Trang

30 tháng 4, 2014

Nổ ở Tân Cương khi ông Tập tới thăm


‘Phải hành động quyết liệt chống khủng bố’

Cập nhật: 04:37 GMT - thứ năm, 1 tháng 5, 2014
Vụ nổ xảy ra vào lúc ông Tập vừa hoàn tất chuyến đi Tân Cương
Chủ tịch Trung Quốc Tập Cận Bình đã kêu gọi có ‘hành động kiên quyết’ đối với các vụ ‘tấn công khủng bố’ ở Tân Cương sau một vụ nổ gây chết người ở một nhà ga ở Urumqi, thủ phủ khu tự trị này, truyền thông nhà nước Trung Quốc cho biết.
Vụ nổ xảy ra hôm 30/4 khi ông Tập vừa kết thúc chuyến thị sát khu vực.
Tổng cộng có ba người chết và 79 người bị thương khi những kẻ tấn công dùng dao và kích nổ thuốc nổ tại nhà ga phía nam của Urumqi, giới chức địa phương cho biết.
Tân Cương đã chứng kiến một loạt các vụ việc bạo lực hồi năm ngoái.
Bắc Kinh buộc tội ‘những phần tử ly khai’ thuộc sắc dân Uighur theo Hồi giáo đứng sau những hành động bạo lực này.
Đây là chuyến thăm Tân Cương lần đầu tiên của ông Tập kể từ khi ông trở thành chủ tịch nước hồi năm 2012.

‘Không được xao lãng’

“Cuộc chiến chống lại bạo lực và khủng bố không thể xao lãng dù một phút một giây nào và phải có các hành động quyết liệt để kiên quyết trấn áp cơ hội của bọn khủng bố,” ông Tập được Tân Hoa Xã dẫn lời nói sau khi xảy ra vụ tấn công.
Ông Tập cũng nói là cần ‘phải hiểu sâu sắc chủ nghĩa ly khai Tân Cương’.
"Cuộc chiến chống lại bạo lực và khủng bố không thể xao lãng dù một phút một giây nào và phải có các hành động quyết liệt để kiên quyết trấn áp cơ hội của bọn khủng bố."
Chủ tịch Trung Quốc Tập Cận Bình
Rất khó kiểm chứng những tin tức từ khu vực này bởi vì thông tin từ Tân Cương bị chính quyền Trung Quốc kiểm soát rất chặt chẽ.
“Vào khoảng 19h10 ngày 30/4, một vụ nổ đã xảy ra tại cửa ra của Nhà ga Nam Urumqi khi chuyến tàu K453 xuất phát từ Thành Đô vào ga gây thương vong,” công thông tin điện tử của chính quyền Tân Cương thông báo.
“Theo các cuộc điều tra sơ bộ thì những kẻ tấn công đã dùng dao để đâm và khai hỏa thuốc nổ cùng một lúc,” bản thông báo viết và cho biết tất cả những người bị thương đang được chữa trị.
Các nhân chứng nói với Tân Hoa Xã rằng vụ nổ dường như phát xuất từ một hành lý ai đó để ở khu vực giữa cửa ra và nhà chờ xe buýt.
Chính quyền Tân Cương gọi đây là ‘một vụ tấn công khủng bố bạo lực’ nhưng nói thêm rằng tình hình hiện tại ‘đã được kiểm soát’.
Ông Lạc Phúc Dụng, phát ngôn nhân của chính quyền địa phương, nói với hãng tin Anh Reuters rằng chính quyền đang điều tra nguyên nhân vụ nổ.

Chuyên nghiệp hơn?

An ninh đã được tăng cường ở nhà ga Urumqi
Nhà ga đã đóng cửa sau vụ nổ và các chuyến tàu tạm dừng nhưng sau đó đã mở cửa trở lại.
Vụ tấn công xảy ra vào thời điểm đi lại cao điểm khi người dân Trung Quốc đi nghỉ trong kỳ nghỉ Lễ Lao động vào ngày 1/5.
Trước đó, trong chuyến thăm bốn ngày đến Tân Cương, ông Tập cam kết sẽ dùng chiến lược ‘đánh phủ đầu’ đối với những kẻ khủng bố, theo Tân Hoa Xã.
Ông nói ổn định lâu dài của khu vực này là ‘hết sức quan trọng đối với công cuộc cải cách của cả nước’.
Theo phóng viên BBC Martin Patience ở Bắc Kinh thì Tân Cương đã chứng kiến căng thẳng sắc tộc trầm trọng trong những năm qua.
Sắc dân Uighur với 9 triệu người từ lâu đã ca thán về sự đàn áp của chính quyền Bắc Kinh – điều mà Trung Quốc luôn bác bỏ, theo phóng viên chúng tôi.
Hồi tháng Ba, giới chức Trung Quốc đã buộc tội những phần tử ly khai Tân Cương đã thực hiện vụ tấn công bằng dao ở Côn Minh, thủ phủ tỉnh Vân Nam, làm 29 người chết và hơn 130 người bị thương.
“Chúng ta đã từng chứng kiến những vụ tấn công ở Urumqi nhưng lâu rồi không thấy những vụ việc ở mức độ như vậy,” ông Raffaello Pantucci, một nhà nghiên cứu ở một viện nghiên cứu quân sự ở London nói.
“Tôi nghĩ vấn đề là các hành động bạo lực ở Tân Cương ngày càng trở nên trầm trọng hơn,” ông nói với BBC và rằng ông tin rằng các vụ tấn công ngày càng trở nên chuyên nghiệp hơn và nhắm vào mục tiêu rộng lớn hơn.

Sài Gòn rực rỡ sắc màu trong đêm 30/4

Pháo hoa rực rỡ trên bầu trời TP.HCM

 - Đúng 21g ngày 30/4, bầu trời TP.HCM rực sáng. Những chùm pháo hoa rực rỡ khoe sắc lung linh. Bên dưới, hàng ngàn người theo dõi đợt bắn pháo hoa mừng ngày miền Nam hoàn toàn giải phóng trong tâm trạng vui tươi thoải mái.
Trước đó, từ rất sớm, từng đoàn người lũ lượt kéo nhau tiến về trung tâm thành phố. Trên đường Lê Lợi, trước thương xá Tax, rất đông người dân thành phố và cả người nước ngoài tụ tập chung vui.
Phía đường Mai Chí Thọ, gần cửa hầm Thủ Thiêm, từng lớp người đứng la liệt trên vỉa hè. Nhiều gia đình trải bạt trên lề ăn uống, vui chơi chờ thưởng lãm màn trình diễn pháo hoa.
Cầu Khánh Hội đã được phong tỏa từ rất sớm. Hàng ngàn người đứng chật hai bên cầu. Tất cả đều hướng về bầu trời, chờ đợi ánh sáng của những chùm hoa.
Không khí ngày 30/4 tại thành phố thật tưng bừng. Tất cả mọi người ai cũng náo nức, hân hoan trong ngày vui trọng đại của đất nước.
Hình ảnh do P.V VietNamNet ghi nhận:
Đêm 30/4, TPHCM
Đúng 21g màn pháo hoa bắt đầu khai hỏa
Đêm 30/4, TPHCM

Đêm 30/4, TPHCM

Đêm 30/4, TPHCM

Đêm 30/4, TPHCMSắc màu lung linh của ánh sáng, hòa lẫn trong tiếng hò reo không ngớt của người thưởng ngoạn. 

Đêm 30/4, TPHCMTrên đường phố, dòng người nhích từng bước đến điểm bắn pháo hoa.

Đêm 30/4, TPHCMHàng nghìn người chờ tới giờ bắn pháo hoa. Ảnh: Zing.vn


Đêm 30/4, TPHCMỞ một góc khác, người dân đứng cả lên xe máy để ngắm pháo hoa

Đêm 30/4, TPHCMĐứng kín cầu Khánh Hội

Đêm 30/4, TPHCMVợ chồng một du khách nước ngoài kiên nhẫn chờ đến giờ bắn pháo hoa.

Đêm 30/4, TPHCMBờ sông Sài Gòn phía quận 1 không còn chỗ trống. Ảnh: Zing.vn

Đêm 30/4, TPHCMDu khách không ngớt trầm trồ khen màn pháo hoa đẹp.
Hải Yến -– Hồng Thắm –- Đăng Biên

Nỗi đau của người mẹ nghèo


TTO - Vất vả bươn chải kiếm tiền nuôi con, cộng với bệnh tật hành hạ và nỗi đau mất con khiến chị Huỳnh Thị Kiều ở ấp 18, xã Tân Long (huyện Ngã Năm, Sóc Trăng) trông già hơn rất nhiều so với cái tuổi 35 của mình.

Chị Huỳnh Thị Kiều và các con thơ
Bà Tô Thị Thìn (mẹ của chị Kiều), chỉ tay ra phía sau vườn, giọng trầm buồn: “Nó đang nói chuyện với con. Từ ngày con nó chết, nó như người mất hồn. Chiều tối nào cũng ra mộ con ngồi một mình, có hôm còn dắt 3 đứa con của nó ra thăm chị, thăm em”. Theo lời bà Thìn, ngày 31-3 vừa qua, con thứ hai của chị Kiều là H.Th (10 tuổi, học lớp 2) đi học nhưng không về. “Cháu tôi chết thảm lắm, nó bị người ta cưỡng hiếp, đâm chết rồi vứt xác xuống kênh”.
Ông Quách Văn Hải, trưởng ban nhân dân ấp 18, xã Tân Long cho biết tuy bệnh tật nhưng chị Kiều rất siêng năng, kiếm đủ chuyện để làm. Dù đã vắt hết sức lực kiếm tiền nuôi con ăn học, nhưng cuộc sống của gia đình chị vẫn túng thiếu. “Mới đây lại xảy ra chuyện thương tâm với cháu H.Th. Những ngày phía trước của chị ấy sẽ còn rất vất vả”, ông Hải nói.
Chồng chị Kiều bỏ đi khi chị đang mang thai đứa con út. Nhà không có đất sản xuất, chị phải đi hết cánh đồng này đến cánh đồng khác để bắt ốc. Có hôm vì lạnh và kiệt sức, chị ngồi gục trên bờ kênh, những người đi làm đồng phát hiện, đưa chị về nhà. Vậy mà khi khỏe lại, thấy các con chưa no bụng, chị lại vác thau đi bắt ốc. Hết ốc, chị đi làm cỏ mướn.
“Tôi muốn đi làm thuê nhiều việc để kiếm tiền nuôi con, dựng lại vách nhà. Nhưng ngặt nỗi hay bị ngất xỉu. Bác sĩ nói tôi bị tim, gan… để lâu sẽ không hay. Nhưng chạy ăn từng bữa đã vã mồ hôi, đành phó mặc cho số phận”, chị Kiều bộc bạch.
Nhà chị Kiều lợp tôn tolel xi măng, hai bên vách lá nhiều chỗ trống toang được chị che chắn tạm bằng vỏ bao phân bón. Nhà không có cửa sau nhưng chị cũng không lo trộm cắp bởi trong đó chẳng có thứ gì đáng giá ngoài cái giường cũ, vài cái nồi và lu gạo rỗng. Chạy ăn từng bữa, bệnh tật hành hạ triền miên, nhưng chị Kiều vẫn cho các con đến lớp. Chị tâm sự: “Đời tôi đã khổ quá nhiều nên không muốn các con khổ nữa”.
Lúc còn sống, mỗi khi mẹ đi bắt ốc hay làm cỏ mướn vắng nhà, một tay H.Th chăm sóc các em và chị (chị của Th là Yến Nhi bị câm và điếc bẩm sinh từ khi lọt lòng). Hồi đó, dù không có những bữa cơm thịt cá đàng hoàng, nhưng ngôi nhà của chị Kiều lúc nào cũng rộn rả tiếng đánh vần ê a, tiếng hát của trẻ thơ. Từ ngày Th bị  sát hại, những âm thanh hồn nhiên này đã tắt lặng. Ngày nào các con cũng hỏi “sao không thấy chị Th về?” khiến chị Kiều không cầm được nước mắt.                               
CÁT THƠ

Thù oán kéo dài sẽ làm đất nước yếu đi

Đăng Bởi  - 
 Thứ trưởng Ngoại giao Nguyễn Thanh Sơn
Thứ trưởng Ngoại giao Nguyễn Thanh Sơn
"Đế quốc Mỹ đã gây ra bao đau thương tang tóc cho nhân dân hai miền Nam Bắc. Thế mà đối với Mỹ chúng ta còn khép lại quá khứ, khép lại một trang sử rất đau thương để nhìn về tương lai hòa bình, ổn định và hợp tác. Vậy tại sao không tha thứ, hòa hợp với những người cùng một dân tộc, cùng một đất nước?".
Đó là chia sẻ của Thứ trưởng Ngoại giao Nguyễn Thanh Sơn, Chủ nhiệm Ủy ban Nhà nước về Người Việt Nam ở Nước ngoài, nhân dịp 30.4.2014.
Ông Sơn cho rằng, lâu nay chúng ta vẫn giữ quan điểm cứng rắn. Cả hai bên cứng rắn với một bên chống đến cùng còn một bên dứt khoát không bắt tay, không khoan hồng, không hòa giải nên cứ xa cách nhau mãi, tạo ra sự hận thù kéo dài giữa một bộ phận cộng đồng người Việt ở nước ngoài với trong nước.
Đất nước chúng ta đã thống nhất về mặt địa lý, nhưng trong thực tế nơi này nơi kia lòng dân vẫn chia cắt... Mối thù oán mãi mãi sẽ làm đất nước yếu đi.
Nếu chúng ta cũng tự ái, tự thỏa mãn với chiến thắng của mình mà không có những bước đi cởi mở thực sự để hòa giải, hòa hợp thì không bao giờ chữa lành được vết thương chiến tranh trong lòng họ. 
Nếu chúng ta không dám làm những việc dũng cảm mà chỉ nói theo cứng nhắc thì trong nước cũng ít người nghe, chứ không nói đến bà con ở hải ngoại.
“Khi tôi đến thắp nhang tại nghĩa trang Biên Hòa (Đồng Nai), có nhiều người lên án, đòi đưa tôi ra xử lý. Rằng, tại sao một thứ trưởng đương nhiệm, một quan chức cao cấp lại đến thắp hương tại nghĩa trang của quân đội Sài Gòn trước đây. Nhưng nhờ những hành động như vậy mà nhiều người Việt ở hải ngoại chịu gặp, tiếp xúc với tôi”, ông Sơn nói.
Nói về việc, đã gần 40 năm sau ngày thống nhất đất nước, những từ ngữ mang tính phân biệt như “ngụy quân, ngụy quyền” có nên được tiếp tục sử dụng trong sách giáo khoa, tài liệu chính thống? 
Ông Sơn nói thay vì những từ ngữ như “bè lũ phản động”, nên gọi là họ những người còn có tư tưởng đi ngược lại với lợi ích đất nước hoặc chưa hiểu hết tình hình đất nước; thay vì gọi họ là “ngụy quân, ngụy quyền” nên gọi là “những người dưới chế độ cũ” theo đúng bản chất. Không nên đẩy họ ra xa mà nên kéo họ lại gần.
Nếu vẫn gọi họ là “bè lũ phản động”, “ngụy quân, ngụy quyền” thì hố ngăn cách sẽ mãi tồn tại, vết thương mãi mãi rỉ máu. "Tôi mong muốn tới đây, ngành giáo dục Việt Nam sẽ xem xét, biên soạn lại bộ sách giáo khoa để bỏ những ngôn từ không thích hợp, gây chia rẽ lâu dài, để không còn tư tưởng hận thù chiến tranh trong thế hệ trẻ sau này" - thứ trưởng nói.
Đoàn kiều bào, do Thứ trưởng Ngoại giao Nguyễn Thanh Sơn dẫn đầu, làm lễ tưởng niệm trong chuyến thăm Trường Sa năm 2012 - Nguồn: TP
PV tổng hợp

Hòa hợp - hòa giải cần đôi mắt mới

Bà con Việt kiều về Việt Nam ăn Tết mừng rỡ khi gặp người thân ngay tại sân bay - Ảnh: Độc Lập
Bà con Việt kiều về Việt Nam ăn Tết mừng rỡ khi gặp người thân ngay tại sân bay - Ảnh: Độc Lập
Thời điểm để đặt ra câu chuyện hòa hợp, hòa giải dân tộc đã trôi qua từ lâu. Vấn đề này hiện nay cần được nhìn nhận dưới những góc độ khác. Nhận định này được Đại sứ Nguyễn Khắc Huỳnh, nhà ngoại giao lão thành, nguyên thành viên đoàn đàm phán Hiệp định Paris 1973 chia sẻ. 
Ông Huỳnh lý giải: Lúc đầu đàm phán Paris, tư tưởng của ta là giành thắng lợi, buộc Mỹ rút, lập chính phủ liên hiệp và sau đó chính phủ sẽ đoàn kết toàn dân. Điều này có nghĩa là toàn dân Việt Nam dù phe này phe kia, tập hợp ba lực lượng: lực lượng cách mạng, lực lượng đối địch, lực lượng thứ ba cũng sẽ đoàn kết lại dưới sự lãnh đạo của chính phủ liên hiệp. Lúc đó chưa có khái niệm hòa hợp dân tộc.
Nhưng trong quá trình đàm phán và chiến đấu ta thấy đánh Mỹ khó, đánh thắng Mỹ lại càng khó. Ta đánh lâu dài thì Mỹ cũng có khả năng đánh lâu dài. Lúc đầu mình tính chính phủ liên hiệp nhưng sau sự kiện Mậu Thân 1968 và sau đó năm 1972, ta không có những thắng lợi quyết định.
Vậy phải tính thế nào? Năm 1972 ta mới đề ra đường lối tìm cách mở đường cho Mỹ rút. Ta mới đưa ra khẩu hiệu là “Mỹ rút, Sài Gòn còn, miền Nam giữ nguyên trạng”. Để liên kết các lực lượng miền Nam thì đặt ra vấn đề hòa hợp dân tộc.
Vấn đề ấy được đặt ra trong lúc ta tính tới phương án giữ nguyên trạng miền Nam. Vì vậy ta đưa vào dự thảo Hiệp định và bàn kỹ vấn đề hòa hợp dân tộc.
Lúc đầu ta gọi là chính phủ liên hiệp ba thành phần. Chính phủ Mỹ không chấp nhận được vì chính phủ mới có nghĩa là thủ tiêu Sài Gòn. Ta mới hạ thấp xuống là “một chính quyền hòa hợp dân tộc”, gần gần với lập trường của Mỹ. Mỹ đề xuất một “body” - một tổ chức để tổng tuyển cử.
Mỹ dùng chữ “body” thì mình cũng dịu bớt đi, đề xuất là trong lúc chính quyền hai bên tồn tại, thực hiện hòa hợp, hòa giải dân tộc để tiến tới tổ chức tổng tuyển cử thành lập chính quyền (đưa thêm khái niệm hòa giải, vì là hai kẻ địch.)
Nhưng Mỹ không chấp nhận chữ “chính quyền”. Chữ “chính quyền” có gì đó mang ý nghĩa thủ tiêu Sài Gòn. Vì thắng lợi của mình năm 1972 cũng có mức độ thôi, chưa thể lấn át Mỹ được, nên ta lấy yêu cầu Mỹ rút là chính. Mỹ nhận rút và quân miền Nam ở lại là đạt yêu cầu cao nhất rồi, ta mới chấp nhận thành lập một hội đồng quốc gia hòa giải, hòa hợp dân tộc. Hiệp định có điều khoản thành lập một hội đồng quốc gia hòa giải hòa hợp dân tộc để tổ chức tổng tuyển cử và đôn đốc thi hành Hiệp định.
Lúc đó hình thành khái niệm hòa giải hòa hợp dân tộc.
Đại sứ Nguyễn Khắc Huỳnh 
Đấy là quá trình đàm phán đi đến hòa giải hòa hợp dân tộc. Ta thấy không có con đường nào khác cả. Bởi vì chúng ta thắng thế nào thì Sài Gòn cũng vẫn sẽ còn. Dù lập chính phủ hai thành phần, ba thành phần hay giữ nguyên trạng thì cũng vẫn phải có hòa giải, hòa hợp. Không có cách nào khác. Không có bên nào thắng bên nào. Thực tế miền Nam có ba lực lượng, hai chính quyền thì phải giải quyết với nhau như vậy.
Nhờ những sách lược mềm dẻo của ta, mà trong đó có việc tạm gác vấn đề xóa Sài Gòn, thực hiện một hình thức hòa giải, hòa hợp dân tộc mà tổ chức ấy chỉ là hội đồng thôi chứ không phải chính quyền, chính phủ gì nên Mỹ chấp nhận.
Nhờ đó mà ký được Hiệp định. Hiệp định Paris là gì? Là một hình thức thỏa hiệp giữa Việt Nam trên đường thắng lợi với Mỹ tuy thua nhưng vẫn đang còn mạnh và chính quyền Sài Gòn còn là một thực thể. Hiệp định Paris là một sự thỏa hiệp “phải chăng”. Vì vậy 4 bên chấp nhận được, Việt Nam chấp nhận được, Mỹ cũng chấp nhận được mở đường cho Mỹ rút, Sài Gòn cũng chấp nhận được.
Sau ngày 30.4.1975 vấn đề hòa giải dân tộc đã được thực hiện như thế nào? Có điều gì chúng ta đã làm được và chưa làm được?
- Đại sứ Nguyễn Khắc Huỳnh: Ta đã chân thành đấu tranh thi hành Hiệp định Paris 1973, thực hiện hòa giải, hòa hợp dân tộc. Ta đã làm việc rất tích cực với các lực lượng thứ ba. Nhưng kết quả rất hạn chế. Ngay đêm Hiệp định có hiệu lực (27.1.1973), chính quyền Thiệu đã cho chiếm Cửa Việt, sau đó ta phản kích lấy lại. Có thể nói là không có lấy một ngày hòa bình. Đã không có hòa bình thì không có điều kiện cho hòa hợp.
Nhưng sau khi ta thắng lợi giải phóng miền Nam thì vấn đề hòa hợp trở thành vấn đề lớn. Thậm chí là cực kỳ lớn.
Nhưng khi ta thắng lợi rồi thì chính sách hòa hợp dân tộc thực hiện được bộ phận thôi chứ chưa được rộng rãi và có kết quả. Phải thẳng thắn nhìn nhận là nhiều chính sách của ta sau giải phóng khá nặng nề với sĩ quan, binh lính chế độ cũ cũng như gia đình họ. Rồi chuyện báo chí Sài Gòn bị đóng cửa hầu hết, tất cả hoạt động kinh doanh của miền Nam bị hạn chế... Sau đó là hợp tác hóa, cải tạo xã hội chủ nghĩa.
Đó là một trong những nguyên nhân dẫn đến chuyện hàng chục vạn người bỏ nước ra đi, thành phong trào “thuyền nhân”. Đó là một trang sử đau thương, đen tối của chúng ta. 
Khi tôi sang dự một hội thảo liên quan đến chiến tranh Việt Nam tại ĐH Brown (Mỹ), ban tổ chức có bố trí một chương trình giao lưu với các giáo sư và khoảng 1.000 sinh viên. Tôi nhận được vài chục câu hỏi trong đó có câu hỏi liên quan đến vấn đề này. Một sinh viên hỏi: Thưa ngài đại sứ, Việt Nam đã chiến thắng Mỹ, các ngài coi là “giải phóng miền Nam, thống nhất Tổ quốc” nhưng tại sao lại có chuyện hàng triệu người bỏ nước ra đi?
Tôi đã trả lời thế này: Đó là chuyện rất đáng tiếc. Về nguyên nhân thì thứ nhất là trong suốt thời gian chiến tranh, quân đội, các nhà chức trách Mỹ cũng như chính quyền Sài Gòn qua mấy đời tổng thống đều tuyên truyền nếu Việt Cộng về sẽ có nạn tắm máu. Sau 30.4.1975 nhiều người đã lo lắng chuyện “tắm máu” vì vậy việc đầu tiên họ tính là ra đi. Có mấy loại người ra đi: người thuộc chính quyền cũ, những người thấy làm ăn không thuận lợi, người giàu có và sau là những người sợ tắm máu.
Có một số người nữa thấy kinh tế Việt Nam đã nghèo lại còn bị chiến tranh tàn phá nên cũng kiếm đường ra đi.
Một lý do nữa, chúng tôi chiến trận thì biết nhưng làm kinh tế chưa nắm được tình hình, chưa làm tốt, chưa đáp ứng được yêu cầu của người dân nên họ bỏ ra đi.
Nguyên nhân cuối cùng là việc thống nhất đất nước qua con đường chiến tranh thì đã làm tốt nhưng việc tranh thủ lòng người thì chưa làm tốt, chưa thực hiện hòa hợp tốt.
Tôi cũng bổ sung thêm: Dù nguyên nhân gì và những người ra đi khỏi Việt Nam như thế nào, chúng tôi luôn luôn coi họ thuộc dân tộc Việt Nam và luôn luôn sẵn sàng mở cửa để ai về thăm, ai về nước, ai liên lạc lại, cả ba mức đó chúng tôi đều chấp nhận, mở cửa rộng rãi.
Tôi nói vậy, mọi người vỗ tay rất mạnh.
Tại sao sau 30.4.1975, ta chưa thực hiện tốt hòa hợp dân tộc?
- Phải nói là ta đã có thực hiện được một số việc chứ không phải không làm được gì. Nhưng trong phạm vi hẹp. Đối với những người thuộc lực lượng thứ ba ta đều giữ lại dùng cả. Một số giáo sư tiếp tục ở lại giảng dạy, những nhân vật cao cấp thuộc chính quyền cũ đầu hàng ở dinh Độc Lập ta đều tôn trọng, không bắt bớ gì mà để họ được tự do. Một số người thuộc chính quyền cũ cũng được đối xử tương đối nhẹ nhàng. Nhưng những chuyện ấy chỉ diễn ra ở diện hẹp.
Tại sao không thực hiện được hòa hợp dân tộc để xảy ra những chuyện như tôi vừa nói? Đây là quan điểm của cá nhân tôi thôi, chứ chưa có tổng kết: Theo tôi, nguyên nhân thứ nhất là thắng lợi lớn quá. Đến mức ngợp. Không kịp suy nghĩ gì cả. Đến cái mức mà có lãnh đạo cấp cao của ta nói là bây giờ đã hết kẻ thù, vĩnh viễn sẽ không có chiến tranh nữa.

Nhóm thứ nhất là cộng đồng những người Việt mà ta gọi là “người Việt yêu nước”. Theo tôi cái chữ ấy nên bỏ đi, không ai lại phân biệt bằng khái niệm “yêu nước” với “không yêu nước”. Lấy gì để xác định yêu nước? Nên nhìn họ như những Việt kiều có quan niệm thuận với trong nước. 

Nguyên nhân thứ hai, lúc ấy tư tưởng giáo điều ý thức hệ rất nặng nề, thể hiện ở chuyện “thành phần”. Phân biệt kẻ thắng người thua rất nặng nề. Tư tưởng địch-ta nặng nề. Rồi tư tưởng XHCN đối lập với tư bản. Nhiều cái giáo điều ý thức hệ như vậy nên chuyện hòa hợp là không thể.
Nguyên nhân thứ ba là trình độ nghiên cứu của ta rất thấp. Không nghiên cứu được là sau khi giải phóng miền Nam cái gì sửa cái gì giữ, đối xử với các tầng lớp thế nào...
Theo ông hiện nay vấn đề hòa hợp dân tộc cần đặt ra như thế nào? Đặt ra với ai?
- Theo tôi có lẽ đặt ra trước hết với người Việt ở nước ngoài. Thứ hai là đối với các tầng lớp nhân dân trong nước. Tôi chỉ xin chia sẻ một vài suy nghĩ của tôi có thể đúng, có thể chưa đúng nhưng để chúng ta suy nghĩ.
Đối với người Việt ở ngoài nước hiện có 3 - 4 cộng đồng có quan niệm khác nhau.
Nhóm thứ nhất là cộng đồng những người Việt mà ta gọi là “người Việt yêu nước”. Theo tôi cái chữ ấy nên bỏ đi, không ai lại phân biệt bằng khái niệm “yêu nước” với “không yêu nước”. Lấy gì để xác định yêu nước? Nên nhìn họ như những Việt kiều có quan niệm thuận với trong nước. 
Nhóm thứ hai sống bình thường, họ không ủng hộ mà không gây sự, chỉ lo tập trung làm ăn. Tôi cho rằng đây là nhóm đa số, bây giờ mời họ về giúp nước là khó đấy. Đây là nhóm mà Nhà nước cần có chính sách tranh thủ.
Thực hiện hòa hợp dân tộc ở đây không phải bằng lập trường giai cấp, bằng chủ nghĩa cộng sản đâu, mà bằng TƯ TƯỞNG DÂN TỘC, TƯ TƯỞNG YÊU NƯỚC, ĐẶT LỢI ÍCH DÂN TỘC LÊN TRÊN HẾT.

Thứ ba là lực lượng đối lập, có phê phán những chính sách, có đóng góp ý kiến, phê phán.
Nhóm cuối cùng là những người đối nghịch hoặc báo chí ta gọi nặng nề là chống cộng. Họ là những người công khai không tán thành chủ nghĩa cộng sản, nhóm này theo tôi biết bên Mỹ có nhiều.
Thế bây giờ đặt vấn đề thế nào? Đối với những người đã ủng hộ đã sống hòa hợp, thích hợp rồi thì ta tiếp tục tranh thủ, tạo điều kiện để họ đi về đóng góp thăm viếng đất nước. Những người chờ đợi và chưa có thái độ rõ ràng là lớp người còn xa ta nhưng mà không chống đối, chính là cần thực hiện hòa hợp dân tộc với những người đó. Thực hiện hòa hợp dân tộc ở đây không phải bằng lập trường giai cấp, bằng chủ nghĩa cộng sản đâu, mà bằng TƯ TƯỞNG DÂN TỘC, TƯ TƯỞNG YÊU NƯỚC, ĐẶT LỢI ÍCH DÂN TỘC LÊN TRÊN HẾT.
Tôi cho rằng đối với Việt kiều càng đưa vấn đề ý thức hệ ra thì càng không có tác dụng. Tôi đối xử với anh bằng tinh thần dân tộc, bằng tinh thần yêu nước chứ không phải bằng ý thức hệ thì lúc đó mới nói chuyện được với nhau, nếu không thì còn nhiều khó khăn. Đối xử bằng lòng yêu nước bằng tinh thần dân tộc. Lấy lợi ích dân tộc đặt lên trên hết. Bất cứ thời đại hoàn cảnh nào thì lợi ích dân tộc vẫn là cao hơn cả, có sức mạnh hơn cả.
Còn đối với trong nước, vấn đề không phải là hòa hợp mà là làm sao tranh thủ sự đồng thuận, lấy lợi ích dân tộc để tranh thủ đồng thuận là đường lối chiến lược. Bây giờ tầng lớp nào trở nên quan trọng và cần tranh thủ đồng thuận? Ngoài nông dân, công nhân thì đặc biệt cần tranh thủ đội ngũ trí thức và doanh nhân. Đồng thuận chính là đồng thuận với hai tầng lớp này.
Xin cảm ơn ông!
Theo Trường Sơn -TNO

"Chạm tay vào quá khứ", cái nhìn mới về cuộc chiến tranh

 - Chiến tranh bắt đầu từ xúc cảm và cũng làm vỡ vụn cảm xúc, làm chia cắt tình yêu....
Với độ dài 45 phút và 5 màn múa, vở múa đương đại "Chạm tay vào quá khứ" thực sự là một tác phẩm hoàn chỉnh với cái nhìn trẻ trung, tươi mới mà không kém phần sâu sắc về cuộc chiến tranh tại Việt Nam.
'Chạm tay vào quá khứ', cái nhìn mới,ề cuộc chiến tranh
Biên đạo múa Phúc Hùng với tư duy làm nghề: "Múa cho tôi thứ mà người giàu không thể cho được"
Mở đầu buổi diễn tối 29/4 tại Nhà hát thành phố, biên đạo trẻ Phúc Hùng nói, "vở diễn này là cái nhìn của thế hệ sau chiến tranh về cuộc chiến tranh. Chiến tranh không chỉ có bom đạn và máu lửa, góc nhìn của chúng tôi về chiến tranh qua khía cạnh khác, tình yêu đất nước, làng xóm, con người ....."

Và bởi thế, điều mà người xem nhận thấy rõ nhất ở vở múa này chính là tình yêu. 

'Chạm tay vào quá khứ', cái nhìn mới,ề cuộc chiến tranh
Con người trong xã hội hiện đại trước khi nhìn ngược về quá khứ
Chiến tranh bắt đầu từ xúc cảm và cũng làm vỡ vụn cảm xúc, làm chia cắt tình yêu. Hai trường đoạn dài nhất trong vở múa mô tả về một đêm trăng bắt đầu một cuộc tình giữa anh lính trẻ và cô gái miền quê. Dưới ánh trăng, họ đồng cảm và chia sẻ, cùng ngắm nhìn thế giới đang chuyển động với những vì sao đang bay. Rồi họ chia ly. 

Anh chiến đấu đơn độc ở chiến trường, xung quanh là những phiên bản khác của những người lính cũng day dứt vật vã nỗi nhớ quê. Cô ở lại, quay quắt hàng đêm, vật lộn với nỗi nhớ của mình. Xung quanh là những người bạn gái đơn độc khác cũng đau khổ và hướng về nơi chiến tuyến. 

'Chạm tay vào quá khứ', cái nhìn mới,ề cuộc chiến tranh
Cuộc gặp gỡ của tình yêu


'Chạm tay vào quá khứ', cái nhìn mới,ề cuộc chiến tranh
Những người phụ nữ nơi hậu phương mong nhớ người ở chiến trường

Vở diễn đã gây được sự xúc động mạnh mẽ nơi người xem - đa phần là khán giả trẻ. Không ít người đã rơi nước mắt. Thật ngạc nhiên khi có một thế hệ khán giả trẻ đã có thể cảm nhận được dễ dàng tình yêu và nỗi đau được truyền tải qua những động tác hình thể không lời như vậy. Một phần cũng nhờ âm nhạc mà Phúc Hùng và Phúc Hải (hai nhà biên đạo) sử dụng. Chúng rất ấn tượng và phù hợp để làm nền cho sự đa dạng của cảm xúc, chủ yếu là âm nhạc cổ điển thính phòng, đan cài khéo léo với một số tác phẩm được làm đương đại. 

Bối cảnh sân khấu hết sức tiết giản nhưng lại thể hiện được tư duy thẩm mĩ khi sử dụng hình ảnh bầu trời sao kết hợp với hiệu ứng ánh sáng laze, khiến phông nền như thể đang chuyển động. Phần lớp lang sân khấu cũng được làm rất tốt. Bố cục của múa tập thể làm nổi bật được tính đa dạng của biểu đạt nhưng đồng tâm của cảm xúc. Nếu được đầu tư nhiều hơn, khán giả hình dung có lẽ hai biên đạo Phúc Hải Phúc Hùng còn làm được nhiều hơn nữa với một tư duy dựng vở nhiều điểm sáng thông minh như vậy. 

'Chạm tay vào quá khứ', cái nhìn mới,ề cuộc chiến tranh
Vở diễn héo léo sử dụng ngôn ngữ của ánh sáng
  • Hồ Hương Giang
Ảnh: Hoàng Sơn

Tắc đường, 3 tiếng chưa ra khỏi cửa ngõ thủ đô


- Sáng 30/4, một vụ tai nạn liên hoàn trên cao tốc Pháp Vân đã gây ra tình trạng ách tắc cục bộ tại tuyến đường này. Lượng phương tiện bị ùn ứ kéo dài lên tận đường vành đai 3.
Theo CSGT Đội 8 (Phòng CSGT ĐB-ĐS - Công an TP.Hà Nội), vụ tai nạn xảy ra vào khoảng 7h30 sáng nay (30/4) trên cao tốc Pháp Vân đoạn gần Bệnh viện Nội tiết Trung ương thuộc xã Tứ Hiệp (Thanh Trì, Hà Nội) khi 4 xe ô tô đâm liên hoàn vào nhau.
Lực lượng CSGT ngay sau đó đã có mặt điều tiết các phương tiện. Tuy nhiên do hiện trường chưa được giải tỏa, cộng thêm trời mưa và lượng phương tiện về quê trong sáng 30/4 tăng đột biến nên đã xảy ra ùn tắc kéo dài.
Theo phản ánh của phóng viên, dòng ô tô ùn tắc kéo dài hơn 10km trên tuyến cao tốc Pháp Vân - Ninh Bình. Các xe liên tục xảy ra va chạm, khiến tình trạng lưu thông hết sức khó khăn.
Ghi nhận nhanh trên đường Pháp Vân – Cầu Giẽ, các phương tiện ô tô đi thành hàng 4. Đội trưởng và đội phó đội đội CSGT số 14 trực tiếp có mặt tại hiện trường cùng hơn chục chiến sỹ trong đội điều tiết giao thông đoạn qua Bệnh viện Nội Tiết.
Trên đường vành đai 3 trên cao, tình trạng ùn tắc đã kéo dài đến tận Keangnam. Một số nút giao thông xảy ra ùn tắc cả đường bên dưới.
Lúc 10h sáng, đường Giải phóng từ Ngã tư Vọng nối ra Pháp Vân cũng đang bị ùn tắc.
Theo ghi nhận, hiện QL1A đoạn qua Ninh Bình cũng đang bị tắc đường. Riêng đoạn qua Tĩnh Gia (Thanh Hóa) từ 2h đêm qua đến nay vẫn chưa thông.
Trên QL5 hướng đi Hải Phòng, tắc đường xảy ra từ đoạn qua Công ty may 10 đến đường dẫn cầu Thanh Trì, kéo dài đến ngã tư Trâu Quỳ.
Cũng trên tuyến QL5, đoạn qua Bình Giang, Hải Dương đang xảy ra ách tắc cục bộ do xảy ra tai nạn giữa container và xe tải.
Thượng úy Trần Tú Anh  - đội phó đội CSGT số 14 cho biết: “Nhận định sẽ có lượng lớn các phương tiện rời Hà Nội đi nghỉ lễ, ban chỉ huy đội đã lên phương án phân làn từ xa để các phương tiện có thể lưu thông thuận lợi nhất. Cán bộ chiến sỹ đội CSGT số 14 trực làm nhiệm vụ 100% để phục vụ nhân dân đi nghỉ lễ”.
Qua điện thoại, các chiến sỹ đội CSGT số 14 và 8 cho biết: Đến 13h ngày 30/4, các phương tiện lưu thông trên đường Pháp Vân – Cầu Giẽ đã bình thường trở lại nhưng mật độ còn khá đông.
Một số hình ảnh tắc đường trong sáng 30/4:
tắc đường, Pháp Vân, QL 1A, cao tốc, đường trên cao
Các phương tiện ken đặc, nhích từng cm. Ảnh: Vĩnh Lâm

tắc đường, Pháp Vân, QL 1A, cao tốc, đường trên cao
Ùn tắc trên đường trên cao đoạn qua nút giao thông Nguyễn Xiển - Nguyễn Trãi lúc 9h30. Ảnh: Tòng Duy Hưng - Otofun

tắc đường, Pháp Vân, QL 1A, cao tốc, đường trên cao
Đoạn đầu Pháp Vân - Cầu Giẽ lúc 9h. Ảnh: Nguyễn Xuân Duy - Otofun

tắc đường, Pháp Vân, QL 1A, cao tốc, đường trên cao
Tắc đường khiến nhiều tài xế không giữ được bình tĩnh. Ảnh: Nguyen Truong - Otofun

tắc đường, Pháp Vân, QL 1A, cao tốc, đường trên cao
Tắc đường kéo dài trên đường trên cao. Ảnh: Mai Hà - Otofun

tắc đường, Pháp Vân, QL 1A, cao tốc, đường trên cao
Ùn tắc trên đường trên cao đã kéo dài đến tận Keangnam. Ảnh: Nguyễn Quỳnh Chi - Otofun

tắc đường, Pháp Vân, QL 1A, cao tốc, đường trên cao
Cận cảnh tình trạng tắc đường trên đường trên cao. Ảnh: Phạm Hải

tắc đường, Pháp Vân, QL 1A, cao tốc, đường trên cao
Ảnh: Phạm Hải

tắc đường, Pháp Vân, QL 1A, cao tốc, đường trên cao
Ảnh: Phạm Hải

tắc đường, Pháp Vân, QL 1A, cao tốc, đường trên cao
Ảnh: Phạm Hải

tắc đường, Pháp Vân, QL 1A, cao tốc, đường trên cao
Ảnh: Nguyễn Anh Tuấn - Otofun

tắc đường, Pháp Vân, QL 1A, cao tốc, đường trên cao
Tình trạng tắc đường trên QL5 đoạn qua Bình Giang, Hải Dương. Ảnh: Đạt Êk - Otofun

tắc đường, Pháp Vân, QL 1A, cao tốc, đường trên cao
Đoạn qua Tam Điệp - Ninh Bình. Ảnh: Tuan Dao - Otofun
T.Hạnh - P.Hải