Trang

13 tháng 10, 2013

NÚI LỬA PHỦ TUYẾT

                  Nhân dân tiễn đưa đức Thánh Võ về cõi vĩnh hằng

 Người lính già từng làm y tá trong chiến hào Điện Biên Phủ, cúi mái đầu bạc, trầm ngâm một lúc rồi nói: “Lòng dân ta ghê gớm lắm”. Câu nói của người lính già khiến tôi như bừng hiểu, “ngộ ra” rằng, người dân đi viếng Đại tướng không chỉ vì tiếc thương một lão tướng đầy công trạng đã ra đi, mà còn vì những điều lớn lao hơn. Phải chăng đó là sự biểu thị lòng tôn kính một người anh hùng dân tộc thực sự “tận trung với nước, tận hiếu với dân”, cũng là để tỏ thái độ coi khinh những kẻ luôn mồm “vì nước, vì dân” nhưng toàn làm những việc hại nước, hại dân. Phải chăng đó là lòng ngưỡng mộ một thần tượng với tầm cao văn hóa, đã kế thừa xuất sắc truyền thống Trần Hưng Đạo, Nguyễn Trãi, Quang Trung, nâng tầm người dân lên, để có thể tự hào trước thế giới, để đối lập với những kẻ đầy quyền lực đã làm cho đất nước tụt hậu, với bao điều phản văn hóa, đáng xấu hổ trước thế giới văn minh. Phải chăng đó là tâm tư, tình cảm xã hội tiếc nhớ một nhân cách lớn lao, một biểu tượng cao đẹp của nhân, trí, dũng, liêm, cũng là tỏ thái độ khinh ghét bọn tham quan ô lại, chỉ biết làm giàu cho bản thân và phe nhóm. Phải chăng mọi người tìm thấy ở con người có uy quyền lớn lao, nhưng luôn gần gũi, giản dị, chân thật, thân thiết với người dân; đối lập hoàn toàn với những kẻ cậy chức cậy quyền, khinh dân, hoặc đeo những chiếc “mặt nạ” lố bịch, diễn những trò cũ rích, vụng về trước bàn dân thiên hạ. Phải chăng… còn rất nhiều điều nữa. Nhưng tất cả những điều đó suốt mấy chục năm nay, chỉ thể hiện ở một số cựu chiến binh thân cận thường đến thăm Đại tướng vào dịp sinh nhật Cụ hay những ngày đại lễ, còn lòng dân gần như giấu kín. Thế mà mấy ngày nay lòng dân bỗng tự phát bùng lên, tuôn chảy dạt dào… “ghê gớm”. Ngay từ năm 1952 đồng chí của Cụ đã gọi Cụ là “ngọn núi lửa phủ tuyết” (theo lời thuật lại của nhà báo Pháp Jean Lacouture đăng trên Le Monde hồi ấy – “à Saïgon, un de ses camarades l'avait défini devant nous: le "volcan sous la neige") để mô tả trái tim đầy nhiệt huyết bên trong phong thái bình tĩnh kiên nhẫn của ông. Phải chăng lòng dân lâu nay cũng là “những ngọn núi lửa phủ tuyết”, khi gặp những sự kiện lay động lòng người thì “lòng dân ghê gớm” mới bùng nổ dữ dội như núi lửa phun trào!
 Tôi tin lắm, nhất là khi ngắm nhìn đông đảo những người trẻ nghiêm trang, trầm tư đứng dưới trời thu Hà Nội năm sáu tiếng đồng hồ để được cúi mình trước di ảnh của Đại tướng, ngắm nhìn ngôi nhà cũ kỹ, giản dị của Cụ và ghi vào sổ tang những dòng chân thật nhất tự đáy lòng.
Cái chết của Đại tướng đã gieo vào lòng dân, nhất là giới trẻ một điều gì đó thiêng liêng lắm. Rồi những lớp tuyết của đời thường sẽ phủ dày lên, nhưng nó không mất đi mà vẫn âm ỉ cháy…

Hà Nội, 12 -10 - 2013

Mạc Văn Trang 
(Phạm Hải lược trích)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét