Trang

17 tháng 3, 2014

Chồng từng ép vợ bán dâm với với giá... 20.000đ

- BTTD: "Đừng tuyệt vọng. Tôi ơi! Đừng tuyệt vọng!"
Người phụ nữ ấy đã từng lao đầu vào xe ôtô vì nhục nhã khi bị chồng giao bán với giá 20 ngàn đồng.
Đi qua ngày tăm tối
Chị với anh là hai người bạn cùng trang lứa, cùng học với nhau từ nhỏ, cũng cùng sinh hoạt trong đoàn thanh niên với nhau.  Cả hai đã thầm mến nhau từ khi ấy. Nhưng phải đến khi anh ấy nhập ngũ, rồi những cánh thư đi về đã chắp cánh cho tình yêu nở rộ. Anh là người rất hiền, biết cánh cư xử nên được bạn bè quý mến, ai cũng vun vào cho tình yêu của anh chị.
Vậy là sau ba năm thực hiện nghĩa vụ quân sự, anh ấy được ra quân và anh chị tiến hành tổ chức đám cưới. Những ngày tháng sau đám cưới thực sự giống như mật ngọt đối với anh chị. Nhất là sau khi cháu trai đầu lòng ra đời. Anh và cả hai bên nội ngoại rất vui mừng. Anh rất quấn con. Đi đâu về là hỏi con trước. hễ đi đâu xa con là bịn rịn. Anh thường xuyên nắn nắn những ngón tay nhỏ xíu của con, xòe tay bé ra, rồi chấm vào đó một chút nước bọt để cháu có hơi bố mà đỡ uốn mẹ ban đêm.
Rồi theo lời động viên của nhà nước vào Tây Nguyên xây dựng vùng kinh tế mới, anh chị cũng “khăn gói quả mướp” đi vào vùng đất mới, với ước mong có được cuộc sống khá giả hơn. Khi đó anh chị đã có 2 bé.
Những ngày tháng vất vả, “bán mặt cho đất, bán lưng cho trời” thực sự bắt đầu. Ngày nào anh chị cũng phải vào rẫy từ mờ sáng đến tối mịt để chăm sóc cho những gốc cà phê mới được vun trồng, hai đữa con nhỏ phải ở nhà một  mình, không có người lớn trông nom, bao nhiêu nguy hiểm rình rập trong trốn “đồng không mông quạnh”. Nhưng anh chị không thể làm khác. Có những khi con sốt, mà bố mẹ đi làm về muộn, xém chút nữa thì tính mạng của con cũng không giữ được.
Vì gội nắng, dầm mưa nhiều nên anh đổ bệnh thần kinh. Mùa rẫy năm ấy nắng mưa thất thường khiến cây cà phê chết hết. Bao nhiêu vốn liếng đổ dồn vào đó chỉ còn lại là mấy gốc cây khô héo. Nhà cửa ở quê không còn, hai vợ chồng thành trắng tay.
Anh đã đổ hết mọi tội lỗi lên đầu chị, rằng vì chị khuyên chồng lên Tây Nguyên làm ăn nên mới mất mát thế, rồi do lấy phải người vợ cao số nên làm ăn mới thất bát….
Khi anh không con biết phân biệt quá khứ, hiện tại, người thân... là lúc họ hoang mang nhất, con người anh đó, nhưng tâm hồn giờ đây đã là xa lạ. Lúc này anh ngây ngô, lúc khác lại điên điên, khùng khùng. Con còn nhỏ, gian nan còn nhiều, người thân lại ở quá xa.
Rồi anh hay nổi những cơn cớ khác thường, nhiều lần đánh chị ngất đi, đòn chồng trở thành chuyện như cơm bữa. Anh sỉ và chị những lời mà cả đời chị chưa từng phải nghe thấy. Chị sống trong cảnh đau đớn, dày vò vì những kích động của chồng. Đỉnh điểm của sự dày vò là vào một ngày, anh gọi người đến, bảo họ qua đêm với chị mới cái giá 20 ngàn đồng một đêm. Trời đất như sụp đổ dưới chân chị, “người đàn ông đã từng kề gối, tay ấp với chị đây sao? Cuộc đời của chị, sự tự tôn của chị vì sao lại bị chính người đàn ông mà chị tin tưởng giao phó cả cuộc đời mình hủy hoại.
Một thời gian, chị luôn phải nhận đòn chồng như cơm bữa (hình minh họa)
Đau đớn, tuyệt vọng, chị chạy không biết mệt mỏi ra đường lớn, nhảy ra trước mũi chiếc ôtô đang chạy trên đường với mục đích kết liễu cuộc đời mình, giải thoát mình khỏi những ngày tháng đau khổ. Nhưng rất may mắn là chiếc xe đó phanh kịp, chi thoát chết tronng gang tấc. Ngồi ở vệ đường, chị nghĩ : “Mình mà chết thì hai đứa con ai sẽ nuôi. Anh lúc tình lúc mê, tinh thần không ổn định như thế thì làm sao lo nổi cho hai đứa con?”.
Chị lê từng bước chân nặng nhọc về nhà, với quyết tâm sẽ cố gắng thay đổi con người anh. Chị chú trọng chăm sóc anh hơn. Mở lòng, thoải mái tư tưởng với ý nghĩ: vì anh bị bệnh nên mới đối xử như thế với chị. Rồi căn bệnh thuộc về tâm thần của anh cũng thuyên giảm nhờ những lo lắng, dịu dàng của chị.
Ước mơ đổi đời ở vùng kinh tế mới không thành, chị lại “khăn gói quả mướp” cùng chồng và hai con về Hà Nội thuê nhà ở bãi Phúc Xá (Long Biên, HN). Ngày ngày anh đạp xích lô, còn chị đi thu mua đồng nát và giúp việc theo giờ để kiếm sống .
Những ngày đầu kiếm sống nơi phồng hoa đô thị luôn rất khó khăn, anh lại đánh chị. Nhiều hôm đi làm, trời oi bức mà chị luôn phải mặc áo chống nắng để che đi những vết thương vì đòn chồng.
Tôi ơi! Đừng tuyệt vọng
Cuộc sống tăm tối của chị dường như là bất tận, cho đến một ngày chị có dịp tham gia vào Trung tâm nghiên cứu và ứng dụng khoa học về giới- gia đình- phụ nữ và vị thành niên (CSAGA). Biết được bản chất của bạo lực gia đình là do bất bình đẳng giới, chị dần biết cách tránh đòn chồng và dần thông cảm cho anh hơn. Chị mở lòng tâm sự với những thành viên trong câu lạc bộ do CSAGA tổ chức,. Chị kể chi tiết chị bị chồng bán cho những người xe ôm giá 20 ngàn đồng ai cũng kinh ngạc: “Rồi các anh trong câu lạc bộ đưa chi tiết này vào trong một vở kịch, tôi được mời làm diễn viên chính. Sau  này khi đi xem kịch cùng tôi đến chi tiết này anh ấy căng thẳng lắm, tôi cứ nghĩ về nhà anh ấy sẽ dày vò tôi, bảo tôi nói xấu chồng. Nhưng thật may, anh ấy nhìn tôi và bảo, anh ấy sai…”, chị tâm sự với ánh mắt long lạnh
Được sự động viên của một người cháu họ, anh cũng bắt đầu tham gia sinh hoạt tại Trung tâm. Anh tâm sự:
“Trước đây tôi đâu hiểub bạo lực gia đình là gi, càng không hiểu bản chất của bạo lực do bất bình đẳng giới. Ngay cả việc tôi đánh vợ mình, tôi cũng nghĩ: vợ tôi, tôi có quyền đánh. Cô ấy làm gì cũng phải thông qua ý kiến của tôi, nếu tôi không cho phép, không được tự ý quyết định…. Rất nhiều điều, giờ nhìn lại mới thấy mình thật không phải chút nào….”.
Tấm áo màu xanh anh khoác trên mình, tuy đã sờn bạc nhưng anh mặc nó với niềm tự hào đáng nể: “Khi mặc áo, tôi luôn được nhắc nhở mình là người lính, điều này giúp tôi phải sống xứng đáng với những gì đã qua. Đối mặt với mình là một thách thức, cần vượt lên chính mình…”.
Từ khi tham gia câu lạc bộ “Phụ nữ và nam giới di cư chung tay đẩy lùi bạo lực gia đình” anh đã hiểu ra một điều rằng đánh phụ nữ là việc làm nhẫn tâm nhất.
Anh cũng khuyên con trai mình với tư cách một người đàn ông: Cố gắng kiềm chế nóng nảy. Giải quyết mâu thuẫn bằng lời nói. Sức mạnh của đàn ông không phải là sức mạnh của nắm đấm, đó là sức mạnh của lòng vị tha, của bản lĩnh người đàn ông.
Giờ đây, trong ngôi nhà nhỏ của anh chị luôn ngập tràn hạnh phúc. Anh đã biết quan tâm tới chị nhiều hơn, sự tôn trọng đối phương luôn được duy trì. Anh luôn cố gắng thu xếp việc nhà để chị được tham gia diễn kịch trong Câu lạc bộ. Thấy chị được biểu diễn trên một sân khấu lớn, trong anh không khỏi ánh lên nét tự hào.
Trên gương mặt anh chị luôn bừng sáng lên thứ ánh sáng của niềm hạnh phúc…..
Phạm Ngọc ( Theo Người Đưa Tin )

16 tháng 3, 2014

“Năm 2014, thị trường chứng khoán khả quan”

- BTTD: Ngân hàng ứ vốn là một trong những nguyên nhân khiến chứng khoán tăng liên tục từ đầu năm 2014. Nên đầu tư vào CK lúc này nhưng phải theo dõi các  diễn biến chính trị, thị trường tài chính và chính sách kinh tế vỹ mô để chốt lời đúng lúc.

Dòng vốn mới (nhất là dòng vốn ngoại) tiếp tục đổ mạnh vào thị trường hứa hẹn một năm thành công và giúp tâm lý nhà đầu tư trong nước cải thiện đáng kể.

Mới đầu mùa Đại hội cổ đông và chỉ mới Chứng khoán IVS tổ chức đại hội vào ngày 15/3. Một số khác sẽ tổ chức đại hội vào những ngày tới đây và những kế hoạch kinh doanh cho năm nay cũng đã rục rịch được triển khai.
Trong bản nhận định thị trường chứng khoán năm 2014, Chứng khoán BSC (mã BSI) cho rằng năm 2014 dự kiến là năm mà kinh tế sẽ tiếp tục phục hồi dựa trên những tiền đề đã đạt được trong năm 2013. Tuy nhiên, dự báo tốc độ tăng trưởng chậm và khu vực kinh tế trong nước sẽ vẫn còn tiếp tục khó khăn.
Chứng khoán BSC cũng cho rằng triển vọng thị trường chứng khoán năm 2014 được đánh giá là khả quan cùng với sự phục hồi và ổn định của Kinh tế vĩ mô. Tuy rủi ro vẫn còn nhưng các yếu tố hỗ trợ thị trường chứng khoán đang mạnh hơn. So với các kênh đầu tư truyền thống như tiền gửi, vàng, ngoại tệ và bất động sản thì chứng khoán đáng hấp dẫn.
Tuy đánh giá thị trường với thái độ lạc quan nhưng kế hoạch tổng doanh thu của công ty chỉ ở mức 156,67 tỷ đồng, thấp hơn so với con số hơn 220 tỷ đồng đạt được năm 2012. Kế hoạch lợi nhuận trước thuế ở mức 25,35 tỷ đồng, cao hơn thực hiện 2013. Tuy nhiên, chỉ tiêu thị phần môi giới lại giảm từ 3,11% còn 3%.
Chứng khoán Đầu tư Việt Nam (IVS) cũng nhận định lạc quan. Công ty chứng khoán này cho rằng dù có mức tăng tương đối mạnh mẽ trong trong đầu năm 2014, tuy nhiên TTCK năm 2014 vẫn được nhìn nhận khá tiềm năng và sẽ tiếp tục chinh phục mốc đỉnh cao trong giai đoạn tới đây. Nếu so với các kênh đầu tư khác như Vàng, ngoại tệ hay Bất động sản thì TTCK là kênh hiệu quả và hấp dẫn nhất.
IVS cũng cho rằng dòng vốn mới (nhất là dòng vốn ngoại) tiếp tục đổ mạnh vào thị trường hứa hẹn một năm thành công và giúp tâm lý nhà đầu tư trong nước cải thiện đáng kể.
Ngoài ra, thị trường chứng khoán còn được trợ giúp bởi hàng loạt các chính sách mà Chính phủ dự kiến sẽ ban hành trong năm 2014 như: Nâng tỷ lệ sở hữu cho NĐTNN, quyết liệt xử lý nợ xấu, tạo thanh khoản và hỗ trợ tích cực hơn cho thị trường bất động sản.
Kế hoạch 2014 của IVS dựa trên những nhận định trên về thị trường cũng như việc tăng vốn điều lệ thành công từ 161 tỷ đồng lên 350 tỷ đồng. Doanh thu và lợi nhuận năm 2014 đều dự kiến ở mức tăng trưởng mạnh so với 2013 với con số lần lượt là 92,2 tỷ đồng và 23,3 tỷ đồng.
Chứng khoán Kim Long (KLS) đã để tiêu đề “Thị trường chứng khoán Việt Nam-Những cơ hội mới trong năm 2014” ngay phần nhận định về TTCK năm nay. Công ty này cho rằng xu hướng lạm phát đã giảm mạnh so với 2011, 2012 và trong năm 2013 lạm phát tiếp tục giữ ở mức ổn định. Do đó TTCK được nhận định là đang nằm trong vùng đáy và dần hồi phục, với những biểu hiện tích cực giai đoạn cuối năm 2013.
Năm 2014, với một loạt những giải pháp thúc đẩy thị trường tiếp tục được đưa ra như điều hành đẩy mạnh triển khai các sản phẩm mới, nhất là quỹ ETF; xây dựng hệ thống đối tác thanh toán trung tâm (CCP), hệ thống vay và cho vay chứng khoán (SBL), để chuẩn bị cho triển khai TTCK phái sinh và các sản phẩm mới… Song song với đó là sự hỗ trợ từ những nỗ lực của chính phủ trong vấn đề xác định mục tiêu ổn định kinh tế vĩ mô, kiểm soát lạm phát, phục hồi tăng trưởng, tranh thủ thuận lợi, tháo gỡ khó khăn cho sản xuất - kinh doanh, phấn đấu đạt mức tăng trưởng cao hơn năm 2013. Với niềm tin vào các chính sách vĩ mô, cũng như các giải pháp hỗ trợ TTCK đang gia tăng, thị trường chứng khoán năm 2014, năm bản lề thực hiện tái cấu trúc, được kỳ vọng sẽ có những chuyển biến tích cực hơn so với năm 2013.
Trong điều kiện thị trường có những diễn biến thuận lợi, KLS phấn đấu tăng trưởng lợi nhuận sau thuế khoảng 10% so với năm 2013, đạt khoảng 150 tỷ đồng.
Vậy là, trong mắt nhiều công ty chứng khoán-những thành viên lớn của thị trường-thì thị trường chứng khoán năm 2014 được đánh giá là khả quan nhờ kinh tế vĩ mô ổn định, kỳ vọng vào dòng vốn mới và chính sách phát triển thị trường.
Nguyễn Thanh
Theo Trí Thức Trẻ

Thu hồi đất của dân, bán cao… hơn 50 lần

- BTTD: Nên cười hay khóc?


Những hộ dân có đất bị thu hồi tại lô C27 cho biết tổng giá trị bồi thường mà chủ đầu tư áp dụng cho họ chưa đến 1 tỉ đồng, chưa bằng số lẻ của giá khởi điểm.

Thực hiện dự án khu hành chính và công trình công cộng cửa ngõ Đông Bắc TP Cà Mau, ban quản lý dự án thuộc Sở Xây dựng tỉnh Cà Mau đã thu hồi đất của nhiều hộ dân với mức bồi thường chỉ từ 60.000 - 100.000 đồng/m2
Tháng 4-2010, tỉnh Cà Mau quyết định thu hồi hàng chục ha đất của dân để thực hiện dự án nói trên. Theo đó, các hộ dân có đất bị ảnh hưởng bởi dự án chỉ được bồi thường theo giá đất ruộng là 60.000 đồng/m2 và vườn 100.000 đồng/m2. Trong đó, có lô C27, khu A của dự án đầu tư xây dựng hạ tầng kỹ thuật Khu hành chính và công trình công cộng cửa ngõ Đông Bắc TP Cà Mau.
“Né” Nghị định 69
Cho rằng mức bồi thường quá thấp, không đủ để tái định cư, nhiều hộ dân làm đơn yêu cầu được bồi thường theo Nghị định 69/2009 ngày 13-8-2009 của Chính phủ “Quy định bổ sung về quy hoạch sử dụng đất, giá đất, thu hồi đất, bồi thường, hỗ trợ và tái định cư đã có hiệu lực trước thời điểm thu hồi đất”. Thay vì vận dụng để nâng giá trị bồi thường cho dân, chủ đầu tư tìm mọi cách “né” Nghị định 69, bác bỏ mọi yêu cầu chính đáng của người bị thu hồi đất.

Thông báo bán đấu giá lô đất C27
Thông báo bán đấu giá lô đất C27
Trong lúc người dân và chủ đầu tư vẫn còn lấn cấn mức bồi thường, ngày 11-2-2014, trên website của Sở Xây dựng tỉnh Cà Mau đăng thông báo của Trung tâm Dịch vụ bán đấu giá tài sản (Sở Tư pháp tỉnh Cà Mau) rao bán lô C27 rộng 9.408,5 m2 với giá bán khởi điểm 51.238.691.000 đồng.
Những hộ dân có đất bị thu hồi tại lô C27 cho biết tổng giá trị bồi thường mà chủ đầu tư áp dụng cho họ chưa đến 1 tỉ đồng, chưa bằng số lẻ của giá khởi điểm.
Ông Mai Đăng Phong (ngụ phường 8, TP Cà Mau), người có đất bị thu hồi trong lô C27, cho biết đã nhiều lần gửi đơn yêu cầu đến các cơ quan chức năng các cấp để xin nâng giá bồi thường nhưng không được. “Nếu tính theo mức khởi điểm đấu giá, lô đất của tôi hơn 500 m2 có giá trên 2 tỉ đồng, trong khi họ bồi thường chỉ hơn 50 triệu đồng, không đủ mua 1/4 nền tái định cư”.
“Tôi bị thu hồi 1.987 m2 và được tính bồi thường hơn 178 triệu đồng. Hơn 3 năm nay, tôi yêu cầu chủ đầu tư áp dụng Nghị định 69/2009 vì quyết định thu hồi đất của tôi được ban hành sau khi Nghị định 69 có hiệu lực. Tuy nhiên, các cơ quan chức năng lại tìm mọi cách để bác bỏ nên đến nay, tôi vẫn chưa đồng ý nhận tiền. Bây giờ, chủ đầu tư mang đất thu hồi của tôi đem bán đấu giá cao gấp hơn 50 lần giá bồi thường là quá bất công, khó chấp nhận được” - ông Hoàng Văn Quang (ngụ phường 1, TP Cà Mau), một trong những hộ bị thu hồi đất trong lô C27, bức xúc.
Lỗi đánh máy làm “bốc hơi” gần 400 m2 đất
Là một dự án lớn của tỉnh nhưng trong quá trình thu hồi, tính toán bồi thường cho người dân, những con số về diện tích đất cứ “nhảy múa” loạn xạ trong các quyết định, chiết tính bồi thường, làm “bốc hơi” của người bị thu hồi hàng trăm mét vuông đất nên dẫn đến tình trạng khiếu nại kéo dài.
Thửa đất 2.082,2 m2 (theo chứng nhận quyền sử dụng đất) của ông Hoàng Văn Quang bị thu hồi làm dự án nhưng UBND TP Cà Mau lại ra quyết định thu hồi chỉ có 1.987 m2. Chưa hết bất ngờ, đến ngày 27-9-2010, Hội đồng Bồi thường giải phóng mặt bằng - hỗ trợ và tái định cư TP Cà Mau tiếp tục gửi cho ông Quang chiết tính bồi thường khu đất bị thu hồi chỉ còn… 1.687 m2 với mức bồi thường 150 triệu đồng. Cho rằng phần đất của mình bị thu hồi không hết nên ông Quang liên hệ với UBND TP Cà Mau xin nhận lại 395,2 m2 còn lại. Tuy nhiên, UBND TP Cà Mau khẳng định lô đất của ông Quang đã bị thu hồi hết nhưng lại không giải thích vì sao gần 400 m2 đất của ông bị thiếu trong sổ sách.
 Khi ông Quang tiếp tục gửi đơn khiếu nại, ngày 16-2-2011, UBND TP Cà Mau lại ra quyết định cưỡng chế thu hồi lô đất của ông. Ông Quang cho rằng: “Tôi chỉ khiếu nại về những con số chưa rõ ràng, chứ không chống đối việc thu hồi đất. Vậy tại sao phải bị cưỡng chế. Tuy vậy, UBND TP Cà Mau vẫn tổ chức lực lượng san bằng nhà cửa và cây trồng của tôi trong khi tôi đi vắng”.
Đến giữa năm 2011, ban quản lý dự án khu đô thị Đông Bắc (Sở Xây dựng tỉnh Cà Mau) thừa nhận có sai sót trong khâu đánh máy dẫn đến sai lệch gần 400 m2 đất của ông Quang nên đã cộng thêm 28 triệu đồng bồi thường nhưng ông không nhận. Như vậy, ban quản lý dự án khu đô thị Đông Bắc vẫn còn tính thiếu của ông Quang hơn 95 m2 nhưng lãnh đạo cơ quan này vẫn chưa có giải thích rõ ràng.
Theo DUY NHÂN
Người Lao Động

Truyền hình trả tiền: Cạnh tranh khốc liệt

Truyền hình trả tiền: Cạnh tranh khốc liệt

Các số liệu cho thấy, thị trường đang cạnh tranh rất khốc liệt và hầu hết các nhà cung cấp đều phải đối mặt với tình trạng thuê bao rời mạng, thuê bao ảo gia tăng.

Việc các đại gia như VNPT, Viettel và FPT Telecom chính thức nhảy vào cuộc chơi sẽ giúp thị trường truyền hình trả tiền thay đổi. Người xem sẽ được tiếp cận với truyền hình giá rẻ thay vì liên tục phải chịu việc tăng giá như trước đây.
Thêm lính mới, đón bão giảm giá
Theo các chuyên gia, với hơn 6 triệu thuê bao hiện có cùng 20 triệu thuê bao tiềm năng, thị trường truyền hình trả tiền được đánh giá là thị trường béo bở với bất cứ doanh nghiệp nào. Tuy nhiên, sức hút lớn hơn cả chính là số tiền mà thị trường này có thể đem lại cho các doanh nghiệp.
Số liệu ước tính của Cục Quản lý Cạnh tranh (Bộ Công Thương) cho thấy,tổng doanh thu của toàn thị trường truyền hình trả tiền trong nước đạt gần 2 tỷ USD vào năm 2011. Con số này tăng lên 2,5 tỷ USD (tương đương 54.000 tỷ đồng) vào 2012. Trong đó, doanh thu từ quảng cáo lên tới khoảng 850 triệu USD trong năm 2011 và hơn 1 tỷ USD vào năm ngoái. Đây là một khoản tiền lớn với bất cứ đại gia nào, kể cả với VNPT, Viettel và FPT Telecom.
Dù có khoảng 40 doanh nghiệp cung cấp dịch vụ đang hoạt động nhưng, đến hết năm 2013, thị phần chủ yếu nằm trong tay hai nhà đài lớn là VTV và HTV. Trong đó, SCTV chiếm khoảng 40%, tiếp theo là VTVCab với 30%. Kế đến là HTVC với 15%. Các doanh nghiệp khác chia đều 15% ít ỏi còn lại.
Trao đổi với PV Tiền Phong, đại diện FPT Telecom cho biết, trong quý II năm nay sẽ triển khai dịch vụ truyền hình trả tiền bằng công nghệ số tại 8 tỉnh, TP (Hà Nội, TPHCM, Đà Nẵng, Bình Dương, Cần Thơ, Khánh Hòa, Lâm Đồng và Đăk Lắk). Các địa phương khác sẽ được cung cấp bằng công nghệ analog. Doanh nghiệp này sẽ nghiên cứu công nghệ mới giúp người xem có thể theo dõi các chương trình truyền hình trên smartphone, máy tính bảng… khi đang di chuyển.
Cùng thời điểm này đại diện VNPT khẳng định sẽ sớm gia nhập thị trường. Hiện hồ sơ xin cấp phép đang được lãnh đạo Bộ TT-TT xem xét. Thông tin từ Viettel cho biết, sẽ chính thức tham gia thị trường với chiến lược “lấy nhiều bù ít”.
Đại diện Viettel cho biết, từ giữa tháng 3/2013, Viettel đã đưa vào thử nghiệm dịch vụ truyền hình cáp tại Hà Nội, TPHCM và Hà Nam. Dự kiến đến tháng 4/2014, Viettel sẽ đồng loạt triển khai cung cấp dịch vụ tại 15 tỉnh, thành lớn trong cả nước.
Áp lực giảm cước
Trao đổi với PV Tiền Phong, Tổng giám đốc VSTV (đơn vị sở hữu thương hiệu truyền hình số vệ tinh K+), ông Cao Văn Liết thừa nhận các doanh nghiệp đang phải cạnh tranh rất gay gắt để tồn tại.
Truyền hình trả tiền: Cạnh tranh khốc liệt (1)
Sau 5 năm, năm 2013 lần đầu tiên dịch vụ truyền hình vệ tinh của VTC có lãi
Bản thân K+, theo ông Liết, từ đầu tháng 3 phải giảm cước, cơ cấu lại 3 gói kênh hiện tại. Theo đó, gói Access+ có phí thuê bao là 85.000 đồng/tháng và Premium HD là 220.000 đồng/tháng. Giá thiết bị cũng được giảm mạnh. Trọn bộ đầu thu SD giá chỉ còn 990.000 đồng/tháng, trọn bộ đầu thu HD chỉ còn 1,8 triệu đồng.
“Thị trường truyền hình trả tiền đang có cạnh tranh rất mạnh với sự hiện diện của nhiều đối thủ
“Những năm qua, do có thị phần lớn, VTV luôn “một mình một chợ” trong việc mua và chia sẻ bản quyền các kênh truyền hình độc quyền cũng như thỏa sức tăng giá cước. Các tân binh mới tham gia sẽ giúp thị trường xuất hiện khái niệm mới “truyền hình giá rẻ”.
mới, buộc K+ phải có những điều chỉnh để phù hợp với thị hiếu khách hàng và thích ứng với thị trường đang có cuộc cạnh tranh rất mạnh này”, ông Liết cho biết.
Nhiều doanh nghiệp khác cũng thực hiện các chương trình khuyến mãi cho các thuê bao của mình. Hiện, Truyền hình cáp Saigontourist (SCTV) có mức phí thuê bao thấp nhất, 60.000 đồng/tháng. Truyền hình cáp Hà Nội (HCATV), trên 80.000 đồng/tháng trong khi VTVcab có mức giá cao nhất 110.000 đồng/tháng cho tivi thứ nhất và 33.000 đồng/tháng cho tivi thứ hai trở đi.
Đại diện một nhà cung cấp dịch vụ truyền hình trả tiền khẳng định, nhìn bề ngoài tưởng dễ ăn. Thực tế hoàn toàn khác. Các số liệu cho thấy, thị trường đang cạnh tranh rất khốc liệt và hầu hết các nhà cung cấp đều phải đối mặt với tình trạng thuê bao rời mạng, thuê bao ảo gia tăng. Có doanh nghiệp bị tới hơn 30% thuê bao rời mạng trong năm 2013, con số thuê bao ảo cũng lên tới 32%. Nhiều doanh nghiệp đến ngay vẫn phải chịu mức lỗ rất lớn.
“Như K+ các năm trước đều lỗ. Năm 2013 kinh doanh tốt hơn nhưng vẫn chưa có lãi. Hay như VTC, năm 2013 lần đầu tiên dịch vụ truyền hình vệ tinh có lãi nhưng lợi nhuận chỉ đạt 50 tỷ đồng. Việc phát triển thuê bao rất khó khăn, thị trường không dễ ăn chút nào. Các năm trước có những doanh nghiệp kinh doanh truyền hình trả tiền mỗi ngày lỗ cả tỷ đồng”, vị này cho biết.
Cũng theo ông Liết, K+ đang nghiên cứu việc cho phép một thuê bao chỉ phải trả tiền một lần và có thể xem cùng lúc nhiều kênh trên nhiều ti vi khác nhau thay vì phải trả tiền thuê bao theo đầu ti vi như hiện nay.
Ông Lê Đình Cường, Phó chủ tịch kiêm Tổng thư ký Hiệp hội truyền hình trả tiền Việt Nam (VNPayTV) cho biết, Hiệp hội mới đây đã có văn bản kiến nghị với Bộ Thông tin và Truyền thông để đặt mức giá sàn đối với dịch vụ truyền hình trả tiền để tránh sự cạnh tranh không lành mạnh.
Việc, Viettel, FPT Telecom và VNPT tham gia thị trường chắc chắn sẽ giúp người dùng giảm chi phí thuê bao hàng tháng. Với Viettel, các đài truyền hình sẽ rất thận trọng. “Viettel hoàn toàn có thể tung ra các gói cước giá rẻ để thu hút khách hàng.
Tuy nhiên, vấn đề lớn nhất với doanh nghiệp này chính là nội dung các chương trình. Các doanh nghiệp sẽ rất khó chia sẻ nội dung với Viettel.Thực tế từ thị trường viễn thông cho thấy, việc chia sẻ nội dung sẽ giúp Viettel phát triển rất nhanh. Nhưng đồng nghĩa, các nhà đài sẽ bước vào cửa tử. Còn về phía người xem, chắc chắn là có lợi”, ông Cường phân tích.
Theo Phạm Tuyên
Tiền Phong

Đại gia - chân dài: chuẩn mực đáng lo của giới thượng lưu mới

Đại gia - chân dài: chuẩn mực đáng lo của giới thượng lưu mới
"Trong khi những cuộc mua bán dâm trá hình cao cấp của các đại gia, chân dài, quan chức... được chấp nhận như một chuẩn mực của giới thượng lưu mới, thì người ta kỳ thị, lên án, xua đuổi, đăng lên mặt báo ảnh các cô gái bán dâm bình dân bị gom túm tụm lại như những kẻ ăn cắp vặt. " – TS Đặng Hoàng Giang, Phó giám đốc Trung tâm Hỗ trợ Cộng đồng và Nghiên cứu Phát triển (CECODES), chia sẻ với Một Thế Giới.
Những năm gần đây, chính sách của Việt Nam đối với quản lý hoạt động mua bán dâm đã có nhiều tiến bộ, tư duy quản lý mại dâm cũng đã có nhiều thay đổi. Tuy nhiên, hợp pháp hoá mại dâm ở Việt Nam vẫn còn đang là một đề tài gây nhiều tranh cãi. 
Nghề mại dâm được coi là một trong những nghề cổ xưa nhất của xã hội. Ngay cả ở những xã hội nghiêm khắc nhất, mại dâm vẫn tồn tại. Vậy câu chuyện quản lý mại dâm nên được nhìn nhận dưới góc độ nào, theo anh?
Chúng ta nên nhìn nhận mại dâm trên hai phạm trù: Thứ nhất là phạm trù đạo đức, thứ hai là phạm trù quản lý xã hội. Trên khía cạnh đạo đức, nhiều người phản đối mại dâm vì cho rằng tình dục phải luôn gắn với tình yêu, nó là cái chỉ có thể trao tặng nhau, chứ không thể đem ra mua bán được. Rằng khi mua bán tình dục thì chúng ta chỉ còn lại phần “con”, chứ không còn phần “người” nữa. 
Quan điểm này rất lãng mạn, nhưng đáng tiếc nó không thực tế. Đòi hỏi tình dục phải gắn liền với tình yêu thì cũng giống như đòi hỏi hôn nhân luôn phải gắn với tình yêu vậy. Nếu bắt hôn nhân phải luôn đi cùng tình yêu thì có lẽ phải giải thể hơn nửa các cặp vợ chồng hiện nay. Rồi nếu lại bắt là hôn nhân phải đi kèm với tình dục, thì lại phải giải thể thêm một nửa trong số những hôn nhân còn lại.
Khía cạnh đạo đức của mại dâm hiện nay không còn là đề tài để tranh cãi ở phần lớn các nước - người trưởng thành và không bị ép buộc thì có quyền tự chủ về thân thể, và có lựa chọn cá nhân. Điều mà các quốc gia quan tâm hơn là các hệ luỵ xã hội như chuyện bóc lột hay buôn bán người, các bệnh tình dục, hay nạn bạo hành. Đây là những vấn đề hay đi kèm với mại dâm. Làm thế nào để giải quyết được chúng?
Câu hỏi này tương đối phức tạp, và các quốc gia khác nhau đi theo các mô hình khác nhau. Ở Đức, Hà Lan, hay Singapore, là cho phép hoàn toàn, ở đó những người bán dâm được công khai, có thẻ hành nghề, trả thuế, được bảo hiểm y tế, được lập hội đoàn… Có nơi cấm hoàn toàn, như ở Mỹ, Trung Quốc, hay Nga, đi kèm là xử phạt hành chính hay cho vào trại lao động như Việt Nam đã làm trong quá khứ. 
Giữa hai cực đó thì còn có rất nhiều sắc thái khác nhau. Có quốc gia như Anh thì cho phép mại dâm nhưng không cho phép các hoạt động môi giới, lập nhà chứa, để hạn chế việc kiếm lợi nhuận trên lưng người bán dâm. (Nhà chứa được định nghĩa là một nơi có hai hoặc nhiều hơn người hoạt động bán dâm). Thuỵ Điển, Na Uy và Iceland lại đi theo mô hình coi hành động bán dâm là không phạm pháp, nhưng mua dâm thì có - khách hàng, chứ không phải người bán dâm, là người bị coi là phạm tội. 
Thực tế, không có một mô hình nào tối ưu có thể áp dụng cho mọi quốc gia. Mỗi nước đều phải thử và tìm ra con đường đi riêng của mình, và cần luôn theo dõi, khảo sát, đánh giá tác động để điều chỉnh.
Những năm gần đây, mại dâm đồng tính nam gia tăng nhanh tại Việt Nam, đặc biệt tại các đô thị lớn. Theo anh, nguyên nhân của tình trạng này là do đâu? Liệu việc thừa nhận quyền được kết hôn của người đồng tính có giảm được hiện trạng này hay không?
Theo một khảo sát của Bộ Lao động, Thương Binh và Xã hội năm 2012 thì có tới 14% người bán dâm nam chọn công việc này vì họ muốn thoả mãn nhu cầu tình dục của mình (Con số này chỉ là 1% ở người bán dâm nữ, ngược lại có tới 17% người bán dâm nữ đi vào con đường này do trục trặc trong quan hệ với gia đình). Qua đó, chúng ta có thể cho rằng nếu người đồng tính nam được công khai các quan hệ của mình, thậm chí được kết hôn, và không bị xã hội kỳ thị, thì con số 14% kia sẽ giảm xuống.
Một nhận xét khác là hồi đầu thế kỷ 20, tỷ lệ nam thanh niên Mỹ tìm tới gái bán dâm để có sinh hoạt tình dục khá cao, vì xã hội Mỹ hồi đó không chấp nhận tình dục trước hôn nhân. Sau này, khi xã hội cởi mở hơn, nhu cầu sinh hoạt với gái mại dâm của thanh niên mới lớn ít đi. Có thể hình dung là chuyện tương tự đang xảy ra với thanh niên nông thôn Việt Nam, nơi mà tình dục trước hôn nhân còn chưa phổ biến.
Quay trở lại câu chuyện quản lý mại dâm, liệu mô hình nào phù hợp với Việt Nam?
Thực tiễn nhiều năm ở Việt Nam đã chỉ ra là cấm đoán, phạt tiền, bắt vào trại lao động là không hiệu quả. Không những thế, cấm đoán còn đẩy những người bán dâm vào bóng tối, họ không dám tới báo công an khi bị bạo hành, quịt tiền, bị bảo kê bóc lột, hay khi rơi vào một đường dây buôn người. Chính những bất cập này đã khiến một số nơi như Đà Nẵng hay TP Hồ Chí Minh đưa ra đề xuất thay đổi.  
Mô hình của Thuỵ Điển - coi người mua dâm, chứ không phải người bán dâm, là phạm pháp - theo tôi là không khả thi ở Việt Nam. Thật khó mà hình dung được là lực lượng công an sẽ công tâm và liêm chính làm chuyện này. Rồi người ta sẽ tuyên bố là ở Đồ Sơn không có người mua dâm, giống như họ đã tuyên bố là ở Đồ Sơn không có người bán dâm vậy.  
Năm ngoái, chính quyền thành phố Zurich, Thuỵ Sĩ, đã dùng tiền thuế của dân để dựng lên một số phòng bằng gỗ để người bán dâm có thể tiếp khách trong đó, miễn phí. Mỗi phòng có một poster khuyến cáo dùng bao cao su, một phòng tắm nhỏ, và một nút báo động để người bán dâm có thể báo cảnh sát khi cần.
Chúng ta chưa có điều kiện kinh tế để làm giống Thuỵ Sĩ, nhưng điều đầu tiên có thể thử nghiệm là bỏ các hình thức phạt hành chính, chấm dứt tình trạng chạy trốn, chui lủi của người bán dâm, khuyến khích họ tìm tới các nhà chức trách và công an khi có vấn đề. 
Ngoài ra, cho phép họ thành lập những nhóm, tổ, hỗ trợ lẫn nhau, tạo ra điều kiện làm việc an toàn hơn, ví dụ gây sức ép lên khách hàng trong việc dùng bao cao su. Thông qua các tổ chức Phi chính phủ (NGO) cung cấp tư vấn tâm lý, tạo điều kiện cho người bán dâm chuyển nghề nếu họ mong muốn, phát hiện và triệt phá các đường dây bảo kê và buôn bán người.
Để làm được những điều trên, điều quan trọng nhất là thay đổi thái độ trong dư luận.
Như vậy, câu chuyện cấm hay không cấm, hợp thức hay không hợp thức phụ thuộc rất nhiều vào nhận thức chung của cả xã hội?
Chúng ta nên chấm dứt tình trạng đạo đức giả hiện nay trong xã hội. Ngày ngày dư luận và báo chí háo hức, say sưa theo dõi những câu chuyện của các đại gia và chân dài. Đại gia mà không có chân dài thì bị coi là không có đẳng cấp, chân dài mà không đi với đại gia thì bị coi là bất bình thường. 
Rồi việc các quan chức chu cấp nhà cửa, xe cộ, hàng hiệu, cho bồ nhí, vợ bé cũng được coi là hết sức bình thường. Trong khi những cuộc mua bán dâm trá hình ở mức cao cấp này được chấp nhận như một chuẩn mực của giới thượng lưu mới, thì người ta kỳ thị, lên án, xua đuổi, đăng lên mặt báo ảnh các cô gái bán dâm bình dân bị gom túm tụm lại như những kẻ ăn cắp vặt. 
Sự khác nhau giữa hai nhóm này chỉ là ở chỗ những người bán dâm cao cấp có nhiều “vốn cơ thể” hơn, do họ có điều kiện tiếp cận các dịch vụ spa, thẩm mỹ viện, cũng như đầu tư cho quần áo, trang sức, kiểu tóc… Nhóm này cũng có “vốn văn hóa” cao hơn, cho phép họ có khả năng di chuyển và giao tiếp trong môi trường khách sạn hay nhà hàng sang trọng. Những người bán dâm bình dân không có điều kiện để phát triển cả hai loại vốn này.   
Tương tự, ở Trung Quốc, các nhà nghiên cứu xã hội đưa ra tới 7 bậc khác nhau để phân loại đẳng cấp của những người bán dâm. Bậc một, cao nhất, là các vợ bé của các đại gia và quan chức. Bậc hai là các “vợ kèm”, những cô gái đi theo một khách hàng giàu có trong một thời gian nhất định, ví dụ trong một chuyến công tác, nhưng chưa lọt được vào bậc một. Ba bậc tiếp theo nằm trong ngành công nghiệp giải trí: những cô gái làm việc trong các karaoke, quán bar, khách sạn, tiệm massage v.v… Bậc sáu là những người bán dâm đứng đường, và bậc bảy là người bán dâm phục vụ người lao động nhập cư. Các vợ bé và “vợ kèm” được chu cấp bằng tiền tham nhũng, giống như ở Việt Nam, mà hai anh em nhà họ Dương là ví dụ nhãn tiền gần đây nhất. 
Ít ra thì những người bán dâm tự nguyện, dù hài lòng hay không với cuộc sống của mình, đều tự nhận rằng đó là lựa chọn của chính họ, và họ tự chịu trách nhiệm với bản thân, không đổ lỗi cho ai. 
Trong cuốn “Tình dục và công bằng xã hội”, giáo sư Martha Nussbaum của Đại học Chicago viết, “Tất cả chúng ta, trừ những người rất giàu có và những người thất nghiệp, đều kiếm tiền từ việc sự dụng cơ thể của mình. Giáo sư, công nhân, luật sư, ca sĩ opera, người bán dâm, bác sĩ, nhà làm luật - chúng ta đều làm những việc nhất định với những bộ phận thân thể của chúng ta, và nhận được thù lao qua đó. Có những người nhận được thù lao cao, có những người không, có những người làm chủ được điều kiện làm việc của mình, có những người không, có những người có nhiều lựa chọn trong công việc, có những người không. Và có những người bị xã hội coi rẻ, và có những người không.”
Việc một xã hội coi rẻ ai, và xu nịnh ai, nói lên rất nhiều về bản thân xã hội đó. 
Cảm ơn anh!
Theo Một Thế Giới- Tuấn Ngọc (thực hiện)

'Nhu cầu lập hội là một thực tế ở VN'

- "Nguyện vọng của người dân muốn thành lập các hội của họ cũng là một nguyện vọng chính đáng. Vấn đề chính là nhà nước phải đưa ra những cơ chế để hình thành được, nhất là điều này đã được đưa vào Hiến pháp rồi"

Bà Phạm Chi Lan

- "Tôi nghĩ rằng việc này là một việc phải giải quyết ở trong một xã hội thực sự dân chủ, mình không thể quan niệm một cách rất là máy móc như trước đây được nữa. Mình phải nhìn nhận đây là một thực tế, và có một sự hướng dẫn cho người dân".
-
GS Nguyễn Minh Thuyết

Nhu cầu thành lập các hội, đoàn là một thực tế ở Việt Nam mà chính quyền cần có sự đổi mới về nhận thức để đi tới đáp ứng, hướng dẫn người dân thực hiện quyền của họ, theo cựu Đại biểu Quốc hội Nguyễn Minh Thuyết.
Trao đổi với BBC hôm 16/3/2014, Giáo sư Thuyết cho rằng nhu cầu lập hội đoàn là một nhu cầu chính đáng đã được Hiến pháp Việt Nam thừa nhận, do đó mặc dù Việt Nam chưa có luật được ban hành về lập hội, các cơ quan hành pháp, trong lúc đợi luật được xây dựng, công bố, vẫn có thể căn cứ vào những văn bản pháp quy đã có để hướng dẫn người dân thực hiện quyền của họ.
Cựu đại biểu cho hay hiện vẫn chưa biết khi nào một đạo luật về quyền lập hội sẽ được trình lên Quốc hội Việt Nam, tuy theo kế hoạch được dự kiến mà ông biết, tới năm 2015-2016, Việt Nam có thể sẽ có luật biểu tình được trình ra Quốc hội.
Giáo sư Thuyết nói với BBC:
"Dù là chưa có luật, nhưng cũng đã có nghị định của Chính phủ về tổ chức hội rồi, và chính phủ cũng đã giao cho những cơ quan cụ thể phụ trách về vấn đề này.

"Theo tôi, trong trường hợp này, các cơ quan phụ trách cần phải căn cứ vào nghị định của Chính phủ và có hướng dẫn đối với ý kiế
n đề xuất thành lập hội của người dân.
"Để làm sao mình vừa bảo đảm được việc thực thi pháp luật, nhưn
g cũng vừa đảm bảo được nguyện vọng của người dân."
Theo Giáo sư Thuyết, với hội nào mà chính quyền cảm thấy chưa thích hợp lắm, chính quyền cũng có thể trao đổi với người dân để người dân nghiên cứu có 'tôn chỉ, mục đích' thích hợp hơn.

'Không thể máy móc'

Giáo sư Thuyết cho rằng nhà nước phải có sự thay đổi trong cách nhìn về xã hội dân sự và ứng xử với nhu cầu hội đoàn của người dân.
Ông nói:
"Tôi nghĩ rằng việc này là một việc phải giải quyết ở trong một xã hội thực sự dân chủ, mình không thể quan niệm một cách rất là máy móc như trước đây được nữa.
"

"Mình phải nhìn nhận đây là một thực tế
, và có một sự hướng dẫn cho người dân.
"Để làm sao người dân thực hiện được quyền của người ta về việc thành lập hội đoàn theo quy đ
ịnh của Hiến pháp, phù hợp với pháp luật của Việt Nam."
Giáo sư Thuyết cho rằng trong việc soạn thảo luật liên quan tới lập hội, nhà nước cần phải có bước đi cải cách.
Ông nói:
"Tôi nghĩ phải có một tư tưởng cải cách thật là mạnh, ví dụ, đã gọi là các hội đoàn, đã gọi là các tổ chức xã hội dân sự thì phải do người dân tự nguyện lập nên và kinh phí ấy là kinh phí đóng góp của các thành viên,
"Chứ không thể nào mà mình sử dụng kinh phí nhà nước để làm những việc như vậy, bởi vì nếu thế thì bộ máy hành chính quá cồng kềnh, không có một ngân sách nào chịu nổi cả."
Đến nay nhiều hội, đoàn của Việt Nam, trong đó các tổ chức như Liên hiệp các Hội khoa học & Kỹ thuật Việt Nam (Vusta), Hội Liên hiệp Văn học & Nghệ thuật, Hội Phụ nữ, Hội cựu chiến binh, Hội nông dân, cho tới một số thiết chế khác như Tổng Liên đoàn Việt Nam, Mặt trận Tổ quốc Việt Nam, cùng nhiều Đoàn, Đội, hội khác đều ít nhiều, trực tiếp hay gián tiếp nhận kinh phí cấp từ ngân sách nhà nước để hoạt động và nhân sự do chính quyền xét duyệt, cơ cấu, bổ nhiệm hoặc thông qua v.v...

'Phải có luật sớm'

"

Cũng liên quan tới quyền thành lập hội của người dân và việc xã hội dân sự cần được chính quyền nhìn nhận ra sao, hôm thứ Sáu, bà Phạm Chi Lan, nguyên thành viên Ban tư vấn của Thủ tướng chính phủ thời cố Thủ tướng Võ Văn Kiệt và nguyên Thủ tướng Phan Văn Khải, nêu quan điểm:
"Nguyện vọng của người dân muốn thành lập các hội của họ cũng là một nguyện vọng chính đáng. Vấn đề chính là nhà nước phải đưa ra những cơ chế để hình thành được, nhất là điều này đã được đưa vào Hiến pháp rồi.
"Về quyền lập hội của người dân, cần sớm có những quy định bằng luật để cho có thể thực hiện được điều đó."
Gần đây, một loạt các tổ chức trong xã hội dân sự Việt Nam đã được người dân 'tự phát' thành lập.
Trong lĩnh vực xã hội, nghề nghiệp, mới nhất là đầu tháng Ba này, đã xuất hiện một tuyên bố vận động một tổ chức được gọi là "Văn đoàn Việt Nam Độc lập" do một nhóm các văn nghệ sỹ và các nhà chuyên môn trong lĩnh vực văn học, nghệ thuật v.v... đứng ra đồng chủ xướng vận độngMột trong những thành viên của nhóm vận động hội đoàn này, ông Phạm Xuân Nguyên, Chủ tịch Hội nhà văn Thành phố Hà Nội, giải thích với BBC, tổ chức này không hề có ý định đối lập với Hội nhà văn Việt Nam được chính quyền thừa nhận và cấp kinh phí hoạt động từ ngân sách nhà nước.
Tuy nhiên có thể sẽ có một cấp độ mà ông gọi là 'cạnh tranh chuyên môn' với Hội nhà văn hiện hữu, như ông Nguyên nói với BBC hôm 03/3/2014:
"Sự cạnh tranh đó sẽ trên hoạt động, rồi thì sẽ thấy cái chuyện cạnh tranh hay không.
"Chứ không phải mục đích là lập ra hội này để đối lập với hội kia, để cạnh tranh, thì điều đó, bản thân sự thành lập cũng đã có cái khác rồi.
Trước đó, trong một số lĩnh vực chính trị, xã hội và cộng đồng, một số hội dân sự đã ra đời, trong đó có các nhóm mang tên gọi như Diễn đàn Xã hội Dân sự, Mạng lưới Blogger Việt Nam, Tổ chức Cựu tù nhân Lương tâm, Hội Phụ nữ Nhân quyền Việt Nam, Hội Dân oan Việt Nam v.v...

Tiền chạy vòng quanh- Ai hưởng lợi, ai bị hại?










- BTTD: Nhà nước phát hành trái phiếu, chỉ có các ngân hàng tranh nhau mua hết. Tiền bán trái phiếu về kho bạc, nhà nước sài không kịp nên kho bạc lại gửi vào ngân hàng 57 ngàn tỷ để hưởng lãi cho vay. Ngân hàng lại ứ vốn mà không bơm ra được thị trường, thế rồi ngân hàng lại mua trái phiếu...Tít mù tiền chạy vòng quanh... Nhà nước và ngân hàng hưởng lợi, thị trường và dân đen chết mòn.









Theo một thông tin chưa chính thức, trong tuần qua (10 - 14/3), Ngân hàng Nhà nước tiếp tục mua ngoại tệ và đáo hạn tín phiếu Ngân hàng Nhà nước, do đó, một lượng tiền tới 40 nghìn tỷ đồng được bơm thêm vào hệ thống.









Do giải ngân ì ạch nên lượng tiền gửi kho bạc hiện lên tới 57 nghìn tỷ đồng, thay vì mức bình thường là 20 - 25 nghìn tỷ đồng. Cập nhật mới nhất từ bản tin thị trường của BIDV cho thấy, trong tuần đầu của tháng 3/2014, đấu thầu trái phiếu Chính phủ trên thị trường sơ cấp diễn ra khá sôi động với tỷ lệ trúng thầu được giới buôn vốn nhận xét là “gọi bao nhiêu, bán hết bấy nhiêu”.

Ngân hàng giữ tiền mà lo ngay ngáy

Đã có biểu hiện ngấm ngầm cuộc đua hạ lãi suất cho vay tiêu dùng giữa các ngân hàng...




“Điệp khúc” mua trái phiếu

Theo đó, Kho bạc Nhà nước phát hành thành công 10 nghìn tỷ đồng trái phiếu Chính phủ kỳ hạn 2, 3 và 5 năm, lãi suất trúng thầu giảm nhẹ, riêng kỳ hạn 3 năm giảm tới 17 điểm phần trăm. Ngoài ra, đơn vị này còn phát hành thêm 2 nghìn tỷ đồng tín phiếu với mức lãi suất 5,6%/năm.

Cụ thể: kỳ hạn 2 năm, gọi 3 nghìn tỷ, bán hết cả 3 nghìn tỷ, lãi suất 6,1%, giảm 5 điểm phần trăm so với phiên trước. Tương tự, kỳ hạn 3 và 5 năm gọi 4 nghìn tỷ và 3 nghìn tỷ đồng đều bán hết veo với lãi suất lần lượt là 6,58% và 7,63%, so với phiên trước, lãi suất giảm lần lượt là 4 điểm và 17 điểm phần trăm. 

Cùng đó, Ngân hàng Chính sách xã hội cũng phát hành thành công 500 tỷ đồng kỳ hạn 3 năm với mức giá 7,3%/năm. Trên thị trường liên ngân hàng, vốn cũng dư dả ê hề. Tuần đầu tháng ba, doanh số giao dịch lên tới 20 nghìn tỷ đồng, kỳ hạn qua đêm - 2 tuần chiếm tới 75% tổng doanh số. Mặt bằng lãi suất kỳ hạn qua đêm - 1 tuần ở mức 2% - 2,5%/năm; 2 tuần: 2,6%/năm và 1 tháng là 3,3%/năm.

Đề phòng các ngân hàng dư vốn khả dụng và “ngó nghiêng” sang ngoại tệ, Ngân hàng Nhà nước đã hút ròng tới 20 nghìn tỷ đồng qua OMO và phát hành tín phiếu. 

Theo một thông tin chưa chính thức, trong tuần qua (10 - 14/3), Ngân hàng Nhà nước tiếp tục mua ngoại tệ và đáo hạn tín phiếu Ngân hàng Nhà nước, do đó, một lượng tiền tới 40 nghìn tỷ đồng được bơm thêm vào hệ thống. 

Vì thế, lãi suất trên thị trường liên ngân hàng vẫn đi ngang như tuần trước đó, thậm chí giảm nhẹ ở mức 1,5% - xấp xỉ 3%/năm đối với kỳ hạn qua đêm đến 1 tuần.

Cũng do ngân hàng dư vốn, ở thị trường 1 đã có biểu hiện ngấm ngầm cuộc đua hạ lãi suất cho vay tiêu dùng khi mà khu vực đầu tư tư nhân đang nằm im nghe ngóng. 

TPBank thông báo hạ lãi suất cho vay tiêu dùng với nhiều sự chọn lựa: 6,6%/năm cố định trong 6 tháng đầu; 8,8%/năm trong 8 tháng đầu hoặc 0%/năm trong tháng đầu và 8,8% trong 5 tháng tiếp theo. 

Một vài ngân hàng khác bắt đầu liên kết với các đơn vị hưởng lương ngân sách, ký thỏa thuận để cho vay tiêu dùng qua lương với mức 12%/năm, kỳ hạn 1-3 năm. Tuy nhiên, mức lãi suất tiêu dùng như trên còn hạn chế ở một số ít ngân hàng, phổ biến vẫn ở mức trên 15%/năm.

Khổ vì tiền đi lòng vòng

Theo ông Nguyễn Văn Bình, Thống đốc Ngân hàng Nhà nước, trong quý 1 hàng năm, tín dụng thường tăng chậm nhưng từ quý 2, sẽ bắt đầu tăng. Vì thế, Ngân hàng Nhà nước đã đề xuất Chính phủ phát hành trái phiếu trong quý 1 để có nguồn tiền đầu tư cho nền kinh tế. 

Gần đây, giữa Ngân hàng Nhà nước và Bộ Tài chính đã có sự phối hợp tương đối nhịp nhàng và nhờ đó, trong hai tháng đầu năm, phát hành thành công 55.701 tỷ đồng trái phiếu Chính phủ và trái phiếu Chính phủ bảo lãnh. 

Do lượng tiền về nhiều, để tránh tình huống các tổ chức tín dụng sử dụng nguồn này đánh ngoại tệ, gây áp lực lên tỷ giá, Ngân hàng Nhà nước vừa hút về, vừa phối hợp với Bộ Tài chính phát hành trái phiếu nhưng phải lựa chọn mức lãi suất phù hợp để không gây khó khăn cho phát hành. 

Theo đó, trong hai tháng đầu năm so với cuối năm ngoái, lãi suất trái phiếu Chính phủ kỳ hạn 36 - 90 ngày đạt 5,6%/năm, giảm 0,6%; kỳ hạn 2 năm còn 6,15%, giảm 0,3%; 3 năm: 6,75%, giảm 0,43%; 5 năm: 7,67%, giảm 0,58%; 10 năm: 8,8%, giảm 0,02%.

Tuy nhiên, khi Kho bạc phát hành trái phiếu thành công thì cũng kéo theo những bất cập khác mà đầu tiên là lượng tiền gửi hệ thống kho bạc tại các ngân hàng thương mại vẫn còn cao, đến nay, con số lên tới 57 nghìn tỷ đồng do Nhà nước chưa dùng đến. 

“Ngân hàng Nhà nước mong muốn phải giải ngân nhanh số tiền này cho đầu tư, nếu không sẽ rơi vào vòng luẩn quẩn, ở chỗ: chúng trở thành con số tính vào thanh khoản nhưng nếu Kho bạc bất ngờ rút đi thì sẽ gây rủi ro thanh khoản”, Thống đốc nói. 

Ngoài ra, theo TS. Trần Du Lịch, Phó trưởng đoàn Quốc hội Tp.HCM, cũng do tín dụng bế tắc, hiện khá nhiều ngân hàng đã dùng tới 70% - 80% vốn để mua trái phiếu Chính phủ. 

“Khi kinh tế hồi phục, nếu doanh nghiệp muốn vay vốn trung dài hạn để tái đầu tư mà không có, sẽ đẩy cầu vốn lên cao và lãi suất sẽ rất khó hạ, trái ngược với mong muốn hạ lãi suất tiền vay của Ngân hàng Nhà nước. Đó là chưa nói, phần lớn cơ cấu vốn ngân hàng chủ yếu là ngắn hạn. Đây là mắc mớ lớn mà Ngân hàng Nhà nước không thể không tính tới”, ông Lịch nói.

Câu chuyện ngân hàng mua trái phiếu cũng chưa dừng ở đó mà còn thêm vòng luẩn quẩn, ở chỗ: ngân hàng huy động tiền thì phải trả lãi suất cho bên gửi, sau đó lại mua trái phiếu và được Bộ Tài chính trả lãi suất, khi Nhà nước chưa giải ngân kịp phải gửi vào ngân hàng và ngân hàng lại phải trả lãi suất cho Bộ Tài chính. 

Dĩ nhiên, vòng quay của tiền với các nghiệp vụ trên là cần thiết để cân đối cung cầu vốn nhưng mục đích cuối cùng vẫn phải phục vụ đầu tư. Nhưng đáng tiếc, đã hai năm qua, chưa ai trả lời câu hỏi: bao giờ khu vực sản xuất chấm dứt cảnh đứng ngoài vòng quay của tiền từ hệ thống ngân hàng.