Trang

21 tháng 1, 2014

“Thật lạ lùng là cái gì cũng đúng quy trình!”

Có lẽ, chưa năm nào mà các cơ quan chức năng thấy nhọc nhằn vì trách nhiệm như năm 2013...


“Thật lạ lùng là cái gì cũng đúng quy trình!”
Ủy viên Thường trực Ủy ban Pháp luật của Quốc hội, ông Nguyễn Sỹ Cương.

In
Nhiều năm trở lại đây, có lẽ, chưa năm nào mà các cơ quan chức năng thấy nhọc nhằn vì trách nhiệm như năm 2013, khi có quá nhiều câu chuyện tai tiếng xảy ra trong nhiều mặt của đời sống xã hội và câu chuyện nào cũng để lại dư âm nặng nề.
Ủy viên Thường trực Ủy ban Pháp luật của Quốc hội, ông Nguyễn Sỹ Cương nhìn nhận vĩ thanh buồn sau những câu chuyện tai tiếng này, chính là sự bất an và mai một niềm tin của người dân.

Ông Cương dự cảm, “nếu tình trạng yếu kém trong quản lý nhà nước vẫn như hiện nay, bộ máy nhà nước không có gì thay đổi, tinh thần trách nhiệm của đội ngũ công chức nhà nước không được tăng cường thì tình hình kinh tế - xã hội khó có thể được cải thiện và tốt lên”.

“Một bộ máy mà có đội ngũ công chức như vậy thì việc mỗi khi có sự cố gì, bao giờ các cơ quan chức năng cũng đều tìm cách thoái thác trách nhiệm là điều dễ hiểu”, ông nói.

“Lỗi ở vắc-xin thì xử vắc-xin”
Trước hết, về những tai tiếng trong y tế năm 2013, như vụ nhiều trẻ em tử vong sau khi tiêm vắc xin; vụ nhân bản xét nghiệm hay vụ bác sĩ thẩm mỹ viện phi tang xác nạn nhân xuống sông... Ông dự cảm thế nào về những hệ lụy của nó?

Đó đều là các vụ việc mà tưởng như chỉ mang tính đơn lẻ, nhưng qua đó cho thấy quản lý nhà nước nói chung và quản lý nhà nước về y tế nói riêng có vấn đề mà chúng ta vẫn thường gọi đó là lỗi hệ thống mà hệ lụy của nó chính là sự mất phương hướng, mất niềm tin của người dân.

Ví như từ trước đến nay, người dân vẫn có thói quen đặt niềm tin vào cơ sở y tế, nhất là cơ sở y tế công lập, khi có bệnh thì phó thác hoàn toàn tính mạng của mình cho cơ sở y tế, cho bác sĩ. ấy vậy nhưng khi có dấu hiệu bệnh tật cần phải xét nghiệm kiểm tra nhưng kết quả xét nghiệm lại là của người khác, như chuyện đã xảy ra ở bệnh viện đa khoa Hoài Đức (Hà Nội) và được phanh phui hồi tháng 8/2013, như vậy là có bệnh mà không biết và đến khi biết thì có thể đã quá muộn... Điều đó làm cho người dân mất niềm tin, mất phương hướng là thế!

Bộ trưởng Bộ Y tế thường tỏ ra rất khó khăn nói lời xin lỗi, như hồi tháng 6/2013, trước Quốc hội, có đại biểu đã đề nghị bà cần nói lời này về vụ trẻ tử vong khi tiêm vắc xin, nhưng lời xin lỗi khi đó không được đưa ra. Bình luận của ông?


Như tôi vừa nói, những vấn đề y tế xảy ra có liên quan đến lỗi hệ thống của quản lý nhà nước trong đó có vai trò và trách nhiệm của Bộ Y tế. Vấn đề quan trọng là cần đánh giá đúng mức xem trách nhiệm của Bộ Y tế đến đâu.

Nói gì thì nói, với tư cách cơ quan quản lý nhà nước cao nhất về y tế, Bộ Y tế đương nhiên phải có trách nhiệm với hoạt động chung của toàn ngành trong việc đề ra cơ chế hoạt động cũng như cơ chế để kiểm soát hệ thống.

Tuy nhiên, lâu nay chúng ta thực hiện phân cấp tương đối mạnh cho chính quyền các cấp và Bộ Y tế cũng không thể quán xuyến hết được. Chính quyền địa phương phải chịu trách nhiệm về những việc xảy ra trên địa bàn chứ không thể đổ hết lên đầu Bộ trưởng Bộ Y tế!

Dù vậy, thì lời xin lỗi hay nhận trách nhiệm được đưa ra đúng lúc, sẽ giúp tình hình cải thiện được lên rất nhiều.

“Thật lạ lùng là cái gì cũng đúng quy trình!” 1Thật lạ lùng là cái gì cũng đúng quy trình! Tiêm chết người rồi vẫn khẳng định là... đúng quy trình, bỏ tù oan đến cả 10 năm vẫn... đúng quy trình, bỏ lọt 230 kg ma túy qua cửa khẩu vẫn... đúng quy trình. Tôi cho rằng đấy chỉ là sự biện hộ và rũ bỏ trách nhiệm một cách vô cảm.Ông Nguyễn Sỹ Cương

Theo ông có phải vì lo ngại, xin lỗi rồi, thì biết sửa lỗi ra sao, chẳng hạn, Bộ trưởng Y tế có nói “tử vong do lỗi ở vắc-xin thì phải xử vắc-xin” và câu nói này đã trở thành một trong những câu nói nổi tiếng nhất của năm 2013?

Tôi cho rằng đây lại là câu chuyện dài, và một lần nữa, chúng ta lại buộc phải nhắc đến cụm từ “lỗi hệ thống” và đối với không chỉ riêng ngành y tế.

Tôi nhớ, hồi tháng 11/2012, trước Quốc hội, Thủ tướng cũng đã nhận trách nhiệm và nhận lỗi trước Quốc hội về những thiếu sót, khuyết điểm của Chính phủ cũng như Thủ tướng Chính phủ. Có lỗi thì nhận lỗi là cách ứng xử thông thường và rất nên làm.

Khi đó, Thủ tướng nhận lỗi về tất cả những yếu kém, khuyết điểm trong kiểm tra, giám sát, hoạt động, của quản lý nhà nước. Tuy nhiên điều mà dư luận quan tâm là phải chỉ ra được yếu ở đâu? Kém ở chỗ nào? lĩnh vực nào? Từ đó đề ra mục tiêu, giải pháp cụ thể chứ không chỉ là tăng cường quản lý nhà nước chung chung.

Bấy lâu nay chúng ta cứ thấy bùng lên hết chuyện này, chuyện khác nhưng gần như không thấy ai chịu trách nhiệm một cách chính thức. Nếu tình hình này không được cải thiện, thì những giải pháp sửa lỗi kiểu như “lỗi ở vắc-xin thì xử vắc-xin” sẽ còn tiếp tục được “nhân rộng” ở nhiều bộ, ngành khác.

Rõ ràng quản lý nhà nước của chúng ta còn yếu và bộ máy nhà nước có vấn đề. Nhưng rất may là trong phiên họp Chính phủ gần đây, Thủ tướng đã có những chỉ đạo cụ thể liên quan đến bộ máy nhà nước, công chức nhà nước. Điều đó cũng cho chúng ta hy vọng vào sự cải thiện một bước trong quản lý nhà nước trong thời gian tới.

Với vấn đề công chức, thì năm 2013 còn ghi dấu bởi một phát ngôn ấn tượng của Bộ trưởng Nội vụ là chỉ 1% công chức không làm được việc, khiến dư luận đầy “giận dữ”. Ông có bất bình như vậy?


Tôi cho rằng, lỗi không phải ở người đưa ra con số 1% mà lỗi là ở cách đánh giá cán bộ, công chức không thực chất. Theo quy định của Luật Cán bộ, công chức, thì nếu “hai năm không hoàn thành nhiệm vụ thì phải nghỉ việc”, nhưng tôi cho rằng vẫn với cách đánh giá cán bộ, công chức như hiện nay thì ai cũng hoàn thành nhiệm vụ, trừ phi bị kỷ luật và thực tế là từ lúc có luật đến nay chưa ai phải nghỉ việc vì hai năm không hoàn thành nhiệm vụ.

Bất cứ cơ quan nào cũng có thể tìm thấy những công chức “ngồi chơi, xơi nước”, không làm gì vẫn lĩnh lương đủ, thậm chí lương cao và “làn sóng” này gần như đã trở thành “bệnh dịch” trong các cơ quan nhà nước.

Một bộ máy mà có đội ngũ công chức như vậy thì việc mỗi khi có sự cố gì, bao giờ các cơ quan chức năng cũng đều tìm cách thoái thác trách nhiệm là điều dễ hiểu. Như tôi đã từng nhắc đến cụm từ “đúng quy trình” mà lâu nay được các cơ quan hay dùng để giải thích mỗi khi có sự cố.

Thật lạ lùng là cái gì cũng đúng quy trình! Tiêm chết người rồi vẫn khẳng định là... đúng quy trình, bỏ tù oan đến cả 10 năm vẫn... đúng quy trình, bỏ lọt 230 kg ma túy qua cửa khẩu vẫn... đúng quy trình. Tôi cho rằng đấy chỉ là sự biện hộ và rũ bỏ trách nhiệm một cách vô cảm.

Lãng phí nguy hại không kém gì tham nhũng


Án oan 10 năm của ông Nguyễn Thanh Chấn (Bắc Giang) thực sự là một câu chuyện buồn của năm 2013. Ông có kể rằng ông đã khóc khi nghe câu chuyện này?


Đúng là như vậy, bởi vì tôi nhìn cảnh người thân của ông Chấn khóc than về những oan khuất mà họ phải chịu đựng. Đây là một minh chứng cụ thể về sự vô cảm của các cơ quan có trách nhiệm.

Bỏ tù oan đã đành, mặc dù gia đình họ liên tục gửi đơn đến các cơ quan mà gần 10 năm sau mới nhận được đơn kêu oan thì quả đó là điều không thể lý giải nổi?! Thiệt hại về vật chất có thể tính được một cách tương đối, nhưng những thiệt hại tinh thần thì thật vô cùng lớn. Thử hỏi số tiền đền bù có làm dịu đi những mất mát, đau thương mà ông Chấn, gia đình và họ hàng ông ấy phải mang tiếng, chịu đựng suốt 10 năm qua không?! Đúng là một câu chuyện rất đau xót.

“Thật lạ lùng là cái gì cũng đúng quy trình!” 2Thực tế cho thấy có những việc rất khó, ở nhiều lĩnh vực, khó đến mức tưởng như không thể thay đổi hay chuyển biến gì được, nhưng khi Chính phủ vào cuộc một cách quyết liệt thì đều mang lại hiệu quả.Ông Nguyễn Sỹ Cương

Năm cũ đã qua, gác lại những câu chuyện tai tiếng và đau lòng, để nhắc đến một câu chuyện lãng phí về “xuất ngoại” mà “cứ thấy đoàn của Việt Nam là các bạn sợ”. Ông có chia sẻ gì về nỗi sợ này của họ?

Thực ra đây là một hiện trạng đã tồn tại nhiều năm rồi. Có nhiều trường hợp người ta lấy việc đi nước ngoài làm chính sách đối với cán bộ nhà nước, thí dụ như chuẩn bị nghỉ hưu, thì bố trí cho đi nước ngoài một chuyến để... tham quan, du lịch.

Không riêng gì các chuyến đi công tác mà ngay cả một số chương trình đào tạo, bồi dưỡng cán bộ, công chức ở nước ngoài cũng rất lãng phí. Thực tế đã có những dự án đưa cán bộ đi học tiếng Anh chỉ 2 tháng thì không hiểu là học được cái gì, kết quả được bao nhiêu? Chưa kể đối tượng được cử đi tham gia một khóa đào tạo ở nước ngoài nhưng về thì nghỉ... hưu luôn.

Cứ như vậy thì gì mà nước bạn không thấy... sợ!

Đối với nước ngoài, mỗi khi cần đi công tác nước ngoài thì họ xác định rất rõ: đi để làm gì? Đối tác làm việc là ai? kết quả dự kiến sẽ ra sao? Ai cần đi và đi bao nhiêu người là đủ? Chứ không phải bỏ ngân sách ra đi tham quan như nhiều đoàn ở ta. Đương nhiên là không bao giờ họ mang việc đi nước ngoài ra làm “chính sách” cho cán bộ, công chức.

Tôi cho rằng, bao giờ chúng ta chấm dứt được chuyện mang việc đi nước ngoài ra làm chính sách cán bộ thì lúc ấy mới thực sự bớt đi cái lãng phí không nhỏ của việc đi công tác nước ngoài.

Trong năm 2014 tới, ông có nghĩ chúng ta sẽ có bước chuyển căn bản cho tình trạng lãng phí, khi mà cả hệ thống chính trị đang rất quyết tâm tiết kiệm?

Tôi khẳng định rằng hiện trạng lãng phí ở nước ta hiện nay có mặt ở khắp mọi nơi, với mức độ ngày càng nghiêm trọng hơn, nguy hại không kém gì tham nhũng, và thậm chí, ở một góc độ nào đó, nó còn nguy hại hơn. Bởi vì với tham nhũng, chúng ta có thể điều tra ra con người cụ thể và có thể bỏ tù được, rồi quy ra bao nhiêu tiền đã tham nhũng. Còn lãng phí thì rất vô cùng! Bởi vì, các vụ việc gây lãng phí không ai chịu trách nhiệm, cũng không có ai bị xử lý cả.

Một ví dụ rất điển hình đó là việc làm cầu vượt cho người đi bộ rồi lại phá đi xây cầu vượt ở Hà Nội vừa qua gây lãng phí nhiều tỷ đồng. Chính quyền coi như đó là việc cần làm, không cần quan tâm nhiều ngân sách đã tiêu tốn bao nhiêu, đến khi báo chí “phanh phui” ra thì lãnh đạo Hà Nội mới nói... rút kinh nghiệm. Thế là xong! Không ai phải chịu trách nhiệm, cũng không có ai bị xử lý. Cứ như vậy thì làm sao chúng ta chống được lãng phí!

Không thể phủ nhận, trong nhiều năm qua, các quy định, các nghị quyết của Đảng, các quy định của Chính phủ cũng thể hiện một quyết tâm chính trị rất cao để chống lãng phí. Nhưng nếu quyết tâm này không được đẩy lên cao hơn nữa trong năm 2014, thì tình hình này cũng khó mà có chuyển biến.

Nhưng mà chúng ta cũng nên có một niềm hy vọng gì đó trong năm mới chứ, thưa ông?


Thực tế cho thấy có những việc rất khó, ở nhiều lĩnh vực, khó đến mức tưởng như không thể thay đổi hay chuyển biến gì được, nhưng khi Chính phủ vào cuộc một cách quyết liệt thì đều mang lại hiệu quả. Chúng ta mong chờ ở một quyết tâm trong thực tế, xuất phát từ quyết tâm chính trị. Bởi lẽ, cũng giống như chống tham nhũng thì chống lãng phí là việc làm vì sự tồn vong của Đảng, của chế độ chúng ta.

Các ý kiến bạn đọc được đăng tải không nhất thiết phản ánh quan điểm của Tòa soạn. VnEconomy có thể biên tập lại ý kiến của bạn nếu cần thiết. Đang hiển thị 3/3 bình luận.
  • Thật lạ lùng là cái gì cũng đúng quy trình! ??? Nếu cái "đúng quy trình" lại làm hại nhân dân, làm hại xã hội thì chính cái quy trình đó không đúng. Mà nếu một "quy trình không đúng" vẫn tồn tại, lại làm thước đo cho mọi hoạt động thì phải xem lại "quy trình cho ra đời những quy trình" có đúng không???
    21:19 (GMT+7) - Thứ Ba, 21/1/2014Trả lờiThích
  • Thực hiện đúng quy trình mà kế quả thu được lại không như mong muốn thì có nghĩa là quy trình đó sai và ta cần sửa lại cho nó phù hợp với thực tế. Chắc chả có cái nơi nào trên thế giới, một ông Bộ trưởng lại không thể xử lý được một ông giám đốc sở khi ông ta có dấu hiệu vi phạm "quy trình" như ở Việt Nam. Có phân cấp nhưng trách nhiệm chồng chéo dễ đùn đẩy trách nhiệm nên mới xảy ra tình trạng "Đúng quy trình mà kết quả vẫn sai" thôi mà.
    19:03 (GMT+7) - Thứ Ba, 21/1/2014Trả lờiThích
  • Có thể là vậy thật, nhưng những "qui trình" ấy cần hải xem xét lại để sửa đổi cho phù hợp qua quá trình thực hiện vì qui trình do con người đặt ra thì làm sao mà hoàn hảo được. Nhiều người lợi dụng sự lỗi thời của qui trình để đổ trách nhiệm mà thôi

Nhà đầu tư lạc quan nhất 5 năm

Các nhà đầu tư trên toàn thế giới đang ở trong trạng thái lạc quan nhất trong gần 5 năm qua khi đánh giá về hiện trạng kinh tế toàn cầu.

Trước thềm Hội nghị thường niên lần thứ 44 của Diễn đàn kinh tế thế giới (WEF), Bloomberg đã tiến hành một cuộc khảo sát nhỏ trên độc giả. Theo đó, 59% người tham gia khảo sát cho rằng triển vọng kinh tế toàn cầu đang được cải thiện. Con số này tăng khá mạnh so với mức 33% của tháng 11 năm ngoái và là kết quả lạc quan nhất kể từ khi khảo sát này bắt đầu được thực hiện hồi tháng 7/2009. 
Các nhà nền kinh tế lớn nhất thế giới đang mạnh lên là lý do chính dẫn đến niềm tin của gần 2/3 trong số 66% người được hỏi cho rằng mọi thứ đang tích cực hơn so với cách đây 1 năm. Trong khi chỉ số Standard & Poor’s 500 đã tăng khoảng 24% trong năm 2013, hơn một nửa người được hỏi vẫn cho rằng cổ phiếu là tài sản mà họ lựa chọn cho năm 2014 trong bối cảnh nỗi lo về bong bóng tài sản đã lắng xuống. 

Tâm trạng lạc quan được cho là sẽ được củng cố vào ngày mai (22/1), khi hơn 2.500 nguyên thủ quốc gia và nhà lãnh đạo trên toàn thế giới bắt đầu hội nghị thường niên của WEF tại Davos, Thụy Sĩ. Hầu hết các cuộc họp gần đây đều bị bao phủ bởi những điều tồi tệ như khủng hoảng 2009, nỗi lo eurozone tan rã ... Thậm chí, chỉ cách đây 1 năm, người ta phải lo lắng về kịch bản nước Mỹ không thể giải quyết bế tắc về tài khóa hay kinh tế Trung Quốc hạ cánh cứng. 

Nouriel Roubini – nhà đầu tư nổi tiếng với những dự báo bi quan – cũng cho rằng tình hình đã trở nên tốt hơn và tích cực hơn. Kinh tế toàn cầu cũng như thị trường tài chính đã mạnh hơn. Ông thường sử dụng hội nghị Davos 2007 để cảnh báo về các lỗ hổng trong nền kinh tế. 


53% người được hỏi cho rằng cổ phiếu sẽ đem lại mức lợi nhuận cao nhất trong năm 2014 (đây là mức cao nhất kể từ tháng 5). Chỉ có 3% người được hỏi chọn trái phiếu. Bất động sản là tài sản được ưa chuộng thứ hai với tỷ lệ 16%. 

Mối bận tâm của nhà đầu tư toàn cầu cũng dịch chuyển từ các nền kinh tế phát triển sang các nền kinh tế mới nổi. 72% cho rằng kinh tế Mỹ đang được cải thiện (cách đây 1 năm tỷ lệ chỉ là 53%). Gần 49% nói về điều tương tự đối với eurozone (tăng gấp 3 so với 1 năm trước). 

Ngược lại, chỉ 13% người được hỏi cho rằng kinh tế Trung Quốc đang được cải thiện, 36% cho rằng đang suy yếu và gần một nửa nói nền kinh tế lớn thứ hai đang trong trạng thái ổn định. 

Kinh tế Trung Quốc giảm tốc cũng là mối lo ngại lớn nhất của nhà đầu tư, với 1/3 số người được hỏi cho rằng đây là mối nguy lớn nhất đối với thế giới. 

Thu Hương
Theo Trí Thức Trẻ/Bloomberg

Diễn biến lễ tưởng niệm 40 năm Hoàng Sa bị TQ xâm chiếm tại HN

Hoàng Sa, lãnh thổ thiêng liêng của Tổ Quốc

Một người yêu nước biểu tình chống Trung Quốc xâm lược bị công an đánh đập dã man. ( ảnh cũ )

 "Công nhân" khẩn trương thi công cho kịp tiến độ? Khi nhũng ngươi làm lễ tưởng niệm tập chung.
 
 Sản phẩm của Công Nhân thi công là đây. 
 
Hoàng Sa - Trường Sa - Việt Nam


 "công nhân" dùng cưa cắt đá gây tiếng ồn và bụi để quấy phá đoàn người làm lễ tưởng niệm.



Nhưng, người dân đã phát hiện rất nhanh, người “công nhân” đang cầm ngược tay máy cắt nát nham nhở những viên đá kia, chính tên là  Nguyễn Tuấn Khiên, phó đồn công an phường Tràng Tiền, người dân ở đây thường gọi anh ta là Khiên đồng cô với số điện thoại +849120998888.
Sau khi bị phát hiện, hai người “công nhân” bỏ đi, thì thay vào đó là hàng loạt loa phóng thanh được sử dụng. Những chiếc loa công suất lớn mang dòng chữ CAND đã được huy động tối đa.  “đạo đức, văn minh” là đây?
Những chiếc loa của Công an đồng loạt do những người không mặc sắc phục ghé tập trung vào từng người yêu nước mà tha hồ hò hét. Kèm theo một đám lâu la mặt mũi bặm trợn nhìn rất côn đồ, hung hãn đi theo. Dù loa chĩa vào mặt, ghé thẳng vào  tai mà hét hết công suất bất cứ ai từ cụ già đến em nhỏ, nhưng nếu ai động vào loa, thì đám côn đồ lập tức hành động. 
Một vị khách nữ quốc tế được hệ thống loa ưu tiên để đuổi ra khỏi khu vực.
Người cầm loa, là một người có khuôn mặt lỳ lợm, cái nhìn luôn nhìn lảng tránh hoặc nhắm mắt lại gian xảo khi người dân hỏi anh ta là ai. Anh ta tự xưng là bảo vệ công trường thi công. Nhưng, người dân đã xác định được anh ta chính là Đinh Quốc Phòng, là Trung tá công an đồn Tràng Tiền, có số điện thoại +84 915900152. 
Cơ đồ đất nước Việt Nam với con số 4.000 năm lịch sử chưa bao giờ nguội tắt ngọn lửa đấu tranh chống bọn Bành trướng phương Bắc. Huyết quản mỗi người dân Việt Nam bao ngàn đời qua vẫn luôn sục sôi khí thế chiến đấu giữ gìn đất nước, bờ cõi. 
Tiền nhân đã dặn rằng: “Một thước núi, một tất sông của ta, lẽ nào lại nên vứt bỏ? Phải kiên quyết tranh biện, chớ cho họ lấn dần…Nếu dám đem một thước, một tấc đất của Thái Tổ làm mồi cho giặc thì tội phải tru di…”. – Lê Thánh Tông 1473. Chính vì vậy, qua bao đời nay, cha ông ta, người dân ta vẫn khẳng định rằng “Sông núi nước Nam, vua Nam ở. Rành rành định phận tại Sách Trời”và khẳng định chắc chắn rằng “Cớ sao lũ giặc đến xâm phạm. Chúng bay sẽ bị đánh tơi bời”. Và thực tế, bao lần quân giặc phương Bắc với quân hùng, tướng mạnh đã tháo chạy “về đến nước, vẫn tim đập chân run” – Nguyễn Trãi, Đại Cáo Bình Ngô.
...
 Ngày 3 tháng 11 âm lịch năm 1540, Mạc Đăng Dung cùng các bầy tôi Nguyễn Như Quế, Đỗ Thế Khanh, Đặng Văn Trị lên cửa ải phương Bắc. Ở đây, Mạc Đăng Dung đã tự trói mình đến dâng biểu xin hàng quân Minh. Điều cốt yếu trong ba điều ở tấm biểu xin hàng ngoại xâm, đó là “Xin ấn tín để được thừa nhận sự cai trị ở An Nam”.  Nỗi ô nhục ngàn đời không rửa sạch.
...
Kết quả là qua hàng ngàn năm dựng nước và giữ nước với các chế độ khác nhau bên cạnh nước láng giềng to xác và tham lam, lãnh thổ Tổ Quốc ta vẫn vững bền.
...
Nhưng nay, Hoàng Sa và một phần Trường Sa đã rơi vào tay giặc.
Tối nay, đài Truyền hình Trung Quốc đã hân hoan đưa tin về cuộc trấn áp những người tưởng niệm biến cố Hoàng Sa ở Hà Nội. Hẳn là đám quan thầy ở Bác Kinh sẽ vô cùng ưng ý với những màn kịch này. (Các bạn nhấp vào hàng chữ xanh để coi clip ).

St

Hơn 3 giờ bị câu lưu trái pháp luật


Nguyễn Quang A 
Ts Nguyễn Quang A
Chúng tôi định đi thăm các tù nhân lương tâm và gia đình họ ngày 18-1-2014, tôi mắc bận không đi được. Ngày 19-1-2014 khi dự lễ tưởng niệm Hoàng Sa tại tượng đài Lý Thái Tổ mới biết cuộc đi thăm tù nhân được chuyển sang ngày 20. Chứng kiến cảnh chướng tai gai mắt do công an (tôi tin những người mặc thường phục hôm đó cũng là công an mặc thường phục để che mắt thiên hạ) gây ra trong buổi tưởng niệm 40 năm Trung Quốc cưỡng chiếm Hoàng Sa, nhưng tôi đã không nhắc đến sự kiện đau lòng và ô nhục vào buổi sáng đó trong bữa cơm tối với phó thủ tướng Vương quốc Bỉ, một giáo sư về luật hiến pháp và nhân quyền. Giá mà bữa cơm ấy diễn ra sau 20-1-2014 thì tôi đã có thể nói cho vị giáo sư đáng kính về kinh nghiệm bản thân mà tôi tóm tắt sau đây.


Ngày 20 -1-2014 chúng tôi đi thăm và cuộc viếng thăm này đã kéo dài ngoài dự kiến. Đến tận sáng 21-1-2014 lúc 0 giờ 13 phút tôi mới về đến nhà sau hơn 3 giờ bị câu lưu trái pháp luật tại xã Chương Dương, huyện Thanh trì Hà Nội cùng 6 người bạn khác. Trả lời nhà báo Trần Quang Thành xong tôi lên giường đánh một giấc đến hơn 7 giờ sáng, rồi lại phải đi họp ở xa Hà Nội nên chỉ kịp gửi email cảm ơn bạn bè đã quan tâm đến việc xảy ra tối qua ngày 20-1-2014 và hứa sẽ viết lại tóm tắt để mọi người rõ.

Chiều mới quay lại Hà Nội và nhận được rất nhiều điện thoại từ những người quen và các sứ quán trước và trong lúc viết mấy dòng này và quên mất việc mình có lịch đi dự Quốc khánh Australia tại khách sạn Melia (rất xin các bạn Úc thứ lỗi). 

A.    Vài sự kiện

Chúng tôi gồm nhà thơ, cựu chiến binh Nguyễn Trường Thụy, anh Lê Hùng, anh Vũ Mạnh Hùng, anh Nguyễn Lân Thắng, anh Nguyễn Kim và cô Thảo đã đến thăm cựu tù nhân lương tâm Phạm Văn Trội tại xã Chương Dương, Thường Tín, Hà Nội. Cuộc viếng thăm nhân dịp tết sắp đến kéo dài khoảng 20 phút, chúng tôi xin phép ra về vì đã muộn và còn phải đi thăm những người khác nữa. 

1.      Ra đến đường làng ngay trước cổng nhà anh Trội thì gặp hơn 20 người mặc thường phục vây quanh, cản không cho chúng tôi đi. Họ “mời” chúng tôi đến trụ sở Ủy ban Nhân dân xã để làm việc. Chúng tôi hỏi họ là ai, họ có quyền “mời” như vậy hay không? Và nếu là “mời” thì lời mời đó bị chúng tôi từ chối. Họ không chứng minh được tư cách của họ (thí dụ bằng trương ra thẻ công an của họ; thậm chí có 1 người được gia đình anh Trội nói là ninh ở huyện đã từ chối nhận mình là công an mà chỉ nói anh ta là một người dân) nên chúng tôi không đi. Lúc họ nói họ rất tôn trọng chúng tôi nên mới “mời,” lúc họ đe dọa, thậm chí văng tục, và ép mọi người đến ủy ban, sau khi mời không xong họ bảo “tôi yêu cầu chứ tôi đ. mời nữa!” Giữa chừng hai xe của chúng tôi (trong đó có 1 taxi) đã bị họ lùa đến sân Ủy ban. Với sức mạnh cơ bắp và bạo lực họ đã áp tải chúng tôi đến Ủy ban. Khoảng thời gian giằng co trước cổng nhà anh Trội đến Ủy ban xã hết khoảng 30 phút và cộng thêm thời gian họ áp tải chúng tôi đến Ủy ban xã tổng cộng hết khoảng 35-40 phút. Chi tiết những lời lẽ trao đổi dọc đường có thể nghe trên 3 clip của Nguyễn Lân Thắng có độ dài 17:54, 13:18 và 10:20.

2.      Khi đã vào đến Ủy ban Xã, họ đưa 6 người chúng tôi lên Văn phòng Đảng ủy Đảng Cộng sản Việt Nam xã Chương Dương (!!!). Lúc đó là 20 giờ ngày 20-1-2014. Xuất hiện 3 người: Ông Phạm Nhật Cường trưởng công an xã, ông Khánh và ông Hải từ an ninh huyện Thường Tín. Ông an ninh huyện trợ giúp pháp lý cho ông Cường và nói rằng theo quy định trưởng công an xã có quyền kiểm tra giấy tờ tùy thân của chúng tôi còn họ (từ huyện) thì không có chức năng đó. Họ yêu cầu chúng tôi cho họ xem chứng minh nhân dân (4 người có, 2 người không mang CMT theo người). Tôi bảo anh Cường rằng lẽ ra anh đã phải có mặt 30-40 phút trước ở trước cổng nhà anh trội, trương thẻ công an của mình ra và với tư cách trưởng công an xã anh giải thích rằng theo quy định luật pháp anh có quyền kiểm tra giấy tờ tùy thân theo đúng thủ tục thì chúng tôi đã đưa CMT cho anh xem và việc đó hay hơn việc câu lưu chúng tôi rất nhiều. Vì cách làm của các anh là hoàn toàn trái luật và vi phạm nghiêm trọng quyền con người. Trong suốt quá trình ở Văn phòng Đảng ủy 3 người họ thay phiên nhau ra ngoài hoặc đi xuống tầng trệt (chắc là để trao đổi hay nhận lệnh).

3.      Lúc 9h45 có 3 xe nghe nói là từ Bộ Công an đến với nhiều người từ trên bộ. 10h00 anh Cường nói với tôi “mời anh Quang A xuống dưới để mấy anh hỏi vài chuyện”. Tôi bảo anh Cường, anh hãy xuống và bảo mấy anh ở dưới đó “tôi cám ơn lời mời, nhưng lời mời của họ không được tôi chấp nhận. Tôi không có chuyện gì để trao đổi với họ. Việc anh (Cường) có quyền hỏi CMT thì tôi đã đưa CMT cho anh và thế là xong chuyện, không còn gì để nói hay để bàn nữa. Nếu mấy anh ấy có lên trên này trước mặt 5 người khác và có hỏi tôi bất cứ gì tôi cũng sẽ không trả lời.” Không ai khác được mời xuống để hỏi riêng. Chúng tôi ngồi uống nước suông với cái bụng đói mèm. Anh Trội ra mua được 2 gói bánh, tôi làm 4 chiếc với nước lã và ngồi đợi cùng mọi người.

4.      10h40 xuất hiện 3 người với video camera quay chúng tôi từ mọi góc. Lúc này chúng tôi mới bảo họ rằng “ngay từ đầu chúng tôi đã hỏi các anh để chúng tôi quay toàn bộ cuộc câu lưu này thì các anh đã không chấp nhận, bây giờ các anh chĩa vào mặt chúng tôi quay mà chẳng thấy xin phép chúng tôi gì cả,” nhưng chúng tôi đã quá quen cảnh bất lịch sự này rồi nên bỏ qua.

5.      Anh Cường quay lại và bảo chúng tôi ký biên bản. Chúng tôi nói việc đưa CMT cho anh kiểm tra là đã xong. Chúng tôi không liên quan gì đến cái văn bản do các anh tự viết ra và gọi là biên bản cả và nhất quyết sẽ không ký vào bất kỳ giấy tờ nào. Anh Cường nói thế thì phải làm biên bản rằng các bác không ký. Chúng tôi bảo cái đấy tùy anh và chúng tôi không liên quan. Họ viết 1 tờ giấy gọi anh lái xe Taxi lên ký làm chứng. Chúng tôi không biết 2 văn bản đó họ viết gì.

6.      Anh Nguyễn Kim đi xuống rồi chúng tôi nghe tiếng ồn lớn và tiếng kêu la rất to. Chúng tôi kéo xuống và thấy anh Kim bị đánh và đang kêu rất đau. Chúng tôi dìu anh lên, anh nói có 1 tên đánh anh 4 cú và định kéo anh vào phòng riêng, nhưng do anh la to và chúng tôi xuống kịp thời nên nó thôi (cũng tại đây một thời gian trước đã xảy ra việc 1 khách đến thăm anh Trội đã bị đánh gãy xương).

7.      Anh Cường quay lại nói 5 người có CMT (thêm anh Kim người lái xe nên không bị đưa lên Văn phòng Đảng ủy Xã ngay từ đầu, nhưng họ thấy anh nói chuyện thân mật với vợ anh Trội, chứng tỏ anh cũng quen biết anh Trội nên đã bị đưa lên sau và bị hỏi CMT) có thể ra về, còn 2 người không có CMT ở lại chờ xác minh. Chúng tôi nói chúng tôi chờ xác minh xong thì về một thể. Một lúc sau họ nói đã xác minh xong và mời chúng tôi ra về. Lúc này vừa đúng 23 giờ.

8.      Xuống sân đèn tối om. Chúng tôi đòi họ bật đèn sân, họ bảo bị mất điện (trong khi trên phòng điện vẫn sáng). Cổng bị khóa chặt từ lúc câu lưu chúng tôi được mở ra. Anh Trội có đèn pin dẫn chúng tôi ra cổng. Anh Kim vạch áo và có thể thấy một vết xước rớm máu dài trên bả vai. Gần 20 bạn hữu đến ứng cứu chúng tôi từ ngoài đường tràn vào sân. Một người hô to “đả đảo công an đánh người” và mọi người hô theo “đả đảo,”  “đả đảo”. Hô ba bốn lần thì họ ép được chúng tôi ra khỏi cổng và khóa cổng lại. Chúng tôi lên xe về nhà.

B.     Vài bình luận sơ bộ

1.      Những người tự xưng là công an trong đoạn A.1 kể trên đã vi phạm pháp luật một cách nghiêm trọng, không hiểu chút gì về quyền con người và rất hách dịch với dân. Chúng tôi đòi công khai ngân sách nhà nước chi cho lực lượng công an, giành một phần thích đáng kinh phí đó để dạy công an về pháp luật, về nhân quyền, về việc không được vi phạm pháp luật và hỗn láo với dân những người đã đóng thuế để nuôi họ và toàn bộ bộ máy nhà nước này.

2.      Chỉ có đi thực tiễn mới thấu hiểu được sự vi phạm nhân quyền, sự lạm dụng quyền lực tràn lan đến thế nào, nhất là ở vùng nông thôn nơi người dân chưa hiểu rõ quyền của mình và thường xuyên bị những người nhân danh nhà nước hành hạ, đối xử một cách hỗn láo và thô bạo. Chính vì thế tôi cầu mong càng nhiều người (nhất là các trí thức) hãy đi thăm các cựu tù nhân lương tâm, gia đình các tù nhân lương tâm (đang ở trong tù) để hiểu hoàn cảnh của họ và những âm mưu thâm độc của một số người lạm dụng quyền lực (mà chủ yếu là lực lượng công an) đã và đang tìm mọi cách cô lập họ về mọi mặt, triệt phá mọi kế sinh nhai của họ (hầu hết việc sản xuất kinh doanh hay công việc kiếm tiền của họ bị triệt hạ một cách hết sức tinh vi và hiểm độc). Việc thăm viếng này là quyền của chúng ta và không một thế lực nào có thể cản chúng ta. Chúng ta cũng nên tổ chức đi thăm các tù nhân lương tâm; việc này cần được phép của cơ quan chức năng vì các tù nhân lương tâm đang trong nhà tù. Và tất nhiên chúng ta phải liên tục lên tiếng đòi thả hết các tù nhân lương tâm. 

3.      Chúng ta có thể đọc và tưởng là hiểu rất nhiều. Tôi có thể khẳng định 1 giờ mà quý vị đến thăm họ để biết hoàn cảnh thật của họ tại gia đình họ, thì 1 giờ đó có thể giúp quý vị hiểu nhiều hơn 1 năm chỉ đọc và chỉ nghe. Hãy thường xuyên đến với họ, bày tỏ sự đoàn kết với họ và đấy là một trong những cách phá vỡ sự cô lập chết người mà một số kẻ lạm dụng quyền lực đã và đang gây ra một cách hết sức tinh vi và dã man cho các tù nhân lương tâm và gia đình của họ.

 Tác giả gửi Quê Choa
........................

Tên bài của Quê Choa, tên gốc: Hãy đi thăm các cựu tù nhân lương tâm và gia đình các tù nhân lương tâm

 

20 tháng 1, 2014

Chúng tôi và Hoàng Sa


 Tác giả: Nguyễn Minh Nhị
KDÔng Nguyễn Minh Nhị, cựu Chủ tịch UBND tỉnh An Giang có gửi cho mình bài viết này. Chỉ tiếc bài viết gửi giữa lúc “trên’ có chỉ đạo không được đưa về Hoàng Sa nữa. Nên mình đành đưa lên Blog để bạn đọc đọc và chia sẻ với tấm lòng một vị quan chức tận tụy vì dân, và sống đàng hoàng, mà mình rất kính trọng.
Cảm ơn ông Nguyễn Minh Nhị
Ảnh: Ông Nguyễn Minh Nhị, cựu Chủ tịch UBND tỉnh An Giang
Trưa nay, anh em ngành Vô tuyến điện tỉnh An Giang họp mặt theo thông lệ hàng năm kỷ niệm ngày truyền thống. Trong bàn chúng tôi mạn đàm, không chỉ có những cựu hiệu thính viên năm xưa,  sau hòa bình đã chuyển ngành công tác khác nhau, hầu hết đều là cán bộ cốt cán, không ít người làm Bí thư Tỉnh ủy, Chủ tịch ủy ban Nhân dân tỉnh hoặc thường vụ Tỉnh ủy nhưng nay đã về hưu. Cũng như thường lệ, năm nay cũng có các anh Nguyễn Hữu Khánh, trưởng Cơ yếu (mật mã) của tỉnh ủy, nguyên Bí thư Tỉnh ủy và các anh nguyên chỉ huy trưởng Bộ chỉ huy quân sự tỉnh, nguyên giám đốc Công an tỉnh  …cũng có mặt vì sự quen biết gắn bó nhau trong công tác từ những năm 1960.
 Sự kiện chúng tôi gặp gỡ lại trùng vào thời điểm cách đây 40 năm Trung Quốc đơn phương tấn công xâm lược, chiếm đóng trái phép quần đảo Hòang Sa của Việt Nam lúc bấy giờ do quân lực Việt Nam Cộng hòa đồn trú, sau cái bắt tay trong “bóng tối” giửa Chu Ân Lai và Kít-sing-gơ. Và câu chuyện chúng tôi cũng xoay quanh vấn đề Hoàng Sa, bổng anh Nguyễn Hữu Khánh vổ vai tôi nói: “Tôi muốn gặp báo Tuổi Trẻ cám ơn về loạt bài kể chuyện Hoàng Sa 40 năm trước với sự hy sinh anh dũng của 74 chiến sĩ Việt Nam Cộng hòa, để đề đạt nguyện vọng qua báo, Nhà nước ta nên công nhận 74 người đã hy sinh giử đảo là Liệt sĩ – anh còn nhấn mạnh – Tối thiểu là Liệt sĩ”!.
Tôi hỏi vặn lại: “Còn có thể phong Anh hùng?”. Anh trả lời ngay: “Tất nhiên rồi!. Ai anh dũng hy sinh vì Tổ quốc chống xâm lược như vậy, như 64 liệt sĩ ở Trường Sa năm 1.988đều xứng đáng là Anh hùng!”.  Tôi nói lại: “Đang có cuộc vận động cá nhân ủng hộ tiền cất nhà cho vợ các anh như Thiếu tá hạm trưởng Ngụy Văn Thà…đang rất nghèo khổ, anh nghĩ sau?”. Anh khoát tay: “Chuyện đó cũng tất nhiên thôi, Nhà nước nên lo, còn ở đây nói chuyện phải vinh danh họ trước”.
Anh còn khen báo Tuổi Trẻ hết lời về chuyện đưa loạt bài nầy. Anh còn “xúi” tôi: “Bảy Nhị quen với báo Tuổi trẻ viết dùm đi!”. Tôi xúc động bất ngờ và nói ngay: “Tôi sẽ viết. Nhưng các anh có cùng quan điểm với anh Út Vũ (ông Khánh) không?”. Tất cả đều đồng tình!.  Có anh còn chen vào: “Ở đây là vấn đề Dân Tộc, CHỦ QUYỀN DÂN TỘC!”.
     Từ khi biết chi tiết sự kiện cách đây 40 năm, đặc biệt là mổi lần nhìn những tấm ảnh Hoàng sa với nhà ở, bia chủ quyền, kể cả  do người Pháp và các chánh quyền kế tiếp xây dựng và cả màu xanh cây Dừa, cây Bàng… trên đảo, lòng tôi sôi lên hận thù, đặc biệt là sự kiện các chiến sĩ giử đảo hy sinh qua loạt bài mà báo đã nêu, càng làm tôi rơi nước mắt. Những lúc như vậy, cháu tôi hỏi: “Sao ngoại khóc?”. Tôi nói lẫn: “Ngoại nhớ Bộ đội giử đảo, xa nhà!”.
Hôm nay,  chúng tôi hiểu nhau hơn và như đồng lòng: Hoàng Sa, Trường sa là máu thịt của dân Việt Nam ta, trong đó có chúng tôi, những người một thời và suốt đời sống là phải phụng sự Tổ quốc cho dù có hy sinh như các Anh hùng, Liệt sĩ Hoàng Sa và Trường sa – 1974, 1988!. Chúng ta nói với nhau và chuyền nhau nói với các thế hệ con cháu rằng: Trung Quốc ngang ngược cưỡng chiếm đảo Hoàng Sa của Việt Nam và 74 liệt sĩ của ta đã mãi mãi nằm lại với đảo.
Ngày nào Hoàng Sa và các đảo GạcMa,Ga ven,….. ở Trường Sa còn bị Trung Quốc chiếm đóng trái phép thì chúng ta còn phải thường trực cảnh giác với Trung Quốc, kể cả khi ta ăn cơm, lúc ta uống nước!. Kỷ niệm 40 năm ngày Hoàng Sa, chúng tôi thành kính thắp nén hương lòng, dâng lên anh linh 74 liệt sĩ đã hy sinh ngày 20/1/1974 dưới làn đạn quân cướp đảo. Chúng tôi, thề xứng đáng với các liệt sĩ Hoàng Sa và Trường Sa của chúng ta!
Theo Kim Dung

15 tháng 1, 2014

‘Mỹ không để yên cho TQ tung hoành’

Hoa Kỳ nhất thiết không thể để yên nếu Trung Quốc sử dụng biện pháp áp đặt bằng sức mạnh để đòi hỏi chủ quyền trên các vùng biển ở Đông Á, các nghị sỹ nước này lên tiếng trong một phiên điều trần hôm thứ Ba ngày 14/1, hãng tin Mỹ AP cho biết.
Trong một diễn biến khác, đại sứ Philippines ở Washington đã chỉ trích sự ‘hung hăng’ của Trung Quốc và kêu gọi Việt Nam cũng như các quốc gia có tranh chấp chủ quyền khác trên Biển Đông, làm theo Philippines là thách thức tuyên bố chủ quyền của Trung Quốc bằng cách kiện ra tòa quốc tế.
Việc Bắc Kinh tuyên bố thiết lập vùng nhận dạng phòng không trên Biển Hoa Đông bao trùm các hòn đảo có tranh chấp với Nhật Bản và quy định tàu thuyền nước ngoài phải xin phép khi đánh cá trong hầu hết Biển Đông đã làm sâu sắc thêm các quan ngại rằng việc nước này vươn lên như một cường quốc khu vực có thể làm phát sinh đối đầu.
Do đó, các hạ nghị sỹ Mỹ phụ trách chính sách với châu Á và sức mạnh hải quân đã mở một phiên điều trần để xem xét Mỹ sẽ phản ứng như thế nào.

‘Hung hăng một cách nguy hiểm’



Hạ nghị sỹ Cộng hòa Steve Chabot gọi hành động của Trung Quốc là ‘hung hăng một cách nguy hiểm’ và nhận xét rằng nước này đang muốn từng bước chiếm các hòn đảo có tranh chấp bằng sức mạnh tăng dần với ‘hy vọng sai lầm rằng Nhật Bản, các nước đông nam Á và Hoa Kỳ phải cắn răng mà chịu’.
Hạ nghị sỹ Dân chủ Ami Bera kêu gọi Hạ viện đưa ra một thông điệp của cả hai đảng rằng ‘các động thái đe dọa và khiêu khích của Trung Quốc để khẳng định tuyên bố chủ quyền của họ là không thể chấp nhận được’.
Hạ nghị sỹ Cộng hòa Randy Forbes nói Mỹ cần phải ‘tuyệt đối không dung thứ cho đòi hỏi chủ quyền của Trung Quốc và việc nước này liên tiếp dùng đến biện pháp áp đặt bằng sức mạnh để thay đổi hiện trạng trong khu vực’.
Các nhà lập pháp Mỹ thường có lập trường không khoan nhượng trên các vấn đề đối ngoại hơn chính quyền. Tuy nhiên, ý kiến của họ phản ánh quan ngại rộng rãi ở Washington về ý định của Bắc Kinh khi họ đang thách thức vị thế quân sự của Mỹ ở châu Á-Thái Bình Dương vốn đã có hàng chục năm qua cũng như việc Bắc Kinh tuân thủ luật pháp quốc tế.
Trung Quốc vẫn luôn nói rằng họ chỉ có ý định giải quyết tranh chấp bằng biện pháp hòa bình và rằng họ muốn Mỹ đứng ngoài những tranh chấp mà nước này không liên quan.

Tàu cá Trung Quốc ra khơi ngoài đảo Hải Nam

Bà Bonnie Glaser, một chuyên gia về Trung Quốc tại Trung tâm Nghiên cứu Quốc tế và Chiến lược, nói việc Mỹ phản ứng trước các động thái của Trung Quốc như thế nào sẽ là thước đo cho hiệu quả của việc chuyển hướng sang châu Á của chính quyền Obama và các nước trong khu vực đánh giá sức mạnh của Mỹ trong khu vực như thế nào.

Manila chỉ trích

Đại sứ Philippines tại Mỹ Jose Cuisia Jr. nói với các phóng viên ở Washington vào tối ngày 13/1 rằng Manila muốn có quan hệ tốt với Bắc Kinh nhưng hành động của Trung Quốc ngăn cản ngư dân Philippines đánh bắt trong phạm vi vùng đặc quyền kinh tế rộng 200 hải lý của họ là ‘không thể chấp nhận’.
Đại sứ Cuisia cho biết để tránh khả năng xung đột, nước ông đã yêu cầu các ngư dân tránh vào các vùng biển mà Trung Quốc đã yêu cầu phải xin phép để chờ Bắc Kinh làm rõ hơn về quy định này.
Manila đã làm Bắc Kinh nổi giận khi đưa yêu sách chủ quyền đối với gần như toàn bộ Biển Đông của Trung Quốc ra tòa trọng tài Liên Hiệp Quốc.
Ông Cuisia cho rằng đây là ‘cách hợp pháp và hữu nghị’ để giải quyết bất đồng và rằng ông cũng ủng hộ Việt Nam làm theo ý tưởng này.

Theo BBC

13 tháng 1, 2014

Tổng giám đốc IAEA: Phải thông tin cho người dân biết về điện hạt nhân

Duy Thanh - Văn Kỳ
Tuổi Trẻ
clip_image002

“Nhà máy điện hạt nhân là dự án khổng lồ nên không thể hoàn hảo mà chắc cũng có vấn đề này nọ. Phải thông tin cho người dân biết những vấn đề như vậy và nêu rõ giải pháp xử lý như là sự cam kết để người dân yên tâm”.
Tổng giám đốc IAEA Yukiya Amano (thứ hai từ trái qua) thị sát địa điểm dự kiến xây dựng Nhà máy điện hạt nhân Ninh Thuận 1 - Ảnh: Duy Thanh
Đó là phát biểu của ông Yukiya Amano - tổng giám đốc Cơ quan Năng lượng nguyên tử quốc tế (IAEA) - khi làm việc với UBND tỉnh Ninh Thuận và Ban quản lý dự án điện hạt nhân Ninh Thuận ngày 10-1. Ông Amano cho rằng chính quyền cần minh bạch mọi thông tin, sự cố... liên quan đến nhà máy điện hạt nhân để công chúng biết.
Cùng ngày, ông Amano cũng đến thị sát vị trí dự kiến xây dựng Nhà máy điện hạt nhân Ninh Thuận 1 tại xã Phước Dinh, huyện Thuận Nam. Theo ông Amano, VN cần thiết lập một cơ quan pháp quy, độc lập về an toàn cho nhà máy điện hạt nhân, đồng thời cần có bước chuẩn bị thật tốt cho việc xây dựng các nhà máy điện hạt nhân chứ không thể vội vàng. “Để ngăn chặn tai nạn nghiêm trọng thì khi xây dựng nhà máy điện hạt nhân phải đảm bảo được nhà máy đó có đủ khả năng chống đỡ được các sự cố động đất, sóng thần, núi lửa” - ông Amano nhấn mạnh.
D.T. – V.K.

Điện nguyên tử, điện hạt nhân: Cái chết đang lặng lẽ đến nhưng nhiều người Việt vẫn không hay biết



Mới đây trên mạng YouTube xuất hiện một clip phóng sự do một phái đoàn của tổ chức Phi Chính Phủ của Nhật (NGO) thực hiện 
Ông Ngô Khắc Nhẫn - một cán bộ đảng viên đảng cộng sản Việt Nam, hội trưởng Hội Người Cao Tuổi tại địa phương nơi sẽ bị di dời nếu dự án vẫn được tiến hành, được phân công đi Nhật tham quan học hỏi nhà máy điện nguyên tử/hạt nhân, đã bộc bạch (từ thời điểm phút 14:30 của clip video YouTube):
 Vì sao ngươi VN không hiểu điện hạt nhân là gì?
- “Trước đây người ta nói nhà máy điện hạt nhân thì người dân cũng thấy lo sợ. Hồi đó đến giờ có biết “hạt nhân” là gì! Nhưng sau khi các ông bên trên về giải thích thế này thế khác thì dân cũng an tâm. Bởi vì nói “hạt nhân” chớ có nói về “nguyên tử” đâu mà sợ chết!”
- "Hạt nhân không phải nguyên tử! “điện hạt nhân không phải điện nguyên tử, có phải là bom nguyên tử đâu mà sợ chết”.

St