúc “trên’ có chỉ đạo không được đưa về Hoàng Sa nữa. Nên mình đành đưa lên Blog để bạn đọc đọc và chia sẻ với tấm lòng một vị quan chức tận tụy vì dân, và sống đàng hoàng, mà mình rất kính trọng.
Cảm ơn ông Nguyễn Minh Nhị
Ảnh: Ông Nguyễn Minh Nhị, cựu Chủ tịch UBND tỉnh An Giang
Trưa nay, anh em ngành Vô tuyến điện tỉnh An Giang họp mặt theo thông lệ hàng năm kỷ niệm ngày truyền thống. Trong bàn chúng tôi mạn đàm, không chỉ có những cựu hiệu thính viên năm xưa,  sau hòa bình đã chuyển ngành công tác khác nhau, hầu hết đều là cán bộ cốt cán, không ít người làm Bí thư Tỉnh ủy, Chủ tịch ủy ban Nhân dân tỉnh hoặc thường vụ Tỉnh ủy nhưng nay đã về hưu. Cũng như thường lệ, năm nay cũng có các anh Nguyễn Hữu Khánh, trưởng Cơ yếu (mật mã) của tỉnh ủy, nguyên Bí thư Tỉnh ủy và các anh nguyên chỉ huy trưởng Bộ chỉ huy quân sự tỉnh, nguyên giám đốc Công an tỉnh  …cũng có mặt vì sự quen biết gắn bó nhau trong công tác từ những năm 1960.
 Sự kiện chúng tôi gặp gỡ lại trùng vào thời điểm cách đây 40 năm Trung Quốc đơn phương tấn công xâm lược, chiếm đóng trái phép quần đảo Hòang Sa của Việt Nam lúc bấy giờ do quân lực Việt Nam Cộng hòa đồn trú, sau cái bắt tay trong “bóng tối” giửa Chu Ân Lai và Kít-sing-gơ. Và câu chuyện chúng tôi cũng xoay quanh vấn đề Hoàng Sa, bổng anh Nguyễn Hữu Khánh vổ vai tôi nói: “Tôi muốn gặp báo Tuổi Trẻ cám ơn về loạt bài kể chuyện Hoàng Sa 40 năm trước với sự hy sinh anh dũng của 74 chiến sĩ Việt Nam Cộng hòa, để đề đạt nguyện vọng qua báo, Nhà nước ta nên công nhận 74 người đã hy sinh giử đảo là Liệt sĩ – anh còn nhấn mạnh – Tối thiểu là Liệt sĩ”!.
Tôi hỏi vặn lại: “Còn có thể phong Anh hùng?”. Anh trả lời ngay: “Tất nhiên rồi!. Ai anh dũng hy sinh vì Tổ quốc chống xâm lược như vậy, như 64 liệt sĩ ở Trường Sa năm 1.988đều xứng đáng là Anh hùng!”.  Tôi nói lại: “Đang có cuộc vận động cá nhân ủng hộ tiền cất nhà cho vợ các anh như Thiếu tá hạm trưởng Ngụy Văn Thà…đang rất nghèo khổ, anh nghĩ sau?”. Anh khoát tay: “Chuyện đó cũng tất nhiên thôi, Nhà nước nên lo, còn ở đây nói chuyện phải vinh danh họ trước”.
Anh còn khen báo Tuổi Trẻ hết lời về chuyện đưa loạt bài nầy. Anh còn “xúi” tôi: “Bảy Nhị quen với báo Tuổi trẻ viết dùm đi!”. Tôi xúc động bất ngờ và nói ngay: “Tôi sẽ viết. Nhưng các anh có cùng quan điểm với anh Út Vũ (ông Khánh) không?”. Tất cả đều đồng tình!.  Có anh còn chen vào: “Ở đây là vấn đề Dân Tộc, CHỦ QUYỀN DÂN TỘC!”.
     Từ khi biết chi tiết sự kiện cách đây 40 năm, đặc biệt là mổi lần nhìn những tấm ảnh Hoàng sa với nhà ở, bia chủ quyền, kể cả  do người Pháp và các chánh quyền kế tiếp xây dựng và cả màu xanh cây Dừa, cây Bàng… trên đảo, lòng tôi sôi lên hận thù, đặc biệt là sự kiện các chiến sĩ giử đảo hy sinh qua loạt bài mà báo đã nêu, càng làm tôi rơi nước mắt. Những lúc như vậy, cháu tôi hỏi: “Sao ngoại khóc?”. Tôi nói lẫn: “Ngoại nhớ Bộ đội giử đảo, xa nhà!”.
Hôm nay,  chúng tôi hiểu nhau hơn và như đồng lòng: Hoàng Sa, Trường sa là máu thịt của dân Việt Nam ta, trong đó có chúng tôi, những người một thời và suốt đời sống là phải phụng sự Tổ quốc cho dù có hy sinh như các Anh hùng, Liệt sĩ Hoàng Sa và Trường sa – 1974, 1988!. Chúng ta nói với nhau và chuyền nhau nói với các thế hệ con cháu rằng: Trung Quốc ngang ngược cưỡng chiếm đảo Hoàng Sa của Việt Nam và 74 liệt sĩ của ta đã mãi mãi nằm lại với đảo.
Ngày nào Hoàng Sa và các đảo GạcMa,Ga ven,….. ở Trường Sa còn bị Trung Quốc chiếm đóng trái phép thì chúng ta còn phải thường trực cảnh giác với Trung Quốc, kể cả khi ta ăn cơm, lúc ta uống nước!. Kỷ niệm 40 năm ngày Hoàng Sa, chúng tôi thành kính thắp nén hương lòng, dâng lên anh linh 74 liệt sĩ đã hy sinh ngày 20/1/1974 dưới làn đạn quân cướp đảo. Chúng tôi, thề xứng đáng với các liệt sĩ Hoàng Sa và Trường Sa của chúng ta!
Theo Kim Dung