Trang

18 tháng 10, 2014

'Đã đến lúc công bố mật ước Thành Đô?'

  • 17 tháng 10 2014

Hội nghị Thành Đô
Hội nghị Thành Đô được nhóm họp vào ngày 3-4/9/1990 tại Trung Quốc.

Việc công bố các văn bản như mật ước Thành Đô giữa lãnh đạo Việt Nam và lãnh đạo Trung Quốc gần một phần tư thế kỷ về trước là điều Việt Nam nên làm hiện nay, theo một sử gia về lịch sử Đảng từ Đại học Quốc gia Hà Nội.
Tuy nhiên, sự kiện cuộc gặp cấp cao đó đã diễn ra 'quá lâu' và nay giới nghiên cứu 'không còn quan tâm' nữa, theo một chuyên gia khác về lịch sử Đảng từ Học viện Chính trị Quốc gia Hồ Chí Minh.
Song nếu cần tìm hiểu về hội nghị này, thì những ai quan tâm nên tiếp cận với Văn phòng Trung ương của Đảng Cộng sản Việt Nam, vẫn theo chuyên gia này.
Trong khi đó, Hội nghị Thành đô là một sự kiện vẫn còn tác động tới đường lối và cán bộ của bộ máy lãnh đạo của Việt Nam ngày nay, điều được gọi là 'Hội chứng Nguyễn Cơ Thạch', theo một cựu lãnh đạo cấp Vụ ngành ngoại giao Việt Nam.
Trước hết, trao đổi với BBC hôm 17/10/2014, nguyên Viện trưởng Viện Lịch sử Đảng, trực thuộc Học viện Chính trị Quốc gia Hồ Chí Minh, nêu quan điểm về mức độ quan tâm của giới nghiên cứu tới cuộc gặp cấp cao từng xảy ra từ năm 1990 vốn đang được dư luận Việt Nam 'quan tâm' trở lại gần đây:


"Quan tâm là quan tâm từ cái thời ấy thôi, chứ bây giờ giới nghiên cứu cũng không quan tâm nhiều lắm, chủ yếu là bên chính trị thôi," Phó Giáo sư Nguyễn Trọng Phúc nói.

'Hỏi Văn phòng TƯ Đảng'

Khi được hỏi Hội nghị được cho là có vai trò mở ra bình thường hóa quan hệ giữa Việt - Trung sau nhiều năm xung đột, chiến tranh căng thẳng, tại sao lại không được giới nghiên cứu quan tâm, giáo sư Phúc đáp:
"Bởi vì đấy là thuộc về lĩnh vực quan hệ giữa hai đảng, hai nhà nước, còn chúng tôi về lịch sử không được am tường những vấn đề đó.
"Cứ liên lạc với chỗ Văn phòng Trung ương Đảng thì may ra người ta biết."
Hôm thứ Sáu, khi được hỏi về việc có nên giải mật để công bố hay bạch hóa trước công luận và tại Quốc hội các văn kiện liên quan 'mật nghị', hay 'mật ước Thành Đô 1990 hay không, kể cả các văn bản, văn kiện chỉ đạo đường lối, sách lược, chính sách liên quan 'chịu tác động' từ Hội nghị này, một sử gia khác về lịch sử Đảng nói:

Hội nghị Thành Đô
Các ông Nguyễn Văn Linh, Đỗ Mười và Phạm Văn Đồng dự Hội nghị Thành Đô.

"Tôi nghĩ rằng văn bản nào chăng nữa thì độ mật, độ bí mật gì đó, nếu có, thì nó chỉ có giá trị trong thời hạn nhất định.
"Và nếu có những văn bản như thế, thì tôi nghĩ cũng nên hoàn toàn công khai. Hoàn toàn nên công khai, chứ không có gì phải giữ bí mật quá lâu," Phó Giáo sư Vũ Quang Hiển từ Đại học Quốc gia Hà Nội nói.
"Nhưng chỉ có điều Việt Nam cầm văn bản đó, thì Việt Nam công khai đến đâu, đến cấp nào, đấy là một câu chuyện.
"Phía Trung Quốc thì nói thật là có những tài liệu đến nay đã hơn nửa thế kỷ rồi, bây giờ người ta cũng chẳng công khai. Phía Trung Quốc thì rõ ràng rất khó lấy được tài liệu chính thức từ phía họ.
"Còn phía Việt Nam, các tài liệu đã công khai rất nhiều, nhưng tôi nghĩ không phải là đã hết. Mà chắc chắn là vẫn còn những điều gì đó mà chưa công khai, thì văn bản đó tôi nghĩ, nếu có, thì nên công khai.
"Để cho nhân dân, để cho cán bộ, để cho tất cả mọi người có thể hiểu được thực sự, thực hư lúc bấy giờ, trong bối cảnh như vậy, với tư cách là những cá nhân, không phải với tư cách là một tập thể, đương nhiên những cá nhân có trọng trách và trách nhiệm, thì đã có những thỏa hiệp như thế nào với phía Trung Quốc về câu chuyện này. Đấy tôi nghĩ là điều nên làm."

'Thất thố ngoại giao?'



Hôm 15/10/2014, một cựu cán bộ ngoại giao của Việt Nam, nguyên Tổng Lãnh sự Việt Nam tại Quảng Châu, Trung Quốc, nói với BBC một số nguyên tắc về ngoại giao và thể thức (protocol) ngoại giao có thể đã bị Trung Quốc vượt qua và đem lại lợi thế cho mình trong cuộc mật đàm.
Ông Dương Danh Dy nói: "Phê phán tại sao Hội nghị đó có những kết quả như thế này, như thế kia, nói thế thì nó đụng nhiều người."
"Tôi biết chuyện này khá rõ nhưng chưa tiện nói bây giờ, bởi vì Trung Quốc rõ ràng có ý định trong chuyện đưa một số nhà lãnh đạo Việt Nam vào bẫy, mắc bẫy của họ.
"Chẳng hạn như chuyện phía Trung Quốc họ bảo rằng để rất kính trọng ba đồng chí lão thành của Đảng Cộng sản Việt Nam, thì họ để ba ông ở ba biệt thự khác nhau, thế thì những ông đã già bảy mươi, tám mưới như ông Phạm Văn Đồng, ông Đỗ Mười, ông Nguyễn Văn Linh lúc đó thì làm sao mà hội ý được với nhau...?"
Cũng hôm thứ Tư, một cựu quan chức khác ở Bộ Ngoại giao Việt Nam, người không muốn tiết lộ danh tính, nói với BBC:

Ông Nguyễn Cơ Thạch
Có ý kiến nói sự 'thôi chức vụ' của ông Nguyễn Cơ Thạch là điều kiện bình thường hóa quan hệ Việt - Trung.

"Một số cán bộ ngoại giao cấp cao có thể đã tiếp cận được văn bản và các tài liệu, nhưng việc được phép phổ biến, công bố tới đâu, có những nguyên tắc hạn chế."
Theo cựu nhân viên ngoại giao này, phía Trung Quốc đã chuẩn bị rất kỹ các nội dung đàm phán, ký kết, kể cả những điều được cho là 'phụ lục' nhưng lại có vai trò như những nguyên tắc chỉ đạo cho bình thường hóa và cả 'hậu bình thường hóa' lẫn 'tái cấu trúc' quan hệ và chiến lược 'quan hệ, hợp tác' giữa hai nước dài hạn, điều mà Việt Nam lâu nay vẫn gọi là 'các thỏa thuận cấp cao' và 'sự kế tục'.
Trong đó cụ thể có các nguyên tắc 'chỉ đạo' đàm phán không chỉ liên quan tình hình chính trị và điều kiện tái lập quan hệ nhất thời mà còn các phương châm 'chỉ đạo chiến lược và lâu dài' về giải quyết tranh chấp, xung đột trong quá khứ và thực tế khi đó để lại và một số ràng buộc chính trị dưới danh nghĩa 'quan hệ về ý thức hệ' liên Đảng v.v...

'Hội chứng Nguyễn Cơ Thạch'

Hôm 17/10, một cựu lãnh đạo cấp Vụ phó ở Bộ Ngoại giao Việt Nam nói với BBC rằng hậu quả của Hội nghị Thành Đô vẫn còn 'đang tác động' tới tâm lý của lãnh đạo, cán bộ và đường lối của Việt Nam hiện nay trong quan hệ liên quan Trung Quốc.
Theo ý kiến này, việc ông Nguyễn Cơ Thạch, khi đó là Ủy viên Bộ Chính trị, Phó Chủ tịch Hội đồng Bộ trưởng, Bộ trưởng Ngoại giao, bị Trung Quốc 'gây áp lực' với Việt Nam và đặt điều kiện phải 'loại bỏ' để bình thường hóa quan hệ, đã gây ra một 'nỗi sợ' với giới chức không chỉ trong ngạch ngoại giao của Việt Nam, suốt từ đó đến nay, trong các quan hệ, công việc của nhà nước liên quan Trung Quốc.


"Hội chứng Nguyễn Cơ Thạch là việc Trung Quốc đã khống chế toàn bộ lãnh đạo Việt Nam để dần dần thực hiện những chính sách của Trung Quốc đối với Việt Nam," cựu Lãnh sự Việt Nam tại Thụy Sỹ, nguyên Vụ Phó Bộ Ngoại giao, ông Đặng Xương Hùng nói.
"Trong đó không chế về mặt đối ngoại, khống chế về mặt tổ chức nhân sự cũng như cơ cấu nhà nước của Việt Nam, làm sao có lợi nhất đối với Trung Quốc."
Theo cựu quan chức ngoại giao nay đang tị nạn chính trị ở Thụy Sỹ, việc này tạo thành một hội chứng đáng kể mà theo ông:
"Bất cứ nhân vật nào lên đều không dám đụng tới Trung Quốc và không dám nói nhiều, không dám đứng ra như dạng ông Nguyễn Cơ Thạch đã đứng ra công khai chống lại việc bình thường hóa quan hệ với Trung Quốc (đặt dưới các điều kiện bất lợi cho Việt Nam) thì sẽ bị 'xử lý'.
"Nhiều nhân vật sau này, khi đụng chạm đến vấn đề Trung Quốc, khi đụng chạm giải quyết vấn đề biên giới cũng như vấn đề biên giới, cũng như những vấn đề về tranh chấp với Trung Quốc ở Biển Đông cũng như thế, đều có những dấu hiệu của hội chứng Nguyễn Cơ Thạch.
"Tức là rất sợ những ý kiến cả nhân của mình về vấn đề quan hệ với Trung Quốc... rất sợ Trung Quốc sẽ xử lý qua việc khống chế lãnh đạo cao nhất của Việt Nam và làm ảnh hưởng đến chức vụ của mình với những quyền lợi và lợi ích của mình trong cơ cấu nhà nước."

'Can thiệp nhân sự?'


Chủ tịch TQ Giang Trạch Dân thăm VN
Cựu Tổng bí thư Đỗ Mười, Chủ tịch nước Việt Nam Lê Đức Anh đón ông Giang Trạch Dân.

Cũng hôm 17/10, khi được hỏi có thể có một khả năng tác động sâu và cao như vậy từ phía Trung Quốc vào nhân sự lãnh đạo của Việt Nam hay không, thông qua trường hợp được cho là đã xảy ra với cố Ngoại trưởng Việt Nam Nguyễn Cơ Thạch, PGS Vũ Quang Hiển từ Đại học Quốc gia Hà Nội bình luận thêm:
"Cách gây sức ép của Trung Quốc trên tất cả các mặt, kể cả về mặt nhân sự nếu như Trung Quốc có thủ đoạn như vậy, tôi nghĩ là hoàn toàn có thể có.
"Nhưng vấn đề đặt ra là ví dụ nhân sự như ông Nguyễn Cơ Thạch mà Trung Quốc không thích bởi vì sao? Nguyễn Cơ Thạch có thể có quan niệm đối ngoại khác, nó rộng mở hơn, nó thoáng hơn, mà người Trung Quốc không muốn Việt Nam có một nhân vật như vậy ở trong giới lãnh đạo cao cấp.
"Có thể họ gây sức ép đòi hỏi không nên như vậy, không nên thế nọ, không nên thế kia, cái điều đó người Trung Quốc có thể làm lắm, tôi cũng tin là người Trung Quốc có thể làm các điều này.


"Tức là về mặt nào đấy có thể nói là họ muốn can thiệp vào vấn đề nhân sự của riêng Việt Nam.
"Nhưng về phía Việt Nam, ai là người thay ông Nguyễn Cơ Thạch, và người đó có làm theo ý đồ của Trung Quốc hay không?
"Đấy lại là một việc khác và người Trung Quốc không thể lãnh đạo, không thể chỉ đạo việc đó được," sử gia chuyên về lịch sử Đảng từ Đại học Quốc gia Hà Nội nêu quan điểm.
Hôm 15/10, một quan chức Vụ trưởng, thuộc Ban Dân vận Trung ương Đảng Cộng sản Việt Nam, nói đang có yêu cầu công khai ra Quốc hội Việt Nam về Hội nghị Thành Đô, ngay cả trước khi có một tài liệu được cho là của Ban tuyên huấn Trung ương của Đảng về Hội nghị được loan truyền trên mạng Internet.
"Văn bản của Ban Tuyên giáo... thì nó có thật đấy. Họ đưa ra để giải thích vấn đề Thành Đô.
"Nhưng chúng tôi hoài nghi sự giải thích đấy ở chỗ không biết là có đến nơi, đến chốn không.
"Và chúng tôi đang muốn là Quốc hội phải thành lập một Ủy ban nghiên cứu và bạch hóa vấn đề này," ông Nguyễn Khắc Mai nói với BBC từ Hà Nội.

VN 'xin lỗi' Nhật vụ sân bay Long Thành

  • 7 giờ trước
Đại sứ quán Nhật Bản cho biết Tokyo vẫn chưa có quyết định về vốn vay cho sân bay Long Thành
Thứ trưởng Bộ giao thông Vận tải Việt Nam gửi thư xin lỗi đến Đại sứ quán Nhật Bản sau khi Tokyo bác thông tin cho Hà Nội vay vốn xây sân bay Long Thành.
Trước đó, hôm 17/10, báo Tuổi Trẻ dẫn lời ông Phạm Quý Tiêu cho biết trong một buổi tọa đàm trực tuyến ngày 17/10 rằng "phía Nhật Bản quan tâm và sẽ dành khoảng 2 tỷ đôla cho dự án".
Tuy nhiên, chiều 17/10, ông Hayashi Hiroyuki, Bí thư thứ nhất phụ trách về vốn vay tại Đại sứ quán Nhật Bản ở Hà Nội, nói với BBC thông tin do ông Tiêu đưa ra là "sai sự thật".
"Chính phủ Nhật Bản chưa quyết định gì về khoản đầu tư nói trên và vì thế chưa hứa hẹn gì với phía Việt Nam về sân bay Long Thành", ông cho biết.
Đài VOV ngày 18/10 dẫn lời ông Tiêu thừa nhận đã có "sự nhầm lẫn về thông tin" trong buổi tọa đàm về chủ đề “Dự án sân bay Long Thành: Cơ hội và thách thức”.
"Hiện phía Nhật Bản mới chỉ có cam kết tham gia hỗ trợ đầu tư phát triển dự án sân bay Long Thành nhưng chưa đưa ra số liệu cụ thể nào về số vốn vay để thực hiện dự án", ông Tiêu được dẫn lời nói.
"Con số 2 tỷ đôla là cam kết của Tập đoàn ADPi (Pháp) sẽ cho Việt Nam vay theo hình thức thương mại.”

'Do điều trị bệnh'

Trong thư gửi đến Đại sứ Nhật Bản Fudaka Hiroshi được các báo trong nước dẫn lại, Thứ trưởng Phạm Quý Tiêu nói ông đã "có nhầm lẫn khi đưa ra thông tin" về khoản vay 2 tỷ đôla.
“Tôi thành thật nhận lỗi về sự nhầm lẫn đáng tiếc này mà lý do tôi tự nhận thấy không có lời giải thích nào thực sự thỏa đáng", thư có đoạn.
Ông Tiêu cũng "chia sẻ từ trái tim" nguyên nhân gây ra nhầm lẫn nói trên:
"Thời gian vừa qua, do tôi mới điều trị bệnh và đi làm lại, trong quá trình theo dõi chuẩn bị cho việc xin chủ trương xây dựng sân bay quốc tế Long Thành, do có thông tin về một số nguồn có khả năng hỗ trợ tín dụng cho dự án này, vì vậy dẫn tới việc trong khi trả lời phỏng vấn tôi có phát biểu nhầm lẫn nói trên."
"Tôi thành thực xin lỗi Ngài Đại sứ và mong Ngài Đại sứ chuyển lời xin lỗi chân thành của cá nhân tôi với chính phủ và các cơ quan hữu quan của phía Nhật Bản”, thư viết.
Dự án sân bay Long Thành, với tổng vốn đầu tư khoảng 18 tỷ đôla, đang gây nhiều tranh cãi trong nước trong bối cảnh nợ công của Việt Nam đang chạm ngưỡng an toàn.
Giai đoạn một của dự án có tổng chi phí được truyền thông trong nước nói là 7,8 tỷ đôla, trong đó 50% vốn ODA và trái phiếu chính phủ, 50% còn lại là các nguồn vốn khác.

Thủ tướng Merkel cộc lốc với Tổng thống Putin

Đăng Bởi  - 

Bà Merkel chỉ đường đến phòng họp cho ông Putin
Bà Merkel chỉ đường đến phòng họp cho ông Putin
Thủ tướng Đức Angela Merkel và Tổng thống Nga Vladimir Putin cãi nhau, nên các lãnh đạo Nga và phương Tây chẳng đạt được tiến bộ nào trong cuộc nói chuyện tìm cách giải quyết khủng hoảng Ukraine vào tối 17.10.
Tại cuộc họp bên lề hội nghị thượng đỉnh ASEM ở Milan (Ý), diễn ra cuộc đối thoại cộc lốc giữa ông Putin với bà Merkel, trước sự chứng kiến của Thủ tướng Ý Matteo Renzi, Thủ tướng Anh David Cameron, Tổng thống Pháp Francois Hollande và Tổng thống Ukraine Petro Poroshenko.
Ông Putin nói việc Nga sáp nhập bán đảo Crimea (từng thuộc Ukraine) hồi tháng 3 là hợp pháp, nhưng bà Merkel phản đối,  theo một quan chức EU thuật lại với báo The Wall Street Journal:. 
“Bà Merkel khiển trách cựu điệp viên KGB ngay trước mặt các lãnh đạo khác,nhắc ông phải nhớ thỏa thuận Budapest 1994, trong đó Nga công nhận chủ quyền toàn vẹn lãnh thổ của Ukraine gồm Crimea".
Tại cuộc họp báo sau đó, bà Merkel nói “Về vấn đề này, tôi không thể thấy có bất kỳ sự đột phá nào”, ám chỉ những bất đồng trong việc áp dụng thỏa thuận ngưng bắn và kế hoạch hòa bình mà chính phủ Ukraine và phe đòi ly khai ở miền đông nước này đã đạt được ngày 5.9 tại Minks (Belarus).
Bà nói sẽ còn phải bàn về chuyện này, nhất là việc lãnh thổ Ukraine liên tục bị xâm phạm.
Ông Putin thì  nhiều lần nói các tay súng ly khai ở miền đông Ukraine là “đại diện của Nước Nga mới”,một thuật ngữ thời Sa hoàng Nga để chỉ những vùng lãnh thổ lớn nay là miền đông và miền nam Ukraine.  
Ông cũng nói cả quân chính phủ Ukraine và quân ly khai phải chịu trách nhiệm việc liên tục vi phạm thỏa thuận ngưng bắn trong vài tuần gần đây.
Người phát ngôn Dmitry Peskov của Điện Kremlin nói: “Hoàn toàn không có thiện chí khách quan từ một số lãnh đạo tham gia cuộc họp. không có sự linh động ngoại giao nào nào, toàn thiên vị. Cuộc nói chuyện toàn những bất đồng và hiểu lầm”.

Cuộc họp bên lề của lãnh đạo phương Tây và Nga 
Các lãnh đạo phương Tây đều nói Nga cần tăng sự giúp đỡ để thỏa thuận ngưng bắn được tuân thủ nhằm kết thúc hẳn cuộc nội chiến Ukraine.
Những nhà lãnh đạo châu Âu không hề có dấu hiệu nào về sự đồng ý dở bỏ lệnh cấm vận Nga.
Chỉ có chút tiến bộ về vấn đề giám sát biên giới Nga-Ukraine và “vùng đệm” phi quân sự giữa quân Ukraine với quân ly khai: Ý, Ukraine, Nga đồng ý cùng Pháp và Đức cung cấp máy bay không người lái cho Tổ chức An ninh-hợp tác châu Âu (OSCE) giám sát lệnh ngưng bắn.
Nhưng Nga và Ukraine đạt được tiến bộ trong việc xử lý bất đồng về việc Nga bán khí đốt cho Ukraine chí ít cho mùa đông sắp đến. Thỏa thuận này có được sau cuộc gặp riêng giữa ông Putin với ông Poroshenko, sẽ cho phép mở lại nguồn cung khí đốt cho Ukraine (bị Nga cắt hồi tháng 6).
Ông Putin cũng bảo đảm nguồn cung cho các khách hàng châu Âu trước khi nguồn cầu tăng cao trong những tháng mùa đông khiến kho trữ bị cạn. Nhưng ông đề nghị các nước châu Âu giúp Ukraine trả cho Nga món nợ 4,5 tỷ USD tiền mua khí đốt.
Tuần tới sẽ còn những cuộc đối thoại về vấn đề này.
Trần Trí (theo Wall Street Journal, Reuters)

17 tháng 10, 2014

Giáo sư Hồ Ngọc Đại: "Việt Nam tụt hậu 1-2 thế kỷ"

NGỌC QUANG

(GDVN) - Trong thế kỷ 21 này, ngành nào cũng có biến đổi và biến đổi nhanh chóng, nhưng có một ngành mãi vẫn lạc hậu và không thay đổi gì hết, đó là sư phạm.
GS.TSKH Hồ Ngọc Đại - người đã từng từ chối làm Thứ trưởng để dạy tiểu học đã bình luận như vậy khi nói về vai trò của người thầy - yếu tố thiên cốt tạo nên sức sống của nền giáo dục.
"Ai cũng dạy được, thất cơ lỡ vận có chữ là dạy được"
GS Hồ Ngọc Đại nhận định: "Ngay từ những năm 60 của thế kỷ trước, khi chúng ta bắt đầu chuẩn bị cuộc cải cách giáo dục với nhiều ảo tưởng, Thủ tướng Phạm Văn Đồng hỏi về tôi cuộc cải cách giáo dục như thế nào? Tôi trả lời ngay: "Sẽ thất bại, vì chiến lược về nền giáo dục hiện đại dông dài, ly kỳ, khó hiểu. Cho đến bây giờ, Việt Nam chúng ta nếu nhìn về mặt triết học thì ngang bằng lịch sử, nhưng thực chất là đang tụt lùi 1-2 thế kỷ”.
GS.TSKH Hồ Ngọc Đại: Trong thế kỷ 21 ngành nào cũng có biến đổi và biến đổi nhanh chóng, nhưng có một ngành mãi vẫn lạc hậu và không thay đổi gì hết (kể cả nguyên tắc lý thuyết) đó là sư phạm. Ảnh: Ngọc Quang.
Nếu đặt ra câu hỏi: Trước quá nhiều chuyện xấu xí của nền giáo dục, chúng ta phải chọn vấn đề gì cần phải làm trước để mở đường cho một cuộc cải cách? Hẳn bất cứ ai có hiểu biết về giáo dục đề sẽ trả lời: Cái lõi của sự đổi mới, không gì hơn được, đó chính là người thầy. Nếu người thầy năng lực không tốt, không mẫn cán mà nói vui là không chịu được áp lực "lái tàu cao tốc" thì hệ lụy là sẽ làm hỏng nhiều thế hệ học sinh. Nhưng dường như ngành giáo dục chưa có một kế hoạch đủ mạnh để thay đổi vai trò của người thầy. Do đó, GS Hồ Ngọc Đại đánh giá rằng, trong thế kỷ 21 này, ngành nào cũng có biến đổi và biến đổi nhanh chóng, nhưng có một ngành mãi vẫn lạc hậu và không thay đổi gì hết (kể cả nguyên tắc lý thuyết) đó là sư phạm.
“Đi đến đâu tôi cũng kể lại câu chuyện ông bố Kennedy mở lớp dạy cho trẻ con và nói rằng, dòng họ Kennedy sẽ làm tổng thống nước Mỹ. Nếu không làm Tổng thống nước Mỹ mà làm bất cứ nghề gì, kể cả đó là nghề móc cống thì cũng là người móc cống giỏi nhất nước Mỹ. Điều đó có nghĩa là xã hội đòi hỏi sự chuyên nghiệp hóa, nhưng chúng ta hiện nay không có tính chuyên nghiệp gì cả.
Khi nghiên cứu về tâm lý học, tôi thấy rất tự ái về nghề, vì rằng ai cũng làm giáo viên được cả, kể cả thất cơ lỡ vận có chữ là dạy được. Do đó, tôi muốn biến cái nghiệp vụ sư phạm thành công việc chỉ có thầy giáo mới làm được, ngoài ra không ai làm được”, GS Đại chia sẻ.
Đào tạo giáo viên dư thừa quá lớn
Song song với yêu cầu nâng cao chất lượng đời sống cho người thầy thì công tác tuyển sinh ngành sư phạm cũng phải siết thật chặt, không nên để điểm đầu vào quá thấp như mấy năm qua. Nói cách khác, những ai không xứng đáng thì cũng đừng đứng vào hàng ngũ người thầy.
PGS.TS Nguyễn Thám – Hiệu trưởng Trường ĐH Sư phạm Huế cho hay: “Tôi thống kê hiện nay có 43 trường sư phạm, hoặc các trường không sư phạm nhưng lại có khoa sư phạm đào tạo giáo viên, thậm chí có những trường không có khoa sư phạm cũng đào tạo giáo viên. Năm trước, chỉ tiêu đào tạo giáo viên của Bộ Giáo dục là 16 nghìn có ngân sách nhưng các trường ở địa phương thì tăng lên 25.500 chỉ tiêu. Dù chủ trương của Bộ Giáo dục là giảm chỉ tiêu đào tạo giáo viên, nhưng năm nay vẫn có tới 25.250 chỉ tiêu đào tạo ở tất cả các trường trên cả nước. Như vậy là quá dư thừa".
PGS.TS Nguyễn Thám - Hiệu trưởng Trường ĐH Sư phạm Huế đề nghị ngăn chặn sự phát triển ồ ạt đào tạo giáo viên. Ảnh: Ngọc Quang.
Trước thực trạng trên, PGS Nguyễn Thám đề nghị Chính phủ và Bộ Giáo dục cần phải ngăn chặn được sự phát triển ồ ạt vượt quá hệ thống các trường đào tạo giáo viên.
"Nếu không kiên quyết điều chỉnh lại hệ thống các trường đào tạo giáo viên, không kiên quyết giảm chỉ tiêu của các trường đào tạo giáo viên thì đừng nói đến chuyện. Tôi biết rằng chuyện này khó, nhưng phải kiên quyết làm cho được, đây là câu chuyện mang tầm quốc gia và nếu chỉ có riêng Bộ Giáo dục thì không thể làm được", PGS Thám nói.
Chia sẻ về những lo lắng này với PV Báo Giáo dục Việt Nam, GS Nguyễn Minh Thuyết - nguyên Phó Chủ nhiệm Ủy ban Văn hóa, Giáo dục, Thanh niên, Thiếu niên và Nhi đồng nhận định rằng "đào tạo vẫn rất nhiều và tuyển dễ dãi dẫn tới vàng thau lẫn lộn".
GS Thuyết đánh giá, chương trình - SGK hay trang thiết bị dạy học rất quan trọng, nhưng vai trò của nhà giáo luôn luôn là số một. Chính vì vậy, trong lần đổi mới này, chúng ta cần đổi mới công tác đào tạo và bồi dưỡng giáo viên, nếu không đổi mới được trước thì ít nhất cũng phải song song với đổi mới chương trình - SGK.
"Trước hết, cần đổi mới ở khâu tuyển sinh. Lâu nay, biện pháp miễn học phí cho sinh viên, học viên sư phạm đã tỏ ra hết hiệu lực, không hấp dẫn được học sinh giỏi như trước nữa; bởi vì được miễn vài triệu đồng học phí, lúc ra trường phải chạy hàng trăm triệu đồng mới có một chỗ dạy học thì thầy cô lương ba cọc ba đồng lấy tiền đâu để bù vào khoản “tiêu cực phí” ấy? Chi bằng họ chọn nghề khác, tuy lúc ra trường vẫn phải “chạy việc” nhưng khả năng kiếm thêm, bù lại vẫn nhiều hơn. Để hấp dẫn người giỏi vào ngành sư phạm, theo tôi, Nhà nước cần xác định được tương đối chính xác nhu cầu giáo viên để không đào tạo tràn lan và đảm bảo công ăn việc làm cho giáo sinh lúc ra trường. Xác định điều này hoàn toàn không khó khi đã có số liệu về trường, lớp, môn học, số trẻ sinh ra mỗi năm…
Sau khâu tuyển sinh là phương thức đào tạo. Công tác đào tạo ở các trường sư phạm phải gắn với đơn vị sử dụng lao động. Giáo sinh chỉ nên dành tối đa 60% thời gian học ở trường sư phạm, còn 40% thời gian học ở trường phổ thông. Có như vậy thì đào tạo mới gắn liền với thực tế, giáo viên mới giỏi được", GS Thuyết chia sẻ.

TQ giật mình: Chỉ 20 phút, máy bay Mỹ đến Tân Cương

(Quan hệ quốc tế) - Sau khi ký “Hiệp ước an ninh song phương” (BSA) với Afghanistan, máy bay Mỹ tại các căn cứ ở đây chỉ cần 20 phút là áp sát Tân Cương-Trung Quốc.

Mỹ-Afghanistan ký BSA có lợi gì cho Trung Quốc?
Một ngày sau khi tân Tổng thống Afghanistan Ashraf Ghani nhậm chức, ông đã ký kết “Hiệp ước an ninh song phương” với Mỹ và “Hiệp định về quy chế lực lượng NATO” vào ngày 30-09-2014, nhằm xóa đi các trở ngại về pháp lý để đảm bảo cho lực lượng quân Mỹ và NATO có thể tiếp tục đồn trú trên lãnh thổ nước này, đồng thời tạo khuôn khổ pháp lý cho hợp tác quân sự Mỹ-Afghanistan trong tương lai.
Trung Quốc là quốc gia láng giềng lớn nhất của Afghanistan, việc Hiệp định BSA được ký kết giữa Mỹ-Afghanistan đối với Trung Quốc mà nói sẽ có lợi về trước mắt nhưng nguy hại về lâu dài. Nguyên nhân là bởi Hiệp ước này có ảnh hưởng trực tiếp đến khu vực dân tộc phía Tây của Trung Quốc.
Trong bối cảnh tình hình an ninh ở Afghanistan không ổn định, hoạt động của các nhóm phản động như Taliban không có dấu hiệu giảm, chúng còn tăng cường xây dựng các căn cứ ở Nam Á, Hiệp định BSA được ký kết đối với Trung Quốc mà nói có 3 cái lợi trước mắt. Đó là:
Thứ nhất: Hiệp định quy định Mỹ có nghĩa vụ tiếp tục huấn luyện, đào tạo cho quân đội và lực lượng cảnh sát Afghanistan nhằm tăng cường khả năng độc lập chống khủng bố, duy trì ổn định cho quốc gia này, đồng thời lực lượng quân Mỹ đồn trú tại đây sẽ là “Bức tường phòng ngự cuối cùng” để bảo vệ an ninh cho chính phủ Afghanistan.
Những điều trên sẽ làm giảm đáng kể sự quay trở lại của những tổ chức cực đoan, mưu đồ tiếp tục khả năng tái diễn cuộc chiến tranh với Iraq, về khách quan có thể giảm đáng kể những tác động trực tiếp của bạo động Afghanistan, lan tỏa đến khu vực dân tộc miền tây Trung Quốc.
Máy bay Mỹ ở Afghanistan chỉ mất 20 phút là có thể áp sát Tân Cương
Máy bay Mỹ ở Afghanistan chỉ mất 20 phút là có thể áp sát Tân Cương
Thứ hai: Có lợi trong việc duy trì cân bằng lực lượng giữa các phe phái ở Afghanistan, giảm bớt tình trạng bạo loạn thậm chí là nguy cơ nội chiến tiềm ẩn. Cuộc xung đột dân tộc kéo dài hơn 40 năm ở Afghanistan đến nay chưa có dấu hiệu hạ nhiệt, đã trở thành mối quan ngại lớn của cộng đồng quốc tế.
Có thể thấy vai trò trung gian to lớn của Mỹ trong việc thúc đẩy hòa bình ở Afghanistan, thúc đẩy việc chia sẻ quyền lực giữa hai ứng viên là ông Ghani dân tộc Pashtun và ứng cử viên đối thủ Abdullah Abdullah của dân tộc Tajik khi cả hai ông đều tuyên bố giành chiến thắng.
Trước khi có các biện pháp hòa giải, hai bên đã không thể thành lập được một chính phủ thống nhất trong suốt 3 tháng liền. vai trò trung gian điều tiết của Mỹ không ai có thể thay thế được cho đến khi một giải pháp dung hòa được đưa ra là ông Ghani sẽ đảm nhiệm cương vị Tổng thống còn ông Abdullah làm nhà điều hành cấp cao, tương đương vị trí thủ tướng
Thứ ba: Có lợi cho duy trì ổn định tương đối ở Pakistan. Lợi ích của Trung Quốc ở khu vực Nam Á được xác định bằng sự ổn định của 3 yếu tố: một là không được để xảy ra chiến tranh giữa Ấn Độ và Pakistan; hai là giữ ổn định tình hình ở Pakistan; ba là không được để các thế lực khủng bố hoành hành.
Ứng viên tổng thống Afghanistan Ashraf Ghani và đối thủ Abdullah Abdullah
Ứng viên tổng thống Afghanistan Ashraf Ghani và đối thủ Abdullah Abdullah
Mọi người đều biết, Pakistan và Afghanistan có sự liên quan mật thiết về các yếu tố vị trí địa lý, tín ngưỡng, tôn giáo, dân tộc, nên các cuộc chiến tranh kéo dài ở Afganistan đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến tình hình an ninh, ổn định xã hội và đời sống người dân Pakistan.
Pakistan hiện là đối tác đáng tin cậy nhất, là điểm tựa chiến lược của Trung Quốc trong tình hình mới. Chính vì vậy, việc Washington bảo đảm an ninh cho Kabul chính là đã giúp Islamabad ổn định tình hình, chỉ khi tình hình ở Afghanistan không xuất hiện những biến động quy mô lớn, trên cơ sở ổn định đó Pakistan mới có thể hồi phục nhanh chóng.
“Lợi ích trước mắt” - “lo lắng tương lai”
Nhưng vấn đề đặt ra ở đây là “Hiệp ước an ninh song phương” Mỹ-Afghanistan sẽ cho phép lực lượng quân sự Mỹ đồn trú hợp pháp ở Afghanistan. Điều này sẽ gây ra 3 mối lo lớn cho Trung Quốc trong tương lai.
Một là: Các căn cứ Mỹ đặt ở đây nắm giữ vị trí chiến lược: “Phía Bắc có thể ngăn chặn Nga, phía Đông uy hiếp Trung Quốc, phía Nam kiểm soát được Pakistan, phía Tây uy hiếp được Iran, tiếp tục can thiệp vào Trung Á”.
Điều này tăng thêm nhiều nhân tố phức tạp ảnh hưởng tới sự hài hòa về chính trị, trao đổi kinh tế và giao lưu của nhân dân ở khu vực phía Tây Trung Quốc. Ví dụ Mỹ sẽ không bỏ qua chiến lược “Con đường tơ lụa” mới mà Bắc Kinh đề ra, điều này sẽ ít nhiều ảnh hưởng đến sức hấp dẫn của “vành đai kinh tế dọc con đường tơ lụa” và các quốc gia liên quan.
Afghanistan có vị trí địa lý rất gần Tân Cương
Afghanistan có vị trí địa lý rất gần Tân Cương
Hai là: Sự hiện diện lâu dài của Mỹ ở Afghanistan là mối nguy hại uy hiếp tiềm tàng đối với an ninh quân sự khu vực phía Tây Trung Quốc.
Sau 13 năm xây dựng căn cứ quân sự ở Afghanistan, các máy bay chiến đấu hiện đại như máy bay chiến đấu F-22, máy bay ném bom B-2, máy bay trinh sát không người lái chiến lược “Global Hawk”... tại các căn cứ quân sự chủ chốt của Mỹ chỉ cần vẻn vẹn thời gian 20 phút là có thể tới khu vực Tân Cương/Trung Quốc.
Mặc dù chính phủ Afghanistan đã nhiều lần tỏ rõ quan điểm là sẽ không biến đất nước mình trở thành căn cứ để quốc gia thứ 3 làm bàn đạp tấn công, uy hiếp an ninh quốc gia khác, nhưng Mỹ vì bảo vệ lợi ích của riêng mình, thường tự ý hành động nên Trung Quốc không thể không phòng bị.
Thứ ba: Ảnh hưởng tới chính sách trung lập của Afghanistan. Nhìn lại lịch sử, bất cứ quốc gia nào có quân đồn trú của Mỹ thì hoạt động đối nội và đối ngoại của quốc gia đó đều chịu ảnh hưởng, bị chế ước, thậm chí là phải “thuần phục” Mỹ, có điều mức độ ảnh hưởng là khác nhau.
Có thể dự đoán được rằng hòa giải và tái thiết ở Afghanistan sẽ là quá trình rất phức tạp. Còn một ngày chính phủ Afghanistan không đạt được hòa giải với tổ chức Taliban thì tình hình an ninh Afghanistan còn phụ thuộc nghiêm trọng vào Mỹ, mối quan hệ láng giềng hợp tác hữu hảo giữa Trung Quốc và Afghanistan còn bị Mỹ gây khó dễ.
Thanh Thủy