Trang

8 tháng 9, 2014

Mường Thanh xây sai phép do... ngây thơ

BTTD: Phong cách VN: Làm trước xin phép sau.
TT - Đó là lời phân trần về những sai phạm ở một số khách sạn mà tập đoàn này đang xây dựng, đã được Tuổi Trẻ phản ánh trong thời gian qua.
Ông Trương Xuân Danh - Ảnh: V.Sự
Ông Trương Xuân Danh - Ảnh: V.Sự
Lời phân trần là của ông Trương Xuân Danh - phó tổng giám đốc doanh nghiệp tư nhân Xây dựng số 1 tỉnh Điện Biên (chủ đầu tư hệ thống khách sạn Mường Thanh).
Ông Trương Xuân Danh cho biết: Mường Thanh hiện có 40 khách sạn trên cả nước, đa số là ở những nơi mà nhà đầu tư e ngại, những tỉnh xa xôi, ít phát triển về du lịch.
"Có nhiều nơi chúng tôi đầu tư là theo lời mời gọi của chính quyền sở tại và nhận được lời hứa sẽ xúc tiến nhanh về thủ tục. Thực tế có những công trình của Mường Thanh làm theo kiểu “vừa xếp hàng vừa hành quân”, tức là khởi công, xây dựng song song với quá trình xin giấy phép"- ông Danh nói.
Ông Thanh cũng cho rằng: "nói Mường Thanh xây không phép thì chúng tôi khẳng định không dám làm thế, chỉ là một số khâu chưa kịp làm đầy đủ, dẫn đến không đáp ứng kịp thủ tục. Khi đầu tư theo cách này, tôi nghĩ thủ tục đơn giản chứ không đến nỗi phức tạp và kéo dài thế. Đến khi báo chí vào phát hiện thì ai cũng sợ trách nhiệm, nên Mường Thanh giờ phải tự rút kinh nghiệm”.
Xây dựng kiểu... quán tính
* Nhưng Mường Thanh biết rõ việc “rút ngắn thời gian” là sai?
- Chúng tôi biết chứ. Nhà thầu cũng muốn xây nhanh, sợ lỡ mất cơ hội, còn chúng tôi muốn xây nhanh để nhanh chóng hoạt động, nhanh có lợi nhuận, tạo công ăn việc làm cho người dân tại địa phương đó, như đã cam kết khi đầu tư. “Thương hiệu” của Mường Thanh là đầu tư bằng vốn của tập đoàn, không vay mượn, cho nên nôn nóng muốn làm nhanh.
* Nhưng việc Mường Thanh xây dựng sai phép đâu chỉ ở các tỉnh ít nhà đầu tư, ngay tại TP.HCM, công trình khách sạn Mường Thanh Sài Gòn cũng bị đình chỉ vì xây dựng sai phép? Như vậy là biết sai mà vẫn làm?
- Có lẽ do quán tính (?), chúng tôi cứ nghĩ cái gì làm nhanh, có lợi cho Nhà nước, cho tập đoàn thì làm. Đây là lần đầu tiên chúng tôi đầu tư ở TP.HCM, đem áp dụng kiểu làm “song song” như ở các tỉnh nên mới sai phạm.
Chúng tôi thừa nhận công trình Mường Thanh Sài Gòn chưa hoàn thiện về giấy phép và không dám phân bua gì. Chúng tôi sẽ tuân thủ tuyệt đối các quyết định xử phạt, yêu cầu tháo dỡ của cơ quan chức năng tại TP.HCM.
* Ông nói vậy, nhưng công trình Mường Thanh Sài Gòn khi bị đình chỉ thi công, nhà thầu vẫn tiếp tục xây dựng thêm một thời gian nữa?
- Nhà thầu thi công cũng sợ mất cơ hội nên mới thế. Khi chúng tôi hỏi thì phía nhà thầu cứ nói không có lệnh ngưng thi công. Rồi trên dưới vênh nhau, nên nhiều lúc cũng không chấp hành được hết.
Công trình gần xong vẫn chưa xong thủ tục
* Khi được hứa hẹn để làm nhanh các thủ tục đầu tư, xây dựng ở một số địa phương, Mường Thanh có lường được rủi ro không? Khi lời hứa đó (nếu có) không phải bằng văn bản, trong khi số tiền đầu tư rất lớn?
- Rủi ro có lường trước nhưng chúng tôi cũng ngây thơ nghĩ rằng thủ tục sẽ được xúc tiến nhanh, nên mới tranh thủ xây dựng. Trong thực tế, có công trình dự kiến làm thủ tục chỉ một năm nhưng thời gian kéo dài đến ba năm nên khi xây gần xong mà vẫn chưa xong thủ tục. Mường Thanh không phải là doanh nghiệp bất chấp pháp luật hay có người “chống lưng” mà ngông nghênh như dư luận đặt vấn đề. Và đó cũng là “quán tính”, thấy nơi này làm được thì ở nơi khác cũng thế, chứ không phải chúng tôi không sợ hậu quả.
* Có thuyết phục không khi một doanh nghiệp lớn như Mường Thanh mà lại “ngây thơ”?
- Tất nhiên làm doanh nghiệp ai cũng phải tính đến lợi nhuận. Chúng tôi biết những vụ vừa qua chúng tôi sai và sẽ phải thay đổi. Sau này đầu tư vào đâu, có được cam kết, hứa hẹn gì đều phải có văn bản chứ không phải “nói miệng với nhau trên bàn nhậu”. Vì những cam kết của Mường Thanh về việc ký quỹ, tạo công ăn việc làm từ công trình đầu tư chúng tôi đều có văn bản và thực hiện nghiêm túc.
D.N.HÀ - V.SỰ thực hiện

Đế quốc Mỹ đểu cực !


Anh Mẽo cầm đầu liên quân Tư bản tham chiến tại VN chống Cộng sản (1955-1972), thất bại phải rút quân nên cay cú lắm, âm mưu trả thù.
Nhân cơ hội Việt Nam Cộng Hòa thất bại năm 1975, anh Mẽo liền mua chuộc mấy triệu công chức VNCH đưa sang Mỹ nuôi để báo thù- đây là hành động ăn cắp công dân rùi nhá!
Đểu hơn là anh Mẽo thu nhận vào Mỹ những người VN vượt biên, bọn “khố rách áo ôm” thân tàn ma dại, âm mưu chống phá VN- đây là hành vi ăn cắp lao động nhá!
Anh Mẽo cố tình để người VN tại Mỹ hàng năm rút ruột nước Mỹ, gửi về VN cả chục tỷ usd dưới dạng kiều hối- âm mưu đô la hóa VN nhá! Người VN đã có tiền VN nhá!
Đừng cậy nước mạnh dân giàu mang đô la ra lóe mắt người VN nhá, nhá!
Anh Mẽo đang đào tạo gần 20 000 du học sinh VN tại Mỹ, ưu tiên những người giỏi nhất ở lại Mỹ làm việc- đểu thía, ăn cắp chất xám rùi nhá!
Phải cảnh giác! Anh Mẽo đểu lắm nhá! Nhá!
Phạm Hải

Tổng thống Ukraine thề bảo vệ thành phố cảng

Tổng thống Ukraine Petro Poroshenko hôm qua đến thăm thành phố cảng miền đông Mariupol và cam kết sẽ đánh bại phiến quân nếu phe này vi phạm lệnh ngừng bắn.
petro_1410219988.jpg
Tổng thống Ukraine Petro Poroshenko hát quốc ca trong chuyến thăm thành phố Mariupol hôm 8/9. Ảnh: Reuters
"Tôi đã ra lệnh cho quân đội bảo đảm việc bảo vệ Mariupol với pháo, bệ phóng tên lửa đa nòng, xe tăng, vũ khí chống tăng và yểm trợ không quân", ông Poroshenko phát biểu trước các công nhân thép ở cảng Mariupol bên biển Azov, gần biên giới Nga. 
"Mariupol đã, đang và sẽ là của Ukraine. Kẻ thù sẽ bị tiêu diệt", Reuters dẫn lời ông Poroshenko tuyên bố. 
Trước đó, lực lượng ly khai thân Nga nắm quyền kiểm soát một phần của Mariupol, chiếm một số tòa nhà trong đó có một trạm cảnh sát. Một số văn phòng đã bị hư hỏng nặng hoặc bị đốt. 
Lệnh ngừng bắn có hiệu lực vào tối ngày 5/9, là một phần của kế hoạch hòa bình nhằm chấm dứt cuộc xung đột kéo dài 5 tháng tại Ukraine. Thỏa thuận hôm qua nhìn chung vẫn được duy trì, dù hai bên cáo buộc nhau thực hiện các vụ pháo kích lẻ tẻ, kể cả tại Mariupol, ngay sau khi tổng thống Ukraine đến đây.
Vũ Thảo 

Sống dưới bóng "quyền lực vô hình"

Từ lâu đã thành thông lệ, sau màn đọc "kính thưa", "kính gửi" của vài quan chức, diễn đàn trao đổi ngay lập tức được dựng lên và vận hành bởi số ít nhà khoa học "lão làng"tóc đã muối tiêu. 

Nhiều nghiên cứu đã ca ngợi tập quán "trọng xỉ" như nét đẹp văn hóa của người Việt. Ấy là việc dành kính trọng, ưu tiên cho người già. Điều này thể hiện qua nhiều thế ứng xử như dành chỗ ngồi trang trọng nhất, lễ mừng thọ hay tiếng nói của họ luôn có trọng lượng... Tập quán này phổ biến ở nhiều cộng đồng khác ở nước ta cũng như trên thế giới và đây được coi là nét văn hóa đặc trưng, phổ biến ở xã hội nông nghiệp.
Đây là một giá trị văn hóa nhân văn, cần được lưu giữ. Điều cần bàn ở đây là việc làm sao để nét đẹp ứng xử này không bị lạm dụng, thành vật cản cho phát triển bởi trong nhiều trường hợp, tâm lí trọng tuổi tác đã bị biến tướng.
trí thức, diễn đàn, trao đổi, khoa học, tranh luận
"Ma cũ" và "ma mới"
Như một thứ thông lệ ở nhiều nơi, kẻ vào sau luôn phải "nhún nhường" với người trước. Ở  chừng mực nào đó, thâm niên công tác như một thứ quyền lực vô hình, mặc nhiên gắn với đâu đó đặc quyền nhất định dù cho trong khá nhiều trường hợp, người có ít thâm niên hơn lại có năng lực, những đóng góp cụ thể và hiệu quả hơn.
Ở nhiều cơ quan, việc xét lên lương trước hạn hay đi nước ngoài từ lâu ngầm định ưu tiên cán bộ có thâm niên hay sắp về hưu. Nghịch lí ở chỗ việc này cứ "tự nhiên" được quyết định mà không gặp bất cứ ý kiến phản biện nào. Nhiều trường hợp người được xét lên lương không có thành tích gì nổi bật; người được cử đi nước ngoài không có chuyên môn phù hợp, không có đủ trình độ ngoại ngữ. Tiền thuế của dân hồn nhiên được sử dụng mà hiệu quả đem lại cứ thầm lặng đến vô cùng...
Việc thi nâng ngạch ở nhiều cơ quan khoa học cũng vậy. Hệ số lương được coi như một trong yêu cầu bắt buộc, quyết định đến việc ai đó có đủ tiêu chuẩn thi hay không. Mà hệ số lương thì đa phần đồng nghĩa với số năm công tác. Dẫn đến không ít cán bộ trẻ có năng lực, có thành tích nhưng vẫn phải "sống mòn" đếm thời gian đến ngày lên lương và do đó, đồng lương của họ thấp hơn so với đâu đó nhiều đồng nghiệp có thâm niên hơn dẫu cho cống hiến cả vô hình và hữu hình của người "đứng sau" lại vượt trội so với của kẻ "ngồi trước". Thời gian thì trôi chậm và lòng người cứ phân ưu.
Rồi nữa, trong nhiều hội thảo khoa học, từ lâu đã thành thông lệ, sau màn "kính thưa" của vài vị quan chức, diễn đàn trao đổi ngay lập tức được dựng lên và vận hành bởi số ít nhà khoa học "lão làng". Đa phần những trao đi đổi lại này chỉ diễn ra giữa một nhóm nhà khoa học chí ít thì tóc cũng đã muối tiêu và càng đáng tiếc hơn khi đa phần người nghe cứ mệt nhoài đến độ lạc lối nếu muốn tìm kiếm những điều mới mẻ từ các thảo luận đó. Cán bộ trẻ nên ngoan ngoãn ngồi tít phía sau, tốt nhất là im lặng mà nghe hay làm gì khác thì tùy miễn là đừng có ý kiến này, ý kiến nọ. Chân lí chưa bao giờ sẵn sàng nhìn về phía tương lai mà dường như vẫn còn mải chìm đắm đâu đó trong hào quang quá khứ?
Để măng mọc khi tre chưa già
Cổ nhân đã từng dạy “con hơn cha là nhà có phúc” và vị GS lừng danh Trần Quốc Vượng đã “chua” thêm một câu là “trò hơn thầy, đức nước càng dày”.
Thông điệp gửi gắm quá rõ: một xã hội chỉ phát triển khi thế hệ sau tiến xa hơn, đạt được nhiều thành tựu hơn. Điều này đúng ra phải là hiển nhiên bởi lớp đi sau được kế thừa từ người đi trước, có nền móng nhất định để tiếp bước, phát triển hơn.
Lí thuyết là vậy nhưng trên thực tế, để “măng mọc” trước khi “tre già”, một trong những việc cần làm là thay đổi quan niệm “sống lâu lên lão làng” hay tránh đồng nhất tuổi tác với các giá trị khác. “Manh áo” chẳng bao giờ làm nên “thầy tu”, tuổi tác không nhất thiết phải là sự bảo đảm cho chân lí. Điều này đặc biệt ý nghĩa trong phạm vi các cơ quan khoa học.
Sẽ là một cú hích quan trọng cho hoạt động nghiên cứu khoa học nước nhà nếu có những chính sách đặc thù, khuyến khích, tạo điều kiện cho thế hệ trẻ phát triển. Cứ nhìn quy định thi nghiên cứu viên, giảng viên chính hay cao cấp hiện nay sẽ thấy sự bất cập của nó đã hạn chế các nhà khoa học trẻ thế nào.
Muốn thi từ nghiên cứu viên lên nghiên cứu viên chính, ứng viên phải có 9 năm công tác liên tục, với hệ số lương tối thiểu là 3,66. Yêu cầu này là 6 năm ở ngạch nghiên cứu viên chính đối với ứng viên muốn thi lên bậc cao cấp. Câu hỏi đặt ra là tại sao lại cứ phải là 9 năm ở bậc này và 6 năm với bậc khác?
Ai cũng biết rằng cùng trong khoảng thời gian ấy, mỗi nhà khoa học, do nhiều lí do  có thể sức cống hiến khác nhau. Thành tựu khoa học của một người 25 tuổi vì thế không nhất thiết phải ít hơn so với đồng nghiệp 35 tuổi.
 Gần đây, một dự thảo mới được xây dựng, đề xuất cứ ai có bằng tiến sĩ sẽ được mặc định chuyển lên bậc “chính” hay từ phó giáo sư trở lên sẽ tự động được coi là bậc “cao cấp”. Và thế là tấm áo tuổi tác được thay bằng tấm áo học vị. Thay vì “sống lâu lên lão làng”, người ta rồi đây sẽ đua nhau “làm” tiến sĩ, phó giáo sư để được nâng ngạch, vừa oai, vừa tự động được tăng lương…
Một thực tế buồn là chúng ta có quá ít quỹ tài trợ nghiên cứu dành cho các nhà khoa học trẻ trong khi điều này khá phổ biến ở nhiều nước. Hầu hết các đề tài, dự án, chương trình nghiên cứu do chính phủ tài trợ hiện nay quy định học hàm, học vị, ngạch nghiên cứu nhất định. Nghiên cứu viên thì đương nhiên không được giao chủ nhiệm đề tài cấp bộ là một ví dụ. Điều này dẫn đến một hệ quả nguy hại là nhiều nhà khoa học trẻ không có cơ hội, nguồn lực cần thiết để tổ chức nghiên cứu theo hướng mình say mê. Sức trẻ, sự nhiệt huyết, tính sáng tạo, tất cả nội lực của họ phần lớn chỉ dùng vào việc “điếu đóm” trong các đề tài do người khác chủ nhiệm. Nhiều khi nằm ngoài hướng quan tâm của họ.
“Măng” chưa mọc, làm sao có “tre”?
Một nền khoa học phát triển cần có các chính sách cụ thể khuyến khích sự phát triển của giới trẻ. Điều đó đảm bảo không chỉ tính kế thừa, liên tục mà còn sức sáng tạo, lan tỏa, phát triển cho không chỉ nền khoa học mà cả xã hội.
Đã và đang có nhiều đề nghị tăng thời gian làm việc cho các nhà khoa học có học hàm, học vị, còn khả năng, sức lực cống hiến. Nếu chính sách này bị lợi dụng không đúng đối tượng sẽ vô tình kìm hãm cơ hội phát triển của người trẻ.
Tấm áo tuổi tác, giống như học hàm, học vị vì thế không và đừng bao giờ trở thành vật trang trí. Lịch sử nhân loại đã minh chứng đấy thôi. Bao phát kiến vĩ đại được viết nên bởi những mái đầu xanh. Nhiều trong số họ còn chưa kịp có bất cứ học hàm, học vị gì để lưu danh hậu thế.
Nguyễn Công Thảo

Nước Úc đang giãy chết... he he!

Nước Úc, 14 điều đáng ngại.
Ls Phạm DuyKhương/ baouc.com

Nước Úc: 14 điều đáng ngại  
Ảnh Internet
Bạn tôi vẫn hỏi là Visa vẫn còn sao không ở lại Úc thêm, tôi thì nghĩ thế là đủ. Nước Úc có gì đâu, toàn những điều ngang trái. Ai dự định sang Úc thì phải cân nhắc thật kỹ. Chuẩn bị về rồi nên cũng không thấy có gì để mất nên viết liều
.
 1. Quan niệm về tình yêu và sex: ngược đời
  
Dạo này có đọc thông tin một bạn trẻ gì đó của Việt Nam tự tin, hiên ngang tuyên bố 27 tuổi tự hào vẹn tròn trinh tiết. Nếu ở Úc thì suỵt, bạn nói nhỏ chuyện này thôi, hoặc nếu nói thì bảo mình 18 đôi mươi thôi. Thanh niên Úc thiếu thực tế lắm, họ chẳng thèm cân đo vấn đề này đâu. Thậm chí sẽ tỏ ra rụt rè nếu biết thông tin này. Tôi từng hoảng hốt khi mấy anh bạn Úc bô bô cái mồm là trước khi trở thành bạn gái tao, nàng từng yêu 2-3 anh và anh nào cũng có màn ngủ thân mật.

2. Hệ thống giao thông thật nhức mắt

Một hệ thống giao thông thừa chữ đến mức chỗ nào cũng thấy biển nhắc nhở quy định về tốc độ cho phép từng đoạn, chỗ được phép đậu xe chi tiết từng mét một, thời gian đậu xe. Nhắc nhiều và chi tiết như vậy thì người ta học và nhớ luật làm gì nữa. Chưa kể, làm giảm ngân sách khi nơi nào có gắn camera bắn Tốc độ, phạt vượt đèn đỏ, rẽ trái phải đều gắn cảnh báo từ trước đó 100-200m. 



3. Kiến trúc nhà cửa: quá nguy hiểm
Nhà thiết kế không đâu vào đâu cả, đầy tính rủi ro. Nhìn đâu đâu cũng thấy những ngồi nhà vườn rộng, rào thưa và thấp, cửa kính thông thoáng. Thiết kế như vậy để mời trộm vào nhà.

4. Thầy giáo: rất đáng quan ngại

Giáo sư, tiến sĩ sao lại nói với học sinh hồn nhiên đến vậy. Cứ để học sinh ăn mặc áo ba lỗ, thiếu vải, quần đùi đến lớp. Chưa kể lại hay ăn quà trong lớp, vừa ăn nhồm nhoàm vừa trả lời thầy. Thầy cũng chẳng vừa khi ngồi lên bàn, chân đưa lên ghế, đôi khí chấm phá bằng dáng người vừa bước vào lớp vừa ăn chuối.

5. Cuộc sống sinh viên

 Cuộc sống sinh viên thật khổ hết đường nói. Ở nhà đang là cành vàng, lá ngọc, cơm bưng, nước rót. Ấy vậy mà sang đây việc gì cũng kinh qua từ làm nấm, dọn vệ sinh, rửa bát, phục vụ bàn, một thời gian thì tuyên bố không cần bố mẹ cho tiền ăn, tiền nhà nữa. Làm thế bố mẹ buồn chết.

6. Xăng xe: rất mất ổn định

Đây là nguồn hàng thiết yếu thì phải ổn định thì lại cứ sáng nắng, chiều mưa. Rất là gây ức chế. Vừa mua hôm qua với giá $152/100 lít thì đùng cái hôm nay nhảy xuống $138/100 lít; ngày kia lại xuống $135/100 lít. Chưa kể, vừa mua ở trạm xăng này với giá $155/100 lít, đi được mấy trăm mét thấy trạm xăng khác giá rẻ hơn. Nghĩ mà tiếc.

7. Lý tưởng: thiếu

Gia đình Úc không biết tạo lý tưởng cho con cái. Họ không làm được cái như cha mẹ Việt Nam là mong con mình trở thành ông A, bà B. Họ không bảo con họ là học đi không thì sau này về làm công nhân, làm ruộng bởi nếu làm mấy cái đấy thì họ cũng thừa sống rồi. Thanh niên Úc cũng không quá mơ mộng về chính trị, họ suy nghĩ giản đơn lắm.

Gần đây cũng thấy ý kiến quan ngại là Việt Nam đang hình thành một lớp người lớn chưa trưởng thành khi 30 tuổi vẫn phải xin tiền bố mẹ để nuôi con mình. Úc tệ hơn, lớp người lớn 30 hoặc trên 30 chưa trưởng thành nhiều hơn nhiều, họ vẫn phải xin tiền nhà nước hàng tháng để nuôi con và bản thân mình. Cứ vậy bao giờ mới lớn chứ.

8. Không còn câu chuyện cổ tích

Thỉnh thoảng thấy báo Việt Nam có bài giới thiệu về các bác đại gia Việt Nam thường biết vượt lên hoàn cảnh khi trước đây phải làm phục vụ trong nhà hàng, chạy xe ôm, nuôi lợn. Những cái này mà giật tít bên Úc thì chẳng ai để ý vì thực chất một lượng lớn thanh niên Úc khi còn học cấp III hoặc đại học đều phải tự lập và bắt đầu kiếm tiền từ việc đứng bàn, rửa bát, phục vụ tại các quán đồ ăn nhanh, đưa pizza... Những người này không biết xấu hổ khi suốt ngày huyênh hoang kể về các công việc này. Thỉnh thoảng lại cười sung sướng. Đến là chịu với suy nghĩ ngược đời.

9. Đất: hoang phí

Kiến trúc hiện đại thì nhà nhà phải mọc lên, nhà máy, xí nghiệp khắp nơi. Như vậy mới không thấy phí đất đai. Nhìn Úc xem, thật là lãng phí, một vùng rộng lớn toàn cây cối, cỏ và chăn nuôi gia súc. Nhìn mà tiếc, mình mà được quy hoạch thì biến hết thành đất ở, khu công nghiệp.

10. Trẻ nhỏ: quá mạo hiểm với sức khoẻ

Trẻ nhỏ vừa khi mới sinh hoặc còn nhỏ là cần được chăm sóc, giữ gìn cẩn thận khỏi nắng, gió và bụi bẩn. Ngược đời ở Úc khi tôi thường bắt gặp trong các chuyến đi chơi xa hình ảnh những ông bố, bà mẹ mang con còn đỏ hỏn nằm trên đồi gió, lang thang trên biển. Làm vậy các cháu bị cảm nắng, cảm gió thì sao. Tiếp, trẻ nhỏ cho đi nhà trẻ là vấn đề hết sức nguy hại khi thấy các trò toàn tiếp xúc với cát, đất, cây cối. Về đến nhà nhìn mặt mũi, quần áo bám bẩn thôi rồi. 

11. Vai trò đàn ông: tệ hại

Ở Việt Nam đàn ông sướng, sang đây cứ cạnh tranh với hết cái này đến cái kia mới được lưu ý. Đàn ông xếp sau trẻ nhỏ, đàn bà và ... chú chó đốm. Chưa kể, tôi thường bắt gặp những ông bố túi trước, túi sau đi trên đường, đi chợ, trong mỗi túi là một bé. Nhìn thương lắm. 



12. Động vật: tình yêu động vật biến mất

Tôi vẫn thường có thói quen ngắm những chú chim trong lồng, trong vườn, trên cây khi ở Việt Nam. Tuy nhiên, thỉnh thoảng mới thấy nên lúc trước cứ thấy chim là tôi ngắm lấy được, chỉ ước tóm được một chú làm của riêng. Cái cảm giác này không còn khi hàng ngày phải nhường đường, phải tránh bom rơi từ chim. Chim chỗ nào cũng thấy, nhiều lúc doạ để chúng bay đi mà vô tác dụng. Tự nhưng tình yêu chim biến mất nhẹ nhàng như thế.

Tiếp đến, tôi cũng có thói quen khi tức cái gì thì đá thụng, đụng nia. Nạn nhân thường là con chó. Bên này nhiều lúc ức chế muốn đá cho con chó một cái nhưng chỉ sợ đá xong ức chế không hết mà lại đóng thêm tiền phạt. Và nữa, anh nuôi chó anh có thể nhịn đói nhưng để chó nhịn đói thì...

13. Xe oto: 

Oto không còn là cái thể hiện sang chảnh nữa. Vậy thì đầu tư xe siêu sang làm gì khi nhà nhà oto, không ai quá chú trọng người kia đi xe gì. Thị trường mua bán oto thì tệ hại vô cùng. Việc mua bán oto đơn giản như mua một mớ rau. Việc đặt biển số xe của Úc cũng buồn cười. Ai cũng có thể nghĩ ra biển số và đề nghị cơ quan chức năng cấp theo như vậy. Ví dụ như SKU, LOVE, hihi, hana xyz. Làm như vậy thì biển số đẹp còn gì có ý nghĩa nữa. Gu thẩm mỹ kém thật.

14. Xếp hàng
  
Từng nghe thời bao cấp của Việt Nam thì hình ảnh xếp hàng nhận phần của mình là phổ biến. Ở Úc chắc giống Việt Nam thời lạc hậu ấy, đâu đâu cũng thấy người ta xếp hàng. Ở đời có hai cái không nên cản đó đói và buồn đi vệ sinh. Nhưng Úc lại làm chận cái quyền đó khi đến việc đi vệ sinh hoặc uống cốc cà phê, ăn cái bánh mà cũng phải xếp hàng. 


Còn nhiều điều nữa mà tôi cũng không nghĩ được ra hết trong một lúc như thế này. Cứ để bao giờ có thời gian thì lại bổ sung tiếp vậy. 

Nguồn: Facebook Luật Sư Pham Duy Khuong ( Du học sinh tại Melbourne)

Tin Trung Quốc thì hãy phá nhà đi

Vương Nghị lại đưa ra khái niệm "4 tôn trọng" ở Biển Đông

(GDVN) - Nếu Trung Quốc "tôn trọng luật pháp quốc tế" như ông Nghị nói, tại sao còn kéo giàn khoan 981 đặt phi pháp tại vùng đặc quyền kinh tế, thềm lục địa Việt Nam?
Ngoại trưởng Trung Quốc Vương Nghị.
Thời báo Hoàn Cầu ngày 8/9 đưa tin, trong cuộc họp báo chung hôm qua với Ngoại trưởng Julia Bishop khi công du tới Úc, Ngoại trưởng Trung Quốc Vương Nghị lại đưa ra một "khái niệm mới" về cái gọi là "4 tôn trọng" ở Biển Đông.
Ông Nghị nói với Ngoại trưởng Úc rằng, thứ nhất cần phải tôn trọng cái gọi là "sự thật lịch sử". Các bên tranh chấp một phần quần đảo Trường Sa (thuộc chủ quyền Việt Nam, Trung Quốc gọi là Nam Sa) là một vấn đề do lịch sử để lại. Xử lý thỏa đáng vấn đề này, đầu tiên cần phải hiệu cho rành rọt "sự thật lịch sử" không được bóp méo mới có thể khách quan và công bằng khi xem xét.
Tuy nhiên chính Trung Quốc lại luôn làm ngược lại tuyên bố này khi nặn ra "lịch sử chủ quyền" của họ ở Biển Đông. Cha ông họ cho tới triều đại nhà Thanh vẫn chỉ ghi trong sử sách rằng cực nam của Trung Quốc là đảo Hải Nam, nhưng ngày nay Trung Quốc liên tục nói họ có chủ quyền với 2 quần đảo Hoàng Sa, Trường Sa của Việt Nam từ thời nhà Hán?! Cái gọi là "sự thật lịch sử" được nhào nặn này ai có thể tin được? 
Thứ 2, theo ông Nghị các bên cần phải tôn  trọng luật pháp quốc tế. Ngoại trưởng Vương Nghị nói luôn rằng Trung Quốc lâu nay đều là nước "kiên định tôn trọng và chấp hành" luật pháp quốc tế, bao gồm luật pháp quốc tế truyền thống về các vấn đề tranh chấp lãnh thổ, cũng như công pháp quốc tế hiện đại xử lý vấn đề hàng hải, Công ước Liên Hợp Quốc về Luật Biển 1982 (UNCLOS). Bắc Kinh cam kết sẽ tiếp tục làm hết trách nhiệm và nghĩa vụ trong lĩnh vực này.
Nhưng Vương Nghị vẫn không đưa ra được một lời giải thích nào về đường lưỡi bò, còn gọi là đường chữ U hay đường đứt đoạn mà Trung Quốc yêu sách hòng nuốt trọn Biển Đông căn cứ vào điều nào của "luật pháp quốc tế truyền thống" hay "luật pháp quốc tế hiện đại". Hoàn toàn vô căn cứ, hoàn toàn chỉ là biểu hiện của một sự cuồng vọng bành trướng về lãnh thổ.
Nếu Trung Quốc "tôn trọng luật pháp quốc tế" như ông Nghị nói, tại sao còn kéo giàn khoan 981 đặt phi pháp tại vùng đặc quyền kinh tế, thềm lục địa Việt Nam? Họ lại còn kéo theo trên 100 tàu giễu võ dương oai, uy hiếp láng giềng, thậm chí có cả tàu quân sự? Luật nào cho phép làm điều đó?
Ngang nhiên hạ đặt bất hợp pháp giàn khoan khổng lồ trong vùng đặc quyền kinh tế, thềm lục địa của Việt Nam và kéo theo đội tầu giễu võ giương oai uy hiếp Việt Nam, nhưng Ngoại trưởng Trung Quốc vẫn khẳng định nước này rất tôn trọng luật pháp quốc tế.
Thứ 3, ông Nghị cho rằng cần phải tôn trọng cái gọi là "thương thảo đối thoại trực tiếp giữa các bên liên quan". Vẫn chỉ là "bổn cũ soạn lại", chiêu bài đòi đàm phán tay đôi để dễ ép đối phương hơn chứ không có gì khác. Nhưng trên thực tế các bên liên quan như Philippines hay Việt Nam đã nỗ lực quá nhiều trong việc đàm phán trực tiếp với Trung Quốc về những vấn đề song phương mà không thể đi tới đâu khi Bắc Kinh cứ đòi đối phương công nhận phần thắng thuộc về họ rồi mới đàm phán.
Nói cụ thể như ông Tập Cận Bình trong phiên họp Bộ chính trị đảng Cộng sản Trung Quốc đầu năm nay, rằng các nhà ngoại giao nước này phải quán triệt phương châm "chủ quyền thuộc Trung Quốc, gác tranh chấp cùng khai thác". Nếu đã nói "chủ quyền thuộc Trung Quốc" thì còn đàm phán gì nữa? 
Mặt khác, khu vực quần đảo Trường Sa thuộc chủ quyền Việt Nam, hiện có 5 nước 6 bên yêu sách một phần hoặc toàn bộ quần đảo. Có thể thấy rõ đó là một "tranh chấp đa phương" theo luật pháp quốc tế, làm gì có bên nào chịu ngồi yên để 2 nước kia (1 trong đó là Trung Quốc) ngồi đàm phán với nhau về khu vực họ cũng yêu sách?
Hơn nữa, một khi Bắc Kinh đã nói tuân thủ luật pháp quốc tế, tại sao lại sợ giải pháp trọng tài quốc tế được quy định bởi UNCLOS như vậy? Nếu tự tin vào yêu sách của mình, Trung Quốc hãy thể hiện trước cơ quan tài phán quốc tế chứ không phải dùng mọi thủ đoạn để ép các bên liên quan, các nước láng giềng ngồi vào phòng kín đàm phán tay đôi với mình để rồi ép họ thừa nhận "chủ quyền thuộc Trung Quốc, rồi cùng đàm phán".
Thứ 4, Ngoại trưởng Trung Quốc nói rằng cần tôn trọng nỗ lực duy trì hòa bình, ổn định trên Biển Đông của Trung Quốc và ASEAN. Ông nói rằng Trung Quốc và ASEAN hoàn toàn có đầy đủ năng lực duy trì hòa bình, ổn định, đảm bảo an ninh - tự do hàng hải ở Biển Đông. Bắc Kinh "thấu hiểu sự quan tâm hợp lý của các quốc gia ngoài Biển Đông, đồng hời hy vọng các nước này phát huy vai trò xây dựng, giúp đỡ chứ đừng làm vấn đề thêm loạn"?!
Cái "tôn trọng" thứ 4 này mà Vương Nghị nêu ra cũng có vấn đề. Mâu thuẫn ngay giữa lời nói và việc làm của Bắc Kinh, lúc nào họ cũng nói rằng cần duy trì hòa bình ổn định Biển Đông trong khi công cụ để duy trì nó là COC mà ASEAN đã nỗ lực thúc đẩy xây dựng thì họ tìm mọi cách trì hoãn. Trung Quốc không ngừng bành trướng trên thực địa, thậm chí dùng chiến đấu cơ áp sát đe dọa máy bay quân sự Mỹ trong không phận quốc tế ở Biển Đông. Có thể nói, chính Trung Quốc mới đang gây rối ở Biển Đông, đe dọa các bên liên quan thậm chí ngay cả Mỹ thì sao các nước này có thể khoanh tay đứng nhìn Trung Quốc tự tung tự tác?

7 tháng 9, 2014

Người Việt lười từ việc nhỏ

 Sống lười có lợi hơn chăm?
(Tin tức thời sự) - "Hiện nay, lớp trẻ nhận thức được cần cù là đức tính vốn có của người Việt là điều tốt, nhưng quan trọng là có thực hiện được như vậy hay không?".
Đó là câu hỏi được PGS.TS Nguyễn Văn Nam - nguyên Viện trưởng Viện Nghiên cứu Thương mại, nguyên thành viên Ban Nghiên cứu của Thủ tướng đặt ra trước việc đánh giá người Việt có tính cần cù, nhưng lười từ việc nhỏ.
Chỉ thấy lợi ích trước mắt
PV:- Vừa qua, theo khảo sát của Công ty nghiên cứu thị trường GCOMM, với sự tham gia của 1.005 sinh viên, du học sinh, trí thức trẻ (18-35 tuổi) trên cả nước. Khi được hỏi về những đức tính của người Việt trong quá khứ và hiện tại, thì hầu hết đều lựa chọn đức tính cần cù, thân thiện, tỷ lệ lên tới hơn 80%. Quan điểm của ông ra sao trước kết quả này, đây có được coi là một tín hiệu đáng mừng trong nhận thức của giới trẻ?
PGS.TS Nguyễn Văn Nam: - Đức tính cần cù có trong con người VN từ xưa đến nay, vì chúng ta xuất phát là người nông dân lao động chân tay. Mà đã là nước nông nghiệp thì phải cần cù, chịu khó, đó là tính cách bắt buộc phải có thì đúng hơn.
Hiện nay, lớp trẻ nhận thức được cần cù là đức tính vốn có của người Việt là điều tốt, nhưng quan trọng là có thực hiện được như vậy hay không? Mà nói thẳng ra thì hiện nay nhiều sinh viên đi làm việc cũng không thấy tính cần cù ở đâu. Cảm nhận, suy nghĩ là một chuyện, nhưng hành động thực tế lại là chuyện hoàn toàn khác.
PV:- Điều đáng nói ở đây là khi nhìn nhận vào thực tế thì xuất hiện một viễn cảnh hoàn toàn khác. Từ những việc nhỏ nhất như ý thức vệ sinh công cộng kém, vứt rác bừa bãi nên dẫn đến ô nhiễm môi trường, trồng rau cũng sử dụng thuốc trừ sâu, thuốc tăng trưởng để rau lớn nhanh, có nghĩa đầu tư thời gian ít nhưng thu được lợi nhuận nhiều. Cho đến việc lớn hơn đó là thông tin Việt Nam phải chi tới 500 triệu USD năm 2013 để nhập khẩu hạt giống rau củ, trong khi chúng ta lại là một nước nông nghiệp, cuối cùng hiện nay nền kinh tế phụ thuộc hoàn toàn vào Trung Quốc. Trong khi đó, hơn 30% số lượng công chức hiện nay lại trong tình trạng sáng cắp ô đi, tối cắp ô về.
Vậy chúng ta phải hiểu nghịch lý giữa nhận thức của giới trẻ và thực tế này như thế nào? Đó là thực tế mà chúng ta buộc phải thừa nhận đúng không, thưa ông?
PGS.TS Nguyễn Văn Nam: - Đây là những đức tính coi nhẹ cái chung, cái trật tự quy định chung, chỉ biết đến cá nhân.
Ngay chuyện vi phạm vệ sinh công cộng, trật tự an toàn, cũng minh chứng cho việc mặc kệ lợi ích cộng đồng. Điều này được lý giải chính là vì tính cách của người Việt mình là nông dân nên tầm nhìn hẹp hòi, với suy nghĩ "đèn nhà ai rạng nhà ấy", tức chỉ biết đến lợi ích cá nhân, còn lợi ích cộng đồng, lợi ích dân cư không quan tâm đầy đủ để biết xã hội gắn bó lẫn nhau.
PGS. TS Nguyễn Văn Nam
PGS. TS Nguyễn Văn Nam
Chỉ cần nhìn vào hiện tại những cái làm được nhưng lại chạy đi nhập ngoại về dùng mà không tự làm lấy. Đó là chuyện cần quan tâm vì nó mới xuất hiện.
Nhưng tất cả đều do nền kinh tế thị trường, phải tính toán lời lãi, cái nào lời nhiều hơn thì làm dù chỉ là lợi trước mắt, biết phun thuốc là độc nhưng sản lượng lại cao, thu hoạch nhanh, nên cứ làm, chưa nghĩ đến cái hậu quả ảnh hưởng lâu dài. Điều này tạo điều kiện cho việc xuất hiện thêm một đức tính người Việt đó chính là không có tầm nhìn chiến lược, không nhìn xa, chỉ nhìn thấy lợi ích ngắn hạn.
Vì vậy, người dân chỉ tính toán lợi ích trước mắt, hay đến chuyện chạy theo phong trào, năm nay cafe lên thì chặt cao su trồng cafe, vài năm nữa cafe giảm giá thì lại chặt cafe trồng hạt điều, cao su...có nghĩa là không có tính chiến lược, đó là một đặc tính nữa của người Việt.
Nhưng đáng lo ngại hơn đó chính là những đặc tính ấy không những chỉ có ở dân mà các lãnh đạo quản lý cũng vậy, chưa bao giờ dự phòng tính toán trước mà hoàn toàn là nước đến chân mới nhảy, có nghĩa chỉ thụ động xử lý tình huống, có chuyện xảy ra rồi mới lo giải quyết, mất bò mới lo làm chuồng.
Tôi nói cụ thể ngay vụ ô tô giường nằm đổ chết 12 người ở Sa Pa xảy ra mới đây, sau khi tai nạn thương tâm xảy ra thì mới để ý đến việc những chiếc ô tô giường nằm đi vào đường đèo dốc quanh co dễ gây tai nạn, mới bắt đầu nghĩ ra Luật cấm ô tô giường nằm đi trên khu vực miền núi. Trong khi, tai nạn đã xảy ra rồi, tổn thất cũng đã tổn thất rồi, như vậy có phải là mất bò mới lo làm chuồng hay không?
Hay kể cả đến câu chuyện nhập hạt giống từ Trung Quốc cũng vậy, tất cả đều vì lợi ích trước mắt, cứ nhập ồ ạt về vì thiết nghĩ nó cho sản lượng rất cao. Thế nhưng, người dân lại không nắm bắt được, những giống đó chỉ sử dụng được 1 vụ, sang vụ sau lại phải mua tiếp. Có nghĩa nếu đã nhập thì sẽ nhập mãi, dẫn đến hệ quả tất yếu là sau này người nông dân sẽ mất nghề và phụ thuộc hoàn toàn vào nước khác.
Một tính nữa là thực dụng, cứ thấy hàng rẻ, mẫu mã đẹp thì mua về dùng dù biết chất lượng chẳng ra gì, kể cả đảm bảo an toàn cho sức khỏe cũng không có, thậm chí còn biết các hóa chất sử dụng làm các sản phẩm cũng có chất độc. Cũng như đồ chơi trẻ em, từ quần áo cho đến đồ chơi trung thu cũng độc hại không kém, biết độc nhưng vì nó đẹp nên vẫn bị thu hút, người Việt chúng ta lạ lắm!
Mà đâu chỉ có chuyện nhỏ mới vậy, ngay cho đến các công trình lớn của nhà nước hàng trăm, hàng chục nghìn tỷ đồng cũng ham giá rẻ. Các nhà thầu TQ bỏ giá rẻ, thì giao thầu cho họ, rồi làm chất lượng kém thì ta lại chịu hậu quả.
Ngay như Đạm Ninh Bình đầu tư 750 triệu USD mà chất lượng không ra gì, sản lượng không đạt được, thua lỗ triền miên; cũng như đường sắt trên cao HN, nhận thầu rồi bỏ bê, quá thời hạn thi công vẫn không làm cứ để đó, dẫn đến đội vốn, tai họa giáng xuống. Mà dĩ nhiên công trình kéo dài 2-3 năm sẽ ảnh hưởng đến nền kinh tế, vốn đội lên cao.
Có tư tưởng thỏa mãn sớm
PV:- Tính lười biếng của người Việt còn bị doanh nhân người Nhật Ito Junichi, CEO công ty World Link Japan Inc chỉ rõ khi ông mới đến Việt Nam 20 năm trước, ông thấy người Việt Nam cũng rất chăm chỉ như người Nhật. Nhưng giờ thì ông không còn cảm thấy điều đó nữa. Theo nhìn nhận đánh giá của ông, điều gì tác động dẫn tới sự thay đổi trong nhận thức này, hay tính lười là đặc tính dân tộc Việt.
Có thể nhìn nhận bệnh lười của người Việt đang có xu hướng phát triển lên hay không? So với trước đây thì ra sao, ông có thể lấy ví dụ cụ thể?
PGS.TS Nguyễn Văn Nam: - Theo tôi thì thanh niên bây giờ do giáo dục không tốt, quản lý kém, cho nên mới đua đòi kiểu sống thực dụng, không biết công việc ổn định như thế nào, mà chỉ quan tâm kiếm được bao nhiêu tiền để đi nhậu, đi chơi.
Bị ảnh hưởng từ lối sống chộp giật, lối sống trước mắt, nhưng nó không phải tất cả. Vì cũng có nhiều người chịu khó học hành, làm việc ổn định chăm chỉ.
Thực ra bệnh lười cũng là đặc tính của bất cứ con người nào trên Trái Đất này, muốn làm nhàn nhã mà được ăn no đủ, đó là một mong muốn chung. Nhưng nhiều khi là do cơ chế chính sách, để họ thấy sống lười tốt hơn là chăm.
Như trong một cơ quan thủ trưởng đánh giá không sâu sát, cứ theo quy định máy móc, 3 năm là tăng lương, vậy thì chăm cũng 3 năm sẽ tăng, lười thì cũng 3 năm mới tăng. Cơ chế chính sách quản lý đó làm cho họ thấy chăm làm gì, trong khi lười vẫn sẽ đàng hoàng.
Có những loại giống trong nước hoàn toàn có thể sản xuất được nhưng Việt Nam vẫn phải nhập.
Có những loại giống trong nước hoàn toàn có thể sản xuất được nhưng Việt Nam vẫn phải nhập.
Hay đến bây giờ có trợ cấp cho người nghèo, xã nghèo, huyện nghèo. Tôi được biết nhiều cán bộ miền núi nói, các hộ đồng bào dân tộc hiện nay nhiều người không muốn đi làm, mà chỉ thích đăng ký hộ nghèo nhận trợ cấp, sống bằng trợ cấp, không đi trèo đèo, lội suối làm lụng vất vả nữa.
Gia đình nào bây giờ cũng phấn đấu được làm hộ nghèo, phấn đấu xã nghèo vì câu chuyện chính sách quản lý mà không đánh giá được, cuối cùng cả xã hội phấn đấu nghèo. Điều đó để cho thấy, đó không phải là do bản chất người Việt mà là do nhiều yếu tố chính sách tác động.
Bản thân tôi, tôi tin bản chất người Việt không thay đổi, nhưng bản chất nào tốt thì phải được nuôi dưỡng, phải được khuyến khích. Bởi cái chính là bản chất tốt vẫn có, nhưng cơ chế chính sách cùng cách quản lý, lối đánh giá, khen thưởng thi đua hiện nay làm thay đổi tính đổi nết, khiến nhiều cá nhân cảm thấy theo đuổi con đường chính nghĩa thì mình chỉ thiệt thòi.
Một chính sách đưa ra ai có lương tâm, thẳng thắn, thật thà thường thua thiệt. Thiết nghĩ, nếu có cơ chế tốt thì bản chất vẫn được phát huy và duy trì.
PV:- Bên cạnh đó, một số chuyên gia kinh tế cũng nhìn nhận và cho rằng người Việt đang hài lòng với việc đi làm gia công, đi làm thuê, lười làm thích ăn sẵn. Doanh nghiệp thì chỉ chú trọng tới việc sản xuất nhanh và nhiều chứ không quan tâm tới việc sản nâng cao năng lực, chất lượng sản phẩm, tăng giá trị gia tăng để tham gia sâu hơn, có vị trí tốt hơn trong chuỗi giá trị.
Nên dẫn đến nền kinh tế đang phụ thuộc vào khai thác tài nguyên nguồn tài nguyên có sẵn đem bán, thế nhưng nguồn tài nguyên cũng đang dần cạn kiệt, phải đi nhập khẩu ngược lại tiêu biểu như điện, xăng dầu, điều này sẽ dẫn tới hệ quả nào, thưa ông? Ai hay đơn vị nào sẽ chịu trách nhiệm cho tình trạng này, thưa ông?
PGS.TS Nguyễn Văn Nam: - Đúng là người Việt hiện nay đang có suy nghĩ thỏa mãn sớm với kết quả đạt được, giờ từ chỗ nghèo đói mà 1 tháng thu nhập được 5-7 triệu là thỏa mãn, tưởng như vậy là no đủ, nhậu nhẹt tưng bừng, không phấn đấu, có nghĩa thiếu tầm nhìn xa.
Theo tôi tất cả là do cơ chế, do nền giáo dục hiện nay kém, cho nên không cho họ cái nhìn xa, không đặt cho mình những thách thức, mục tiêu để phấn đấu, để vươn lên. Trong khi cứ nói là làm theo Bác Hồ, nhưng đó chỉ là lời nói gió bay có khuyến khích những người chăm chỉ làm việc đâu.
Bên cạnh đó, bệnh thành tích của dân ta nặng lắm, kể cả đến lãnh đạo cơ quan quản lý hiện nay cũng phấn đấu vì thành tích.
Còn câu chuyện DN tôi tin những DN làm ăn kiểu chộp giật đều phá sản, vì chỉ có làm ăn chất lượng mới kéo dài được thời gian tồn tại.
Một điều thiếu vô cùng quan trọng đối với suy nghĩ của nhiều người VN hiện nay, đó chính là chưa có tư duy sự nghiệp cuộc đời mà chỉ có tư duy có công ăn việc làm, được sống trước mắt, không có suy nghĩ xây dựng sự nghiệp cho cả cuộc đời. Đáng lẽ họ phải nghĩ còn đời con, đời cháu, nghĩ được như vậy thì mới phát triển được.
Đấy rồi đến câu chuyện khai thác tài nguyên cũng vậy, DNNN cho xuất khẩu tràn lan, không những cho chính ngạch lại còn cho xuất khẩu lậu, tiêu biểu như quặng quý hiếm. Tôi dự đoán chỉ 15 năm nữa là cạn kiệt tài nguyên.
Vậy trách nhiệm thuộc ai, dĩ nhiên là thuộc lãnh đạo quản lý, mà lại rất khó quy trách nhiệm cá nhân.
- Xin cảm ơn ông về cuộc trò chuyện này!
Thanh Huyền