Trang

13 tháng 7, 2015

Dân lập ‘chiến lũy chống xã hội đen’


(VTC News) – Làng quê đang bình yên, bỗng đâu dân lập chiến lũy để ngăn chặn “xã hội đen” xâm phạm cuộc sống của họ, trong khi chính quyền vào cuộc có phần chưa quyết liệt.
Bài 1: Dựng lều, rải đá chặn xã hội đen

Suốt gần tháng nay, một làng quê nhỏ ở Hải Dương sống trong cảnh tượng vô cùng lạ lùng, không khác gì thời chiến. Sự vào cuộc có phần không quyết đoán của chính quyền, đã dẫn đến phản ứng tiêu cực từ người dân. 

Dân trong thôn đã tự sắm kẻng, đào đường, đổ đá chặn đường, rèn một số loại vũ khí để sẵn sàng đối đầu với xã hội đen. Câu chuyện tưởng như rất kỳ cục này lại đang hiện hữu ở đất nước thời bình. Đây thực sự là lời cảnh báonghiêm trọng về công tác quần chúng của chính quyền địa phương.

Những ngày này, về Hải Dương, đâu đâu cũng bàn tán chuyện “chiến sự” ở làng Châu Xá (Duy Tân, Kinh Môn, Hải Dương). Đất Duy Tân nổi tiếng với ngôi chùa Nhẫm Dương, nơi phát hiện hàng loạt di chỉ khảo cổ, trong đó, quan trọng nhất là hóa thạch vượn người Pôn-gô.

Điều đó khẳng định rằng, đất nước Việt Nam chính là một trong những cái nôi sản sinh ra vượn người, là gốc tích của loài người hiện đại. Nhưng giờ, con đường vào vùng đất có bề dày văn hóa, khảo cổ và tâm linh ấy vắng bóng người qua lại.

Thi thoảng, chỉ thấy tiếng xe máy nẹt pô, rú ga phóng vun vút vào làng, rồi lại vun vút lao ra. Các đối tượng ngồi trên xe máy đều đội mũ bảo hiểm, đeo khẩu trang kín mít. Tôi được người dân cảnh báo rằng, đó toàn là xã hội đen, chúng vào làng rình mò, theo dõi động tĩnh của dân làng (?!).

Đến thị trấn Phú Thứ, hỏi đường vào thôn Châu Xá, một anh nhìn tôi kỹ càng rồi hỏi: “Không sợ mất mạng hay sao mà mò vào đó làm gì? Nếu là người lạ thì đừng có dại dột mà vào làng. Họ mà đánh kẻng, cả làng cầm gậy gộc, gạch đá ùa ra thì mất mạng như chơi đấy”.
Dân lập ‘chiến lũy’ – cảnh báo bất an ở một làng quê
Nhiều con đường ở Châu Xá được nhân dân rải đá để chống lại xã hội đen 
Nghe lời cảnh báo ấy, tôi cũng thấy chờn chợn, tuy nhiên, cây ngay không sợ chết đứng, tôi bỏ mũ bảo hiểm, đi xe máy tà tà, chầm chậm vào làng. Tôi dừng lại trước một dãy nhà bên đường, giữa cánh đồng, chìm nghỉm trong màu không khí nhờ nhờ do khói từ những nhà máy xi măng nhả ra.

Nhà nào cũng cổng kín then cài, gọi cửa mãi mới thấy một cụ ông lò dò hé cửa trong hỏi vọng ra: “Ai đấy?”. Tôi cất giọng, giới thiệu là nhà báo, tức thì cụ ông mở cửa, ngó phải nhìn trái, rồi mở cổng mời tôi vào.

Ông giới thiệu là Lê Văn An, 70 tuổi, bộ đội về hưu. Ông An bảo: “Bác từng có mấy chục năm trong quân ngũ, ra sống vào chết bao lần rồi, nhưng bác thấy làng mình bây giờ chẳng khác gì đang có chiến sự, đang ở thời kỳ chống Mỹ. Bác thấy buồn vì chính quyền ở đây xa rời dân quá. Con giun xéo lắm cũng phải quằn”. 

Trình bày cảm xúc một lúc, rồi ông An kể: “Sở dĩ người dân bức xúc tày đình như những ngày qua, là vì chính quyền xã đã không đứng về phía dân một cách quyết liệt. 
Dân lập ‘chiến lũy’ – cảnh báo bất an ở một làng quê
 
Dân lập ‘chiến lũy’ – cảnh báo bất an ở một làng quê
Người dân dựng lán, lập chốt ngăn chặn nhà máy hóa chất gây ô nhiễm 
Mấy lần họp cựu chiến binh, mọi người đều đem chuyện nhà máy xây dựng trái phép ra bàn, và đều nhất quyết yêu cầu chính quyền xã đóng cửa nhà máy. Khi nhà máy hoạt động, nhả ra khí thải màu xanh lè, khiến dân ngộp thở, khiến cá chết, vịt chết, dân kiện cáo, mới lòi ra cái chuyện nhà máy xây dựng không phép giữa làng.

Bức xúc ở chỗ, nhà máy to như quả núi xây dựng không phép mà lãnh đạo xã không biết, thế nhưng, một ngôi mộ của dân xây vào đất ruộng thì biết ngay, sai dân quân đi đập ngay”.

Tâm sự đến khi bức xúc dịu xuống, ông Lê Văn An lấy mũ, lập cập trèo lên xe áp tải phóng viên vào sâu trong làng. Ông bảo, người lạ vào làng không có người trong làng áp tải thì mất mạng như chơi. 

Đến giữa cánh đồng gặp một con đường bê tông cắt ngang đường chính. Con đường này dẫn từ núi ra, bị chặn bởi những đống đá hộc.

Cứ vài mét lại có một đống đá. Con đường thẳng tắp, cờ xí phấp phới như thể có hội. Từ đầu đường, xuyên sâu vào trong núi, cứ vài mét lại có một đống đá nhỏ. Những tảng đá hộc nằm lăn lóc giữa đường.

Đi một đoạn thì thấy con đường bị đào đứt đôi, chỉ còn lại “con lươn” nhỏ, đủ cho xe máy đi qua. Đất đá phá đường được múc lên đổ thành đống, chặn ngang đường, xe ô tô không thể trèo qua được. Ông An bảo, nhân dân phá đường như thế để xe ô tô, xe xúc, xe ủi không đi qua được.

Nhìn con đường dẫn vào Nhà máy Trường Khánh, như thể có chiến sự, với hào sâu, đống trụ cản đường xe tăng!

Thấy chiếc xe máy lách từng đống đá đi trên “con đường chiến sự” giữa cái nắng chang chang, hàng chục người buông bát, bỏ đũa chui ra khỏi lều, lấy tay che trán quan sát.
Dân lập ‘chiến lũy’ – cảnh báo bất an ở một làng quê
Cụ Phạm Văn Áp thể hiện quyết tâm đối đầu với xã hội đen 
Lúc sau, tôi mới biết, cụ ông Phạm Văn Áp đã cầm búa, lên dây cót tinh thần, chuẩn bị đánh kẻng báo hiệu. Tuy nhiên, khi phát hiện “người lạ” chở ông Lê Văn An, người trong làng, thì mọi người thở phào nhẹ nhõm.

Chiếc lán được dựng lên ở một đầu đường để mọi người nghỉ ngơi, và chiếc rạp lớn được dựng lên giữa ngã tư đường để mọi người ngồi uống nước, trò chuyện, chơi cờ.

Điều tôi thấy lạ lùng nhất, ấy là mấy chục “chiến binh” chống lại “xã hội đen”, như lời đồn đại ầm ĩ trong vùng, toàn là ông già và bà già. Trong số đó, phân nửa mặc áo nâu sồng, nhai trầu bỏm bẻm.

Người cao tuổi nhất là cụ ông Phạm Văn Áp, người được giao nhiệm vụ đánh kẻng. Cụ Áp năm nay 80 tuổi, trán hói, răng rụng gần hết, nhưng tính tình thì vui vẻ phải biết. 

Cụ bảo: “Tôi đồn trú ở đây 17 ngày đêm, hao mất 5kg rồi. Hôm qua tranh thủ về nhà một tí mà vợ không nhận, chó mèo cũng không nhận ra nữa rồi. Tôi phải quyết tử chiến đấu vì con, vì cháu, vì ngôi làng này.

Thời chúng tôi, cái làng nhỏ này có đủ 4 hướng để thở, nhưng đến đời con cháu chúng tôi, thì họ xây dựng nhà máy xi măng, bịt mất 3 hướng rồi. Còn mỗi hướng để thở, giờ họ dựng cái nhà máy hóa chất bịt nốt, thì chỉ có con đường chết.

Mới mấy hôm trước thôi, bọn xã hội đen còn chỉ vào mặt chúng tôi thách thức, nói rằng sẵn sàng san bằng thôn này, di chết hết cả thôn. Chúng nó còn nói chúng nó chưa từng lùi bước ở bất kỳ đâu.

Chúng nó nói thật và làm thật, nhưng chúng nó đã phải lùi bước trước người dân Châu Xá chúng tôi. Tôi từng này tuổi rồi, chết được rồi, nghĩa địa lại ở cánh đồng đây, tôi sẽ không ngại đổ máu”.

Nói rồi, cụ ông Phạm Văn Áp đứng trước lá cờ Tổ quốc, hiên ngang ngẩng mặt, yêu cầu nhà báo chụp cho tấm ảnh để đăng báo, để tự hào với con cháu, dân làng, vì thành tích chống lại xã hội đen!.

Ông Lê Đức Tài, trưởng thôn Châu Xá cho biết: “Sự việc ầm ĩ kể từ khi dân phát hiện Công ty Trường Khánh thuê 2 lô đất của xã, trong đó, một lô để làm lò sản xuất vôi, một lô để làm môi trường sinh thái, khu vui chơi, nhưng công ty này lại xây dựng nhà máy sản xuất hóa chất Pro Niken. Người dân cho rằng chính quyền làm ngơ cho công ty này xây dựng nhà máy trái phép. Trong khi đó, nhân dân lại cho rằng nhà máy này sản xuất hóa chất, gây ô nhiễm môi trường, nên nhân dân rất bức xúc, dẫn đến sự việc đáng tiếc như ngày hôm nay.

Bài tới: Thực hư chuyện cả trăm xã hội đen càn quét dân làng?

Phạm Ngọc Dương

12 tháng 7, 2015

Lý do Thụy Sĩ thành quốc gia hạnh phúc nhất thế giới


Các thành phố của Thụy Sĩ luôn nằm trong danh sách những nơi đáng mơ ước nhất thế giới nhờ có không khí trong lành, môi trường sống bình đẳng và nền dân chủ cao.
Mạng lưới Giải pháp Phát triển Bền vững của Liên hợp quốc vừa công bố danh sách các quốc gia hạnh phúc nhất thế giới hôm 23/4, dẫn đầu là Thụy Sĩ. Dưới đây là những lý do giúp đất nước này giành vị trí quán quân, doTelegraph thống kê.
1-4882-1430103295.jpg
Thụy Sĩ sở hữu không khí trong lành, nguồn nước sạch tinh khiết. Ảnh: Telegraph.
Giàu có
Theo thống kê của Quỹ tiền tệ quốc tế, năm 2014, GDP đầu người của Thụy Sĩ đạt hơn 58.000 USD, nằm trong top 10 các quốc gia có GDP cao nhất thế giới.
Sống thọ
Tuổi thọ của người dân Thụy Sĩ trung bình là 82,2 và đứng thứ 10 trong danh sách các quốc gia sống thọ trên thế giới.
Chocolate
Theo nhiều nghiên cứu, chocolate làm con người trở nên vui vẻ vì giúp não giải phóng dopamine - một chất rất hiếm. Dopamine được coi là hóa chất hạnh phúc, đóng vai trò chủ chốt đối với những trải nghiệm về sự vui thú, khao khát, khoái lạc....
Còn Thụy Sĩ là một trong những quốc gia làm chocolate ngon bậc nhất thế giới. Ngoài chocolate, họ cũng nổi tiếng vì làm ra các sản phẩm pho-mát tuyệt hảo.
Những người không béo
Chỉ khoảng 9% dân số Thụy Sĩ mắc bệnh béo phì. Tỷ lệ này thuộc hàng thấp nhất châu Âu.
Đất nước hòa bình
Thụy Sĩ không tham gia vào bất kỳ cuộc chiến tranh nào kể từ năm 1847. Họ cũng không mất hàng tỷ USD vào quân đội để đi tham chiến.
Thời gian làm việc không nhiều
Theo Tổ chức Hợp tác và Phát triển kinh tế, trung bình mỗi người dân Thụy Sĩ làm khoảng 35,2 giờ một tuần, thấp hơn nhiều so với mức 36,4h của người Anh trong khi ở Tây Ban Nha, con số này là 38h còn Hy Lạp là 42,1h và Thổ Nhĩ Kỳ lên tới 48,9h
Hệ thống chăm sóc sức khỏe
Thụy Sĩ được đánh giá cao trong hệ thống phúc lợi và chăm sóc sức khỏe người dân. Điều này cũng được nhiều người giải thích cho việc Hội chữ thập đỏ có trụ sở nằm tại Geneva.
Những người thông minh
Tới 25 người Thụy Sĩ đã đạt giải Nobel trên tổng dân số khoảng 8 triệu dân. Quốc gia này cũng là quê hương của nàng Bondgirl đình đám thế giới Ursula Andress.
Tính dân chủ cao
Đây là quốc gia được biết đến có nền dân chủ cao, bình đẳng. Dân thường cũng có quyền đề nghị thay đổi hiến pháp và họ được phép trưng cầu dân ý về luật pháp mới.
Anh Minh

Bhutan- Quốc gia hạnh phúc nhất thế giới

Quốc gia hạnh phúc nhất thế giới lựa chọn đứng ngoài thế giới “văn minh”

Vua Bhutan thứ 5 cùng hoàng hậu gặp gỡ mọi tầng lớp nhân dân
Vua Bhutan thứ 5 cùng hoàng hậu gặp gỡ mọi tầng lớp nhân dân
Trong khi cả thế giới lựa chọn chỉ số GDP (Gross Domestic Products – Tổng sản phẩm quốc nội) làm thước đo thịnh vượng và phát triển, thì riêng tại đất nước này, chỉ số đó bị loại bỏ thay vào đó là GNH (Gross National Happiness- Tổng hạnh phúc quốc dân).
Những cánh rừng ngọn núi xanh bát ngát, tu viện tịch lặng uy nghiêm, niềm vui lấp lánh trong ánh mắt người dân, sự yên bình sung túc thể hiện trên từng lá cây ngọn cỏ… Tại nơi đất nước hạnh phúc nhất thế giới này, người dân đều thỏa mãn với cuộc sống của mình và hầu hết du khách đã đến một lần đều muốn quay trở lại.
Đứng ngoài thế giới văn minh
Taktshang, tu viện Phật giáo nổi tiếng nhất ở Bhutan
Taktshang, tu viện Phật giáo nổi tiếng nhất ở Bhutan
Trước năm 1974, nhiều người không biết đến sự tồn tại của một đất nước Bhutan nhỏ bé, lọt thỏm giữa trập trùng rừng núi của dãy Himalaya. Khi ấy, người nước ngoài không được phép nhập cảnh vào Bhutan và người Bhutan không có điều kiện để đi ra nước ngoài.
Tòa nhà Chính phủ ở phía bắc thủ đô Thimphu. Với hơn 60% diện tích lãnh thổ còn rừng bao phủ, ngay cả các đô thị lớn của Bhutan cũng tràn ngập màu xanh.
Hơn 30 năm sau, Bhutan vẫn gần như đứng ngoài thế giới văn minh. Đây là quốc gia cuối cùng có sóng truyền hình (năm 1999). Cả nước chỉ có duy nhất một sân bay, với một đường băng, nơi máy bay chỉ có thể lên xuống vào ban ngày, trong điều kiện thời tiết tốt. Trên khắp thế giới, chỉ có 8 phi công có đủ khả năng và bản lĩnh để được phép hạ cánh ở Bhutan.
Họ không đẩy mạnh phát triển công nghiệp, thay vào đó, họ duy trì cuộc sống thanh bình, chậm rãi của người dân, không “đô thị hóa”, không “hiện đại hóa”, chú ý vào chất lượng cuộc sống và các giá trị tinh thần…
Kể từ năm 1971, Bhutan đã loại bỏ chỉ số GDP (tổng sản phẩm nội địa) và thay thế bằng một chỉ số mới – GNH (tổng hạnh phúc quốc gia).

Chỉ số Tổng Hạnh phúc Quốc dân này được tính toán hàng năm. Theo đó, đời sống tinh thần – thể chất, văn hóa – xã hội của người dân, việc bảo vệ tài nguyên – môi trường của quốc gia… được đưa lên ưu tiên số một.

Thủ đô duy nhất không có đèn giao thông
Bhutan 2
Sân bay duy nhất của Bhutan, nằm cách thành phố Paro 6km, đón tiếp khách phương xa bằng những thửa ruộng bậc thang vàng óng ả, tỏa ra một mùi hương no ấm của lúa chín. Phía sau những thửa ruộng ấy, Paro mở ra đột ngột như một câu chuyện cổ tích.
Những tu viện Phật giáo Tây Tạng trầm mặc trong khói hương, thấp thoáng bóng cà sa đỏ thắm của các vị tu hành. Những khung cửa chạm trổ cầu kỳ, treo đầy những chùm ớt chín, lấp ló nụ cười nửa thân thiện, nửa tò mò của các cô bé, cậu bé má đỏ hồng.  Những con phố nhỏ, sạch bong và yên tĩnh, được viền bằng những ngôi nhà xinh xắn sơn màu trắng hoặc vàng nhạt. Cảnh vật nhuốm màu thời gian huyễn hoặc như hiện ra từ một quá khứ xa xôi.
Những ngôi nhà mang dáng vẻ cổ xưa, với khung cửa chạm trổ cầu kỳ, treo đầy những chùm ớt chín đỏ.
Những ngôi nhà mang dáng vẻ cổ xưa, với khung cửa chạm trổ cầu kỳ, treo đầy những chùm ớt chín đỏ.
Kiến trúc Bhutan gây ấn tượng mạnh và hoàn toàn khác biệt với tất cả những quốc gia còn lại trên thế giới. Tất cả nhà cửa ở đây, dù mới xây, đều mang dáng vẻ cổ xưa. Không có bóng dáng của cao ốc hiện đại theo lối kiến trúc hình hộp phương Tây. Nhà nước Bhutan có quy định rất rõ ràng về chiều cao cũng như phong cách của các tòa nhà để đảm bảo mọi đô thị đều là một thể thống nhất, hài hòa, phản ánh rõ nét sắc thái văn hóa truyền thống của đất nước.
Ở Paro hay kể cả Thimphu, thủ đô đồng thời là thành phố lớn nhất của Bhutan, hầu như không có cảnh tắc đường. Xe cộ ít nên không khí rất trong lành. Thimphu có lẽ là thủ đô duy nhất trên thế giới không có đèn tín hiệu giao thông. Trước kia, ở đây cũng đã từng có một cái, nhưng người dân không thích vì cho rằng nó kệch cỡm và không hài hòa với cảnh quan chung. Vì thế, chính quyền thành phố đã cho dỡ bỏ và thay vào bằng một cảnh sát.
4 “nguyên liệu” làm nên Hạnh phúc
Vị vua thứ tư, Jigme Singye Wangchuck là người đề ra tiêu chuẩn Tổng mức Hạnh phúc Quốc gia (Gross National Happiness – GNH) để đánh giá mức độ phát triển của đất nước, thay cho các chỉ số kinh tế như GNP hay GDP. Bhutan là quốc gia đầu tiên và duy nhất trên thế giới áp dụng GNH.
Nhà vua cho rằng, 4 điểm mấu chốt để làm nên Hạnh phúc Quốc gia là: phát triển bền vững, bảo vệ môi trường, bảo tồn văn hóa và lãnh đạo tốt. Tất cả các luận điểm này đều được vua Jigme Singye Wangchuck thực thi một cách hiệu quả.
Hạn chế du lịch, bảo tồn di sản văn hóa
Bhutan mở cửa để phát triển kinh tế du lịch, nhưng đồng thời áp dụng chính sách chặt chẽ để hạn chế số lượng du khách hàng năm trong khả năng đáp ứng của cơ sở hạ tầng địa phương và không ảnh hưởng đến môi trường cũng như các di sản văn hóa.
Cách quản lý số lượng du khách cũng rất độc đáo. Bhutan không hạn chế cấp visa, nhưng quy định mọi du khách đều phải mua tour trọn gói của các công ty do nhà nước cấp phép hoạt động, với mức phí tối thiểu cho một ngày lưu trú là 200 USD. Mức giá khá cao này giúp ngành du lịch Bhutan, dù chỉ phục vụ một lượng khách nhỏ, nhưng vẫn đảm bảo mục tiêu lợi nhuận và bảo tồn.
Đốn một cây xanh phải trồng bù 3 cây
Theo sắc lệnh của nhà vua, cứ đốn 1 cây xanh vì bất cứ mục đích gì thì đều phải trồng bù 3 cây mới. Nhờ thế mà cho đến nay, hơn 60% diện tích Bhutan vẫn còn rừng bao phủ và 1/4 lãnh thổ là các công viên quốc gia. Túi nylon bị cấm sử dụng. Thuốc trừ sâu, thuốc kích thích tăng trưởng và chất bảo quản là những thứ xa lạ với nông dân. Những chính sách tích cực này giúp Bhutan có môi trường nguyên sơ và hệ sinh thái đa dạng vào bậc nhất thế giới.
Bhutan 5
Không truyền hình bạo lực, không MTV, không tội phạm
Rất ít quốc gia có thể bảo vệ bản sắc văn hóa như Bhutan. Đường phố tràn ngập sắc màu rực rỡ của gho (áo khoác dài đến đầu gối, thắt lưng ở ngang eo, dành cho nam giới) và kira (váy quấn của phụ nữ). Đa số người dân Bhutan mặc những trang phục truyền thống này hàng ngày, theo quy định của nhà vua.
Đường phố tràn ngập sắc màu rực rỡ của gho (áo khoác dài đến đầu gối, thắt lưng ở ngang eo, dành cho nam giới) và kira (váy quấn của phụ nữ).
Đường phố tràn ngập sắc màu rực rỡ của gho (áo khoác dài đến đầu gối, thắt lưng ở ngang eo, dành cho nam giới) và kira (váy quấn của phụ nữ).
Bảo tồn giá trị văn hóa truyền thống lớn nhất: chân thật và hướng thiện
Giá trị văn hóa Bhutan không chỉ nằm ở vẻ bề ngoài của người dân mà còn ghi dấu đậm nét trong tính cách họ, chân thật và hướng thiện theo đúng tinh thần Phật giáo (đạo Phật là quốc giáo ở Bhutan với hơn 70% dân số là Phật tử).
Bhutan là quốc gia của những đền đài, tu viện cổ xưa. Người dân nơi đây là những Phật tử trung thành, đi đến đâu, bạn cũng sẽ thấy cờ phướn của nhà Phật tung bay, khung cảnh thiên nhiên hùng vĩ không hề bị tác động bởi bàn tay con người.
Bhutan 7
Đất nước duy nhất trên thế giới không có nạn trộm cướp, giết người và ma túy
Khi cho phép triển khai truyền hình và internet, nhà vua đã nghĩ đến việc ngăn chặn tác động xấu mà những sản phẩm của văn minh phương Tây này gây ra cho người dân. Các kênh truyền hình có tính chất khiêu dâm, bạo lực (kể cả kênh thể thao Ten Sports vì kênh này dành một thời lượng lớn cho môn đấu vật), Fashion TV và kênh âm nhạc MTV đều bị cấm ở Bhutan. Chẳng ngạc nhiên khi ở thế kỷ 21, vương quốc này vẫn hầu như không có nạn trộm cướp, giết người và ma túy.
Bhutan 8
Những biển hiệu trên đường phố khiến bạn mỉm cười hạnh phúc
Bhutan 9
Khi đến Bhutan, người ta sẽ không thấy nhiều biển hiệu quảng cáo mà thay vào đó là những câu khẩu hiện hẳn sẽ khiến nhiều du khách mỉm cười, chẳng hạn “Cuộc sống là một cuộc hành trình! Hãy lên đường!”,“Hãy để thiên nhiên dẫn đường chỉ lối!” hoặc “Rất xin lỗi nếu có bất cứ sự bất tiện nào!”
Chỉ số Tổng Hạnh phúc Quốc dân GNH của Bhutan được hiện thực hóa trong từng chi tiết nhỏ của đời sống, họ hy vọng những du khách đặt chân đến Bhutan cũng có thể được hưởng sự hạnh phúc, dễ chịu trong cuộc sống của những người dân nơi vương quốc xa xôi, bí ẩn này.
97%  dân số hạnh phúc
Nhà vua Bhutan thứ 5 chăm sóc đến hạnh phúc của dân chúng Bhutan
Nhà vua Bhutan thứ 5 chăm sóc đến hạnh phúc của dân chúng Bhutan
Trong một cuộc khảo sát năm 2005, 45% người dân Bhutan cho rằng họ rất hạnh phúc, 52% cảm thấy hạnh phúc và chỉ có 3% chưa hài lòng về cuộc sống của mình. Bhutan là một trong 10 nước đứng đầu thế giới về mức độ thỏa mãn của người dân và là nước duy nhất trong nhóm này có mức thu nhập tính theo đầu người chỉ hơn 1.800 USD.
Không hạnh phúc sao được khi trẻ em đi học không phải đóng bất cứ khoản tiền nào mà còn được trợ cấp sách vở, lương thực. Người dân và kể cả du khách đều được chăm sóc sức khỏe hoàn toàn miễn phí. Dù còn hơn 30% dân số thuộc diện nghèo, nhưng ở Bhutan, không ai lo bị đói, lo ốm đau không có tiền thuốc men hay lo con cái mình thất học.
Từ bỏ quyền lực vì lợi ích quốc gia
Điều duy nhất khiến dân chúng cảm thấy không hạnh phúc có lẽ chính là quyết định chuyển thể chế nhà nước từ quân chủ chuyên chế sang quân chủ lập hiến do chính vua Jigme Singye Wangchuck đề ra.
Ông cho rằng, quyền lực tuyệt đối nằm trong tay nhà vua chỉ mang lại lợi ích cho đất nước khi đó là một vị vua sáng suốt, tận tụy. Nếu trong tương lai, người lên ngôi không có đủ năng lực hay đạo đức thì đất nước sẽ thiệt hại nặng nề.
Chính vì thế, Bhutan phải dân chủ hóa, chuyển quyền lựa chọn người điều hành đất nước vào tay nhân dân, thông qua việc bầu cử nghị viện. Đây là điểm mấu chốt để thực hành lãnh đạo tốt, một trong 4 nhân tố cấu thành nên Hạnh phúc Quốc gia. Cuộc bầu cử nghị viện đầu tiên ở Bhutan được tổ chức đầu năm 2008.
Vua Bhutan thứ 4, Jigme Singye Wangchuck, trao lại vương miện cho con trai trong lễ đăng quang
Vua Bhutan thứ 4, Jigme Singye Wangchuck, trao lại vương miện cho con trai trong lễ đăng quang
Quyết định dân chủ hóa đất nước khi đó không làm cho người dân Bhutan hạnh phúc, vì họ đã rất hài lòng với sự lãnh đạo của nhà vua. Họ không biết sự thay đổi liệu có mang lại điều gì tốt đẹp hơn những cái họ đang có, hay chỉ dẫn đến xung đột và tranh chấp giữa các đảng phái chính trị.
Rất nhiều người đã đến trước Hoàng cung, cầu xin nhà vua tiếp tục nắm giữ quyền lực tuyệt đối. Để thuyết phục người dân về lợi ích của dân chủ hóa, vua Jigme Singye Wangchuck đã cho con trai mình (vua Bhutan thứ 5) đi khắp đất nước, gặp gỡ mọi tầng lớp nhân dân. Vị vua 28 tuổi, tốt nghiệp đại học Oxford, đăng quang tháng 11/2008, là vị vua đầu tiên của chế độ quân chủ lập hiến tại Bhutan.
Giáo dục theo chuẩn “nhà trường xanh”
Bhutan 12
Ở các trường học ở Bhutan, học sinh được định hướng giáo dục theo chuẩn “nhà trường xanh”. Bên cạnh việc học các môn cơ bản, các em được học cách làm nghề nông, cách sống thân thiện với môi trường, chính các em sẽ tham gia phân loại và tái chế rác của nhà trường mình.
Ngoài ra, mỗi ngày đến lớp đều có một khoảng thời gian để cô trò cùng ngồi thiền. Chuông báo hết tiết là những đoạn nhạc du dương giúp người nghe thư giãn. Giáo dục Bhutan không đặt nặng việc các em phải là những học sinh giỏi, họ muốn các em sẽ là những công dân tốt.
Đứng vững vàng khi cả thế giới lao đao
Trong ba thập kỷ qua, Bhutan đã đề ra một quan điểm đi đầu thế giới rằng sự hạnh phúc, khỏe mạnh của người dân quan trọng hơn việc chỉ tập trung mọi nỗ lực vào phát triển kinh tế. Sự lựa chọn này qua thời gian đã chứng minh được là sự lựa chọn đúng đắn.

Trong khi cả thế giới lao đao trước những cơn khủng hoảng kinh tế, trước tình trạng thiên nhiên bị hủy hoại, khí hậu nóng lên… thì riêng một mình quốc gia bé nhỏ Bhutan lại ngày càng nổi lên như một quốc gia thịnh vượng, đã định hướng được cách phát triển bền vững, lâu dài và hiệu quả. Thiên nhiên được bảo tồn tuyệt đối, kinh tế, giáo dục, sức khỏe phát triển bền vững.

Những thành tựu đáng kinh ngạc của Bhutan là minh chứng cho điều đó. Trong vòng 20 năm, tuổi thọ trung bình của người dân Bhutan được tăng gấp đôi, 100% trẻ em được tới trường, mức độ trong lành của môi trường ở mức lý tưởng, thiên nhiên được bảo vệ tối đa, 60% diện tích quốc gia được che phủ bởi rừng… Bhutan cấm việc xuất khẩu gỗ, mỗi tháng đều có một ngày toàn dân đi bộ…
Bộ trưởng Giáo dục Bhutan – ông Thakur Singh Powdyel từng phát biểu: “Phá rừng phá biển để làm giàu thì quá dễ, ở Bhutan, chúng tôi tin rằng đó không phải là cách để thịnh vượng dài lâu. Chỉ có cách bảo vệ thiên nhiên – môi trường, chăm sóc cho chất lượng cuộc sống người dân thì một quốc gia mới thực sự được coi là phát triển”.
Chỉ số GNH của Bhutan đang ngày càng thu hút sự quan tâm và khen ngợi của dư luận quốc tế, ngày càng có nhiều học giả từ khắp nơi trên thế giới tìm hiểu, phân tích về chiến lược phát triển của vương quốc bé nhỏ nằm trong dãy Himalaya – đất nước Bhutan.
Đây là quốc gia duy nhất trên thế giới tính toán mức độ thịnh vượng của đất nước dựa trên mức độ hạnh phúc của người dân, chứ không phải dựa trên chỉ số GDP – tổng sản phẩm quốc nội. Những gì Bhutan làm khiến cả thế giới phải suy ngẫm và nhắc đến quốc gia Châu Á bé nhỏ này.
Kim Vân tổng hợp
Theo tinhhoa.net

11 tháng 7, 2015

Người dân bị máy xúc chèn qua người ở Hải Dương:


Dân nói có, chính quyền bảo không

Theo Báo LAO ĐỘNG

(LĐO) VIỆT HÒA 
Chiếc máy xúc tại hiện trường.

Như LĐO đã đưa tin, ngày 10.7 trên mạng xã hội lan truyền nhanh đến chóng mặt một clip ghi lại cảnh một chiếc máy xúc chèn lên một phụ nữ khi chị này cùng nhiều người dân khác ngăn cản máy xúc vào công trường tại Khu công nghiệp Cẩm Điền – Lương Điền (Dự án Vship Hải Dương). Ngay trong ngày, PV báo Lao Động đã về địa phương tìm hiểu, xác minh vụ việc.

    Người dân: Máy xúc chèn lên người dân ngăn cản thi công
    Chiều 10.7, PV Lao Động đã về KCN Cẩm Điền ghi nhận về vụ việc. Tại đây, vẫn còn hàng chục người dân đang đứng bảo vệ hiện trường, 1 chiếc máy xúc cũng được giữ lại. Hàng chục người dân đồng loạt tố cáo những người thuộc nhà thầu thi công đã bất chấp tính mạng của người dân, cho máy xúc lao thẳng vào người dân. Hậu quả làm bà Lê Thị Trâm, 56 tuổi, tại thôn Hoàng Xá bị máy xúc chèn qua người.
     Bà Lê Thị Trâm đang điều trị tại Bệnh viện đa khoa Hải Dương.
    Bà Lê Thị Hiền ở thôn Hoàng Xá kể lại: Chúng tôi là những người dân có ruộng đất tại khu vực triển khai dự án KCN Cẩm Điền – Lương Điền này, không đồng tình với việc đền bù giải phóng mặt bằng nên nhiều năm qua chúng tôi khiếu kiện khắp. Gần đây, mấy chục hộ dân chúng tôi kéo ra đây phản đối.
    Tối qua, nhà thầu thi công thuê nhiều đầu gấu đến gây gổ đánh người dân. Tới sáng nay, họ đưa máy xúc, ô tô đến, dân chúng tôi ra ngăn cản thì người lái máy xúc và nhiều người khác xông tới. 
    Bà Nguyễn Thị Đông, 56 tuổi, ở thôn Hoàng Xá, xã Cẩm Điền cũng bức xúc: Lúc máy xúc nhấn ga tiến vào, chị Trâm đang lúi húi nhặt mấy lá cờ không tránh kịp, bị máy xúc ủi lên người. Phải mất một lúc lâu, khi lái xe lùi lại, chúng tôi mới đưa được chị Trâm ra ngoài đưa đi cấp cứu. Rất may nơi chị Trâm bị máy xúc đè lên có một cái rãnh, phía trên là cát nên chị ấy chỉ bị thương, nếu không thì đã chết rồi.
    Chính quyền: Không có việc chị Trâm bị máy xúc cuốn vào bánh

    Trao đổi với PV báo Lao Động, ông Lê Huy Kiên – Chủ tịch UBND xã Cẩm Điền - cho biết: Lúc 8h chúng tôi nhận được thông tin giữa công ty với người dân xảy ra vụ việc làm chết người. Tuy vậy, sau khi xác minh tại hiện trường, lực lượng công an xã báo lại là không có chuyện người dân bị máy xúc chèn mà chỉ có vụ va chạm giữa người dân với lực lượng thi công. Một người dân va vào máy xúc, bị thương hiện đang điều trị tại Bệnh viện Đa khoa Hải Dương với vết thương gãy khuỷu tay, chấn thương sọ não.
    Chiều 10.7, trao đổi thông tin tại trụ sở UBND tỉnh Hải Dương, PV Lao Động đã đặt câu hỏi về tính xác thực của clip người dân bị chèn nửa người dưới bánh xích đang lan truyền trên mạng Internet. Trung tá Nguyễn Trọng Hiển, Phó trưởng Công an huyện Cẩm Giàng cho biết: “Để thẩm định tính xác thực của clip trên phải có cơ quan chuyên môn thẩm định”.
    Trung tá Hiển cho biết: Ngay sau khi xảy ra vụ việc, cơ quan CSĐT Công an huyện đã có mặt tiến hành khám nghiệm hiện trường. 2 người bị thương trong vụ việc là chị Lê Thị Trâm, 56 tuổi, tại thôn Hoàng Xá, được điều trị tại Bệnh viên Đa khoa Hải Dương; anh Nguyễn Văn Sinh, SN 1973 (công nhân lái máy xúc) hiện đang điều trị tại Viện quân y 7. Chúng tôi khẳng định không có việc xe máy xúc đè qua người dân. Xe máy xúc với trọng lượng 17 – 18 tấn chèn qua người thì không ai có thể sống sót được”.
    Về việc người dân tố cáo từ ngày 9.7, đã có một số đối tượng xã hội đen đến đánh người dân, ông Hiển khẳng định: Lực lượng công an đã theo dõi sát tình hình, chúng tôi không ghi nhận được tình trạng trên.
    16h40 ngày 9.7, đơn vị thi công có đưa 2 xe ô tô tải vào KCN và người dân ngăn cản, chúng tôi đã điều lực lượng đến nên không xảy ra bất cứ việc gì.
    Theo ghi nhận của PV báo  Lao Động tại Bệnh viện Đa khoa Hải Dương, bà Lê Thị Trâm đang điều trị với vết thương gãy tay phải, chấn thương sọ não.

    10 tháng 7, 2015

    Rao bán trại giam vì thiếu... phạm nhân

    Chiến tích có một không hai của chính quyền New York:

    Đăng Bởi  - 

    Rao ban trai giam vi thieu... pham nhan
    Nhà tù Núi McGregor - nơi được chính quyền thành phố New York rao bán

    Là thành phố phồn hoa nhất thế giới, New York từng được biết đến là “thiên đường” cho các loại tội phạm. Tuy nhiên, bằng nỗ lực đảm bảo sự an toàn trong cuộc sống người dân, giới chức của New York đã đẩy lùi nạn tội phạm ở thành phố này và họ đã đóng cửa một vài nhà giam do thiếu tù nhân...

    Bùng nổ tội phạm ở New York
    Ba tháng sau khi được bầu vào vị trí thị trưởng New York (Mỹ), ông Rudolph Giuliani phát biểu trong một hội nghị vào năm 1994 rằng: “Tự do không có nghĩa là con người có thể làm bất cứ điều gì họ muốn, là bất cứ điều gì họ có thể được. Tự do là sự tự nguyện của mỗi con người trong việc phải nhường lại cho chính quyền hợp pháp trách nhiệm quyết định về những gì bạn làm và cách bạn làm điều đó”. Nhiều người sẽ cho rằng đó là sự tụt dốc trong chính sách tự do của nước Mỹ. Song, tìm hiểu tình hình, rõ ràng Rudolph Giuliani không còn đối sách nào khác trong bối cảnh New York trở thành trung tâm của thế giới tội phạm.
    Các vụ phạm tội xảy ra gần như liên tục trên đường, trong các góc tối ở New York vào đầu thập niên 1990. Bên cạnh đó, tội phạm có tổ chức - hay còn gọi là các băng đảng mafia - thao túng rất nhiều hoạt động thương nghiệp cũng như gây sức ép đối với chính quyền. Tờ New York Times bình luận rằng, thành phố với 8,5 triệu dân đang trở thành hố đen thu hút mọi loại tội ác. Cuộc sống tưởng như văn minh bậc nhất thực chất lại nơm nớp nỗi lo chết chóc, đốt phá và cướp bóc.
    Ví dụ, năm 1993, New York xảy ra vụ trộm cắp, 86.000 vụ cướp, gần 2000 vụ giết người. Nhà báo Edward Gill của kênh CNN - nạn nhân của một vụ cướp khi đang tác nghiệp trên phố - phải đau đớn thốt lên rằng: “Nước Mỹ đang cố gắng trở thành cảnh sát của thế giới. Thế nhưng, chúng ta lại không thể trở thành cảnh sát để bảo vệ cuộc sống của chính người dân ở đất nước mình”.
    Chiến dịch “trong sạch thành phố”
    ‘Từ một biểu tượng về kinh tế, New York đang đứng trước nguy cơ - một nguy cơ rất lớn - là trở thành biểu tượng về tội phạm” - thị trưởng Rudolph Giuliani đã nói như vậy trước khi phát động một “cuộc chiến” chống lại các hình thức phạm tội, bao gồm cả việc hạn chế một số quyền tự do của công dân.
    Rudolph Giuliani chỉ đạo sở cảnh sát New York theo sát các doanh nghiệp bị nghi ngờ liên quan đến tội phạm có tổ chức, ví như chợ cá Fulton và trung tâm Javits (thuộc kiểm soát của gia đình mafia Gambino). Đồng thời, ông cho phép mở rộng lực lượng cảnh sát New York thêm 25%, biến lực lượng này thành đội ngũ cảnh sát đông đảo nhất nước Mỹ với trên 50.000 viên chức. Ngoài ra, chính quyền cũng thông qua một đạo luật để cắt một phần thuế nhất định cho hoạt động giữ gìn an ninh trật tự.
    Trong cuốn hồi ký “Chuyến đi về tâm bão - Journey to the storms heart” xuất bản năm 1996, một ký giả tự do đến từ Anh đã phải thừa nhận: “Ở mỗi góc phố cuộc sống của người dân New York đều bị giám sát chặt chẽ. Ở đây đang có một cuộc chiến. Nhà cầm quyền đã và đang chiến đấu trước sự chống cự ngoan cố của giới tội phạm để giành quyền kiểm soát thành phố. cảnh sát có súng, và tội phạm cũng vậy”.
    Người ta ghi nhận rằng đã xảy ra không dưới 20 vụ đấu súng giữa cảnh sát và tội phạm trong năm 1994 (con số đó thậm chí còn tăng lên vào năm 1995). Ít nhất 13 cảnh sát đã thiệt mạng trong các cuộc đấu súng, trong khi đó, niềm tin của người dân vào chính quyền lung lay dữ dội khi họ biết rằng tiền thuế đang được sử dụng rất nhiều cho mục đích trấn áp tội phạm thay vì an sinh xã hội. Rudolph Giuliani đối diện với áp lực rất nặng nề từ cử tri cũng như từ phe đối lập, nhưng ông không bỏ cuộc, ông nghĩ đến biện pháp mới: Tuyên truyền.
    Những chương trình giáo dục bài trừ tội phạm được đưa vào trường học, đồng thời, các khu dân cư được khuyến khích tổ chức các điểm tuyên truyền về tác hại của những kẻ phạm tội. Tuy không giải quyết tình trạng tội phạm nhanh bằng súng ống, giải pháp tuyên truyền lại có tác dụng lâu dài hơn. Tỷ lệ phạm tội vặt trong thanh thiếu niên - ví như cướp giật, móc túi, trộm cắp ở cửa hàng, siêu thị hay thậm chí là hãm hiếp - đã giảm rõ rệt trong giai đoạn cuối những năm 1990.
    Các thị trưởng tiếp theo của New York đều nhận thấy sự cần thiết phải chống lại hoạt động phạm tội. Chính vì thế, họ kiên quyết giữ lực lượng cảnh sát đông đảo và nguôgn ngân sách lớn dành cho an ninh. Nhờ đó, tỷ lệ tội phạm của New York đã giảm rõ rệt. Năm 2014, tỷ lệ tội phạm ở New York thấp hơn mức trung bình của Mỹ, chỉ có 328 vụ giết người (số lượng ít nhất từ năm 1963) và 24.000 vụ cướp, về mặt nào đó, New York đã được “thanh lọc” thành công.
    Nhà tù trở thành khách sạn
    Như một hệ quả của nạn tội phạm tràn lan, các nhà tù ở New York được xây dựng liên tục. Trong vòng hơn 30 năm (từ 1960 đến 1994), chính quyền đã phải mở cửa thêm 18 nhà giam, nâng tổng số trại giam giữ tội phạm ở New York lên con số 81. Trong đó, có những nhà tù dành cho những tên tội phạm đặc biệt nguy hiểm những tên giết người hàng loạt và những kẻ tội phạm tâm thần, ví như Rudolph Giuliani (giết vào làm bị thương 8 người), Conrado Juarez (kẻ giết cháu gái 10 tuổi và cắt từng bộ phận để bán) hay Colin Ferguson (xả súng vào 25 hành khách trên tàu, giết chết 3 người vào năm 1992).
    Tuy nhiên, nhờ chiến dịch đàn áp tội phạm, số người bị kết án của New York đã giảm đi nhanh chóng. Trong năm 2012 chỉ có hơn 800 án tù được tuyên. Điều này dẫn đến một vấn đề: Thừa trại giam. Hiện tại, đa phần nhà tù ở New York đều không hoạt động hết công suất, thậm chí, vài nhà tù chỉ có lác đác mấy phạm nhân. Trong số đó, nhà giam Núi McGregor (trên đỉnh núi cùng tên) đã không “đón tiếp” phạm nhân nào từ 3 năm qua.
    Ông John Bakers (trưởng trại Núi McGregor) cho biết: “Kể từ khi ông B. mãn hạn tù giam ở đây vào tháng 6/2013, nhà tù này đã bỏ trống. Đội ngũ hơn 20 nhân viên của nhà tù vẫn hoạt động, nhưng, chúng tôi chẳng giam giữ ai cả. Đó là một sự lãng phí đối với tiền thuế của nhân dân”.
    Chính ông John Bakers là người đầu tiên đệ đơn lên chính quyền thành phố New York để xin phát mãi nhà tù Núi McGregor. Với diện tích 325 ha, trại giam này ở vị trí đắc địa, nằm trên đỉnh núi tuyết phủ và có cảnh quan xung quanh rất đẹp lại không xa thành phố, nên hoàn toàn có thể trở thành điểm du lịch lý tưởng hoặc khách sạn độc đáo.
    Văn phòng phát triển kinh tế bang New York đã đồng ý với đề xuất của ông Bakers và thông báo rằng ngày 7/7 tới đây sẽ là hạn chót để các cá nhân, doanh nghiệp và tổ chức đăng ký đấu giá trại giam Núi McGregor. Chưa biết trại giam này thuộc về tay ai, song, việc “trại giam không có tù nhân” cho thấy sự đúng đắn đáng ghi nhận trong cuộc chiến chống lại tội phạm ở thành phố New York.
    Theo Như Ý (Tuổi trẻ & Đời sống)

    Việt Nam-Campuchia quyết không để vấn đề biên giới lan rộng


    - Quan chức hai nước thảo luận nhất trí phối hợp giải quyết các sự kiện xảy ra trên biên giới, hợp tác giải quyết, không để vấn đề phát triển hoặc lan rộng, ảnh hưởng đến quan hệ hai nước.
    Campuchia, cắm mốc biên giới, Hồ Xuân Sơn
    Thủ tướng VN và Campuchia tại lễ khánh thành cột mốc 314 năm 2012. Ảnh: VOV
    Vấn đề được nêu ra tại cuộc họp giữa hai Chủ tịch Ủy ban liên hợp phân giới cắm mốc biên giới đất liền Việt Nam-Campuchia diễn ra 7- 9/7 tại Phnom Penh. Đoàn Việt Nam do ông Hồ Xuân Sơn, Thứ trưởng Bộ Ngoại giao, Chủ tịch Ủy ban liên hợp về phân giới, cắm mốc biên giới đất liền Việt Nam –Campuchia dẫn đầu.
    Phía Campuchia do ông Var Kimhong, Bộ trưởng cao cấp phụ trách công tác biên giới, Chủ tịch Ủy ban liên hợp về phân giới, cắm mốc biên giới đất liền Campuchia - Việt Nam dẫn đầu.
    Hoán đổi đất theo tỉ lệ 1:1
    Theo thông tin từ cuộc họp, từ năm 2006 đến nay, hai bên đã phân giới được khoảng 920 km trong tổng số chiều dài đường biên giới khoảng 1137 km; xác định được 260/314 vị trí mốc (đạt 84,1%); xây dựng được 305/371 cột mốc (đạt 82,2%); quy thuộc được 104 cồn bãi, trong đó: 39 cồn bãi quy thuộc Việt Nam, 65 cồn bãi quy thuộc Campuchia và hoàn thành kiểm tra, nghiệm thu được 191 bộ hồ sơ cột mốc.
    Về việc thực hiện và áp dụng mô hình “Bản Ghi nhớ về việc giải quyết một số khu vực tồn đọng trên biên giới đất liền giữa Chính phủ nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam và Vương quốc Campuchia”, đến nay hai bên đã trao đổi, hoàn thành việc hoán đổi đất theo tỷ lệ 1:1 (1ha+1ha) tại các cặp tỉnh Tây Ninh-Kompong Cham (Tboung Khmum), Tây Ninh - Svay Rieng; Đồng Tháp - Prey Veng; An Giang - Takeo; Kiên Giang - Ta keo và Kiên Giang - Kampot.
    Hiện nay trên toàn tuyến biên giới đất liền Việt Nam – Campuchia còn một số công việc hai bên chưa thống nhất cách giải quyết liên quan đến 7 đoạn biên giới: đoạn biên giới từ mốc 30-40 (tỉnh Gia Lai - Rattanakiri) đoạn biên giới mốc từ 40-44 (Gia Lai, Đắk Lắk-Ratanakiri, Mondulkiri); đoạn biên giới từ mốc 56-60 (Đắk Nông - Mondulkiri); đoạn biên giới từ mốc 138-147 (Tây Ninh - Svay Riêng); đoạn biên giới từ mốc 241-245, từ mốc 247-253 (An Giang- Kandal) và đoạn biên giới từ mốc 295-302 (Kiên Giang - Kampot).

    Tại cuộc họp, hai bên nhất trí sẽ tăng cường tần suất và cường độ làm việc của các lực lượng phân giới, cắm mốc và các cuộc họp giữa hai Chủ tịch Ủy ban; tuân thủ nghiêm túc các Hiệp ước, Hiệp định song phương về biên giới đã ký kết; tích cực thúc đẩy đàm phán, sớm hoàn thành công tác phân giới, cắm mốc trong năm 2015 như thỏa thuận của lãnh đạo cấp cao hai nước.
    Không thay đổi, xê dịch các cột mốc biên giới
    Cũng tại cuộc họp này, trên cơ sở đối chiếu với các quy định của hiệp ước, hiệp định, thỏa thuận về biên giới đã ký giữa hai nước, đặc biệt là Thông cáo báo chí chung ngày 17/01/1995, hai bên đã trao đổi thẳng thắn về một số vụ việc xảy ra trên biên giới trong thời gian qua.
    Hai bên nhất trí tăng cường phối hợp giữa các địa phương và các cơ quan chức năng của hai bên trong việc giải quyết các sự kiện xảy ra trên biên giới. Trong trường hợp xảy ra các vụ việc trên khu vực biên giới, hai bên cần kịp thời trao đổi, hợp tác giải quyết, không để vấn đề phát triển hoặc lan rộng, ảnh hưởng đến quan hệ láng giềng hữu nghị tốt đẹp giữa hai nước, cản trở công tác phân giới cắm mốc.
    Hai bên nhất trí tăng cường phối hợp giữ gìn trật tự trị an biên giới; đồng thời tăng cường tuyên truyền, giáo dục để người dân vùng biên giới tự giác tuân thủ các quy định liên quan đến việc quản lý biên giới tại các hiệp định.
    Đó là hiệp định về quy chế biên giới giữa hai nước ký ngày 20/7/1983; hiệp ước hoạch định biên giới quốc gia giữa hai nước ký ngày 27/12/1985; hiệp ước bổ sung Hiệp ước hoạch định biên giới quốc gia năm 1985 ký ngày 10/10/2005; Bản Ghi nhớ về việc giải quyết một số khu vực tồn đọng trên biên giới đất liền ký ngày 23/4/2011 và đặc biệt là Điểm 8, Thông cáo báo chí chung ngày 17/1/1995.
    Theo đó, “hai bên thỏa thuận, trong khi chờ đợi giải quyết những vấn đề còn tồn tại về biên giới, thì duy trì sự quản lý hiện nay: không thay đổi, xê dịch các cột mốc biên giới; giáo dục, không đề nhân dân xâm canh, xâm cư và cùng nhau hợp tác giữ gìn an ninh, trật tự biên giới”.
    Linh Thư