Trang

24 tháng 11, 2013

TQ thực hiện "giấc mơ Trung Hoa"

Nhằm thúc đẩy và thực hiện giấc mơ Trung Hoa, ông Dương Khiết Trì, Ủy viên Quốc vụ viện Trung Quốc phân tích ba vấn đề mà ngoại giao Trung Quốc cần thực hiện: triển khai các sáng kiến ngoại giao mới; đổi mới lý luận và thực tiễn ngoại giao; tích cực nghiên cứu và áp dụng những thành tựu đổi mới về lý luận và thực tiễn trong công tác ngoại giao.











Sau khi Đại hội Đảng 18 kết thúc, TW/ĐCS/Trung Quốc cùng với Tổng bí thư Tập Cận Bình, với những điều kiện mới và nhiệm vụ mới, đã tập trung vào chương trình nghị sự dài hạn và chiến lược của Trung Quốc. Với nhận thức về lợi ích trong nước và quốc tế của Trung Quốc và duy trì tính liên tục và nhất quán trong các chính sách ngoại giao cơ bản, trung ương đã thúc đẩy sự sáng tạo trong lý luận và thực tiễn ngoại giao bằng cách bắt kịp với các xu hướng của thời đại. Trung ương đã đề ra nhiều ý tưởng chiến lược quan trọng về công tác đối ngoại của Trung Quốc cũng như các chính sách và nguyên tắc ngoại giao, thực hiện nhiều sáng kiến đối ngoại lớn nhằm không chỉ tạo môi trường bên ngoài thuận lợi cho công việc của Đảng và Nhà nước mà còn làm giàu và phát triển hệ thống lý thuyết ngoại giao mang màu sắc TQ.



I. Triển khai các sáng kiến ngoại giao mới mang bản chất chiến lược, tổng thể và sáng tạo.
Chủ tịch Tập Cận Bình có sự thể hiện ngoại giao đầu tiên thông qua gặp gỡ các đại diện các chuyên gia nước ngoài đang làm việc tại Trung Quốc. Sau đó Bộ Chính trị tổ chức một khóa nghiên cứu tập thể về kiên định con đường phát triển hòa bình. Trong cả hai sự kiện này, Chủ tịch Tập Cận Bình đã đưa ra những đánh giá quan trọng về chiến lược và chính sách đối ngoại mở cửa của Trung Quốc, thể hiện rõ thông điệp rằng giới lãnh đạo mới tại Trung Quốc cam kết cải cách và mở cửa, theo đuổi con đường phát triển hòa bình và chiến lược hợp tác cùng thắng với thế giới bên ngoài trong khi giữ vững những lợi ích quốc gia cốt lõi của nước này.
Kể từ khi kết thúc kỳ họp thường niên của Quốc hội và Ủy ban TW/ĐCS trong năm nay, Chủ tịch Tập Cận Bình và các nhà lãnh đạo nhà nước khác của Trung Quốc đã thăm viếng nhiều quốc gia ở châu Á, châu Phi, Mỹ La-tinh, châu Âu và Bắc Mỹ, đón hàng chục lãnh đạo nước ngoài, đã gặp hơn 100 nguyên thủ và lãnh đạo quốc gia:
1. Tích cực thúc đẩy quan hệ với các cường quốc: CT Tập Cận Bình thăm Nga trong chuyến công du nước ngoài đầu tiên trên cương vị mới nhằm tăng cường quan hệ song phương về kinh tế, thương mại, năng lượng và an ninh chiến lược. Ông Tập cũng hội đàm với TTh Obama tại Mỹ và hai nhà lãnh đạo thống nhất làm việc cùng nhau để xây dựng mô hình quan hệ nước lớn kiểu mới. Trong khi các lãnh đạo đảng và nhà nước khác của Trung Quốc thăm các nước châu Âu, đón TTh Pháp Hollande và các nhà lãnh đạo châu Âu khác để mở ra những lĩnh vực hợp tác mới giữa Trung Quốc và châu Âu.
2. Nỗ lực làm việc nhằm ổn định và thúc đẩy quan hệ hữu nghị và láng giềng tốt với các khu vực xung quanh. Nhìn chung, quan hệ của Trung Quốc với các nước láng giềng đang phát triển theo hướng thuận lợi. Tại Diễn đàn châu Á Bác Ngao 2103, Chủ tịch Tập Cận Bình đã giải thích những điểm mới trong chính sách đối nội, đối ngoại của Trung Quốc nhằm tăng cường lòng tin chiến lược với các nước liên quan và nâng cao quan hệ với các nước láng giềng. Trung Quốc đã đón tiếp các nhà lãnh đạo từ các nước láng giềng như CTN Trương Tấn Sang của Việt Nam, TTh Park Geun-hye của Hàn Quốc, TTg Nawaz Sharif của Pakistan. Liên quan đến vấn đề đảo Điếu Ngư/Senkaku và Biển Đông, Trung Quốc kiên quyết giữ vững chủ quyền lãnh thổ, các quyền và lợi ích hàng hải thông qua đối thoại và đàm phán. Đối với vấn đề Bắc Triều Tiên, Trung Quốc cam kết mục tiêu phi hạt nhân hóa bán đảo Triều Tiên, Trung Quốc đã làm việc với các bên liên quan để làm giảm căng thẳng.
3. Tăng cường mạnh mẽ quan hệ hữu nghị và hợp tác với các nước đang phát triển: Chủ tịch Tập Cận Bình đã tiến hành thành công các chuyến thăm tới châu Phi và Mỹ La-tinh, cho thấy sự coi trọng của Trung Quốc đối với các nước đang phát triển. Thông qua thăm Tanzania, Nam Phi, Cộng hòa Công-gô, Chủ tịch Tập Cận Bình đã đặt ra một tiền lệ về một nhà lãnh đạo nhà nước Trung Quốc thăm châu Phi trong chuyến công tác nước ngoài đầu tiên trên cương vị mới. Qua thăm Trinidad và Tobago, Costa Rica và Mexico; tổ chức hội đàm với lãnh đạo 8 nước Caribbe, Chủ tịch Tập Cận Bình đã tăng cường lòng tin chính trị và sự hợp tác có kết quả với những nước này.
4. Can dự và định hình mạnh mẽ các quá trình ngoại giao đa phương. Theo đó Chủ tịch Tập Cận Bình cam kết thúc đẩy chủ nghĩa đa phương và vai trò quan trọng của Liên Hợp Quốc và các tổ chức quốc tế khác. Chủ tịch Tập Cận Bình đã tham dự hội nghị của các nhà lãnh đạo BRICS lần thứ 5 nhằm tăng cường trao đổi, phối hợp với các nước đang phát triển lớn khác về các vấn đề kinh và chính trị toàn cầu. Hội nghị Thượng định này đã đưa ra Tuyên bố eThekwini và Kế hoạch Hành động với quyết tâm thành lập một ngân hàng phát triển và thống nhất về một khoản dự trữ khẩn cấp giữa các nước BRICS, qua đó tạo động lực mạnh mẽ cho việc hình thành một trật tự chính trị và kinh tế quốc tế mới công bằng, bình đẳng hơn.
Trên cơ sở những thành tựu ngoại giao trong quá khứ, những công việc ngoại giao của TW Đảng và Chủ tịch Tập Cận Bình đã có khởi đầu tốt đẹp. Với bố cục toàn diện và cân bằng, ngoại giao Trung Quốc trong hoàn cảnh mới cho thấy những đặc điểm như giàu về ý tưởng, rõ ràng về các ưu tiên, vững vàng về lập trường và độc đáo về phong cách. Điều này không chỉ thu hút sự quan tâm lớn hơn của các nước trong việc thúc đẩy quan hệ với Trung Quốc, dọn đường cho những công việc ngoại giao từ nay đến cuối năm và trong 5 - 10 năm tới, mà còn nâng cao tinh thần của Đảng, quân đội và nhân dân,qua đó động viên lòng nhiệt tình của đảng và nhân dân làm việc hướng tới các mục tiêu 2 thế kỷ mà ĐH 18 đã đề ra.
II. Đổi mới lý luận và thực tiễn ngoại giao đã đem lại những thành tựu lớn. 
Đối mặt với tình hình quốc tế phức tạp, Trung Quốc đã thực hiện truyền thống gắn lý luận với thực tiễn, gắn đối nội với đối ngoại, gắn những đặc điểm của Trung Quốc với các xu hướng của thời đại và đạt được hàng loạt những đột phá quan trọng về lý luận và thực tiễn ngoại giao trong một thời gian rất ngắn
1. Đề ra tư duy quan trọng về giấc mơ Trung Hoa với những nội hàm giàu ý nghĩa nhằm tăng cường trao đổi và hợp tác giữa Trung Quốc và thế giới. Theo Chủ tịch Tập Cận Bình, giấc mơ Trung Hoa là giấc mơ chung của toàn thể người dân Trung Quốc, nó cần đến một môi trường quốc tế và láng giềng hòa bình, ổn định. Trung Quốc cam kết thực hiện giấc mơ này thông qua phát triển hòa bình. Vì giấc mơ Trung Hoa gắn với giấc mơ của nhân dân thế giới, Trung Quốc can kết giúp đỡ các nước khác, đặc biệt là các nước đang phát triển và láng giềng, cùng phát triển. Trung Quốc sẽ chia sẻ nhiều hơn các cơ hội phát triển với các nước khác nhằm tạo thuận lợi cho họ đạt được giấc mơ của mình. Trung Quốc hy vọng chứng kiến hợp tác cùng thắng và phát triển chung với thế giới.
Giấc mơ Trung Quốc là sự cụ thể hóa toàn diện, sâu sắc và tinh tế của Chủ tịch Tập Cận Bình về duy trì và phát triển tư duy phát triển hòa bình của Trung Quốc trong kỷ nguyên mới, nó không chỉ củng cố quyết tâm và sự tin của nhân dân Trung Quốc trong việc đạt được đại phục hưng của dân tộc Trung Hoa mà còn nâng cao đáng kể sự hấp dẫn và ảnh hưởng của Trung Quốc trên thế giới.
2. Đề ra tầm nhìn về xây dựng mô hình quan hệ nước lớn kiểu mới giữa Trung Quốc và Mỹ, trong khi nỗ lực thúc đẩy quan hệ với các nước lớn khác. Trung Quốc và Mỹ đã đạt thỏa thuận quan trọng về xây dựng mô hình quan hệ kiểu mới trong cuộc gặp thượng đỉnh giữa Chủ tịch Tập Cận Bình và TTh Barack Obama nhằm đem lại lợi ích cho cả nhân dân hai nước. Chủ tịch Tập Cận Bình đã khái quát mô hình mới này bằng ba điểm:
(i) Không xung đột và không đối đầu: hai bên cần nhìn nhận ý định chiến lược của nhau một cách khách quan, hiểu biết, cùng nhau là đối tác chứ không phải kẻ thù, xử lý đúng đắn các khác biệt và tranh chấp thông qua đối thoại và hợp tác.
(ii) Tôn trọng lẫn nhau: hai bên tôn trọng sự lựa chọn về hệ thống xã hội và con đường phát triển của nhau, tôn trọng lợi ích cốt lõi và những quan tâm chính của nhau, tìm kiếm điểm chung, gác lại khác biệt, không ngừng học hỏi về nhau và cùng nhau tiến bộ
(iii) Hợp tác cùng thắng: hai bên cần từ bỏ tư duy “zero-sum”, quan tâm đến lợi ích của nước khác khi theo đuổi lợi ích của mình, thúc đẩy phát triển chung khi phát triển bản thân, tiếp tục làm sâu sắc các lợi ích chung.
Trong khi đó, quan hệ của Trung Quốc với các nước lớn khác cũng đạt tiến triển và đột phá mới. Trung Quốc và Nga đã tăng cường lòng tin chiến lược, mở rộng quy mô hợp tác kinh doanh, có những đột phá mới trong các dự án hợp tác năng lượng lớn; duy trì phối hợp chặt chẽ trong các vấn đề quốc tế và khu vực lớn và trong quản trị kinh tế toàn cầu. Trung Quốc và Liên minh châu Âu cũng mở rộng các lĩnh vực hợp tác, tăng cường lợi ích chung và tiếp tục nâng cao quan hệ và hợp tác chiến lược.
3. Đề ra hướng tiếp cận đúng để duy trì công bằng và tìm kiếm lợi ích nhằm tăng cường quan hệ hữu nghị và hợp tác với các nước láng giềng và các nước đang phát triển. Đây là truyền thống của Trung Quốc, vừa định hướng cho cả ứng xử cá nhân lẫn quan hệ của Trung Quốc với các nước khác. Về mặt chính trị, giữ vững công bằng và tìm kiếm lợi ích là nguyên tắc mang tính định hướng của Trung Quốc. Về kinh tế, Trung Quốc nên theo đuổi cùng có lợi và cùng phát triển. Với các nước đang phát triển đang gặp nhiều thách thức trong phát triển, Trung Quốc sẽ quan tâm đến lợi ích của nước đó hơn là tìm kiếm lợi ích làm phương hại cho nước đó.
4. Đề xuất kế hoạch cấp cao mạnh mẽ hơn và hoạch định chiến lược trong công tác ngoại giao nhằm quyết tâm bảo vệ các lợi ích cốt lõi của Trung Quốc. TW Đảng yêu cầu theo sát các xu hướng mới trong hoạch định chiến lược và có điều chỉnh chính sách kịp thời trong môi trường quốc tế thay đổi để xử lý các vấn đề mới trong ngoại giao. Chủ tịch Tập Cận Bình nhấn mạnh trong khi cam kết với phát triển hòa bình, Trung Quốc nhất định không từ bỏ lợi ích hợp pháp hoặc thỏa hiệp các lợi ích cốt lõi. Đừng nước nào hy vọng Trung Quốc sẽ ăn trái đắng làm hại đến lợi ích chủ quyền, an ninh và phát triển. Trung Quốc sẽ nỗ lực xử lý các khác biệt với các nước liên quan, trong khi thúc đẩy hợp tác trong những lĩnh vực khác nhau để mở rộng lợi ích chung.
5. Đề ra nhu cầu tăng cường phối hợp trong công tác ngoại giao để bảo đảm sự lãnh đạo trung ương thống nhất trong các hoạt động. TW Đảng kêu gọi sự đánh giá cân bằng, hoạch định tổng thể, chỉ huy thống nhất và triển khai có sự phối hợp. TW Đảng yêu cầu các chính quyền trung ương và địa phương, các NGO và các cơ quan đối ngoại hợp tác đồng bộ với nhau. Cũng nên tạo động lực cho các cơ quan liên quan tham gia và kích thích sự sáng tạo của các cơ quan này, đồng thời đặt hoạt động của các cơ quan đó dưới sự quản lý thống nhất được định hướng bởi lợi ích quốc gia.
III. Cần tích cực nghiên cứu và áp dụng những thành tựu đổi mới về lý luận và thực tiễn ngoại giao để đạt được những tiến bộ mới trong công tác ngoại giao.
Công tác ngoại giao của Trung Quốc đang trong những điều kiện mới, với một khởi đầu tốt, đã chuyển từ giai đoạn lập kế hoạch sang giai đoạn triển khai toàn diện. Đánh giá lại, Trung Quốc vẫn đang trong giai đoạn quan trọng có cơ hội chiến lược để hoàn thành nhiều mục tiêu. Tuy nhiên, Trung Quốc cũng đang đối phó với nhiều thách thức phức tạp, khó lường. Những thành tựu sáng tạo quan trọng trong lý luận và thực tiễn ngoại giao không chỉ tạo ra nền tảng vững chắc cho công tác ngoại giao trước mắt mà còn định hướng lâu dài. Chúng ta nên xây dựng trên khởi đầu tốt đẹp và định hướng tương lai bằng tinh thần tiên phong. Trong khi tiếp tục cải thiện việc hoạch định chiến lược, cần phát huy hơn nữa vai trò hàng đầu của ngoại giao lãnh đạo, mạnh mẽ phát triển quan hệ với các nước lớn, tăng cường quan hệ hữu nghị và hợp tác cùng thắng với các nước láng giềng và các nước đang phát triển khác và thúc đẩy trật tự quốc tế theo hướng công bằng bình đẳng hơn. Chúng ta nên hiện thực hóa những tư tưởng mới trong ngoại giao Trung Quốc, thực hiện đường lối của đảng và ngoại giao hướng tới nhân dân, nỗ lực lập nên những tiến bộ mới trong công tác ngoại giao, tạo môi trường đối ngoại thuận lợi hơn nữa để biến giấc mơ Trung Hoa, sự đại phục hưng của dân tộc Trung Hoa trở thành hiện thực.
Trần Quang (gt)

Đã xác định được người đánh đập, ép cung ông Chấn ?

“Đạo diễn tự phong”_ Ls Nguyễn Trường Sơn

Độ 10 ngày trước, tôi đã có bài “Ông Chấn rồi sẽ… “không oan" (tại đây), hàm ý cảnh báo  hai nội dụng:
 1/ Rất có thể “luật rừng” sẽ xảy ra – ông Chấn thoát tội “giết người” nhưng sẽ bị kết án về tội “khai báo gian dối” trong tương lai ( né được trách nhiệm bồi thường Nhà nước).

2/ Không phải ngẫu nhiên mà các điều tra viên đồng loạt phủ nhận hành vi đánh dập, ép cung, đối với ông Chấn, vì họ hiểu rằng : sẽ không bao giờ có chứng cứ chứng minh việc bức cung trong quá khứ. 
Nay ông chánh án đăng đàn trước quốc hội, cũng chính thức lên tiếng : “Nếu có đánh đập , ép cung thì phải CHỨNG MINH” . Quả nhiên điều dự báo đã trở thành sự thật. Ok, chính xác, ông chánh án ko sai . 

  Nhưng hỡi ôi, chứng minh ư, còn khuya nhé ?! Thời điểm  đó chỉ có một mình ông Chấn và  nhóm điều tra viên kia. Không hình ảnh, không ghi âm, không ghi hình, không nhân chứng, không thương tích ( 10 năm đã liền sẹo)…Tất cả đều “không”. Vậy thì việc đòi hỏi phải có chứng cứ chứng minh rồi mới xử lý là đều KHÔNG TƯỞNG. Với phát biểu này, coi như con đường thoát của họ đã rộng thênh thang…Hic.

Theo tôi, với diễn biến này, có thể sắp tới một kịch bản hoàn hảo sẽ xảy ra: Một ngày đẹp trời nào đó, công an tỉnh Bắc Giang sẽ tổ chức họp báo nội dung rằng: Vụ oan án của ông Chấn  rất nghiêm trọng, cực kỳ nghiêm trọng, với sự chỉ đạo sáng suốt của Đảng, chúng tôi đã khẩn trương xác minh điều tra. Trên tinh thần xử lý nghiêm, sai đến đâu xử đến đó, bất luận người đó là ai, đang giữ cương vị gì…Hôm nay chúng tôi xin công bố danh tính của người trực tiếp đáng đập , ép cung ông Chấn đó là ….Điều tra viên Nguyễn Văn X, nhưng  đồng chí này  ĐÃ CHẾT vì bị tai nạn giao thông cách đây mấy năm. Chấm hết !

Quả là một kết thúc “có hậu” cho tất cả các bên !?

Tác giả gửi  Quê Choa 
Bài viết thể hiện văn phong và quan điểm riêng của tác giả
- BTTD: He he he!!! Hu hu hu!!!

    Nỗi đau nước Việt

    Nhân chuyển đi công tác, dự hội thảo ở Đài Loan. Sau khi kết thúc hội nghị, tranh thủ một vài ngày còn lại ở hòn đảo này, người viết có đi tham quan một vài nơi.

    Hôm nay, thử đi ra biển Đạm Thủy, nơi địa đầu của Đài Bắc, thủ phủ của Đài Loan. Vài nhận xét chung thì biển ở đây không có đẹp, nước không có xanh và cát không có trắng mịn như biển Việt Nam nhưng người ta làm quy hoạch rất tốt và không khí rất trong lành.
    Đi lang thang một mình trên khu du lịch, cảm thấy xa lạ và lạc lõng ở hòn đảo này. Bên cạnh người bản xứ còn có rất nhiều du khách nước ngoài, những sinh viên du học tại xứ này, người nước ngoài tới công tác, lao động, làm việc và đặc biệt là có thể nghe thấy tiếng Việt Nam ở khắp nơi. Vì hôm nay là ngày cuối tuần cho nên có rất nhiều thanh niên trẻ tuổi Việt Nam qua đây làm công nhân xuất khẩu lao động tranh thủ thời gian nghỉ đi chơi. Họ thường đi theo đôi theo cặp, họ ngồi ăn thịt, uống bia trên bãi cỏ, họ cười đùa nói chuyện, ôm hôn nhau và chụp ảnh, rất vô tư và đôi khi tự nhiên thái quá tới mức không cần biết thái độ của người dân bản xứ lẫn những người xung quanh ở xứ sở này.
    Theo số liệu đọc được ở trên mạng internet thì ở Đài Loan có hơn 80.000 thanh niên (trai gái) Việt Nam sang xuất khẩu lao động, gần 100.000 cô dâu Việt Nam kết hôn với người Đài Loan và hơn 160,000 đứa con lai Việt Đài và một con số không hề nhỏ, nhưng khá khiêm tốn so với hai nhóm trên là gần 4000 sinh viên du học. Đây gần như là một cộng đồng người nước ngoài lớn nhất tại Đài Loan nhưng dường như giữa những nhóm này không có nhiều sự tương tác, liên hệ, tương trợ và bản thân họ cũng không nhận được nhiều sự giúp đỡ từ cơ quan hữu trách Việt Nam tại Đài Loan.
    1472071_368484833288309_679175316_n
    Đang cô đơn lạc lõng thì nhìn thấy một nhóm ba người công nhân Việt đang ngồi ăn uống trên thảm cỏ, một trai và hai gái, họ rất trẻ, chỉ ở trong độ tuổi 20. Thử ngồi gần lại và bắt chuyện với họ nhã nhặn và lịch sự:
    “Các bạn từ Việt Nam qua đây phải không?”
    Họ cũng lịch sự và thân thiện đáp lại:
    “Vâng ! Anh ngồi đây ăn với chúng em!” Rồi đưa một xiên thịt nướng ra mời. Trong lòng cảm thấy rất vui, ấm áp và cảm động, một chút thân thiện vì dù sao cũng được gặp đồng bào Việt Nam của mình ở cái xứ sở này.
    Thế rồi qua câu chuyện, họ trở nên thân thiện, rất tin cậy và chia sẻ rất nhiều điều. Đa phần những người bạn trẻ này sinh tại những vùng quê nghèo ở Việt Nam: Nghệ An, Hưng Yên, Thái Nguyên, vv … Họ không có điều kiện học hành nhiều hay khi còn đi học rất chểnh mảng nên phải nghỉ học sớm, chưa tốt nghiệp Phổ Thông Trung Học, cũng đã đi làm thuê nhiều nơi nhưng thu nhập không đủ sống và giúp đỡ gia đình nên lo lót tiền bạc, nộp cho các công ty Môi giới Xuất Khẩu Lao Động để qua Đài Loan làm việc trong các công ty, nhà xưởng theo hợp đồng với chủ thuê, những mong có một khoản vốn để giành để về giúp đỡ gia đình và làm ăn. Số tiền mà họ phải nộp cho môi giới để được sang Đài Loan tương đối lớn, từ 6000 – 8000 USD một suất đi lao động, đa phần họ không thể có số tiền này ở Việt Nam mà phải vay mượn hay bán nhà cửa ruộng vườn. Khi qua tới Đài Loan, họ bị chủ thuê lao động và công ty môi giới giữ giấy tờ, hộ chiếu và hợp đồng thì soạn bằng cái chữ tượng hình mà họ không tài nào hiểu nổi (tiếng Trung), và mức lương tối thiểu mà họ được trả theo quy định của Luật lao động tại Đài Loan là rất thấp, chỉ quãng 600 USD, họ phải làm thêm giờ, tăng ca rất nhiều mới có thêm thu nhập, nhưng cũng bị chủ thuê cắt xén, thêm bớt và bóc lột rất thậm tệ. Thu nhập của họ thật sự không bõ bèn gì với sức lao động hao phí mà họ đã bỏ ra. Một em gái tháng sau là phải về Việt Nam sau khi hết hợp đồng lao động, ở đây làm việc tới 6 năm rồi, cho biết rằng: lần này về em chỉ để giành được có hơn 1000 USD, chỉ đủ mua quà cho gia đình. Trời ơi !
    Tâm sự với những bạn trẻ này, hỏi vì sao không ở nhà cố gắng làm ăn: làm nông nghiệp chẳng hạn? Ở những nước phát triển như Nhật, Úc, nông nghiệp rất phát triển và nông dân rất giàu cỏ. Tất nhiên để đời sống người nông dân sung túc hơn thì cần có khoa học, kĩ thuật và giáo dục, để định hướng cho người nông dân làm ăn và gia tăng giá trị nông sản … nhưng điều kiện để phát triển nông nghiệp của Việt Nam rất tốt, tốt hơn cả Đài Loan và khuyên các em sau khi hết thời gian lao động, trở về Việt Nam nên quay về làm nông nghiệp, rồi cuộc sống cũng sẽ khấm khá hơn. Họ nói rằng: ở quê em bây giờ cũng không ai làm ruộng nữa. Được biết, ở nông thôn Việt Nam ngày nay, người nông dân cũng không muốn làm ruộng nữa, họ mong nhà nước thu hồi đất rồi có tiền đền bù, xây được cái nhà to, mua sắm xe cộ, vật dụng rồi còn lại một khoản tiền thì gửi vào ngân hàng hay đưa con cái đi lao động xuất khẩu ở Hàn Quốc, Đài Loan, Nhật Bản, Nga hay Trung Đông, vv … Vậy là đủ. Vốn hiểu biết chút ít về kinh tế, hiểu về sự trượt giá và sự lãng phí nguồn vốn, nhân lực ở Việt Nam mà cảm thấy xót xa.
    Như những người bạn, người viết đi cùng ba em đi thuyền máy ra bán đảo chơi, nơi đó hình như tên là Bắc Đẩu. Dưới đây là một vài tấm hình chụp cho các em, những nam thanh nữ tú, rất dễ mến, hiền lành và chất phác.
    524734_368485816621544_2113979781_n 1424407_368484926621633_306467207_n 1452165_368485796621546_821684829_n 1458702_368485666621559_1190344369_n 1459812_368484993288293_1907005006_n 1461015_368485159954943_1002415482_n 1461239_368485056621620_1097126867_n 1463874_368485589954900_873272519_n 1469978_368484879954971_767673743_n
    Không thể cầm nổi nước mắt. Chính đất nước nghèo đói, lạc hậu và số phận nghiệt ngã đã đẩy các em phải xa xứ theo cái cách như thế này.
    Giá như đất nước giàu có, tốt đẹp hơn, họ và rất nhiều người như họ có điều kiện được chăm lo y tế, giáo dục, được đầu tư tăng cường cái vốn con người (human capital) cho bản thân thì họ sẽ làm được nhiều việc hơn, đóng góp được cho Việt Nam nhiều hơn chứ không phải qua xứ người cho chủ thuê bản xứ bóc lột, vv … và ngày hôm nay thân phận người Việt ở trên khắp thế giới này đang bị coi thường, khinh rẻ … và hộ chiếu của Việt Nam xin visa đi đâu cũng khó khăn. Bây giờ khắp nơi trên thế giới này, đâu đâu có người Việt cũng thấy tệ nạn: buôn lậu, trồng cần sa, buôn bán cả người … và người Việt Nam lại bị chính tòa đại sứ, cơ quan ngoại giao Việt Nam ở khắp nơi làm tiền. Vì sao đất nước Việt Nam ngày hôm nay lại bi thảm và nhục nhã đến như vậy ?
    Chúng ta thường tự hào là con Hồng cháu Lạc, là 4000 năm văn hiến đậm đà bản sắc dân tộc, truyền thống bất khuất chống ngoại xâm … chúng ta tự hào là đánh thắng bốn đế quốc to trên thế giới này , là nước duy nhất trên thế giới thắng được Mỹ. Nhưng sau gần 40 năm, người chiến thắng vẫn lẹt đẹt cầm đèn đỏ trên hầu như tất cả các lĩnh vưc: kinh tế, giáo dục, y tế, văn hóa … lẫn những giá trị phổ quát của nhân loại như Tự do, dân chủ và nhân quyền bị chà đạp. Trúng cử vào Ủy ban Nhân Quyền của Liên Hiệp Quốc có làm cho tình hình tốt đẹp hơn được không … khi mà chính chúng ta đang buôn bán đồng bào của mình ? Xuất khẩu lao động không phải là một hình thức buôn người thì là cái gì ?
    ‘Khi nào những thanh niên Việt Nam còn phải xếp hàng chờ đi xuất khẩu lao động và phụ nữ Việt Nam phải chờ thi tuyển để lấy chồng ngoại quốc, những sinh viên giỏi của Việt Nam phải bỏ đi du học và tìm cách ở lại làm việc không về nữa thì đất nước làm gì có Độc Lập – Tự Do với Hạnh Phúc như Hồ Chí Minh từng nói.
    Tất cả người Việt trên toàn thế giới này, những ai còn tự hào về dòng giống Việt Nam của mình và thấy mình còn mắc nợ, có trách nhiệm với dân tộc cần phải thức tỉnh, cần phải làm một cái gì đó để làm thay đổi đất nước.
    Trong thể ký 20, Việt Nam đã mất quá nhiều. Những thế hệ trước đã lãng phí mồ hôi, xương máu và nhân mạng cho những cuộc chiến ý thức hệ tàn khốc, huynh đệ tương tàn … và ngày nay Việt Nam là một trong những nước bị chia rẽ, phân tán nhiều nhất trên thế giới này. Cho đến hôm nay, người Việt Nam chúng ta trên khắp thế giới vẫn còn đang vướng vào những tranh cãi, hiềm khích và thù hận, vẫn chưa có sự đồng lòng, cùng nhìn về một hướng cho tương lai của dân tộc. Để rồi chính những thế hệ sau vốn vô tội lại phải chịu đựng đau khổ vì những điều hèn kém mà chúng ta gây ra.
    Một giáo sư Việt kiều đã từng nói với sinh viên một câu cay đắng: “Ở Việt Nam mình, người lớn toàn làm bậy để đám nhỏ phải khổ, đi tha phương cầu thực”
    Hỡi người Việt yêu nước trên toàn thế giới này ! Những ai còn tâm huyết, nặng lòng và trăn trở với dân tộc thì hãy cùng nhau ngồi lại, làm hết khả năng có thể, hay với 200% khả năng của mình để cứu lấy tương lai của nước Việt Nam và con cháu Lạc Hồng. Chúng ta quyết không thể để những thế hệ tương lai và con cháu đời sau phải qua xứ người làm cu li lao động, đi thi tuyển đi lấy chồng ngoại hay đau đớn hơn là bị bán vào nhà điếm, động mại dâm. Đó là Quốc Nhục mà kẻ gây tội lỗi lớn nhất chính là chúng ta, những kẻ may may mắn được học hành, có tri thức và cơ hội hơn rất nhiều đồng bào của mình, vì căn bệnh vô cảm của chúng ta ! 
    Đâu rồi:
    Việt Nam gấm hoa ?
    Đâu rồi:
    Tổ Quốc – Danh Dự – Trách Nhiệm
    Mau mau thức tỉnh và làm một cái gì đó,
    Nếu không sẽ quá trễ và tất cả chúng ta đều là những kẻ thất bại !

                                                                                                                               Phạm Hải sưu tầm, theo ttxva theo

    Cho đóng tiền thay nghĩa vụ quân sự?

    - Lại là âm mưu của "quyền lợi nhóm" có thêm tiền để tham nhũng, đặt lợi ích riêng trên Tổ quốc. Chính con cháu họ sẽ trốn tránh NVQS vì họ có nhiều tiền từ tham nhũng- BTTD
    Chủ Nhật, 24/11/2013 04:33

    Theo Trung tướng Trần Đình Nhã, Phó Chủ nhiệm Ủy ban Quốc phòng - An ninh của Quốc hội, khi sửa Luật Nghĩa vụ quân sự sẽ tính tới việc cho phép đóng một khoản tiền để không phải thực hiện nghĩa vụ quân sự nhằm bảo đảm sự công bằng giữa những người đủ tiêu chuẩn

    * Phóng viên: Bộ Quốc phòng cùng Ủy ban Quốc phòng - An ninh của Quốc hội đã bàn bạc và ủng hộ phương án cho phép thanh niên đủ tiêu chuẩn mà không phải nhập ngũ thực hiện “nghĩa vụ thay thế”. “Nghĩa vụ thay thế” bao gồm những hình thức nào?
    - Trung tướng Trần Đình Nhã: Hiện chúng ta có nghĩa vụ công an nhân dân và nghĩa vụ dân quân tự vệ có thời hạn. Đó có phải là nghĩa vụ thay thế cho nghĩa vụ quân sự (NVQS) không? Ủy ban Quốc phòng - An ninh cho rằng đó có thể là nghĩa vụ thay thế.
    Vậy, với những trường hợp không phải làm gì cả thì có phải thực hiện nghĩa vụ gì không, có phải lao động công ích hay phải nộp một khoản tiền nào đó để góp phần phục vụ cho chính những người thực hiện NVQS? Chúng tôi cho rằng nghĩa vụ thay thế gồm nhiều hình thức: Nghĩa vụ có thời hạn trong công an nhân dân, dân quân tự vệ, nghĩa vụ khác hoặc đóng góp bằng tiền, bằng sức. Việc này một số nước cũng đang làm và mình thực hiện thì phải nghiên cứu kỹ để áp dụng cho phù hợp.
    * Dự kiến khi nào sửa đổi, bổ sung những quy định đó vào Luật NVQS, thưa ông?
    - Phải chờ QH thông qua Hiến pháp đã rồi mới tính được.
    * Trong thời gian bàn bạc, thảo luận dự thảo Hiến pháp, nhiều ý kiến đề cập việc có nên đưa ngay thông tin thực hiện “nghĩa vụ thay thế” này hay không, bởi thực hiện NVQS là yêu cầu bắt buộc với công dân. Vậy dự thảo sửa đổi Hiến pháp đang nghiêng về phương án nào?
    - Vẫn còn ý kiến khác nhau nhưng ban soạn thảo cho rằng vấn đề đó sẽ được đưa ra và quy định rõ trong Luật NVQS do Bộ Quốc phòng xây dựng.
    * Ông có ủng hộ việc đóng tiền để được miễn thực hiện NVQS?
    - Tôi ủng hộ việc có thể đóng tiền hoặc làm một việc gì đó. Tất nhiên, việc ấy cũng chỉ bảo đảm công bằng tương đối thôi.
    Lãnh đạo TPHCM động viên con em TP lên đường nhập ngũ Ảnh: Phan Anh
    * Nhưng cũng có nhiều lo ngại điều đó sẽ ảnh hưởng không nhỏ tới việc bảo đảm quân số hằng năm phải nhập ngũ?
    - Mỗi năm có hàng triệu thanh niên đủ tiêu chuẩn đi NVQS nhưng chỉ một phần nhỏ nhập ngũ. Vậy thì những người còn lại thế nào, cho họ nợ hay làm việc gì đó? Người đi làm NVQS đã thực hiện trách nhiệm sòng phẳng với pháp luật, với Hiến pháp thì người không làm NVQS cũng phải thực hiện nghĩa vụ gì đó để bảo đảm công bằng giữa công dân với nhau.
    * Điều bất cập lớn nhất trong việc thực hiện NVQS có phải là nằm ở các tiêu chí, điều kiện, giám sát khiến công tác tuyển chọn nhập ngũ hằng năm dễ nảy sinh tiêu cực?
    - Chúng tôi đi giám sát thì thấy chuyện tiêu cực thỉnh thoảng xảy ra nhưng không đáng kể. Vấn đề người dân quan tâm là làm thế nào để bảo đảm công bằng trong tuyển chọn thanh niên thực hiện NVQS.
    Tham khảo nhiều nước trên thế giới, chúng tôi thấy họ làm thế và có hiệu quả, người dân hài lòng. Có nước, thanh niên sau khi học xong phổ thông đều phải đi NVQS hết nhưng đó là quốc gia mà quân đội lớn nhưng dân số ít. Đông dân như ta thì không thể đến tuổi thì đi hết được nên phải tính toán xem số còn lại phải làm gì.
    * Nhiều ý kiến cho rằng giảm thời gian thực hiện NVQS sẽ khiến nhiều thanh niên hồ hởi hơn với việc nhập ngũ?
    - Thực hiện NVQS trong 2 năm chỉ có một số thôi, đa số còn lại chỉ khoảng 1 năm rưỡi. Vào lính thì phải thành thạo cái gì đó, phải có thời gian rèn luyện nhất định chứ chỉ đi 3 tháng, 6 tháng thì không kịp, kể cả rèn luyện lẫn sử dụng khí tài quân sự. Theo tôi, 1 năm rưỡi đến 2 năm là hợp lý.
    * Trước khi sửa Luật NVQS, Ủy ban Quốc phòng - An ninh có giám sát, đánh giá lại việc thực hiện luật và những bất cập trong công tác tuyển chọn nhập ngũ hiện nay?
    - Đương nhiên rồi. Như có vị đại biểu Quốc hội đã phát biểu tại hội trường là không thể giám sát, thẩm tra văn bản chay được mà phải có thông tin.

    Chỉ có con nhà nghèo nhập ngũ?

    Ông Nguyễn Văn Chiến, Phó trưởng Đoàn Đại biểu Quốc hội tỉnh Bắc Ninh, cho rằng nội dung được đưa ra trong dự thảo Hiến pháp cần được nghiên cứu rất kỹ: “Công dân phải làm NVQS và tham gia xây dựng quốc phòng toàn dân; việc thực hiện nghĩa vụ thay thế NVQS do luật định”. Bởi, đã là NVQS thì công dân phải thực hiện và nhà nước tạo điều kiện để người dân thực hiện. Lực lượng thanh niên đáp ứng đủ các yêu cầu nhập ngũ hiện rất đông nhưng số nhập ngũ rất ít.
    “Để bảo đảm công bằng, phải đưa ra các tiêu chuẩn về sức khỏe, như lúc cần ít thì đưa ra yêu cầu về sức khỏe cao lên. Nếu cho phép đóng tiền để không phải thực hiện NVQS thì sẽ nảy sinh việc những gia đình muốn con cái ở nhà thi, học tiếp hoặc đi làm kiếm tiền và không muốn đi bộ đội sẽ sẵn sàng đóng tiền, dù nhiều năm liền. Còn con nhà nghèo thường ăn uống kham khổ, sức khỏe yếu thì lại phải đi bộ đội” - ông Chiến lo ngại.
    Theo Đại tá Trần Thế Quân, Vụ phó Vụ Pháp chế - Bộ Công an, các luật hiện hành đã xác định rõ công dân phục vụ có thời hạn trong công an nhân dân thì không phải thực hiện NVQS nữa.
    “Đó thực chất là nghĩa vụ thay thế. Ai cũng có nghĩa vụ phục vụ Tổ quốc nhưng phải có sức khỏe, đáp ứng đủ điều kiện quy định. Nói về vấn đề tiền thì phải suy nghĩ kỹ vì liên quan tới nhiều vấn đề, nếu không thì người ta sẽ nghĩ chỉ ai có tiền mới không phải đi bộ đội. Nhưng cũng sẽ có suy nghĩ khác là anh đủ tiêu chuẩn mà không phải đi bộ đội thì phải đóng một khoản tiền nhất định để phục vụ cho người thực hiện NVQS. Tuy nhiên, phải cân nhắc làm sao bảo đảm yêu cầu cao nhất là công bằng giữa các công dân đủ tiêu chuẩn nhập ngũ” - đại tá Quân băn khoăn.
    THẾ KHA thực hiện (NLĐ)

    Có 53 ý kiến
    • Cậu Hai
      5Thích  
      24/11/2013 00:27
      Tôi thấy việc này cần xem lại, vì hằng năm có hàng triệu thanh niên trúng tuyển NVQS nhưng chỉ một phần nhập ngũ. Như vậy phần được nhập ngũ là do nhà nước chọn. Những người trúng tuyển NVQS nhưng khg được nhập ngũ là do họ khg được chọn mà. Như vậy, họ phải đóng tiền thì có hợp lý khg, nhà quá nghèo thì sao đóng trong khi họ khg được chọn.
    • Minh Tiến
      5Thích  
      24/11/2013 00:47
      "Chuyện tiêu cực thỉnh thoảng xảy ra nhưng không đáng kể" - nói như vậy thật không chính xác. Nên nhập ngũ 2 năm với tất cả mọi người trong độ tuổi NVQS ngoài việc huấn luyện quân sự thì làm công trình quân sự hoặc dân sự.
    • Dinh Nguyen
      13Thích  
      24/11/2013 00:49
      Theo suy nghĩ của tôi, không nên cho đóng tiền để thay thế nghĩa vụ quân sự. Nghĩa vụ này là thiêng liêng, không thể quy đổi thành tiền. Ai cũng công bằng, có trách nhiệm và nghĩa vụ ngang nhau. Nếu đóng tiền sẽ đào sâu sự giàu nghèo. Tôi nhớ không nhầm thì ở Hàn Quốc, Bi Rain là một diễn viên rất nổi tiếng ở vẫn phải đi nghĩa vụ quân sự. Trách nhiệm, nghĩa vụ với Tổ Quốc chúng ta không nên quy đổi ra tiền. Đó là nghĩa vụ thiêng liêng, là nhiệm vụ của mỗi người dân khi trưởng thành. TÔi phản đối việc dùng tiền để hoãn việc nhập ngũ.
    • Hồ Tiến Vũ
      55Thích  
      24/11/2013 01:16
      Chẳng phải cái gì tự nguyện là tốt hơn sao? Trên thế giới có 19 nước không có quân đội, 103 nước thực hiện nghĩa vụ quân sự không bắt buộc có cả Trung Quốc, Mỹ, Pháp (tất nhiên nếu có chiến sự thì theo lệnh tổng động viên), tất nhiên một số nước nếu không có viện trợ từ Liên Xô cũ thì bây giờ muốn đối đầu với Trung Quốc cũng hơi khó, nhiều nước dùng 2 từ trúng tuyển để nói về NVQS nhưng thực sự 2 từ đó chỉ đúng với Mỹ. Tại sao không xem quân đội là một nghề mà là nghĩa vụ? Nếu nâng mức lương cao, thay đổi các chế độ cho lực lượng quân sự là sẽ có khối người tham gia vì bây giờ cử nhân, kỹ sư, thạc sĩ thất nghiệp đầy cả ra.
    • người Hà Lội
      26Thích  
      24/11/2013 03:10
      Thế này thì chẳng khác nào khẳng định có tiền là có tất cả!? Đã gọi là nghĩa vụ, mà còn có thể thay thế bằng tiền được sao?
    • Anh Chi
      4Thích  
      24/11/2013 04:37
      Chỉ gọi là công bằng nếu ai cũng được đi học (hoặc nhà nghèo mà học giỏi thì được miễn học phí), nam công dân đến tuổi đi lính chọn theo kiểu rút số ngẫu nhiên (bất kể giàu nghèo địa vị) và cơ hội việc làm bình đẳng (dựa tiêu chuẩn tài trí và năng lực tư cách, không cần chạy chức). Nếu tiền bạc có thể mở được mọi cánh cửa thì người ta sẽ tìm đủ cách, dù là bất minh, để kiếm ra tiền.
    • Sao Khuê
      6Thích  
      24/11/2013 05:30
      Đóng tiền để không phải thực hiện NVQS đã tồn tại. Những gia đình thương con nghĩ con vất vả đóng tiền để con không phải thi hành NVQS nếu có công ăn việc làm ổn định hoặc đang học thì tôi nghĩ là không sao. Nhưng môi trường rèn luyện trong thời kỳ phục vụ trong Quân Đội là rất tốt cho thế hệ trẻ.
    • Tư Cafe
      18Thích  
      24/11/2013 05:49
      Thực hiện nghĩa vụ quân sự là nhiệm vụ thiêng liêng của mọi công dân góp phần bảo vệ Tổ quốc. Thế nhưng nhà nước đưa ra quy định "Cho đóng tiền thay nghĩa vụ quân sự" thì thanh niên con nhà giàu họ chỉ cần đóng tiền thay thế là được, còn những thanh niên nghèo mới thực hiện nghĩa vụ quân sự. Vậy nhiệm vụ bảo vệ Tổ quốc chỉ giao cho những người nghèo, ít tiền?
    • HỒNG ĐỨC
      27Thích  
      24/11/2013 05:54
      Luật ra như vậy không công bằng, nhưng hiện giờ người có tiền cũng chạy chọt để khỏi đi nvqs. Tiền chạy vào túi riêng 1 số người, thiệt hại cho nhà nước, bất công với người nghèo.
    • NÔNG DÂN

    Số phận độc tài

    KIM DUNG 
                Cả thế giới đã từng chấn động trước thông tin cựu lãnh đạo Lybia- M. Gaddafi, người được mệnh danh “vua của các vị vua” bị bắt sống, bị chết thê thảm và bị kéo lê ngay trên chính thị trấn quê hương Sirte, giữa sự hỗn loạn của giao tranh, một bên là quân nổi dậy, và một bên là đám tàn quân trung thành.
    Gaddafi thời hoàng kim. Ảnh: Wiki.
    Một con người suốt 42 năm cai trị độc đoán, khét máu và “đồng bóng” đã tàn sát 20 vạn người dân lương thiện, 52 ngàn tù nhân, và 6 tháng qua, giết 20 ngàn người dân nổi dậy. Ra lệnh giết đồng bào, đồng loại không ghê tay, vậy mà khi bị nòng súng chĩa thẳng vào đầu đã van xin hoảng sợ: “Xin đừng bắn”. Nhưng ông ta cũng đã không thoát khỏi cái chết.
    Kinh khủng và cũng thật hiếm có, hàng trăm người Libya đã xếp hàng, mặt bịt khẩu trang chờ xem thi thể vấy máu của M.Gaddafi được đặt trong một máy giữ lạnh, vốn để trữ thịt, tại một trung tâm mua sắm. Đó là sự chờ đợi suốt 42 năm nhọc nhằn, khổ ải của họ.
    Sinh ra trong sự hoan hỉ của ruột thịt, họ hàng. Chết đi trong sự hoan hỉ, mừng vui của đồng bào mình. Có gì bi thảm hơn thế cho số phận một quân vương?
    Số phận những nhân vật lịch sử
    M.Gaddafi không phải người đầu tiên.
    Trước đó, vào ngày 30/12/2006, cả thế giới chấn động và căng thẳng chứng kiến số phận của cựu tổng thống Iraq- S. Hussein. Bị bắt khi đang ẩn náu trong một chiếc hầm tại Ad Dawr, cách phía nam Baghdad khoảng 30km, sau 250 ngày chạy trốn, cuối cùng S. Hussein cũng phải bước lên giá treo cổ.
    Con người hùng một thời lẫy lừng, có gương mặt rất đàn ông, với bộ ria mép cũng mang vẻ “đầy quyền lực” như chủ nó, khi đó, gầy gò trong chiếc sơ mi trắng, tay cầm chặt cuốn kinh Koran. Nhưng Chúa Trời cũng đã không cứu thoát được S. Hussein trước tội ác chống lại loài người.
    Saddam Hussein. Ảnh: Wiki
    Chỉ ngay trong thập kỳ đầu tiên của thế kỷ 21, nhân loại đã chứng kiến hai bậc quân vương- S. Hussein, và M. Gaddafi, từ ngai vàng bước lên giá treo cổ, hoặc chết thảm, hệt những câu chuyện lịch sử cổ đại, hay cổ tích “ngày xửa, ngày xưa…”. Còn những ai ai nữa tiếp theo?
    Nhìn ngược thời gian, chợt nhận ra, đã có không ít nhân vật lịch sử có chung một số phận như S. Hussein, M. Gaddafi cho dù sự kết thúc có thể rất khác biệt, tùy tính cách, hoàn cảnh và cả số phận.

    Đó là Adolf Hitler, mà tên tuổi luôn gắn liền với một khái niệm khiến cả nhân loại ghê sợ – phát xít. Tháng 4/1945, biết rõ “ngày tàn của bạo chúa” đến gần, trùm phát xít A. Hitler chuẩn bị rất kỹ cho cái chết của mình. Hệt như khi tính toán kỹ càng để ra lệnh lùa sáu triệu người dân Do Thái vô tội vào các lò thiêu. Kỹ càng đến mức- trước đó chỉ hai ngày, ông ta kết hôn với Eva Braun, người bạn gái, người đàn bà trung thành và tận tụy. Và kỹ càng cho cả cái chết, khi tiêm thử thuốc độc cho một con chó.
    Từng sống sót qua vô vàn những vụ ám sát, nhưng cuối cùng A. Hitler phải tự bắn vào đầu mình bằng khẩu súng ngắn Walther. Từng thiếu hàng triệu người dân Do Thái vô tội, nhưng cho đến những năm tháng này, ông ta vẫn bị cả nhân loại “thiêu” trong sự căm phẫn và kinh tởm vì man rợ tột cùng.

    Đó là Benito Mussolini, Thủ tướng của chế độ độc tài và phát xít Ý (Italia), thân hữu và là đồng minh của A.Hitler. Khi A.Hitler tự sát cùng vợ (ngày 30/4/1945), trước đó hai ngày, 28/4/1945, B. Mussolini cùng nhân tình Clara Petacci toan bỏ trốn sang Thụy Sĩ nhưng bị quân cộng sản kháng chiến Ý bắt, và bị bắn tại làng Giulino di Mezzegra, cùng Clara Petacci và những người tùy tùng.
    Quá căm giận kẻ độc tài, những người dân Ý giẫm đạp, đấm đá, làm tan nát thi thể đã đầm đìa máu của ông ta. Và họ treo trên những chiếc móc thịt. Kẻ phát xít đã phải trả giá bằng những đòn thù kiểu… phát xít, mà người ta không chút ân hận, day dứt lương tâm. Âu đó cũng là cái giá khủng khiếp phải trả cho sự độc tài và vô nhân tính.

    Đó là Ion Antonescu, từng là lãnh đạo thời chiến của Romania và bị đổ trách nhiệm cho cái chết của 400.000 người. Cuối cùng, năm 1946 ông ta bị khởi tố về tội ác chiến tranh, tội ác chống lại hoà bình và mưu phản. Bị xử bắn trên chính cánh đồng, mảnh đất đã nuôi dưỡng ông ta bằng hạt lúa mì mọng sữa, nhưng ông ta đã trả cho đời bằng sự tàn nhẫn sát sinh. Để nhận lại, cuối cùng, là những phát súng bắn thẳng cũng lạnh lùng không kém của những người lính. Lúc đó là ngày 1/6/1946.

    Benito Mussolini. Ảnh: Wiki
    Đó là Rafael Trujillo, nhà độc tài của Cộng hoà Dominican. Trujillo, thường được gọi là El Jefe (Ông chủ). R. Trujillo đã cai trị đúng tính cách Ông chủ, tạo ra một chế độ tàn bạo nhất trong suốt 30 năm (1930 -1961), với tra tấn và giết chóc.
    R. Trujillo bị tố cáo về hành vi diệt chủng, khi năm 1937, ra lệnh sát hại 20 nghìn người dân Haiti làm việc tại các đồn điền trồng mía ở hai bên bờ sông Thảm Sát (Massacre). Tổng cộng đã có hơn 50.000 người thiệt mạng trong thời kỳ R. Trujillo cai trị.
    Và rồi đến lượt R. Trujillo bị diệt, vào đêm 30/5/1961, hệt cảnh tượng trong một bộ phim cao bồi Mỹ, khi ông ta đang trên đường từ thủ đô tới San Cristobal, nơi cô bồ trẻ đang chờ, theo đúng triết lý nhân sinh: Có ân báo ân, có oán báo oán!

    Và đó là Nicolae Ceausescu, Tổng Thư ký Đảng Lao động Romania, sau này là Đảng CS Romania- từ năm 1965 đến năm 1989. Cái chết của vợ chồng N. Ceausescu đã làm chấn động cả thế giới những năm tháng đó.
    Chiến trường Libya. Ảnh: internet
    N. Ceauşescu đạt tới đỉnh cao của sự độc tài, gắn với một đời sống gia đình cực kỳ xa hoa. Tự trao cho mình các danh hiệu “Conducător” (lãnh tụ) và “Geniul din Carpaţi” (Thiên tài của người Carpathian), đưa vợ mình là Elena cùng các thành viên trong gia đình vào các chức vụ trong chính phủ, ông ta không nghĩ rằng một kết cục khác đang chờ đợi phía trước.
    Tháng 12/ 1989, Chính phủ ông N. Ceausescu bị lật đổ bởi một cuộc đảo chính quân sự. Hai vợ chồng N. Ceausescu đã bị toà án quân sự xử tử hình, chỉ sau 90 phút xét xử, vì các tội làm giàu trái phép, diệt chủng và bị hành quyết tại chính nơi lẩn trốn của họ. Đó là ngày 25/12/1989, đúng ngày Chúa Phục sinh. Cũng là ngày N. Ceauşescu xuống địa ngục.
    Từ chỗ “tuyệt vời” đến chỗ lố bịch
    Số phận của những nhân vật lịch sử trong quá khứ, nay lại gặp số phận những nhân vật lịch sử trong hiện tại. Chen chúc gặp nhau dưới địa ngục, những nhà độc tài, những trùm phát xít ấy nói với nhau điều gì nhỉ?
    Như M. Gaddafi, 27 tuổi đã bước lên ngai vàng trị vì, được tung hô như một vị anh hùng, để 42 năm sau, chết thê thảm trên con đường đầy cát bụi, trộn lẫn máu của ông ta và thuốc súng của phiến quân.
    Liệu M. Gaddafi và họ- những nhân vật lịch sử tàn bạo- có ngộ ra một điều- sự độc tài, tham lam và thù hằn dân chủ cũng đồng thời là con đường dẫn đến kết thúc của họ một cách nhanh nhất? Nhưng chắc chắn sẽ có nhiều nhân vật, quân vương của các quốc gia độc đoán, độc tài run sợ, khi soi vào số phận của M.Gaddafi, của S. Hussein.
    Sống ngự trên vàng bạc, ngọc ngà xa hoa. Chết lăn lóc trên mặt đường, thể xác trụi trần.
    Sống có thể được muôn nghìn lời tung hô. Nhưng chết đi cũng vẫn nhận được muôn nghìn lời nguyền rủa. Sự nguyền rủa, đau đớn thay, có khi còn đến sớm hơn, khi họ vẫn ngự trị, tại vị và chưa kịp nằm xuống. Đó là vinh hạnh và bất hạnh của họ, của các bậc quân vương, tùy tài năng, đức độ, phẩm cách.
    Quyền lực là đỉnh cao tham vọng của con người. Nhưng quyền lực cũng là nơi tha hóa con người, đẩy con người vào bi kịch thê thảm. Đó là hai mặt của một cái ghế- quyền lực.
    Nó có khoảng cách của 42 năm trị vì, như với M.Gaddafi, hay 24 năm như với S. Hussein. Nhưng có khi nó rất mong manh- chỉ là đường kính tính bằng xăng ti mét của một sợi dây thòng lọng. Hay một tiếng “đoàng” cụt lủn, lạnh tanh vang lên.
    K.D
    Theo Bùi Văn Bồng

    TỨ ĐẠI VINA thụt két, tăng nợ công

    Trần Đình Bá
    (Kienthuc.net.vn) - "Nhìn thẳng vào sự thật nước ta có “Tứ đại Vina” là những “chủ công” làm thụt két ngân sách và làm tăng vọt nợ công nước ngoài trên 72,5 tỷ USD", TS Trần Đình Bá nói.
    Nhân kỳ họp thứ 6 - QH khóa XIII đang bàn về bội chi ngân sách và tăng vọt nợ công quốc gia lên 72,5 tỷ USD, tiến sỹ Trần Đình Bá - Hội Khoa học kinh tế VN đã có bài phân tích nguyên nhân gửi 500 đại biểu QH cảnh báo VN đang “ném tiền qua cử sổ” với các siêu dự án cảng biển, sân bay, đường sắt gây lãng phí trong ngành GTVT .
    Để rộng đường dư luận, tòa soạn xin đăng bức thư phân tích của Tiến sỹ Trần Đình Bá:
    Tăng vọt nợ công quốc gia đang trở thành nỗi nhức nhối của toàn dân và các đại biểu Quốc hội. Có nhiều nguyên nhân làm tăng vọt nợ công quốc gia và nợ nước ngoài, song dễ nhận biết nhất hãy nhìn vào đầu tư công trong GTVT là sẽ thấy ngay vấn đề. Hậu quả Vinashin và Vinalines thì tất cả 500 ĐBQH và toàn dân đều biết. Còn “Vina Đường Sắt (ĐS) – Vina Hàng Không (HK)” mang lại tổn thất không kém nhưng còn ở “hậu trường”. Nhìn thẳng vào sự thật nước ta có “Tứ đại Vina” là những “chủ công” làm thụt két ngân sách và làm tăng vọt nợ công nước ngoài trên 72,5 tỷ USD.
    Sau Vinashin, Vinalines thì sẽ là Vina railways và Vina airline!
    Tại kỳ họp thứ 4 (5/2012) và thứ 5 (10/2012) diễn đàn QH nóng lên câu hỏi khó: “Sau Vinashin, Vinalines thì sẽ là Vina gì?” .
    Nhìn thẳng vào sự thật, với trách nhiệm của một nhà khoa học - một cử tri, một công dân yêu nước, tôi trả lời nghiêm túc - chính xác với Đoàn Chủ tịch kỳ họp thứ 6 QH khóa XIII cùng 500 đại biểu QH rằng: Sau Vinashin, Vinalines là “Vina railways” (Vina Đường sắt) và “Vina airline” (Vina Hàng không)!
    clip_image001
    TS Trần Đình Bá: "Hiện GTVT đang là “mắt xích yếu nhất”, là “lỗ thủng”, là “con nghiện” khổng lồ của nền kinh tế quốc dân làm tăng vọt nợ công hàng chục tỷ USD".
    Điều đặc biệt là “Tứ đại Vina” này đều tập trung vào lĩnh vực GTVT, mà chủ yếu vào 3 loại hình GTVT hiện đại chủ lực tầm chiến lược đặc biệt quan trọng về kinh tế - xã hội - quốc phòng - an ninh, có lượng tài sản quốc gia lớn nhất từ vốn vay ODA nhiều nhất, nhưng mang về tổn thất nặng nề nhất,  gây siêu lãng phí hàng chục tỷ USD làm tăng vọt nợ công quốc gia.
    Theo Global debt clock (Đồng hồ báo nợ công thế giới), trước ngày 17/1/2013, nợ công của Việt Nam ở mức trên 70,576 tỷ USD; bình quân nợ công theo đầu người là 787,9 USD; chiếm 49,5% GDP, tăng 13% so với năm 2011. Còn trước nữa là ngày 4/9/2012, nợ công Việt Nam khoảng 67,6 tỷ USD, tương đương 50% GDP, bình quân nợ là 756,9 USD/người dân. Tính từ ngày 4/9/2012 đến nay nay, nợ công Việt Nam đã tăng vọt 4,9 tỷ USD, bình quân mỗi người dân từ người già đến em bé mới chào đời phải “gánh” tới 826.4 USD nợ công. Đây là kỷ lục chưa từng có trong lịch sử kinh tế VN!
    Từ năm 2000 trở lại đây, do đầu tư ồ ạt vào hạ tầng giao thông – đặc biệt là đường sắt, hàng không, cảng biển bằng vốn vay ODA nhưng hiệu quả mang về là thấp nhất, gây siêu lãng phí và biến Việt Nam trở thành con nợ lớn nhất về ODA .
    Phong trào đua nhau đầu tư tràn lan lên tới 260 cảng biển giành kỷ lục nhiều nhất trong ASEAN, nhiều gấp 2 lần các nước liên minh EU. Trị giá tài sản công lên tới 100 tỷ USD, mà chỉ đạt 2% thị phần vận tải hàng hóa - không hề vận tải hành khách nên hiệu quả kém xa  một cảng biển ở châu Âu, gây siêu lãng phí tới 97% tài sản công.
    Hàng hải đi kèm là “công nghệ tân trang đồ cổ” Vinashin, Vinalines làm thất thoát, để lại một món nợ nước ngoài khổng lồ nhiều tỷ USD. Việc nỗ lực “tái cơ cấu” bất thành đã gây nên phá sản Vinashin để lại món nợ Chính phủ, mà thực chất là Nhà nước và nhân dân phải gánh. Hàng loạt tàu biển “Nữ hoàng” nối nhau chìm - cháy tàu cùng 7 “tàu biển triệu đô” cùng Hoa Sen … bị siết nợ hoặc đang nằm chờ bán sắt vụn tại các cảng nước ngoài, gây tổn thất kép nặng nề, làm tan nát sự nghiệp mà Việt Nam vốn là nước có thế mạnh.
    Đường sắt có tới 3.200 km trị giá tài sản công 30 tỷ USD với 4 vạn 2 ngàn người vận hành, mà chỉ đạt 16 triệu hành khách/năm, chỉ bằng 1/20 đường sông cũng “thi đua” lập nhiều siêu dự án ĐSCT. Sau 10 năm theo dự án công nghệ “tân trang đồ cổ” cho ĐS khổ 1 mét, mà hành trình HN - TP HCM vẫn chỉ 32 tiếng và đã trở thành “Đường sắt cổ vật” ngốn 2 tỷ USD ngân sách thành “tiền mất tật mang”, tại kỳ họp thứ 5 (10/2012) QH duyệt chi tiếp 1.800 tỷ đồng cho đường sắt không khác gì “hòn đá tảng ném xuống ao bèo” theo kịch bản tân trang ụ tàu – tàu biển “đồ cổ” ngốn nhiều tỷ USD làm tăng vọt nợ công. Như vậy, một “Vina Đường sắt” nợ nần, đồ cổ không kém Vinashin, Vinalins liệu có chính xác.
    Hàng không có tới 63 sân bay giá trị 70 tỷ USD với khoảng 3 vạn người lao động, lợi thế thị trường và khí hậu nhất khu vực, đầu tư tới 10 sân bay quốc tế gấp 3 lần Nhật Bản, 26 sân bay tầm cỡ quốc tế và khu vực đang hoạt động, tiềm năng vận tải 200 triệu hành khách/năm, mà chỉ đạt 12 triệu hành khách/năm, lãng phí trên 94%.
    Do áp dụng “công nghệ đường bay cổ đại thời tiền sử” nên không bao giờ có lãi. Từ hàng không quốc gia, VNA đến tất cả các hãng hàng không tư nhân đều thua lỗ nặng nề. Từ năm 2000 đến nay, Chính phủ đều phải ký bảo lãnh Tín dụng thư (L/C ) hàng trăm triệu USD/năm bao cấp nuôi hàng không nhưng với sản lượng khiên tốn 12 triệu hành khách/năm nên không thể có lãi để đủ nuôi quân và trả nợ. Các hãng hàng không như ICA, MCA phải thua lỗ phá sản, JPA mỗi tháng lỗ 2 triệu USD được “tái cơ cấu” dồn gánh nợ quốc gia lên VNA thành nợ công chính phủ. Nợ lũy tiến của hàng không nhiều năm lên tới nhiều tỷ USD không còn có khả năng chi trả và trở thành một “Vina Hàng không” là sự thật tất yếu không ai muốn!
    Như vậy, tổng giá trị tài sản đường sắt, hàng không, hàng hải là 200 tỷ USD, trong đó có hàng chục tỷ USD vay từ vốn ODA để xây dựng hạ tầng mà mỗi năm chỉ vận tải 28 triệu hành khách/ năm, chỉ bằng 1/2 so với sân bay Changi – Singapore thì lấy gì trả lương cho 150.000 cán bộ nhân viên đường sắt, hàng không, hàng hải và có lãi để trả nợ ODA.
    Tại cuộc báo cáo khoa học ở bộ GTVT ngày 13/2/2013 trước 300 tiến sỹ GTVT và nhiều phóng viên, vụ trưởng Vận tải Trần Ngọc Thành công bố : “Thị phần hành khách của 3 loại cơ giới chủ lực hiện đại là đường sắt, hàng không, hàng hải chỉ đạt dưới 1%”. Đây là số liệu chính xác, trung thực của “người phát ngôn” Bộ GTVT trước báo giới và các nhà khoa học. Tỷ lệ dưới 1% (có như không) là thị phần “quái dị nhất” chưa từng có trong lịch sử giao thông thế giới phản ảnh sự thất bại nặng nề trong GTVT do “tứ đại Vina” gây ra. Đó là hiệu quả “cao nhất” của vốn vay ODA trong GTVT dồn gánh nợ nước ngoài lên vai nhân dân!
    Đến lúc Quốc hội cẩn trọng với các siêu dự án tỷ đô
    Đã lãng phí tới 200 tỷ USD tài sản quốc gia vào 260 cảng biển, 63 sân bay, 3200km đường sắt, mà hiệu quả mang lại thấp nhất chỉ 1% thị phần vận tải, vậy mà hiện nay, các Thứ trưởng, Cục trưởng hàng không, đường sắt, hàng hải tiếp tục tư duy “bầy đàn đa cấp” đua nhau liên kết giữa Cục và các “Tập đoàn Vina” lập nhiều siêu dự án tỷ đô vay vốn ODA đầu tư vào cảng biển, sân bay, “đường sắt đồ cổ tân trang” có nguy cơ tiếp tục “ném nhiều tỷ USD qua cửa sổ” để trục lợi. Hàng chục dự án sân bay tỷ đô, cảng biển tỷ đô liên tục được lập và chuẩn bị đưa ra trình Quốc Hội đang làm cho 90 triệu dân ngất ngây xen lẫn hoang mang.
    Từ năm 2000 trở lại đây, các thứ trưởng và các cục trưởng của 5 loại hình vận tải là người trực tiếp giúp việc, “tham mưu “ cho các đời Bộ trưởng rất nhiều siêu dự án đã để lại điển hình “Tứ đại vina”. Rõ ràng rằng, các thứ trưởng, cục trưởng GTVT là “đồng tác giả” cùng các tập đoàn vận tải tạo nên kỳ tích 1% thị phần vận tải, là những người “có thành tích” lớn nhất đưa nợ công Việt Nam “đạt đỉnh Vinh quang” 72,5 tỷ USD.
    Chính các thứ trưởng, cục trưởng đường sắt, hàng không, hàng hải quản lý an toàn công nghệ các công trình trọng điểm lại là tác giả viết “Nhật ký chìm tàu “ (Vinashin Queen, Saigon Queen, Vinashin-Vinalines, Cần Giờ ) và “Nhật ký lật tàu” (Bàu Cá, S1, E1, Yên Bái, Hải Phòng ), rồi thảm họa sập đường dẫn cầu Cần Thơ, thảm họa Cầu Gềnh, cho du nhập “công nghệ đồ cổ” gây “những cơn địa chấn” PMU 18, CPI, vụ phá sản Vinashin, Vinalines, “ĐS đồ cổ thời tiền sử”, “Hàng không chúa chổm” để lại gánh nợ khổng lồ hàng chục tỷ USD vốn vay ODA cho muôn đời con cháu!
    Đến lúc Quốc Hội phải cho các thứ trưởng, cục trưởng đường sắt, hàng không, hàng hải phụ trách “Tứ đại Vina” trực tiếp điều trần trước QH để đảm bảo quyền giám sát của nhân dân, ngăn chặn có hiệu quả các dự án về GTVT đang có nguy cơ làm nghèo đất nước! Tăng cường chế độ kiểm tra và truy cứu trách nhiệm người đứng đầu trong quản lý Nhà nước về hậu quả gây nên từ “tứ đại Vina”.
    Việc xử lý sai phạm của các tập đoàn trong lãng phí đầu tư công cần gắn trách nhiệm với các cơ quan quản lý Nhà nước là Cục Hàng Hải Việt Nam, Cục  Đường sắt Việt Nam, Cục Hàng không Việt Nam và các cục, vụ, viện khác trong Bộ GTVT để làm gương cho nhiều bộ ngành!
    T.Đ.B.

    Độc đáo con cá có cái đầu nhìn xuyên thấu

    (TNO) Cá mắt trống (barreleye fish, hay còn gọi là macropinna microstoma) là một loài cá cực kỳ độc đáo với cái đầu trong suốt, có thể nhìn xuyên thấu.

    Cá mắt trống với cái đầu trong suốt - Ảnh chụp từ YouTube
    Ngoài cái đầu có một không hai, loài cá dài 15 cm này còn sở hữu một đôi mắt đặc biệt không kém, có thể hướng lên trên hoặc nhìn thẳng đều được.
    Khi hướng mắt lên trên, cá mắt trống có thể nhìn xuyên qua cái đầu trong suốt như pha lê để tìm con mồi. Điều này khiến nó được đánh giá là một "sát thủ" đại dương đáng gờm.
    Khi nhìn, đôi mắt của cá mắt trống còn phát ra tia sáng màu xanh lá cây rất đẹp.
    Theo Oddity Central, loài sinh vật độc đáo này sống ở vùng nước sâu, nơi ánh sáng mặt trời khó có thể chiếu đến, ở độ sâu từ khoảng 600 - 800 m.

    Khi hướng mắt lên trên, cá mắt trống có thể nhìn xuyên qua đầu - Ảnh chụp từ YouTube
    Cá mắt trống được phát hiện lần đầu tiên vào năm 1939, nhưng kể từ năm 2004 đến nay, người ta đã không còn thấy nó xuất hiện nữa.
    Cơ thể của cá mắt trống rất nhạy cảm, đặc biệt là phần đầu trong suốt, rất dễ bị vỡ khi bị đánh bắt và đem lên bờ.
    Khánh Lâm