Trang

31 tháng 1, 2014

Chúng ta đang thiếu một chữ "Dũng"



(LĐO) LÊ THANH PHONG 
Xuân nào cũng  dạo một vòng các phố bán tranh thư pháp. Ở thời này, ngắm một bức thư pháp cũng như một sự lắng đọng, một điểm dừng của tâm tưởng, của tâm tư.
    Người xưa viết thư pháp chữ Hán, nay các ông đồ thời hiện đại viết thư pháp chữ Việt, ngạc nhiên hơn là thư pháp chữ Tây. Không biết nên khen hay chê, nhưng thực sự khó có cảm xúc với tranh thư pháp ký tự Latinh.
    Thôi không bàn đến chữ mà xin bàn về nghĩa của chữ. Hình như thói quen, nên ai cũng thích mua tranh chữ "Đức", để gia đình tích lũy nhân đức. Chữ "Phúc" cũng quá nhiều, vẽ bao nhiêu bức cũng bán được, không sợ ế - một ông đồ trẻ nói như vậy. Còn chữ "Lộc" thì ôi thôi rồi, ai mà chẳng thích lộc vào nhà, vì vậy mà vẽ xấu cũng bán chạy.
    Chữ "An" nhiều người chuộng. "An" trong đạo học ít ai hiểu, mà chỉ thích an theo nghĩa an thân. Ai làm gì mặc, miễn sao thân mình yên là ấm. Chữ "An" thời nay có lẽ vì thế mà đắt khách. Nói ai cho xa,  mình cũng là kẻ hèn, né tránh nhiều việc để tìm cái an.
    Nhưng nhiều nhất là chữ "Nhẫn". Ai cũng tìm chữ này bởi vì nghĩ rằng mình đạt đạo, là minh triết. Nhưng ẩn giấu bên trong e cũng là chữ hèn. Nhẫn của bậc đắc đạo khác với nhẫn của kẻ sợ hãi. Với kẻ sĩ "Phú quý bất năng dâm, bần tiện bất năng di, uy vũ  bất năng khuất" (không thấy giàu sang mà tham, không thấy  nghèo mà xa lánh, không thấy quyền lực mà sợ hãi) thì cần chi phải nhẫn.
    Có một chữ cả nước này, mọi công dân đang cần nhất chính là chữ "Dũng".
    Một dịp Tết cách đây chừng 5 năm, người viết bài này đã đi tìm chữ "Dũng" ở Văn Miếu. Tuy rất ít, nhưng dù sao cũng lác đác đôi bức và có người hỏi mua. Viết về chữ "Dũng" lúc ấy tuy đau lòng nhưng còn hy vọng.
    Hãy dẹp chữ nhẫn, chữ an đi, lúc này chỉ  cần một chữ "Dũng".

    “Dân còn biết phẫn nộ, là phúc của dân tộc vẫn còn”

    Trong bất cứ lần trò chuyện nào với TS Lê Kiên Thành – con trai của cố TBT Lê Duẩn, tôi nhận ra mọi con đường đều đi về câu chuyện đất nước. Vận mệnh dân tộc là điều luôn ám ảnh ông. Những ngày Xuân này, khi Đảng tròn 84 tuổi, khi đất nước đang đối mặt với những thách thức lớn hơn bao giờ hết, câu chuyện đó càng trở nên nhức nhối….
    PV: Năm 2013 và những ngày đầu năm 2014, một trong những sự kiện mà cả nước quan tâm nhất chính là vụ xét xử đại án tham nhũng của Dương Chí Dũng và đồng bọn. Khi Dương Chí Dũng tiết lộ những thông tin chấn động , một đồng nghiệp của tôi đã bình luận: "Khi nghe về con số 500 nghìn USD hay 1 triệu USD Dương Chí Dũng khai, thú thật tôi sửng sốt. Những người nông dân thu nhập vài trăm nghìn đồng một tháng, thậm chí chưa từng nhìn thấy tờ 100 USD trong suốt cuộc đời mình có lẽ sẽ còn sửng sốt hơn tôi rất nhiều. Dù tham nhũng đang là quốc nạn của chúng ta, những người dân như tôi có lẽ vẫn sẽ bàng hoàng về những con số đó…" 
    TS Lê Kiên Thành: Tôi kể ra điều này thì có lẽ đụng chạm đến những bạn bè tôi đang làm quan chức. Nhưng một lần ngồi ăn cơm với một số quan chức, những điều tôi nghe được khiến tôi giật mình. Có vị quan chức hồn nhiên nói với tôi: “Này, ngày xưa tôi nghĩ 1 triệu đô là nhiều lắm”. Tôi nghe và hiểu rằng, à vậy thì với họ bây giờ 1 triệu đô rất bình thường. Như tôi làm doanh nhân, tôi nhìn 1 triệu đô vẫn thấy ghê gớm, rất ghê gớm. Để kiếm tiền trong sạch, đó là số tiền thực sự không dễ kiếm. Vậy mà câu nói này lại nói ra từ miệng một vị quan chức cấp vụ thôi – không hề cao, thì để hiểu rằng góc tối trong cuộc sống của một số quan chức chúng ta hiện nay như thế nào… 
    PV: Nếu vụ án này được làm sáng tỏ, người giúp cho Dương Chí Dũng bỏ trốn bị trừng trị đích đáng, tôi tin lòng dân sẽ được xoa dịu trong lúc đang vô cùng bức xúc như thế này. Nhưng trong trường hợp xấu hơn, nếu như vụ án đó lại chìm xuồng và đi vào im lặng thì điều gì sẽ xảy ra với lòng dân? 
    TS Lê Kiên Thành: Tôi chỉ sợ người dân sẽ nghĩ rằng đương nhiên nó phải thế và họ chấp nhận nó, thì đấy sẽ là thảm họa. Nếu chuyện đó xảy ra mà người dân phẫn nộ, thì phúc của dân tộc vẫn còn. Không biết có phải tôi bi quan hay không, nhưng nhiều khả năng người ta sẽ chấp nhận nó, như bao sự việc mà người ta đã chấp nhận trước đây. Vì chúng ta đã quá quen với những vụ án tham nhũng được xử một cách đầu voi đuôi chuột từ trước cho đến nay. Vì chúng ta đã chứng kiến quá nhiều vụ án cần phải xử nhưng cuối cùng lại không xử, hay cần phải xử nặng thì lại xử nhẹ. Sự nương nhẹ rất khó hiểu mà chúng ta làm với cuộc chiến chống tham nhũng đã làm tối đi đường lối lãnh đạo của chúng ta.
    TS Lê Kiên Thành: Người ta đã nhạo báng và thách thức cả xã hội. Chuyện Dương Tự Trọng – em trai Dương Chí Dũng đứng trước tòa nói một cách thản nhiên “tôi không khẳng định nhưng cũng không phủ nhận” – đó là kiểu nói của của người hiểu pháp luật và thách thức pháp luật.
    PVNhiều người nói cái xuống cấp nhất, cái đáng lo ngại nhất, cái đáng báo động nhất chính là nền tảng văn hóa của dân tộc đang bị lung lay ghê gớm. Ông có cùng chung suy nghĩ đó? 
    TS Lê Kiên Thành: Trong năm vừa rồi, điều rõ nhất tôi cảm nhận được là chưa bao giờ cái xấu và tội ác đến với chúng ta bình thản như thế này. Người ta nhìn nó thản nhiên, như là điều tất yếu. Có những người dùng cái ác và cái xấu để sinh tồn. Có những người nhìn nó thản nhiên một cách lạ kỳ.
    Việc một tên cướp bị tuyên án tử hình vì chém đứt tay một người và trước đó đã chém 14 người, nhưng bà mẹ đẻ ra thằng bé đó không hề mảy may ân hận. Bà ta chửi bới cả xã hội và nghĩ rằng tại sao phải chém tay mà không chém đầu. Đó là hình ảnh đáng sợ nhất: hình ảnh một người mẹ biết quý con mà không còn coi sự sống của người khác ra gì. Đó là điều quá lạ lùng với xã hội này. Và người ta hay nói đến văn hóa, nói đến đạo đức xuống cấp cho những trường hợp này.
    Nhưng những gì đang diễn ra ở đất nước ta hôm nay, có lẽ mình phải hiểu khác đi. Ví dụ, tại sao nhiều người có tiền mà vẫn tham nhũng khủng khiếp như vậy? Có lẽ đó không phải văn hóa. Người ta hay nói “bần cùng sinh đạo tặc” – nhưng nhìn vào xã hội mình, đúng là đạo tặc có một phần từ bần cùng đi lên, nhưng một phần đạo tặc lại sinh ra bởi những người không bần cùng.
    Những quan chức phạm tội ác tham nhũng mà chúng ta thấy trong những năm qua, họ đâu phải là những người bần cùng? Hãy nhìn qua những vụ án gần đây nhất sẽ thấy rằng những người hiểu pháp luật, bảo vệ pháp luật, họ vi phạm pháp luật một cách nghiêm trọng và đầy tính toán, tính toán sao để khi người ta bị bắt, người ta chỉ nói một câu rất nhẹ nhàng là: chứng minh đi. Tức là người ta đã chuẩn bị cho tình huống đó.
    Người ta đã nhạo báng và thách thức cả xã hội. Chuyện Dương Tự Trọng – em trai Dương Chí Dũng đứng trước tòa nói một cách thản nhiên “tôi không khẳng định nhưng cũng không phủ nhận” – đó là kiểu nói của của người hiểu pháp luật và thách thức pháp luật. Hành động đó, ở một góc độ nào đó,  không khác gì câu chuyện ông bác sĩ ném xác bệnh nhân trong vụ thẩm mỹ Cát Tường mà báo chí nhắc đến gần đây.
    Và đáng ngạc nhiên nữa là có những tờ báo chính thống bênh vực, thậm chí là ca ngợi Dương Tự Trọng. Điều đó làm tôi cảm thấy khủng hoảng và mất hết phương hướng. Những người đứng ra bảo vệ lẽ phải cho chúng ta, những người đáng lẽ phải bảo vệ chúng ta mà còn như vậy mà còn như vậy thì chúng ta sẽ phải tin vào cái gì?
    Nếu nói hành động đó hiểu được – tôi đồng ý. Nhưng thông cảm được thì không. Nhưng những người chức vụ cao, những người nắm truyền thông mà đưa ra những định hướng bảo vệ con người đó, hay tiếc rẻ gì đó về họ, thì tôi hiểu rằng những cái xảy ra như thế này không thể là đơn lẻ. Tôi đang nghĩ rằng chúng ta đang bị “biến dạng” một cách tổng thể mà văn hóa chỉ là một phần. Khi những người làm ra pháp luật, đang góp phần bảo vệ pháp luật lại không coi pháp luật ra gì; khi một xã hội mà nguyên tắc sống ở trong đó không được tôn trọng, không được bảo vệ bởi những người  đáng lẽ phải tôn trọng nó nhiều nhất thì chúng ta sẽ phải gọi tên những ngày chúng ta đang sống đây là cái gì? Tôi không thể cắt nghĩa cho con cháu mình được.
    Tôi có nghe một số phóng viên nói tốt về Dương Tự Trọng. Nếu đúng là Dương Tự Trọng là con người đáng khen như thế thật, vậy thì tôi tự hỏi cái gì ở trong cái guồng máy xã hội ta biến con người đó thành ra con người như thế này? Chắc phải gì ghê gớm lắm đang tồn tại trong guồng máy này mà cứ đưa một người tốt vào thì hỏng.  Đó là sự thất bại của chúng ta. Nếu đúng là điều đó đang tồn tại mà chúng ta không bình tĩnh tìm ra hết hoặc cố tình không đối diện hay giấu diếm nó thì nguy hiểm vô cùng.
    TS Lê Kiên Thành: Nói ra, tôi biết sẽ có nhiều người không hài lòng. Nói ra tôi biết có thể ảnh hưởng không ít đến những người xung quanh mình. Nhưng là Đảng viên, tôi thấy mình không thể không nói.  
    PVĐể gọi tên được cái ghê gớm đó là gì có dễ không thưa ông? 
    TS Lê Kiên Thành: Tôi có rất nhiều người bạn đang làm chức vụ cao, nói thế này sẽ rất động chạm đến họ. Nhiều người cũng nói tôi sinh ra từ “cái lò” đó, tại sao lại nói ra những điều như thế này, nhưng nếu bình tĩnh mà suy nghĩ thì chúng ta phải thẳng thắn thừa nhận điều đó thôi, đừng trốn tránh thêm nữa.
    Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng đã nói: Sự tồn vong của chế độ, sự tồn vong của Đảng đang đứng trước một thách thức cực kỳ lớn, lớn hơn cả thời kỳ Đảng phải trải qua một cuộc tàn sát trắng. Trong lịch sử Đảng đã từng ghi, có những lúc gần như không có một ông Trung ương ủy viên nào là không ở trong tù.
    Có những thời điểm, ở nhiều địa phương, gần như không còn đảng viên nào. Nhưng chỉ cần còn một Đảng viên thôi, thì đó sẽ là tinh hoa của sự xả thân, là những người đủ sức mạnh kéo quần chúng đi theo. Chỉ cần một Đảng viên thôi – họ đã biết cách để trở thành đặc biệt trong mắt quần chúng. Còn đến giờ chúng ta có hơn 3 triệu Đảng viên. Nó đi xuống cả xã, cả phường, cả tổ dân phố, vậy mà chúng ta lại đứng trước quá nhiều thách thức. Điều đó quá đau lòng. Chúng ta nhất định phải đặt câu hỏi tại sao! 
    PV: Nhưng trong một vài năm trở lại đây, Đảng đã thể hiện quyết tâm chiến đấu với tham nhũng, với những bộ phận thoái hóa biến chất để bảo vệ sự tồn vong của Đảng? 
    TS Lê Kiên Thành: Chúng ta đã quyết tâm, nhưng sự quyết tâm đó chưa tới. Đất nước nào, xã hội nào bao giờ cũng có thiện, có ác, có tốt, có xấu, nhưng nó phải có một lằn ranh nào đó. Và cái xấu, cái ác phải trốn chui trốn lủi trong bóng tối như những tên trộm, tên cướp mới phải chứ?
    Nhưng ở đất nước ta hiện nay, cái xấu đang trở thành cái đương nhiên mà cả người tốt và người không tốt đều chấp nhận nó. Khi cái xấu đã ngang nhiên tồn tại ngoài ánh sáng, nhơn nhơn diễu trên đường phố, len sâu cả vào lực lượng lãnh đạo, thì nghĩa là cách tổ chức xã hội của chúng ta đang không đúng! Sự vô cảm, thỏa hiệp của chúng ta trước cái xấu - điều đó theo tôi đáng sợ vô cùng. Nó làm triệt tiêu sự miễn dịch, triệt tiêu khả năng phản kháng của xã hội.
    TS Lê Kiên Thành: Có người nói năm 2013 là cái đáy của khủng hoảng và 2014 mọi sự tốt đẹp sẽ đến. Nhưng tôi vẫn cho đó là sự lạc quan quá đà với những gì chúng ta đang có và đang chứng kiến trong thời điểm này, với rất nhiều vấn đề ta đang phải đối mặt.  
    PV: Cha ông – cố Tổng Bí thư Lê Duẩn là người giữ cương vị Tổng Bí thư lâu nhất trong lịch sử Đảng Cộng sản Việt Nam. Vậy mà ông không ngại nói ra những điều này? 
    TS Lê Kiên Thành: Nói ra, tôi biết sẽ có nhiều người không hài lòng. Nói ra tôi biết có thể ảnh hưởng không ít đến những người xung quanh mình. Nhưng là Đảng viên, tôi thấy mình không thể không nói. Nếu mà can đảm, nếu mà thông minh, nếu mà thực sự vì dân vì nước thì sẽ phải nghĩ đến tận cùng của sự tồn vong. Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng nói tham nhũng là ghẻ, nhưng nếu ghẻ khắp người mà chúng ta chặt hết đi thì cơ thể của chúng ta sẽ chết. Đó là cách làm vô ích. Mà cái ghẻ của chúng ta là cái ghẻ từ trong nội tạng. Chúng ta không thể vứt nội tạng của chúng ta đi, mà phải làm cái gì đó để thay đổi được gốc rễ của căn bệnh. 
    PV: Mùa xuân này, đất nước đã giải phóng gần 40 năm. Đảng cũng đã 84 tuổi. Nhưng chúng ta đang đối mặt với những khó khăn thực sự. Người Việt vẫn luôn hy vọng vào năm mới. Hy vọng của ông về đất nước những ngày sắp tới là gì? 
    TS Lê Kiên Thành: Có những điều kỳ diệu đã từng xảy ra cho dân tộc này: trong quá khứ khi chúng ta đang đói kinh khủng, chúng ta đã trở thành nước xuất khẩu gạo chỉ trong một sự thay đổi nhỏ. Đó là điều kỳ diệu. Chúng ta thắng Mỹ cũng là kỳ diệu. Nếu chúng ta mạnh dạn thay đổi, điều kỳ diệu có thể sẽ xảy ra như trong quá khứ. Sức sống của một dân tộc là vô cùng thần kỳ, nếu chúng ta có những bước đi đúng.
    Có người nói năm 2013 là cái đáy của khủng hoảng và 2014 mọi sự tốt đẹp sẽ đến. Nhưng tôi vẫn cho đó là sự lạc quan quá đà với những gì chúng ta đang có và đang chứng kiến trong thời điểm này, với rất nhiều vấn đề ta đang phải đối mặt. Tôi không sợ những cái đáy tự nhiên. Tôi sợ hơn cả là những cái đáy do chính chúng ta tạo thành. Và sẽ còn những cái đáy sâu hơn cái đáy này gấp nhiều lần nếu chúng ta không dừng lại. Đó mới là cái đáy khủng khiếp nhất.
    Khi Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng nói đến sự tồn vong, tức là đã nói đến khái niệm sống và chết. Làm thế nào để chọn con đường sống chứ không phải là chết là điều quan trọng nhất Đảng phải làm lúc này. Sợ nhất là viễn cảnh chúng ta sẽ “chết” do sự tác động từ bên ngoài và khiến đất nước biến đổi mọi thứ theo hướng có lợi cho những lực lượng bên ngoài đó. Còn  nếu chúng ta tự thay đổi được để chọn con đường sống thì đó là phúc may cho dân tộc này…
    Lan Hương (thực hiện)

    19 Bình luận cho “Dân còn biết phẫn nộ, là phúc của dân tộc vẫn còn”QUANG TONghi quyet TW4 dang phat huy tac dung. Dan chung toi tin tuong tuyet doi vao su lanh dao cua Dang. Can nhin thang vao su that de lam, ko nen ne tranh. Dan chung toi can su binh yen de phat trien.......Nganlàm được thì sẽ (mới) HAY.hauytxky86@gmail.comChú này nói hay quá! Thật đáng sợ là khi cả xhoi chấp nhận những tệ nạn những cái xấu như một tất yếu, và nếu vụ Dương chí dũng, dương tự trọng cũng bị chìm xuồng và người dân chấp nhận nó, thì quả là 1 điều đáng sợ...LÊ BÌNHBài phỏng vấn đăng vào ngày đầu tiên của năm mới thật tuyệt vời ! Bài báo này đặc biêt bởi: Những điều mà hàng ngàn người đã nói , đã viết nhiều đến nỗi gần như đã trở thành "chuyện thường ngày ở huyện" nhưng đã trở thành "tuyệt vời" vì PV đã tìm được đúng một người "đặc biệt" để nói ra thật rõ mọi điều mà ai cũng biết !taohoakhong phai ai cung dam noi ra bang chinh su suy nghi cua minh . dat nuoc con hay mat can rat nhieu nhung suy nghi dung va hanh dong thiet thuc .TS da ko ngai noi thang do cung la hi vong mong muon cua nguoi dan .nen noi thang nhin thang va dau tranh quyet liet o moi chung ta thi ko co gi la ko the................nguyễn trọng tuệBài việt quá hay, quá sâu sắc, một con người giám nói sự thật, thật tuyệt vờitranvan45bài viết của a rất có tâm huyết đối với đất nước, sự tồn vong của chế độ, thật sự tôi cũng là người đã từng cống hiến bảo vệ chế độ này, qua thực tế hiện nay cán bộ làm việc bằng cái tâm không biết luồn cúi, chạy chọt để thăng quan tiến chức được đánh giá là người không có năng lực, không bao giờ họ được đề bạt hay bổ nhiệm, người nào cơ hội biết luồn cúi chạy chọt lại được đánh giá cao, Bác Hồ nói cán bộ là cái gốc của công việc, cái gốc có vấn đề thì cái cây không thể phát triển được, muốn xã hội vững chắc công tác cán bộ phải được làm triệt để, chủ tịch quốc hội Nguyễn sinh Hùng từng nói, nếu kỷ luật cán bộ hiện nay lấy ai mà làm việc. quan trọng Đảng ta cần người để làm được việc cho Đảng, cho dân, cho nước hay cần số lượng Đảng viên hay những con người phá Đảng, hại dân, hại nước mà thôinguyễn thanh tâmTôi rất tâm đắc với bài viết của tiến sĩ rất thực tế đã nêu lên nổi lo của Đảng của Dân vời vận mệnh của đất nước .Cũng như Tổng bí thư nói :tham nhũng lớn cũng có tham nhũng vặt cũng có đơn cử như tổ dân phố cuối năm gặp măt Đảng viên 76 có giấy mời đàng hoàng gặp tận mặt đưa tận tay nhưng mỗi giấy mời có giá từ 150-200 ngàn đồng với lý do liên hoan . Với tổ dân phố có 200 đảng viên 76 số tiền thu được là 30-40 triệu đông [ một số tiền không nhỏ ] tôi chỉ đơn cử một ví dụ thôi mong những người có tâm với Đảng , Đất nước, Dân tộc tìm hiểu kỹ có những biên pháp nằn chỉnh đề củng cố lòng tin của dân đối với Đảngchunghuy70bài của bác viết rất đúng và hay, bác đúng là 1 Đảng viên có tầm và có tâm giống cụ Duẩn quá!Lan HươngRất cần phải làm ngay, còn nhận định như thế này thì nhiều người đều biết.BVDũngBài viết hay. Còn quá nhiều điều cần phải thay đổi để đất nước này tồn tại và cũng cần nhiều người có tâm và đủ lực để làm. Chúng ta không thể phụ lòng tiền nhân đã cho ta cuộc sống hạnh phúc trong thời gian qua.Tôi thấy thật hạnh phúc khi đang sống trên đất nước này. Những ai có tâm hãy thức tỉnh và những ai đã sai thì nên .... suy nghỉ lại.Cong"Nhưng ở đất nước ta hiện nay, cái xấu đang trở thành cái đương nhiên mà cả người tốt và người không tốt đều chấp nhận nó. Khi cái xấu đã ngang nhiên tồn tại ngoài ánh sáng, nhơn nhơn diễu trên đường phố, len sâu cả vào lực lượng lãnh đạo, thì nghĩa là cách tổ chức xã hội của chúng ta đang không đúng!"
    Tôi đồng ý với anh LKThành ở điểm này nhất.
    Ví dụ, tổ chức xã hội đúng là biết cái nào quan trọng hơn cái nào: cái tốt phải cao hơn, phải mạnh hơn cái xấu, cái chung phải quan trọng hơn cái riêng. Chỉ hai trật tự đó thôi mà đảo ngược thì xã hội rối loạn.NguyễnLê Kiên Thành ! Đến giờ tôi mới hiểu anh là người có trinh độ, có tâm huyết với đất nước ! Lời nói của anh chí tình lắm, đúng là *hổ phụ sinh hổ tử*đặng văn dũngbài viết rất hay.Duc AnhTS Lê Kiên Thành nói hay quá. Trường tồn của dân tộc càn nhièu con người như chú Kiên. Nhưng cần hành động hơn lời nói.Nguyễn Văn PhongBác Lê Kiên Thành nói hay quá !, và đây cũng là nhận định của rất nhiều người dân Việt Nam nhưng chẳng ai nói ra mà thôi ! Đúng là trên cao thì khó thấy bên dưới, Nhưng bài toán để giải nó là cả một vấn đề, một con đường dài.lelamVẫn như các bài báo khác. Những vấn đề trên đây ai cũng có thể nói được cái mà chúng ta quan tâm là tại sao và giải quyết nó như thế nào thì chưa có.haihoangBài trả lời của TS Lê Kiên Thành rất hay, ông đúng là người tâm huyết với vận mệnh dân tộcTrần Ngọc LâmTôi đã định không có ý kiến gì ở đây vì một nỗi sợ hãi có thật... Nhưng khi đọc lại bài viết này, tôi vượt qua nỗi sợ hãi đó để tỏ thái độ đồng tình và khâm phục của một người dân đối với anh (Tất nhiên trong đó vị thế của anh có phần quyết định cho sự dũng cảm này) mong rằng sẽ có thật nhiều người (nhất là dân đen) cất nên tiếng nói của lòng chính trực để có thể góp phần đẩy lùi cái xấu cái ác cho điều thiện có thể tồn tại và dần dần lấn át được lực lượng ma quỷ trong xã hội mà chúng ta đang sống. Bản thân tôi thực sự chưa nhìn thấy tia hi vọng (đáng lẽ vốn phải có) vào sự đổi thay theo chiều hướng tốt đẹp của thể chế chính trị của chúng ta khi thượng tầng kiến trúc xã hội bị suy đồi (xưa kia các nhà nho gọi là CHÍNH ĐẠO) thì điều gì xẽ xảy ra tiếp theo đây...

    Người ngồi bên mộ vợ 20 năm

    Rocky Abalsamo, người đàn ông ngồi bên mộ vợ hơn 20 năm, vừa qua đời ở tuổi 97 sau vài tháng sức khỏe bị suy giảm.

    Rocky Abalsamo ngồi bên mộ vợ vào ngày 26/11/2000. Ảnh: Globe.
    Rocky Abalsamo ngồi bên mộ vợ vào ngày 26/11/2000. Ảnh: Globe.
    Câu chuyện về Roque "Rocky" Abalsamo, người ngồi bên ngôi mộ vợ là Julia "Julita" Echeverria Abalsamo gần như mỗi ngày, được Globe đăng tải vào tháng 12/2000. Rocky, khi đó 84 tuổi, đã cầu nguyện suốt 7 năm kể từ lúc vợ ông qua đời, bất kể trời mưa hay tuyết, nóng hay lạnh. Ông đến lúc nghĩa trang St. Joseph mở cửa và quay về căn nhà ở Jamaica Plain khi nó đóng cửa.
    "Rocky qua đời hôm 22/1 tại Trung tâm chăm sóc sức khỏe Stonehedge ở West Roxbury sau vài tháng sức khỏe suy giảm", cháu gái Angela Arai nói. "Ông hưởng thọ 97 tuổi".
    Câu chuyện trên Globe khiến Rocky trở nên nổi tiếng. Tên ông xuất hiện trên tạp chí New York Times, NPR, thậm chí trên báo ở các quốc gia xa xôi như Trung Quốc, Ba Lan. Tuy nhiên, tất cả những gì Rocky muốn chỉ là được ở gần bên vợ.
    Hai người gặp nhau khi còn trẻ tại một quán cà phê trong thủ đô Buenos Aires của Argentina, nơi họ sinh ra. Rocky ngồi quay lưng lại với Julita khi nghe bà nói chuyện "về tâm hồn, cuộc sống, những điều tốt đẹp" với bạn. "Đó là cơ hội dành cho tôi. Tôi phải làm quen cô ấy", Rocky nói trong cuộc phỏng vấn tháng 11/2000.
    Họ trao nụ hôn đầu vào ngày 16/9/1937, ngày mà hàng năm ông Rocky vẫn tổ chức kỷ niệm. Cặp đôi kết hôn vào tháng 4 năm sau đó và có với nhau hai người con, một trai một gái. Rocky làm kỹ sư xây dựng trong 30 năm còn bà Julita ở nhà chăm sóc gia đình. Họ theo con cái tới Mỹ năm 1971 và định cư ở Boston năm tiếp theo.
    Hai người chung sống bên nhau cho đến năm 1993, khi Julita qua đời do biến chứng sau phẫu thuật tim. Kể từ đó, Rocky bắt đầu tới nghĩa trang St. Joseph mỗi ngày và thường mang theo một tấm ảnh của người vợ thân yêu.
    "Cô ấy là một phần của tôi, vì vậy nên tôi ở đây", Rocky nói. "Tôi cảm thấy tốt hơn khi ở đây. Tôi làm vậy cho Julita và cho cả tôi nữa".
    Qua thời gian, hành động của ông đã khiến những người tới nghĩa trang St. Joseph cảm động. Họ mang cho ông đồ ăn, giày, mũ và khăn quàng. Họ trang trí mộ Julita với cây cỏ, tượng thiên thần, cờ và thú nhồi bông. Rocky kể lại câu chuyện của mình và chia sẻ những hiểu biết của ông về tình yêu, cuộc sống với họ.
    Năm 2005, người con trai của Rocky qua đời trong một tai nạn xe hơi ở California. Ông vẫn đến mộ vợ hàng ngày nhưng cũng dành thời gian ở bên người thân nhiều hơn. "Tôi nghĩ ông đã nhận ra rằng đến một lúc nào đó, chúng ta cần để mọi thứ qua đi và tiếp tục sống", Angela, con gái ông nói.
    Lần cuối Rocky tới nghĩa trang Joseph là vào tháng 7 năm ngoái, trước khi ngã bệnh. Ông qua đời, rời bỏ con gái, 5 người cháu cùng 4 chắt của mình. Vào năm 2000. Tên và năm sinh của Rocky đã được khắc lên bia mộ của Julita. Ông nói với con gái rằng muốn được chôn bên trái vợ, giống như cách họ đi cùng nhau khi còn sống. Và người thân ông sẽ làm như vậy để hai người được bên nhau mãi mãi.
    Nguyễn Tâm


    Ý kiến bạn đọc (77)
    Rocky chung thủy quá đi thôi
    Hai mươi năm qua ông vẫn ngồi
    Một mình lặng lẽ bên mộ vợ
    Dù bà đã đi xa lâu rồi!
    Rocky, người đàn ông tuyệt vời
    Đọc mà ngưỡng mộ quá đi thôi
    Noi gương Rocky tôi xin hứa
    Sẽ yêu thương vợ suốt cuộc đời!
    Noi gương Rocky tôi xin hứa
    Sẽ yêu thương vợ suốt cuộc đời!

    Hai cau nay la chinh ban noi day nhe! Ban co the nguong mo mot cai gi do ma nguoi khac lam, nhung khong co nghia la ban phai lam. Chuc ban co nhieu kien nhan, ...  
    tình yêu mãi mãi luôn là vĩnh cửu....cầu chúc ông,bà hạnh phúc đời đời ở cõi vĩnh hằng
    ngưỡng mộ ông thiệt, nhưng ở đây có ai dám làm như ông ko?
    SG - 20:30 30/1
    Một tình yêu đẹp. thực sự rất đẹp. chúc Ông Bà hạnh phúc trên thiên đường.
    Trong cuộc đời vẫn có những tình yêu vĩnh cửu.
    một con người đáng tôn kính vẻ đẹp của tình yêu!
    Một tình yêu thật đẹp và đáng ngưỡng mộ. Ông bà thật may mắn khi tìm thấy nhau trong cuộc đời này. Chúc ông bà yên nghỉ chốn thiên đường.
    Chắc bà Julita là một người phụ nữ, người vợ, người mẹ tuyệt vời! Ước gì mình có thể gặp được người phụ nữ như vậy trong cuộc đời! Nếu có kiếp sau cầu chúc hai ông bà vẫn bên nhau!
    ngưỡng mộ ông . chúc ông hạnh phúc mãi mãi bên vợ .
    Thật là cảm động.vì đơn giản đó là tình yêu
    Nguong mo qua. Cau mong linh hon cua hai nguoi se se gap nhau noi thieng duong