Trang

11 tháng 8, 2015

Tham vọng quyền lực và sự tha hóa

(TNO) Công việc quan trọng bậc nhất của Đảng hiện nay là phải nghĩ ra các cơ chế để đảng viên, nhân dân và pháp luật kiểm soát những cá nhân được giao quyền lực. Khi quyền lực gắn với chữ “tham” thì không thể gửi trứng cho ác, đem sự nghiệp của dân của nước trao vào tay họ. Đó là ý kiến của TS Vũ Ngọc Hoàng, Ủy viên T.Ư Đảng, Phó trưởng ban thường trực ban Tuyên giáo T.Ư trong bài viết gửi riêng báo Thanh Niên.
Tham vọng quyền lực và sự tha hóa - ảnh 1Các đại biểu Quốc hội bỏ phiếu tín nhiệm tại hội trường năm 2013 - Ảnh: Ngọc Thắng
Thanh Niên Online xin trân trọng giới thiệu cùng bạn đọc.
Trong buổi bình minh của nhân loại, khi con người còn hoang sơ, cuộc sống còn phụ thuộc hoàn toàn vào thiên nhiên, người ta đã nghĩ và tin rằng, quyền lực thuộc về tự nhiên, do các thần linh nắm giữ. Sau đó, nhờ trình độ nhận thức tăng lên, con người đã dần dần nhận ra và phân biệt được sức mạnh của tự nhiên và sức mạnh của con người biết chế ngự tự nhiên và quản lý xã hội. Từ đó quyền lực bắt đầu xuất hiện.
Quyền lực, khởi nguyên là của nhân dân, của cộng đồng. Không phải cá nhân ai bỗng nhiên có được. Khi mọi người tự nguyện đồng lòng tôn vinh ai đó là thủ lĩnh, là người phụ trách, thay mặt họ để xử lí công việc chung, thì đồng thời kèm theo, trao quyền lực cho người ấy. Bắt đầu từ đó, người thủ lĩnh, người phụ trách có quyền lực. Về bản chất thì quyền lực không phải của họ, mà họ được nhân dân trao quyền, ủy quyền, để sử dụng cho mục đích chung.
Khi quyền lực được trao cho người có nhân cách tốt thì nó được sử dụng đúng mục đích, bảo vệ và đem lại lợi ích cho cộng đồng. Người xưa có câu “Đức trọng, quyền cao”. Câu ấy theo cách tôi hiểu là trên cơ sở của đạo đức, nhân cách, mà trao quyền lực. Người có đạo đức là mười thì có thể trao quyền lực đến bảy, tám, tức là trao quyền lực ít hơn, càng không trao vượt quá. Người có đạo đức ít, thấp mà trao quyền lực nhiều, cao thì vô cùng nguy hiểm, giống như “gởi trứng cho ác”, sai lầm, tai họa là nhất định không tránh khỏi. Theo đó, người có chức quyền càng lớn thì đạo đức, nhân cách phải càng lớn hơn. Không biết từ bao giờ, người ta lại nói chệch sang là “chức trọng, quyền cao”, tức là trọng chức tước chứ không phải trọng nhân cách.
Khi quyền lực trao cho người không đủ nhân cách, thì nó trở thành công cụ phục vụ cho lợi ích cá nhân, “lợi ích phe nhóm”, thậm chí là công cụ để làm việc ác. Trong lịch sử thế giới và Việt Nam, đã có nhiều trường hợp nhân dân trao quyền và mất quyền, trở thành đối tượng cho quyền lực cai trị. Như vậy quyền lực có thể đem lại công bằng, hạnh phúc và cũng có thể đem lại tai họa, sự đau khổ cho con người. Điều đó phụ thuộc vào việc quyền lực được trao vào tay ai.
Quyền lực làm tha hóa con người nhanh nhất, nhanh không thể tưởng nổi. Chỉ cần sau một cuộc bỏ phiếu hoặc sau một quyết định phong chức, người có quyền lực ấy có thể bỗng nhiên khác hẳn, họ bắt tay theo kiểu khác, chào hỏi kiểu khác, dáng đi bệ vệ hơn, ra oai hơn, cách nói cũng vậy, thấy phát ngượng lên nhưng chính họ không biết, cứ như là việc đương nhiên vậy, nghĩa là nó đã thấm rất nhanh vào máu, thành phản xạ tự nhiên.
Trong thực tế đời sống xã hội có nhiều trường hợp quyền lực của một cộng đồng bị người khác (hoặc một nhóm người) đã dùng thủ đoạn tước đoạt, tranh cướp mất.
Quyền lực vốn là của nhân dân, nhưng trong chế độ nô lệ, các chủ nô đã chiếm giữ và sử dụng, để cai trị xã hội, biến nhân dân (vốn là chủ nhân của quyền lực) thành những người mất quyền, phải làm nô lệ. Trong chế độ phong kiến, quyền lực của nhân dân rơi vào tay vua và tập đoàn phong kiến, còn nhân dân thì nói chung không có quyền, họ chỉ có một số quyền ít ỏi nào đó do nhà vua ban cho. Ngay cả đến quyền sống cũng không có, ý vua là ý trời, vua đại diện cho pháp luật, muốn giết ai thì giết, thậm chí giết luôn cả dòng họ, cả mấy đời (tru di tam tộc, tru di cửu tộc).
Thời kỳ đầu của chế độ tư bản, quyền lực do giai cấp tư sản – nhất là giới tài phiệt chi phối, chiếm giữ và sử dụng. Ngày nay, CNTB hiện đại đã tiến bộ rất nhiều theo hướng dân chủ, tuy vậy, nhìn chung, giới tài phiệt ở các nước vẫn còn chi phối đáng kể quyền lực. Riêng ở những nước tư bản phát triển nhất, tính chất xã hội hóa cao, họ thực hiện khá tốt vấn đề dân chủ, thậm chí hơn nước ta nhiều, thì nơi đó, phần đáng kể quyền lực đã thuộc về nhân dân, và họ từng bước hình thành các nhân tố của một xã hội mới, đó sẽ là xã hội XHCN.
Điều vừa nói, chính C. Mác đã dự báo. Việc ở một số nước TBCN phát triển hiện đại dân chủ hơn ở nước ta là do trình độ phát triển. Dân chủ là một vấn đề khách quan, tùy thuộc vào trình độ phát triển của mỗi nước, nhất là trình độ dân trí, quan trí và sự phát triển của lực lượng sản xuất xã hội.
Quyền lực luôn có mặt trái là nó làm tha hóa những người nắm giữ và sử dụng quyền lực nếu như họ không đủ độ chín về nhân cách. Quyền lực càng lớn thì nguy cơ tha hóa càng nhiều. Người giữ chức vụ càng cao trong bộ máy quyền lực thì đối mặt với nguy cơ càng lớn về sự tha hóa. Một người khi giữ chức vụ thấp hơn thì nguy cơ tha hóa ít hơn và ngược lại.
Mặc dù vậy, nói chung phần lớn quan chức đều thích có nhiều quyền lực. Không có gì hấp dẫn, cám dỗ bằng quyền lực. Nó là “ma túy” gây nghiện, là “ma quỷ” xui khiến. Khi có quyền lực là có thể có gần như tất cả, nếu muốn. Vì vậy quyền lực hấp dẫn bằng các thứ hấp dẫn khác cộng lại. Người ta đam mê nó, suốt ngày nghĩ về nó, dùng mọi thủ đoạn sống chết để giành và giữ lấy nó, dù phải mất nhân cách, dù phải làm việc ác. Có quyền lực rồi thì muốn có quyền lực lớn hơn, lớn rồi vẫn chưa đủ lại muốn lớn hơn nữa. Cứ thế, gần như không có điểm dừng, không cần biết có nhiều quyền lực để làm gì. Bản thân việc ấy đã là biểu hiện của sự tha hóa.
Quyền lực làm tha hóa con người nhanh nhất, nhanh không thể tưởng nổi. Chỉ cần sau một cuộc bỏ phiếu hoặc sau một quyết định phong chức, người có quyền lực ấy có thể bỗng nhiên khác hẳn, họ bắt tay theo kiểu khác, chào hỏi kiểu khác, dáng đi bệ vệ hơn, ra oai hơn, cách nói cũng vậy, thấy phát ngượng lên nhưng chính họ không biết, cứ như là việc đương nhiên vậy, nghĩa là nó đã thấm rất nhanh vào máu, thành phản xạ tự nhiên.
Tham vọng quyền lực và sự tha hóa - ảnh 2Các đại biểu Quốc hội bỏ phiếu - Ảnh: TTXVN
Quyền lực không chỉ làm tha hóa mấy con người cụ thể, mặc dù đúng là bắt đầu từ đó, nó còn làm tha hóa lớn hơn – tha hóa một chế độ, một vương triều. Nhiều trường hợp khi thắng đến đỉnh cao rồi thì đó là lúc bắt đầu thua chính mình; khi có trong tay tất cả thì bắt đầu mất dần.
Thử nhìn lại các triều đại phong kiến Việt Nam: Hầu hết, lúc đầu được nhân dân ủng hộ lên nắm quyền, làm được nhiều việc lớn cho đất nước, dân tộc nhưng sau đó thì bị tha hóa bởi quyền lực, từ tha hóa một số người đến một bộ phận rồi thành việc phổ biến của một vương triều, rồi sụp đổ, vương triều khác sau đó lên thay, một thời gian cũng lặp lại y như vậy.
Nhà Ngô, nhà Đinh, Tiền Lê có công như vậy, nhưng mỗi triều đại chỉ tồn tại trong vòng 15-30 năm; nhà Lý, nhà Trần có công lớn, nhiều lần đánh thắng quân Tống và quân Nguyên, nhờ biết lấy dân làm gốc mà chiến thắng, cầm quyền vào loại lâu nhất, trên dưới 200 năm mỗi triều đại, dù vậy, nhưng cuối cùng cũng bị tha hóa mà kết thúc; nhà Hồ thì quá ngắn, mặc dù có một số tư tưởng và chủ trương cải cách nhưng ngay từ khi mới lên đã không được dân chúng đồng tình, mâu thuẫn quyền lực trong giới quý tộc và mất nước vào tay ngoại xâm; nhà Hậu Lê (Lê sơ) mặc dù lúc đầu được nhân dân ủng hộ mạnh mẽ, đứng lên làm khởi nghĩa Lam Sơn, thắng giặc Minh hung bạo, nhưng khi lên cầm quyên rồi lại tha hóa, giết các trung thần vì họ can ngăn những việc làm sai trái và sợ họ chi phối quyền lực, Nguyễn Trãi cũng bị giết trong giai đoạn này, sau nhờ có minh quân mà nhà Hậu Lê gượng lại được một thời gian, và rồi cuối cùng cũng tha hóa, tồn tại chưa được trăm năm; nhà Mạc cũng vậy, chỉ tồn tại khoảng 65 năm; tiếp theo là thời kỳ vừa có vua và có chúa, chúa giành nắm hết quyền lực, nhiều khi vua chỉ là hình thức cho có vì, các chúa cũng tranh giành nhau quyền lực, đến mức phải cắt cứ vùng này, vùng kia, chia cắt đất nước ra để mỗi bên cai trị một vùng; đến Tây Sơn cũng vậy, chiến công oanh liệt, lẫy lừng là thế, vậy mà sau khi Quang Trung mất thì tha hóa, tham nhũng và sụp đổ, tồn tại chỉ có 24 năm.
Phần lớn các triều đại ấy đã thoái hóa ngay cuối đời vua thứ nhất, thứ nhì, thứ ba, chứ không lâu, tất nhiên là trừ một ít trường hợp. Lâu nay lịch sử nước ta đã ghi lại khá rõ các chiến công lừng lẫy của cha ông, nhưng lịch sử chưa viết kỹ về thời kỳ suy thoái, sự tha hóa quyền lực và nhất là nguyên nhân của nó. Đây rất có thể là một khiếm khuyết trong viết sử. Chính vì vậy mà không rút được kinh nghiệm đầy đủ để phòng ngừa, nên cứ bị lặp đi lặp lại.
Liên Xô trước đây cũng vậy, thời kỳ đầu thực hiện khá tốt tư tưởng nhà nước của dân, quyền lực về tay các Xô – Viết là cơ quan thật sự đại diện cho đại đa số nhân dân, làm việc vì nhân dân, đã lập nên nhiều công tích lớn lao, vĩ đại, đánh thắng 14 nước đế quốc bao vây, bảo vệ được chính quyền nhân dân non trẻ, chiến thắng trong đại chiến thế giới thứ 2, cứu nhân loại khỏi thảm họa phát – xít, công nghiệp hóa thành công một đất nước khổng lồ trong thời gian ngắn, đưa một nước chủ yếu còn nông nghiệp, thủ công lên thành một nước công nghiệp hàng đầu thế giới, một cường quốc, dẫn đầu nhiều lĩnh vực; vậy mà sau đó không lâu thì bị tha hóa về quyền lực, về đạo đức, bảo thủ và giáo điều, không chịu đổi mới, ai nói khác thì bị quy chụp là “xét lại”, là “muốn đưa đất nước đi theo con đường TBCN”… và cuối cùng thì đổ ào một cái, đến mức khó hiểu nổi.
Trước đây có nhiều lần giải thích rằng, Liên Xô đổ là do các thế lực thù địch phá bằng thủ đoạn “diễn biến hòa bình”. Địch thì lúc nào chẳng phá, do nó phá nên mới gọi là địch, mà phá sao bằng trước đó, 14 nước đế quốc đến bao vây khi nhà nước Xô – viết còn non trẻ, đại chiến thế giới thứ 2 quân đội phát xít tập trung toàn lực tấn công Liên Xô làm chết hàng chục triệu người. Nếu địch mà phá ngã đổ Liên Xô như thực tế đã xảy ra thì địch quá giỏi (?) Chẳng phải vậy đâu! Liên xô đổ chính là “tự đổ”, do suy thoái, tha hóa mà đổ. Liên Xô đã tự đánh gục chính mình.
Sự tha hóa về quyền lực có thể dẫn đến cha con giết nhau, anh em, chồng vợ giết nhau, người ta giết cả vua, gây ra những cuộc chiến tranh mất bao nhiêu sinh mạng để tranh giành quyền lực, thậm chí người ta bán rẻ Tổ quốc và đem dân tộc làm nô lệ cho ngoại bang để đổi lấy ngai vàng.
Tất nhiên trong xã hội thời nào cũng có người tốt, nhân cách đáng trọng. Đối với họ, quyền lực được giao là để bảo vệ dân, đất nước và bảo vệ lẽ phải, đạo nghĩa, chống gian trừ tà. Họ luôn sẵn sàng trao trả quyền lực trở lại cho nhân dân khi đủ điều kiện. Đã có những ông quan thanh liêm treo ấn từ quan vì xét thấy mình không còn đủ sức gánh vác chuyện sơn hà hoặc là không muốn có lỗi với dân vì không ngăn cản nổi những điều ngang trái. Đã có những ông vua từ bỏ ngai vàng, trao quyền lực cho lớp người trẻ, kể cả vào chùa để thúc đẩy các công việc thánh thiện cho đời và cho muôn dân.
Sự tha hóa về quyền lực có thể dẫn đến cha con giết nhau, anh em, chồng vợ giết nhau, người ta giết cả vua, gây ra những cuộc chiến tranh mất bao nhiêu sinh mạng để tranh giành quyền lực, thậm chí người ta bán rẻ Tổ quốc và đem dân tộc làm nô lệ cho ngoại bang để đổi lấy ngai vàng.
Sau cách mạng tháng 8 năm 1945 thành công, giành lại được một đất nước đã mất, người có công lớn nhất lãnh đạo cuộc cánh mạng là Hồ Chí Minh, nhưng lúc đầu Người không chịu làm Chủ tịch, Người nói không muốn làm vua, không muốn công danh quyền lực. Tập thể phân tích đây là trách nhiệm trước quốc dân đồng bào, là gánh vác trọng trách và khó khăn, cuối cùng Người đã nhận lãnh trách nhiệm, phát biểu trước đồng bào sẽ làm hết sức mình để phụng sự nhân dân và mong nhanh có người thay thế để được về vui sống với điền viên, giản dị và thanh bạch.
Ngày ấy có một Huỳnh Thúc Kháng đang sống ẩn sĩ trong vườn mít ở miền Tây Quảng Nam được Hồ Chí Minh mời ra làm Phó Chủ tịch nước, có lúc làm Quyền Chủ tịch nước, cũng một con người như vậy, không cần mong vinh hoa phú quý, chỉ đem toàn bộ tâm lực phục vụ nhân dân. Đó là những con người có nhân cách lớn, quyền lực không đe dọa được và cũng không cám dỗ được.
Ngay cả các nước tư bản cũng có không ít người ra ứng cử để cống hiến cho quốc gia, chứ không phải để làm giàu. Thời gian vừa qua, ở nơi này nơi khác, thỉnh thoảng có những đồng chí bí thư thành ủy, thường vụ tỉnh ủy đã tự nguyện chủ động rút lui sớm, khi chưa hết tuổi và chưa hết nhiệm kỳ, để những vị trí lãnh đạo cho các đồng chí trẻ hơn (như Bí thư Thành ủy Tam Kỳ và Bí thư Thành ủy Hội An ở tỉnh Quảng Nam chẳng hạn)…
Ngược lại, trong xã hội, ở chốn quan trường, không ít người đầy tham vọng quyền lực. Khi quyền lực được gắn với chữ “tham”, lòng tham, thì đó chính là động cơ, nguyên nhân và biểu hiện của tha hóa quyền lực. Không thể hy vọng và tin tưởng gì ở họ, ngược lại phải hết sức cảnh giác, đề phòng bị lừa phỉnh phủ dụ, mị dân, đừng gửi trứng cho ác, đem sự nghiệp của dân của nước trao vào tay họ.
Mặc khác, quyền lực không thể trao cho ai mà không cần kiểm soát. Không ngây thơ được! Nó là con dao hai lưỡi. Nó có thể biến người sử dụng nó từ một người chưa xấu trở thành người xấu, biến người sử dụng nó thành nô lệ cho nó. Mấy chục năm sau khi thống nhất đất nước, Đảng ta đã có nhiều nghị quyết, chỉ thị về xây dựng Đảng. Nội dung các văn bản ấy nhìn chung đều đúng, không sai, việc tổ chức thực hiện cũng tích cực, thậm chí có lúc vất vả nữa, nhưng tình hình tham nhũng, “lợi ích nhóm”, mua quan bán chức…, gọi chung là thoái hóa, không dừng lại mà còn tăng lên, lan rộng hơn, gây nhức nhối hơn, làm cho lòng tin của nhân dân đối với Đảng và Nhà nước tiếp tục giảm sút, đến mức nghiêm trọng và báo động. Vì sao vậy?
Tham vọng quyền lực và sự tha hóa - ảnh 3Đại biểu Quốc hội trong một phiên thảo luận tại Hội trường - Ảnh: Ngọc Thắng
Chắc chắn không phải việc chống các tiêu cực ấy là ta chủ trương giả vờ, không chống thật. Mà là chống không được, không nổi. Vậy còn thiếu cái gì ? Trên Báo Tuổi trẻ nhân dịp ngày 3.2 năm nay tôi có nhấn mạnh hai vấn đề còn thiếu, coi như chưa làm, mà nếu không làm thì không khắc phục được tình hình, và có thể sẽ tiếp tục xấu hơn, không tránh được. Đó là tập trung kiểm soát quyền lực và bổ sung mạnh các cơ chế thực thi dân chủ rộng rãi trong Đảng và trong xã hội.
Quyền lực như đã nói, luôn có mặt trái là làm tha hóa những người nắm giữ và sử dụng nó mà không đủ nhân cách. Nó như con dao hai lưỡi, con ngựa bất kham, luôn lồng lên quật ngã những người cưỡi nó, nếu họ không đủ nhân cách, bản lĩnh, năng lực cầm cương. Nhất thiết phải kiểm soát quyền lực, không thể chủ quan, lơ là, không thể đùa với lưỡi dao nhọn, đã có rất nhiều bài học thực tiễn rồi, thực tế đã chứng minh rồi. Phải bàn kỹ và có quyết tâm chính trị để thực hiện. Đảng ta phải tập trung cao, tích cực lãnh đạo công việc này. Đây là loại công việc quan trọng vào bậc nhất.
Trong đó có các việc như cơ cấu và phân bổ lại chức năng, quyền hạn của các cơ quan nhà nước theo hướng kiểm soát và điều chỉnh lẫn nhau (để Nhà nước thật sự là một cơ thể thống nhất và tự kiểm soát, tự điều chỉnh được mình, có sức đề kháng cao với căn bệnh thoái hóa quyền lực, có khả năng sửa sai nhanh nhất…), kể cả chuyện Tòa án Hiến pháp cũng nghiên cứu, xem thử người ta làm thế nào, có mặt ưu, mặt nhược gì, ta vì sao không, vì sao nên; đổi mới căn bản nội dung và phương thức lãnh đạo của Đảng, trong đó có phương thức lãnh đạo xây dựng nhà nước thật sự của dân, bảo đảm quyền lực là của nhân dân. Nhân dân ủy quyền cho nhà nước. Ủy quyền mà không mất quyền. Ủy quyền và kiểm soát được quyền lực, không để lộng quyền.
Một dân tộc muốn tiến lên cần phải có bộ tham mưu chiến lược. Có sự lãnh đạo của một Đảng chân chính và trí tuệ là yêu cầu khách quan. Nhưng khi Đảng trở thành Đảng cầm quyền thì hoạt động của Đảng không tránh khỏi có nhiều việc liên quan với quyền lực. Tuy vậy, Đảng phải tự mình luôn ý thức về sự lãnh đạo của mình chủ yếu phải bằng giá trị (văn hóa) chứ không phải bằng quyền lực, và Đảng phải nghĩ ra các cơ chế để đảng viên, nhân dân và pháp luật kiểm soát mình, kể cả nhân cách và việc sử dụng quyền lực, để Đảng được rèn luyện liên tục, thường xuyên, từ đó mà không bị thoái hóa và ngày càng trưởng thành hơn. Thực hiện điều ấy bằng cơ chế kiểm soát quyền lực và cơ chế thực thi dân chủ.
Để có thể thành công, bản thân Đảng phải gương mẫu, từng cấp ủy và từng cán bộ lãnh đạo phải gương mẫu, vượt qua chính mình. Đảng phải là “con” của nhân dân, là “con nòi” của dân tộc, là đứa con trung hiếu và trưởng thành, để “lòng dân yêu Đảng như là yêu con” như cách nói của Bác Hồ và nhà thơ Tố Hữu. Làm được như vậy, Đảng sẽ được nhân dân luôn tin yêu, nhờ đó mà giữ vững được vai trò lãnh đạo lâu dài của Đảng, để Đảng làm tròn được sứ mệnh phụng sự nhân dân và Tổ quốc.
TS. Vũ Ngọc Hoàng

Kinh tế Nga chính thức suy thoái


Mức giảm 4,6% của kinh tế Nga trong quý 2 tệ hơn dự báo của giới phân tích...

Kinh tế Nga chính thức suy thoái
Tổng thống Nga Vladimir Putin.
AN HUY
Nền kinh tế Nga suy giảm 4,6% trong quý 2 vừa qua so với cùng kỳ năm ngoái. Cú giảm mạnh nhất trong 6 năm này đánh dấu cuộc suy thoái kinh tế đầu tiên ở Nga kể từ khủng hoảng tài chính 2008-2009.

Thách thức khó vượt
Tờ Financial Times cho biết, Văn phòng Thống kê Liên bang Nga không công bố chi tiết của con số thống kê sơ bộ nói trên. Tuy vậy, giới phân tích tin rằng con số này có thể sẽ bị điều chỉnh để phản ánh chuẩn xác hơn mức sụt giảm sâu hơn trong hàng loạt lĩnh vực quan trọng từ doanh thu bán lẻ, sản xuất công nghiệp cho tới thu nhập của các hộ gia đình.

Mức giảm 4,6% của kinh tế Nga trong quý 2 cũng tệ hơn dự báo của giới phân tích. Các chuyên gia cảnh báo rằng việc giá dầu sụt giảm trở lại trong thời gian gần đây sẽ khiến nền kinh tế Nga khó có khả năng sớm hồi phục. Giá dầu giảm sâu cũng là nguyên nhân đẩy đồng Rúp của Nga tụt dốc, gây ra những thách thức lớn cho nền kinh tế.

Trong quý 1, nền kinh tế Nga cũng suy giảm, nhưng với mức giảm “nhẹ nhàng” hơn là 2,2%. Cho tới tháng 6, Chính phủ Nga vẫn trấn an người dân rằng giai đoạn tồi tệ nhất của cuộc khủng hoảng đã đi qua, với sự ổn định của đồng Rúp được lập lại sau đợt rớt giá chóng mặt của đồng tiền này hồi cuối năm 2014.

Tuy vậy, lần sụt giảm đầu tiên trong thu nhập thực tế của người Nga trong suốt 15 năm cầm quyền qua của Tổng thống Vladimir Putin, được ghi nhận vào tháng 12/2014, đã chứng tỏ là một thách thức lớn không dễ dàng vượt qua. 

Theo số liệu công bố vào tháng trước, tiêu dùng của người Nga tiếp tục giảm sâu hơn trong quý 2, với doanh thu bán lẻ giảm 9,4% trong tháng 6. Lĩnh vực sản xuất công nghiệp cũng giảm xấp xỉ 5% trong quý 2, sau khi gần như đi ngang trong 3 tháng đầu năm. 

“Với giá dầu giảm sâu hơn trong mấy tháng qua, còn quá sớm để nói về sự hồi phục của kinh tế Nga”, nhà phân tích Liza Ermolenko thuộc Capital Economics nhận xét.

“Điều tồi tệ nhất vẫn chưa đến”

Tăng trưởng kinh tế Nga giảm tốc mạnh trong năm ngoái do tình trạng thiếu hụt vốn đầu tư kéo dài. “Cú đấm kép” kết hợp giữa giá dầu giảm sâu và lệnh trừng phạt của phương Tây áp lên Nga liên quan tới cuộc khủng hoảng Ukraine khiến kinh tế Nga điêu đứng. 

Do bị trừng phạt, nhiều công ty của Nga không thể tiếp cận với nguồn vốn trên thị trường quốc tế.

Những mối lo về một cuộc khủng hoảng hệ thống có thể nổ ra ở Nga đã lắng xuống khi đồng Rúp ổn định ở ngưỡng 50 Rúp đổi 1 USD hồi đầu năm nay, sau khi lao dốc chóng mặt hồi cuối năm 2014. 

Tuy vậy, tỷ giá đồng Rúp hiện đã giảm xuống mức 64 Rúp đổi 1 USD, làm dấy lên những lo ngại mới.

“Đây là cuộc khủng hoảng tồi tệ nhất mà Nga phải trải qua tính đến hiện tại, cho dù so sánh với các cuộc khủng hoảng vào năm 1998 và 2008. Và điều tồi tệ nhất vẫn chưa đến”, bà Irene Shvakman, Giám đốc McKinsey ở Moscow, đánh giá. “Lĩnh vực ngân hàng có thể lộ ra là mắt xích yếu nhất” trong nền kinh tế Nga - theo bà Shvakman.

Từ mùa hè năm ngoái, Chính phủ Nga đã thúc đẩy hoạt động sản xuất hàng hóa thay thế nhập khẩu và hy vọng rằng đồng Rúp yếu sẽ giúp các sản phẩm của Nga cạnh tranh tốt hơn với hàng hóa nước ngoài. Tuy vậy, giới phân tích cho rằng, sự suy giảm sản lượng công nghiệp của Nga chứng tỏ rằng hiệu ứng tích cực này không kéo dài được lâu.

Kỳ thi THPT Quốc gia thất bại hoàn toàn!

 Theo PGS. Văn Như Cương

08:10 11/08/2015

Trước những bất cập trong quá trình nộp hồ sơ xét tuyển ĐH, PGS Văn Như Cương nói đề án thi THPT Quốc gia đã thất bại ngay khi bắt đầu.

PGS. Van Nhu Cuong: Ky thi THPT Quoc gia that bai hoan toan!
PGS Văn Như Cương
PV: Thưa thầy, trong thời gian vừa qua thầy có theo dõi kỳ thi THPT Quốc gia không?
PGS: Kỳ thi THPT diễn ra ngay từ đầu với việc ghép 2 kỳ thi vào làm 1 cho đến thời điểm hiện tại, thí sinh đang sử dụng điểm của kỳ thi THPT Quốc gia để làm điểm xét tuyển vào các trường đại học phù hợp và như mong muốn, tôi luôn theo dõi từng đường đi nước bước của kỳ thi này.
PV: Sau khi thí sinh biết điểm kỳ thi THPT Quốc gia Bộ GD đưa ra những đề án xét tuyển khá tỉ mỉ. Theo thầy những việc làm đó có ưu và nhược điểm gì?
PGS: Thí sinh khi biết điểm và điểm đủ tiêu chuẩn có quyền nộp 4 khoa / trường/ nguyện vọng 1, 12 khoa/3 trường/ nguyện vọng 2... tiếp đó là các trường phải luôn cập nhật danh sách đăng ký xét tuyển 3 ngày/ lần để thí sinh nắm rõ được vị trí của mình, khả năng có thể đỗ của mình như Bộ đã đưa ra trước đó.
Cách làm này không có bất cứ một ưu điểm nào hết. Thí sinh không hề được định hướng rõ ràng như vẫn nghĩ mà đang lao vào "cuộc chơi đỏ đen", không khác gì đánh bạc hay chơi chứng khoán.
PV: Thí sinh được gì và các trường xét tuyển được gì từ phương thức xét tuyển đại học đó?
PGS: Trong "ván bài" này, cái học sinh biết là điểm của mình, bao nhiêu thí sinh hơn điểm mình, có bao nhiêu trường có thể tuyển, mỗi trường tuyển bao nhiêu.
Cái mà các trường biết là: Mình được tuyển bao nhiêu người, biết phổ điểm (cho tất cả thí sinh thi THPT Quốc gia, chứ không phải thí sinh theo nguyện vọng từng ngành). Cuối cùng đi đến đâu, giải quyết như thế nào, các trường luôn tỏ ra lúng túng trước đề án của BGD.
Tất cả những hành động đó, không có gì là chắc chắn, các thí sinh đang phải chạy đua nhưng không biết hướng đi. Những thông tin mà Bộ liên tục cung cấp phổ điểm chung của từng khối, được nộp nhiều nguyện vọng, liên tục công bố điểm đăng ký hồ sơ xét tuyển, được phét rút hồ sơ trước 20 ngày... thực chất không có một tác dụng gì cả.
PGS. Van Nhu Cuong: Ky thi THPT Quoc gia that bai hoan toan!
Thí sinh hoang mang và lo lắng nộp hồ sơ xét tuyển (Ảnh minh họa)
PV: Những khó khăn mà PHHS và các bạn thí sinh gặp phải là gì? Thầy có thể nói cụ thể hơn không?
PGS: Mới đây, có một số trường sau khi nhận đủ số lượng thí sinh đã cấp ngay giấy trúng tuyển tạm thời cho thí sinh. Giấy này không có ý nghĩa đã đem lại những phản ứng tiêu cực cho thí sinh và người nhà, hy vọng và thất vọng. Điều ngay lập tức đã bị phê phán và sửa đổi.
Vì những bất cập như trên đã nói, các trường đã phải đưa ra những phương án tuyển sinh với những yêu cầu vòng sơ loại riêng, dùng học bạ để tính điểm xét tuyển vòng sơ loại, như thế là không công bằng, nhưng đối với các trường đó là biện pháp an toàn, và chỉ có thể sử dụng cho năm nay.
Kỳ thi THPT Quốc gia tổ chức hứa hẹn sẽ hạn chế bớt kinh phí cho gia đình thí sinh, nhưng thực chất là tốn kém và căng thẳng hơn rất nhiều.  Số lượng lớn thí sinh phải chạy đua trong vòng 20 ngày luôn trong tâm trạng thấp thỏm và lo sợ. Các em không có thời gian nghĩ đến những khoa ngành mà mình thích mà cố gắng làm sao để đỗ được đại học.
PHHS cùng con em phải ra tận nơi để nộp hồ sơ đăng ký xét tuyển, đó là điều dở nhất. Tại sao không đăng ký trực tuyến.
PV: Thầy đánh giá về đề án mới này - kỳ thi chung THPT Quốc gia của Bộ như thế nào?
PGS: Không có một phương án nào đảm bảo và có lợi cho thí sinh. Số lượng hồ sơ ảo quá nhiều, loại không kịp, đỗ không hiếm. Ngay từ khi bắt đầu thực hiện tính đến thời điểm hiện tại chưa có một thành công nào từ đề án. Bất cập và khó khăn hiện ra khá rõ nét.
PV: Triển vọng của đề án THPT Quốc gia?
PGS: Tôi có thể khẳng định rằng, kỳ thi này cùng với những đề án sau đó, sẽ thất bại một cách toàn diện. Nếu cứ tiếp tục thực hiện cách thức này cho các năm sau nữa thì nền giáo dục Việt Nam sẽ thất bại một cách thảm hại.
PV: Từ những bất cập và khó khăn trên thầy có lời khuyên như thế nào dành cho thí sinh xét tuyển năm nay?
PGS: Thí sinh cần phải hết sức bình tĩnh và tỉnh táo, ứng phó với mọi tình huống để có một vị trí xứng đáng với mong muốn và số điểm đạt được của mình.
PV: Xin cảm ơn thầy về những chia sẻ thẳng thắn với PNO.
Thanh Lam

9 tháng 8, 2015

“Việt Nam là mô hình kỳ lạ nhất thế giới ...

... Nước… không chịu phát triển!”

 (Theo Infonet). Đó là lời “nói đùa” mà rất đau của các chuyên gia Ngân hàng Thế giới được chuyên gia kinh tế cao cấp Phạm Chi Lan thuật lại với các doanh nghiệp nhỏ và vừa trong cả nước về Đà Nẵng dự hội nghị.
Không cạnh tranh được trong ASEAN thì nói gì đến cạnh tranh với Mỹ, EU
Tiếp tục bài nói chuyện “Cơ hội và thách thức với doanh nghiệp (DN) nhỏ và vừa trong hội nhập quốc tế” tại hội nghị kết nối các DN nhỏ và vừa toàn quốc do Hiệp hội DN nhỏ và vừa Việt Nam tổ chức chiều 8/8 ở Đà Nẵng (Infonet đã đưa tin), chuyên gia kinh tế cao cấp Phạm Chi Lan nêu rõ, nhìn vào các FTA mà Việt Nam đã ký kết cho thấy tổng kim ngạch xuất nhập khẩu của nước ta với các đối tác chiếm tỉ lệ rất lớn và sắp tới sẽ tiếp tục tăng trưởng hơn nữa.
Hàng trăm doanh nghiệp nhỏ và vừa trong cả nước tham dự hội nghị kết nối do Hiệp hội Doanh nghiệp nhỏ và vừa Việt Nam tổ chức tại Đà Nẵng ngày 8/8 (Ảnh: HC)
Tuy nhiên, nếu nhìn vào bước đường hội nhập thì có thể thấy điều rất đáng lo là năng lực cạnh tranh của Việt Nam cho đến nay vẫn còn thua xa các nước ASEAN 6. Đã 20 năm tham gia ASEAN nhưng Việt Nam vẫn còn nằm trong nhóm 4 nước lạc hậu hơn của ASEAN (gồm Việt Nam, Lào, Campuchia và Myanmar).
“Do vậy, năm 2014, Thủ tướng đã đưa ra những cố gắng để cải thiện môi trường kinh doanh một cách cơ bản cho DN, và sau đó quyết định lấy năm 2015 là “Năm Doanh nghiệp”. Trên tinh thần đó, nhiều nơi cũng quyết định lấy năm nay là năm của DN. Quốc hội, Ban Kinh tế TƯ cũng coi năm nay là năm tập trung để cải thiện cho DN. Cải thiện môi trường kinh doanh chính là để nâng cao năng lực cạnh tranh của Việt Nam!” – Bà Phạm Chi Lan nói.
Theo bà, Thủ tướng quyết định lấy chuẩn của các nước ASEAN làm chuẩn cho năng lực cạnh tranh của Việt Nam. Năm 2014, Thủ tướng chủ trương Việt Nam phải cải thiện các chỉ số của Ngân hàng Thế giới về môi trường kinh doanh sao cho ngang bằng với ASEAN 6. Năm nay thì Thủ tướng đưa ra tiêu chuẩn ở mức cao hơn là đến năm 2015, Việt Nam phải cạnh tranh được với ASEAN 4 (4 nước tiên tiến nhất trong ASEAN).
“Tham gia hội nhập với rất nhiều nước lớn nhưng ASEAN phải là nơi đầu tiên mà Việt Nam có thể cạnh tranh được. Không cạnh tranh được trong ASEAN thì phải nói thẳng là với các đối tác lớn hơn như Hoa Kỳ, EU có khả năng cạnh tranh cao hơn rất nhiều thì Việt Nam sẽ vô cùng khó khăn!” – Chuyên gia Phạm Chi Lan nhấn mạnh.
Để có 1 đồng lợi nhuận phải mất… 1,02 đồng “bôi trơn”!
Bà Phạm Chi Lan còn nêu rõ, không chỉ xếp hạng về môi trường kinh doanh mà xếp hạng về thể chế của Việt Nam hiện nay cũng khá thấp. Đặc biệt, trong xếp hạng về thể chế thì Việt Nam xếp ở mức rất kém trong các chỉ số về chi phí ngoài pháp luật, chi phí “bôi trơn” so với nhiều nước khác.
“Một điều tra cho thấy, ở Việt Nam, trung bình cứ 1 đồng lợi nhuận thì DN phải mất 1,02 đồng cho “bôi trơn”. Có nghĩa, nếu tham nhũng ở nước ta giảm đi 50% thì đã làm tăng được 50% lợi nhuận của DN rồi. Đây là một trong những điều giải thích tại sao DN Việt Nam cứ nhỏ mãi. TS Trần Đình Thiên, Viện trưởng Viện Kinh tế Việt Nam từng nhận xét DN Việt Nam hiện nay có xu hướng… li ti hóa, tức là nhỏ đi so với trước!” – chuyên gia Phạm Chi Lan cho hay.
Dẫn số liệu điều tra của Phòng Thương mại - Công nghiệp Việt Nam cho thấy, so với 10 năm trước đây thì quy mô của DN Việt Nam hiện chỉ còn bằng một nửa, chuyên gia Phạm Chi Lan bức xúc đặt câu hỏi. “Đáng lẽ sau 10 năm, quy mô của DN Việt Nam phải lớn lên chứ tại sao lại nhỏ đi?”. 
Rồi bà trả lời: “Một trong những nguyên nhân chính là tham nhũng đã lấy mất lớn hơn so với lợi nhuận của DN. Bị lấy mất lợi nhuận rồi thì DN còn gì để tái đầu tư, để mở rộng được? Và DN sẽ co lại vì họ làm được 1 nhưng có những ông khác không làm gì cả mà tước đoạt của họ hơn 1 thì tội gì họ làm nữa”.
Chuyên gia kinh tế cao cấp Phạm Chi Lan phát biểu tại hội nghị (Ảnh: HC)
Theo chuyên gia Phạm Chi Lan, trong các nước tham gia TPP thì Việt Nam xếp ở hàng thấp nhất về trình độ công nghệ dù đây là yếu tố mà ai cũng biết là vô cùng quan trọng đối với năng lực cạnh tranh. Đây là vấn đề thuộc về tầm quốc gia và phải được Nhà nước ưu tiên quan tâm chứ không hoàn toàn thuộc trách nhiệm của DN.
“Hệ thống chính sách của chúng ta nói rất nhiều, rất hay về đổi mới công nghệ nhưng trên thực tế, rất nhiều DN cho biết họ không thể tiếp cận được với những chính sách khuyến khích của Nhà nước. Chỉ ai tự có năng lực thì mới tự đổi mới công nghệ được thôi chứ còn họ “quên” đi tất cả những cái của Nhà nước, bởi vì chi phí để nhận được ưu đãi có khi lại còn lớn hơn cả mức được ưu đãi. Đó là điều rất đau gây cản trở cho sự phát triển công nghệ của chúng ta!” – chuyên gia Phạm Chi Lan bức xúc nói.
Mô hình kỳ lạ nhất thế giới: Nước... không chịu phát triển?!
Bà Phạm Chi Lan nêu rõ, Nhà nước phải cố gắng rất nhiều để đàm phán và ký kết các FTA, trong đó phải có những nhượng bộ để các đối tác mở cửa thị trường cho mình. Nhưng trên thực tế, đến thời điểm này tận dụng được tốt nhất FTA đã ký chỉ là với Hàn Quốc. Theo đó, hơn 73% chứng nhận xuất khẩu sang Hàn Quốc là được hưởng ưu đãi. Nhưng đi sâu vào 73% này thì lại thấy đa phần DN được hưởng ưu đãi lại là DN Hàn Quốc chứ không phải Việt Nam.
“Điều đó cho thấy DN Việt Nam chưa tận dụng được những ưu thế từ FTA. Chúng tôi đang đề xuất Bộ Công thương xem lại chính cách thức của Bộ trong việc cung cấp các ưu đãi hoặc phổ biến như thế nào mà để DN Việt Nam tiếp cận được ưu đãi thấp như thế? Nếu DN không biết hoặc quá khó để tiếp cận được thì là thành phí hoài công sức của các vị ấy đi đàm phán. Đây cũng là sự lãng phí rất lớn!” – Bà Phạm Chi Lan nói.
Theo chuyên gia này, khó khăn đối với DN Việt Nam gần như là chuyện muôn thuở. 5 – 7 năm nay, Diễn đàn Kinh tế thế giới tiến hành điều tra thì đều cho ra sơ đồ tương tự nhau về khó khăn của DN Việt Nam chứ không thay đổi bao nhiêu. Bà nói thẳng là cảm thấy rất đau khi các chuyên gia Diễn đàn Kinh tế thế giới hỏi: Tại sao Việt Nam kỳ lạ thế, những điều này nói hoài mà không sửa được, không thay đổi được?
“Một số chuyên gia WB còn nói đùa Việt Nam có lẽ là mô hình kỳ lạ nhất thế giới. Trên thế giới chia ra gồm nước phát triển, nước đang phát triển, nước chậm phát triển nhưng Việt Nam có lẽ là mô hình đặc biệt nhất. Đó là nước… không chịu phát triển! Đầu tư nhiều đến thế, ODA nhiều đến thế (20 năm qua lượng ODA đổ vào Việt Nam lên tới gần 90 tỉ USD) nhưng đến bây giờ vẫn không phát triển được thì chỉ có thể là… không chịu phát triển!” – chuyên gia Phạm Chi Lan nói một cách khá chua chát.
Theo bà, khi tham gia các FTA thì không phải chỉ cạnh tranh ở tầm DN mà cạnh tranh ở tầm nhà nước cũng vô cùng quan trọng. Nhà nước Việt Nam cũng phải cạnh tranh với Nhà nước của các nước khác về thể chế, môi trường kinh doanh, năng lực điều hành nền kinh tế vĩ mô… Mặc dù khi tham gia các FTA thế hệ mới, đặc biệt là Hiệp định Đối tác xuyên Thái Bình Dương (TPP), Hiệp định Thương mại tự do Việt Nam – EU (EVFTA) đòi hỏi cao hơn, khắc nghiệt hơn nhưng chính điều này sẽ giúp Việt Nam nâng tầm mình lên.
“Nói thật, chơi mà cứ cạnh tranh loanh quanh trong cái ao của ASEAN thì không đủ. Chúng ta phải cố gắng để vươn ra biển lớn, chấp nhận sóng gió lớn hơn thì mới có thể vượt lên được. Trong điều kiện môi trường kinh doanh của chúng ta chưa thuận lợi, khi có các hiệp định mới này, chắc chắn Nhà nước sẽ phải thay đổi nhiều về hệ thống luật pháp, chính sách trong nước cho phù hợp với các cam kết. Và từ đó đổi mới kinh tế sang hệ thống kinh tế thị trường đầy đủ sẽ giúp cho môi trường kinh doanh tại Việt Nam tốt hơn, bình đẳng hơn!” – Chuyên gia Phạm Chi Lan nhấn mạnh.
HẢI CHÂU

Đàm phán TPP đổ vỡ: Khúc mắc giữa Canada và Mỹ



Việc Canada từ chối gỡ bỏ hàng rào thuế quan cho các mặt hàng sữa không thuần túy là quyết định vì lợi ích kinh tế. Rõ ràng là sự từ chối của Canada xuất phát từ mục tiêu chính trị.

Tín Nguyễn – Tin@vnn360.com 
Với sự đóng góp của Tiến sĩ Luật Kevin Bảo Lênguyễn và Hải Trần 

Cuối cùng thì cuộc đối thoại cấp bộ trưởng giữa 12 quốc gia đàm phán TPP đã không thể có được một kết quả mỹ mãn. Một trong những vấn đề gây tranh cãi nhiều nhất trong quá trình đàm phán TPP là việc Canada từ chối xóa bỏ thuế quan áp dụng cho các sản phẩm làm từ sữa. Sự khước từ này nhằm bảo hộ cho nông dân Canada chuyên sản xuất các sản phẩm làm từ sữa, những người được hưởng lợi nhiều nhất từ mức thuế suất 296% đánh vào các mặt hàng sữa nhập khẩu vào Canada.
image: http://www.multicropfarms.com/resources/back/page/Dairy-products.jpg
Các sản phẩm làm từ sữa nhập khẩu vào thị trường Canada hiện nay phải chịu mức thuế rất nặng nề.
Tuy nhiên lợi ích lớn nhất mà Canada nhận được nếu như nước này đồng ý gỡ bỏ hoàn toàn thuế quan cho các sản phẩm sữa là việc người tiêu dùng có thể mua sữa với mức giá thấp hơn rất nhiều (do yếu tố cạnh tranh trong hoạt động thương mại). Theo cách này, thặng dư tiêu dùng (consumer surplus) sẽ tăng lên đáng kể vì với mức giá thấp hơn thì sẽ càng nhiều người mua. Thặng dư tiêu dùng tăng sẽ thúc đẩy tăng trưởng kinh tế. Hiển nhiên là, lợi ích kinh tế được tạo ra bởi gia tăng thặng dư tiêu dùng lớn gấp nhiều lần lợi ích có được từ các nhà sản xuất sữa Canada. Nói cách khác, Canada sẽ được lợi nhiều hơn nếu đồng ý gỡ bỏ thuế quan đối với các sản phẩm sữa. Vậy nguyên nhân thực sự của việc này là do đâu?
Điều này buộc chúng ta phải quay lại với dự án đường ống dẫn dầu Keystone XL, vấn đề đã gây mâu thuẫn lớn giữa Mỹ và Canada trong thời gian gần đây. Vào đầu năm nay, tổng thống Obama đã phủ quyết dự luật đường ống dẫn dầu Keystone XL mặc dù dự luật này đã được thông qua bởi Quốc hội trước đó. Nếu được thông qua, dự luật sẽ cho phép tập đoàn Trans Canada thiết lập hệ thống dẫn dầu dài 875 dặm (1400 km) có chức năng vận chuyển dầu cát từ Alberta (Canada) đến tiểu bang Nebraska rồi nối vào các đường ống chạy tới Texas.            
image: http://static.gamespot.com/uploads/original/26/266400/2515693-2800-keystone_pipeline_route.jpg
Đường ống dẫn dầu Keystone Xl dài 875 dặm (1400 km) có chức năng vận chuyển dầu cát từ Alberta (Canada) đến tiểu bang Nebraska rồi nối vào các đường ống chạy tới Texas.
Đối với Canada, dự án dẫn dầu Keystone đem lại lợi ích kinh tế rất lớn đối với nước này. Theo phân tích của Hiệp hội Đường ống Năng lượng Canada (Canadian Energy Pipeline Association), dự án ống dẫn dầu sẽ mang lại 1298 ngàn tỷ USD cho nền kinh tế Canada và giải quyết tình trạng phụ thuộc vào việc nhập khẩu năng lượng. Nếu dự án đường ống dẫn dầu được thông qua, Canada sẽ hưởng lợi 51.95 tỷ USD vào mỗi năm.    
Tuy nhiên, đối với Hoa Kỳ, chính dự án đường ống dẫn dầu này đã gây chia rẽ Quốc hội, Nhà Trắng và các tổ chức dân sự vì môi trường của Mỹ. Nhận định về lợi ích và thiệt hại mang lại bởi dự án ống dẫn dầu này là nguyên nhân chính gây ra sự căng thẳng giữa Quốc hội và Nhà Trắng. Phe Dân Chủ và các nhà bảo vệ môi trường cho rằng dự án này sẽ gia tăng phát thải carbon vào môi trường và làm tồi tệ hơn tình trạng ấm lên toàn cầu. Trong khi đó, phe Cộng Hòa và những người ủng hộ dự án lại cho rằng dự án này sẽ đem lại việc làm cho công dân Mỹ. Cụ thể hơn, theo số liệu báo cáo của Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ thì dự án này sẽ đem lại trên 42.000 việc làm (bao gồm những công việc liên quan trực tiếp và gián tiếp đến dự án này) trên khắp nước Mỹ. Hơn thế nữa, dự án đường ống dẫn dầu Keystone sẽ đem lại 3000 tỷ USD cho GDP Hoa Kỳ, đồng thời đáp ứng nhu cầu năng lượng và bảo đảm sự ổn định cho an ninh năng lượng Hoa Kỳ.  
Tuy nhiên, dù phe Cộng Hòa chiếm đa số trong Quốc hội Mỹ đã thành công trong việc đệ trình dự luật lên Nhà Trắng để chờ phê duyệt, tổng thống Obama đã phủ quyết dự luật, làm trì hoãn dự án. Ông Obama cho rằng dự án xây dựng đường ống mang lại lợi ích cho Canada nhiều hơn cho Mỹ. Chính việc phủ quyết dự luật này đã làm mâu thuẫn quan hệ Mỹ-Canada và ảnh hưởng đến quá trình đàm phán TPP giữa hai nước.
image: https://upload.wikimedia.org/wikipedia/commons/c/c5/Barack_Obama_meets_Stephen_Harper.jpg
Quan hệ Mỹ-Canada đã vấp phải sự mâu thuẫn vì những bất đồng về dự án ống dẫn dầu Keystone XL.
Như vậy, việc Canada từ chối gỡ bỏ hàng rào thuế quan cho các mặt hàng sữa không thuần túy là quyết định vì lợi ích kinh tế. Rõ ràng là sự từ chối của Canada xuất phát từ mục tiêu chính trị. Biết được Hoa Kỳ, Úc và New Zealand muốn tiếp cận thị trường sữa của mình, Canada hiểu rất rõ ảnh hưởng của mình trong việc kí kết thành công TPP. Tuy nhiên, tính toán chính trị luôn nhằm vào mục tiêu đạt được lợi ích nhất định. Nếu Canada chịu gỡ bỏ toàn bộ thuế quan và cho phép trao đổi thương mại tự do đối với các mặt hàng sữa từ nước ngoài thì ít nhất quốc gia này phải giành được lợi ích khác đủ để bù đắp cho sự nhượng bộ của mình. Đó chính là lợi ích từ dự án ống dẫn dầu Keystone XL.
Có thể thấy rằng quan hệ song phương giữa Canada và Mỹ sắp tới sẽ đóng vai trò quan trọng trong việc kết thúc hiệp định TPP. Nếu Mỹ và Canada đạt được thỏa thuận khởi động dự án đường ống dẫn dầu Keystone XL, đàm phán TPP sẽ trở nên dễ thở hơn và khả năng kí kết thành công hiệp định sẽ rõ ràng hơn bao giờ hết. Ngược lại, nếu Mỹ và Canada thất bại trong việc đẩy nhanh dự án ống dẫn dầu Keystone XL thì Canada sẽ không bao giờ chịu gỡ bỏ hàng rào thuế quan đối với các sản phẩm sữa và điều này sẽ kéo theo sự cự tuyệt của các quốc gia khác đối với TPP. New Zealand và Úc sẽ không bao giờ chịu ký vào một hiệp định thương mại mà trong đó, các mặt hàng sữa của các quốc gia này phải hứng chịu thuế suất nặng nề. Ngược lại, Mỹ lại càng không thể loại Canada ra khỏi cuộc chơi TPP vì lợi ích kinh tế giữa hai quốc gia này đã liên kết chặt chẽ với nhau. Theo ước tích trong năm 2012, nhập siêu của Mỹ từ Canada lên đến 324.2 tỷ USD trong khi xuất siêu của Mỹ sang Canada đạt được 292.4 tỷ USD.                
Những đổ vỡ trong quá trình đàm phán TPP chính là bước lùi đối với chính quyền Obama dù rằng ông đã được Quốc hội trao Quyền Đàm phán nhanh (fast-track authority). Do vậy, đàm phán TPP sẽ phải kéo dài sang tận năm 2016 và phụ thuộc rất nhiều vào chính quyền mới của Hoa Kỳ sau cuộc bầu cử tổng thống. Ưu tiên về thương mại cho chính quyền mới của Hoa Kỳ nên nhắm tới việc đẩy mạnh tiến trình đàm phán TPP và hoàn thành việc kí kết hiệp định thương mại này. Trong đó, giải quyết mâu thuẫn với Canada sẽ là chìa khóa giải quyết những bất đồng giữa hai quốc gia trong quá trình đàm phán TPP.    
Giới thiệu chung về hiệp định TPP và quá trình đàm phán
TPP là một hiệp định thương mại bao gồm 12 quốc gia thuộc khu vực Châu Á-Thái Bình Dương. Hiệp định này nhằm thúc đẩy việc trao đổi thương mại và đầu tư giữa 12 quốc gia bằng việc cắt giảm các rào cản thuế quan, thiết lập cơ chế đảm bảo quyền sở hữu trí tuệ, áp dụng chặt chẽ những điều khoản bảo vệ môi trường và xây dựng cơ chế giải quyết những bất đồng giữa nhà đầu tư và chính phủ của nước sở tại. 12 quốc gia trong quá trình đàm phán tham gia hiệp định này đóng góp 40% tổng sản phẩm quốc nội (GDP) của thế giới. TPP bao gồm hơn 20 chương đề cập đến các điều khoản về điều kiện lao động, nghiêm cấm săn bắn và buôn lậu động vật hoang dã, nhân quyền và trao đổi thương mại. 
image: http://truthinmedia.com/wp-content/uploads/2015/04/TPPmap.png
TPP bao gồm 12 quốc gia nằm trên vùng Thái Bình Dương nhưng lại không bao gồm Trung Quốc.
TPP được hứa hẹn sẽ là mô hình điển hình cho hoạt động kinh tế trong thế kỷ 21 này. Tuy nhiên, để đưa TPP đi vào hoạt động, các nước tham gia bắt buộc phải có những cải cách tư pháp, cơ cấu nền kinh tế và tiêu chuẩn lao động đúng với tiêu chuẩn do TPP đề ra. Chính vì sự khác biệt về pháp luật và cơ cấu nền kinh tế giữa các nước tham gia đàm phán nên vòng đàm phán tại Hawaii đã không đạt được những tiến triển đáng kể trên những vấn đề còn rất nhiều bất đồng giữa các nước.

Thực phẩm giả của Trung Quốc: Vượt xa trí tưởng tượng của con người


Thời gian gần đây, khi tin đồn về gạo giả làm từ nhựa của Trung Quốc xuất hiện, người dân vô cùng hoang mang bởi ngày càng nhiều các loại nhu yếu phẩm đều có thể bị làm giả. Hơn thế nữa, đây lại là những món ăn thường ngày có trên mâm cơm của mỗi gia đình.

Thực phẩm giả có thể được chế biến từ hóa chất hoặc các nguyên liệu khác. Từ những món ăn cao cấp, đắt tiền như vi cá, tổ yến, bào ngư… cho đến món bình dân đậu hũ, trứng, cá… và cả gạo đều đã từng lên danh sách hàng giả “made in China”. Nhiều trong số đó vượt xa trí tưởng tượng của con người. Lẽ tất nhiên, thực phẩm giả luôn tiềm ẩn những nguy cơ, ảnh hưởng trực tiếp đến sức khỏe nhưng gần như chúng ta cũng chưa tìm ra giải pháp hiệu quả để ngăn chặn…
Gạo làm từ nhựa
Báo cáo thường nhật tại Hồng Kông vào năm 2009 đã thông tin truyền thông Singapore phát hiện việc sản xuất hàng loạt các loại gạo giả ở Thái Nguyên, Thiểm Tây (Trung Quốc).
Điều tra thực tế cho thấy đây là một loại hỗn hợp bao gồm khoai tây và khoai lang được đúc thành hình dạng có cùng kích cỡ với hạt gạo thông thường. Để loại gạo giả dễ dàng qua mắt người dùng, nhà sản xuất đã trộn thêm những hạt nhựa công nghiệp để tăng độ cứng cho những hạt “khoai” này.
Mặc dù vẻ ngoài rất khó phân biệt song gạo giả sẽ “lộ mặt” ngay khi được nấu lên. Vừa qua tại Việt Nam cũng đã rộ lên tin đồn gạo giả Trung Quốc đã đến Việt Nam. Tuy nhiên, hầu hết các cơ sở kinh doanh gạo ở Hà Nội, TP.HCM, Tây Nguyên, miền Tây, Đông Nam Bộ đề nói họ chưa từng nhìn thấy gạo giả như thế nào. Ngày 20-5, Cục An toàn thực phẩm (Bộ Y tế) cho biết đang phối hợp với các cơ quan chức năng để xác minh thông tin gạo giả xuất hiện ở Việt Nam.
Thịt, chà bông từ bìa các tông
Các xưởng sản xuất thức ăn nhanh của Trung Quốc đã “đi đầu” trong việc chế tác ra những món thịt từ giấy các tông. Các tấm giấy này được ngâm qua một lượt với xút ăn da, băm nhỏ ra và tẩm ướp các loại gia vị cùng với hương liệu thịt để chế thành những viên xá xíu hoặc nhân bánh bao. Bìa các tông cũng được sử dụng để làm… ruốc chà bông, món ăn rất phổ biến ở Việt Nam.
Năm 2008, một cơ sở sản xuất chà bông ở phường Thới An, quận Bình Thủy, TP Cần Thơ đã bị tố cáo là dùng thịt heo hư trộn lẫn giấy bìa các tông sấy khô, tẩm ướp gia vị để xuất xưởng thành ruốc chà bông. Tại thời điểm kiểm tra, xưởng sản xuất này chỉ có một máy xay trộn mà không có các vật dụng thiết yếu khác như xoong nồi, chảo sấy… để chế biến chà bông.
Cá, mực, bạch tuộc… từ cao su
Công nghệ làm mực giả này đã có ở Việt Nam. Mực giả bằng cao su có phần lưng màu đỏ tía, luộc lâu màu vẫn không phai, khi chưa luộc mực có độ đàn hồi rất cao, co giãn mạnh khi dùng tay kéo.Đặc biệt khi nướng, mực không cong vào tự nhiên mà vẫn thẳng đuột, có mùi cháy khét chứ không thơm. Nếu nhìn bằng mắt thường, ít ai có thể phân biệt được mà chỉ khi chế biến, mực giả mới “lộ mặt”.
Với sản phẩm mực xé sợi tẩm ướp thì khi ngâm vào nước, sợi mực sẽ nở to, trở thành một sợi cao su bóng, sáng.Giá của loại mực giả này chỉ từ 140.000 – 200.000 đồng/kg, trong khi mực thật giá dao động từ 450.000 – 700.000 đồng/kg.
Ở Trung Quốc từng xảy ra nhiều vụ người dân phản ánh qua đường dây nóng việc họ mua phải một loại cá có mùi nhựa, nghi ngờ là cá giả được làm từ chất keo, giá bán chỉ bằng 1/3. Những con cá này có độ dai hơn bình thường, dùng tay bóp không nát, kéo mạnh mới đứt. Đặc biệt khi được hơ trên lửa, phần đuôi cá nhanh chóng teo lại, nhưng thân cá gần như không biến đổi.
Trứng gà từ thạch cao


Công thức làm trứng gà giả là sự pha trộn giữa calcium carbonate, bột thạch cao và sáp nến làm vỏ trứng, trộn gelatin, phèn và axit benzoic làm ruột trứng. Để tạo lòng đỏ, người ta trộn lẫn loại màu vàng chanh thực phẩm và canxi clorua sẽ cho ra kết quả như thật.
Loại trứng gà này có các đặc điểm vật lí không khác gì loại trứng thông thường, chỉ to hơn trứng gà công nghiệp của Việt Nam một chút. Trứng giả không có một dưỡng chất nào và kèm theo vô số nguy cơ khi ăn phải các loại hóa chất công nghiệp.
Tháng 7-2014, một người dân ở Bạch Mai, Hà Nội phát hiện trong giỏ trứng chị được cho có một quả rất…lạ. Khi luộc lên, lòng đỏ trứng gà dẻo quánh, bóp mạnh không vụn vỡ mà chỉ nứt ra như bị rách, lấy lửa đốt thì trứng bắt lửa, cháy xèo xèo, khét lẹt như mùi nhựa cao su. Khi người này công bố thông tin trên mạng xã hội, nhiều người cho biết cũng từng mua phải quả trứng như vậy. Tại Việt Nam, thông tin có trứng gà giả xuất hiện trên thị trường rộ lên từ năm 2011. Sau thời gian dài im ắng, nay loại trứng được nghi ngờ là giả bỗng xuất hiện trở lại. Tuy nhiên, các cơ quan chức năng chưa có kiểm nghiệm và công bố chính thức về việc có trứng gà giả hay đó chỉ là một dạng đột biến.
Mật ong làm từ…củ cải
Trung Quốc là nước sản xuất mật ong lớn nhất thế giới và chủ yếu là để xuất khẩu. Giới chức nước này từng phát hiện nhiều cách làm mật ong giả của Trung Quốc, từ việc giả 100% đến pha trộn một phần các tạp chất khác.
Người sản xuất thường trộn vào mật thật siro làm từ đường, gạo hoặc củ cải hay chế ra mật ong từ nước, đường phèn và phẩm màu nhân tạo. Chất lượng mật không được đảm bảo thậm chí còn gây hại cho người tiêu dùng do sử dụng nhiều phụ gia và phẩm màu nhân tạo. Sản phẩm mật ong giả của Trung Quốc đã từng xuất hiện cả trên thị trường Mỹ và Pháp. Do đó các láng giềng như Việt Nam, Singapore, Malaysia…đều rất có khả năng trở thành nạn nhân.
Quả óc chó xi măng
Đây là một mặt hàng xuất khẩu có giá trị cao. Người ta có thể trộn lẫn giữa quả óc chó thật với những sản phẩm nhân tạo được làm từ xi măng và giấy. Việc làm giả quả óc chó đã nhanh chóng trở nên ngày càng phổ biến hơn, khi mà giá trị trên thị trường của nó ngày một tăng lên và những vụ bắt bớ cũng ngày càng nhiều lên. Chính phủ Trung Quốc đã có nhiều biện pháp mạnh tay để ngăn chặn các hoạt động sản xuất đặc sản giả này song vẫn chưa thể giải quyết nó triệt để.
Hiện nay trên thị trường Việt Nam bày bán rất nhiều các loại hạt nhập khẩu từ Trung Quốc, trong đó có hạnh nhân, hạt dẻ, quả óc chó v.v…. chiếm tỉ lệ lớn. Nhiều cửa hàng khi kiểm tra đã không thể xuất trình được giấy chứng nhận nguồn gốc hàng hóa, quyền lợi của người tiêu dùng sẽ không được đảm bảo một khi phát hiện “vấn đề” trong đĩa quả óc chó tưởng rằng rất bổ dưỡng kia.
Vi cá ngâm nước không tan
Đây cũng là một món ăn cao cấp, thôi thúc lòng tham của những người chuyên chế biến thực phẩm giả. Theo điều tra của phóng viên Đài truyền hình trung ương Trung Quốc, vi cá mập giả được làm từ gelatine, sodium alginate, chất màu và tất nhiên hoàn toàn không có giá trị dinh dưỡng.
Vi cá giả ngâm vào nước không tan, kéo giãn cũng không đứt. Các chất làm vi cá giả khi nấu ở nhiệt độ hơn 100 độ C sẽ phân hủy thành các chất axit kết hợp chất béo tạo thành trichloroacetone, gây ảnh hưởng đến gan, thận và cơ quan sinh sản.
Ngoài thủ đoạn làm giả vây cá mập tinh vi trên, ở Trung Quốc, tiểu thương còn làm giả vây cá mập từ cao su, sợi nhựa vô cùng độc hại.
Các loại thực phẩm giả trên, một vài mặt hàng được xác định đã có mặt ở Việt Nam qua con đường nhập khẩu hoặc “chuyển giao công nghệ”, một số khác đang ở diện rà soát. Dù ở dạng nào thì thực phẩm giả cũng là nỗi lo sợ thường trực của người tiêu dùng.