Trang

5 tháng 9, 2018

Ổ mafia trong bộ Giáo dục

Thầy Hồ Ngọc Đại bàn về chương trình mới: cơ bản là để chia tiền
(GDVN) - Đã đến lúc Bộ Giáo dục cần chính thức làm rõ phát biểu của thầy Hồ Ngọc Đại về việc Bộ trưởng, Thứ trưởng giúp ông "lách luật", chương trình mới chỉ làm tiền.
Trước những ồn ào của dư luận về cách đánh vần theo Tiếng Việt lớp 1 Công nghệ giáo dục, ngày 28/8 Giáo sư Hồ Ngọc Đại đã lên tiếng chia sẻ với kênh VTC14 về vấn đề này. 
Nội dung thầy Hồ Ngọc Đại nói về cách đánh vần theo Công nghệ giáo dục và sự khác biệt với cách đánh vần tiếng Việt lâu nay khá dài, thời lượng phát sóng hơn 2 phút không lột tả hết;
Chính vì vậy nên nhà báo của VTC14 đã tải toàn bộ video phỏng vấn lên tài khoản mạng xã hội Facebook của mình. Đoạn video này đã và đang được người xem chia sẻ rộng rãi. 
Ảnh chụp màn hình đoạn video nhà báo kênh VTC14 phỏng vấn Giáo sư Hồ Ngọc Đại ngày 28/8/2018 đang được chia sẻ mạnh mẽ trên mạng xã hội.
Trong cuộc trả lời phỏng vấn này, thầy Hồ Ngọc Đại đã có những giải thích khá dễ hiểu về cách đánh vần theo Công nghệ giáo dục, cũng như sự khác biệt với cách đánh vần truyền thống.
Bên cạnh đó, điều khiến chúng tôi còn đặc biệt quan tâm là những đánh giá và bình luận của thầy về chương trình sách giáo khoa mới của Bộ Giáo dục và Đào tạo.
"Tiêu chuẩn cơ bản của nó là chia tiền"
Chúng tôi xin được ghi lại những trao đổi giữa nhà báo của VTC14 với Giáo sư Hồ Ngọc Đại trong đoạn cuối của video phỏng vấn thầy Đại, về chương trình sách giáo khoa mới của Bộ Giáo dục và Đào tạo để hầu bạn đọc:
Phóng viên: "Từ năm 2019-2020, tức năm học sau đấy, sách giáo khoa mới của chương trình giáo dục phổ thông mới sẽ đưa vào..."
Giáo sư Hồ Ngọc Đại: Không hơn gì cái cũ đâu. Nó chỉ chia nhau tiền, để nó làm tiền, không hơn gì hết. Bản chất nó vẫn thế.
Phóng viên: "Mà lúc đó lại có nhiều bộ sách giáo khoa cho học sinh, cho giáo viên, cho phụ huynh lựa chọn thì nó sẽ rối rắm như thế nào ạ?"
Giáo sư Hồ Ngọc Đại: "Cái này rối rắm, việc vớ vẩn thôi. Tức là tiêu chuẩn cơ bản của nó là chia tiền, thế thôi. Cô có biết cái số tiền nó bỏ ra bao nhiêu không? Cô tưởng tượng 1 con số 7 và 13 con số 0." [1]
"1 con số 7 và 13 con số 0", theo cá nhân người viết, dường như thầy Hồ Ngọc Đại muốn nhắc đến đề án Đổi mới Chương trình - sách giáo khoa giáo dục phổ thông sau 2015.
Đề án này dư luận gọi vắn tắt là "đề án 70 nghìn tỷ", được Bộ Giáo dục và Đào tạo đưa ra năm 2011 với vài chục trang giấy và khái toán 70 nghìn tỷ đồng từng làm rúng động xã hội một thời.
Đáng chú ý, đề án này được xây dựng dưới thời Bộ trưởng Phạm Vũ Luận và Thứ trưởng Nguyễn Vinh Hiển, bắt đầu từ ngay khi vừa triển khai xong cuốn sách giáo khoa cuối cùng của lớp 12, Chương trình 2000. 
Nó kéo dài cho đến tận bây giờ với nhiều lần biến động về con số, từ 70 nghìn tỷ đồng năm 2011 xuống 34 nghìn tỷ đồng tháng Tư 2014, xuống 462 tỷ đồng tháng Mười 2014 và hiện nay đang triển khai với 80 triệu USD.
Thầy Hồ Ngọc Đại phê phán đội ngũ làm Chương trình 2000, Bộ trưởng Phạm Vũ Luận đồng tình hưởng ứng
Trong chương trình Đối thoại chính sách vào khoảng thời gian vừa bắt đầu năm học mới 2011-2012 giữa nhà báo Quang Minh của VTV với Bộ trưởng Phạm Vũ Luận, Giáo sư Hồ Ngọc Đại, đề án 70 nghìn tỷ đồng đã được nhắc đến.
Bộ trưởng Phạm Vũ Luận và nhà báo Quang Minh trong một chương trình Đối thoại và chính sách năm 2011, ảnh chụp màn hình.
Thầy Hồ Ngọc Đại khi đó bình luận:
"Khẩu hiệu tôi đưa ra năm 1978 là: "Đi học là hạnh phúc", "mỗi ngày đến trường náo nức một ngày vui".
Sau 2015 Bộ lại có một đợt cải tổ chương trình sách giáo khoa. Vấn đề cải cách sách giáo khoa là buộc phải làm thôi. Vấn đề là ai làm?
Tôi thì tôi không tin cái bộ phận hiện nay làm có thể thành công được.
Những người mà từng làm dự án ấy, họ mà tiếp tục làm thì không thể thành công được. Vì mỗi một người cái trình độ tư duy chỉ có thế thôi.
Một cái tổ chức, trình độ tư duy của nó chỉ có thế thôi.
Anh không thể khác được. Không thể ra tư duy mới được. Nhất là những người đã định hình rồi.
Nghe danh hiệu thì ghê gớm lắm, nhưng mà không biết gì đâu. Giáo sư gì, Phó giáo sư gì, Tiến sĩ, Phó tiến sĩ. Tư duy cũ lắm.
Với cái lớp ấy mà nó hạn chế thì đất nước này nguy hiểm lắm. Cho nên tôi tin rằng Bộ trưởng mới sẽ có cách xử lý mới. Tôi tin là như thế.
Bởi vì không thể dựa vào cái lực lượng như thế được." 
Khi đó Bộ trưởng Phạm Vũ Luận đáp lời thầy Hồ Ngọc Đại rằng:
"Điều ấy là khẳng định rồi. 
Hiện nay như tôi nói ban đầu là cái đề án này, cái phần hồn của việc đổi mới chưa có. Ở đây nó mới chỉ là cái khung thời gian triển khai những cái loại công việc.
Ví dụ đến ngày này hội đồng phải họp, nhưng họp bàn cái gì, quyết định cái điều gì, ai ngồi dự họp ở đấy thì chưa có. Mà quan trọng cái khó nó ở cái phần hồn ấy." [2]
Những quy luật bất thường qua 3 lần thay sách giáo khoa
Không biết hậu trường cuộc đối thoại chính sách này, thầy Hồ Ngọc Đại có góp ý gì cho Giáo sư Phạm Vũ Luận về "nguy cơ chia tiền" của đề án "1 con số 7 và 13 con số 0" khi chỉ có mấy dòng về khung thời gian, hay không;
Còn trên chương trình phát sóng chính thức của VTV không thấy thầy Đại nhắc đến 70 nghìn tỷ đồng.
Chúng tôi cũng chưa tìm thấy bất kỳ ý kiến nào thầy Đại công khai trên truyền thông, tham mưu cho Giáo sư Phạm Vũ Luận và Tiến sĩ Nguyễn Vinh Hiển về "nguy cơ chia tiền" trong đề án rất sơ sài mà 2 ông chịu trách nhiệm chính.
Ngợi ca Bộ trưởng, Thứ trưởng biết "lách luật"
Khoảng gần 1 năm sau đó, ngày 21/5/2012 tham dự bàn tròn trực tuyến "Những vấn đề giáo dục sau sự kiện đạp đổ cổng trường" do Báo VietnamNet tổ chức, thầy Hồ Ngọc Đại ca ngợi Giáo sư Phạm Vũ Luận và Tiến sĩ Nguyễn Vinh Hiển:
"Năm vừa rồi, Bộ trưởng Phạm Vũ Luận ra quyết định chính thức đưa phương án của công nghệ giáo dục về địa phương. Nhưng vì Quốc hội ra Nghị quyết số 40 chỉ có một bộ sách toàn quốc nên buộc phải dùng từ “thí điểm”. 
Nhưng mà “thí điểm” hiện nay có 16 tỉnh và có 50.000 học sinh… Chỉ cần nếu làm thí điểm thì chỉ cần 1.000 là đáng tin cậy.
Giải pháp đưa ra là giải pháp, khi Bộ trưởng Phạm Vũ Luận chỉ đạo thì xuống chủ tịch ủy ban nhân dân quận ra quyết định, ủy ban nhân dân huyện ra quyết định nên làm việc ngon hẳn. Rất ngon!
Tôi chưa bao giờ làm việc thuận lợi như năm vừa rồi. Trước đây làm gì thì chỉ làm với anh Hiển thôi, anh Thành thôi. Anh Hiển là Thứ trưởng, anh Thành là Vụ trưởng, các anh ấy cho phép làm, cùng hỗ trợ.
Trong 3-4 năm nay, khi chỉ có thứ trưởng và vụ trưởng làm, nói chung cũng vất vả, phải thuyết phục. Nhưng khi Bộ trưởng có quyết định thì tình hình khác hẳn.
Tôi thấy khi thực sự chính quyền vào cuộc thì tình hình rất dễ. Mà cũng may, hai anh là anh Hiển và anh Luận phụ trách là hai người thực bụng muốn làm giáo dục, không sợ, không ngại thủ tục và chấp nhận danh từ “thí điểm” để lách luật. 
Khi Bộ trưởng Phạm Vũ Luận dám ra quyết định chính thức bằng văn bản, tôi thấy tình hình khác rồi.
Nhân chuyện ấy tôi nói, chúng ta không nên nhận, kể cả anh Tiến, anh Thành, anh Luận… không phải là tác giả của “chương trình 2000”. Chương trình này đã triển khai đã mười mấy năm nay. 
Những người đó là một bộ phận hoàn toàn khác. Còn các anh là những người chịu một việc đã rồi.
Giáo sư Hồ Ngọc Đại và Tiến sĩ Nguyễn Vinh Hiển, ảnh: Báo VietnamNet.
Vấn đề này, phải bàn lại công việc trước đó nữa, cần nói đến nguồn gốc sâu xa nữa. Vụ Tiểu học thực bụng muốn làm. Anh Hiển, anh Luận thực bụng muốn làm. 
Nhưng cả một hệ thống từ xưa đến nay… Chuyện này, chuyện khác là hậu quả của "Chương trình năm 2000".
Nên nếu nền giáo dục hiện này có vấn đề gì, cần truy cứu thì phải truy cứu bộ máy làm Chương trình năm 2000, tốn hàng ngàn tỉ nhưng không ra gì." [3]
Bộ Giáo dục và Đào tạo cứ im lặng mãi, dân biết tin vào đâu?
Chúng tôi không thấy thầy Hồ Ngọc Đại nhắc gì đến tác giả của đề án "một con số 7 và 13 con số 0" trong bình luận mới nhất ngày 28/8/2018 với VTC14.
Cho đến nay, chúng tôi mới ghi nhận được sự ca ngợi thày Đại đã dành cho Giáo sư Phạm Vũ Luận, Tiến sĩ Nguyễn Vinh Hiển là hai người "thực bụng muốn làm giáo dục, không sợ, không ngại thủ tục và chấp nhận danh từ "thí điểm" để lách luật.
Chúng tôi càng bất ngờ hơn khi Giáo sư Phạm Vũ Luận lúc còn đương chức Bộ trưởng cũng như toàn bộ ban lãnh đạo, đội ngũ tham mưu của Bộ Giáo dục và Đào tạo đã im lặng.
Cá nhân Bộ trưởng Luận cũng như Bộ Giáo dục và Đào tạo đã không có bất kỳ ý kiến nào về phát biểu của thầy Hồ Ngọc Đại trên Báo Nhân Dân, Báo VietnamNet rằng thầy Luận, thầy Hiển giúp thầy Đại lách luật.
Kiến nghị Quốc hội giám sát việc phát hành, phân phối sách giáo khoa
Trong khi thông tin này thực sự ảnh hưởng nghiêm trọng đến uy tín của Bộ trưởng, Thứ trưởng lẫn Bộ Giáo dục và Đào tạo.
Nếu Bộ trưởng, Thứ trưởng Giáo dục mà còn "lách luật" thì làm sao dạy học sinh sống, làm việc theo Hiến pháp và Pháp luật?
Thượng bất chính, hạ tắc loạn, đó là lời dạy thống thiết của cha ông.
Câu chuyện hấp dẫn về việc Giáo sư Phạm Vũ Luận bỏ 50 triệu đồng tiền túi thuê luật sư tư vấn cho mình chuyện "lách luật" được thầy Đại kể trên Báo Nhân Dân;
Việc Bộ trưởng Phạm Vũ Luận giấu gia đình vợ con và cơ quan đi Lào Cai để thực mục sở thị việc dạy và học Tiếng Việt 1 Công nghệ giáo dục rồi về mới nhân rộng, được thầy Hồ Ngọc Đại kể trên truyền hình Thông tấn xã Việt Nam. [4]
Đây là những bình luận công khai trên truyền thông chính thống, không phải những câu chuyện trà dư tửu hậu;
Ấy thế mà thầy Luận, thầy Hiển và cả Bộ Giáo dục và Đào tạo đều không có ý kiến gì về một việc nghiêm trọng như thế, đúng là kỳ lạ.
Nay thầy Hồ Ngọc Đại nói chương trình sách giáo khoa mới của Bộ Giáo dục và Đào tạo đang triển khai chỉ là "làm tiền", "tiêu chuẩn cơ bản của nó là chia tiền, thế thôi", vậy thì dư luận có quyền đặt câu hỏi:
Chương trình sách giáo khoa mới có chuyện chia tiền như thầy Hồ Ngọc Đại nói không? Nếu có thì ai chia, chia cho ai, chia bao nhiêu, chia như thế nào?
Dù đi vay, đó vẫn là tiền ngân sách và sẽ phải trả bằng tiền thuế của Dân, nên Dân có quyền được biết việc ấy.
Nếu cho rằng đây chỉ là quan điểm cá nhân của Giáo sư Hồ Ngọc Đại nên Bộ Giáo dục và Đào tạo không bình luận, thì bộ sách công nghệ giáo dục của thầy Đại tới đây ai sẽ thẩm định, để thành sách giáo khoa của chương trình mới?
Điều quan trọng là Tiếng Việt lớp 1 Công nghệ giáo dục đang được dạy cho hơn 800 ngàn học sinh trên cả nước, thì dư luận không thể xem nhẹ những đánh giá của Giáo sư Hồ Ngọc Đại về chương trình sách giáo khoa của Bộ, như là chuyện cá nhân.
Tất nhiên, Giáo sư Phạm Vũ Luận đã về trường dạy học, Tiến sĩ Nguyễn Vinh Hiển cũng đã vui cảnh điền viên thì 2 tác giả của đề án "1 con số 7 và 13 con số 0" có lẽ khó có thể nằm trong danh sách, nếu có.
Thiết nghĩ, Bộ Giáo dục và Đào tạo nên có quan điểm chính thức về vấn đề thầy Hồ Ngọc Đại đã nêu, gồm 2 chuyện "lách luật" triển khai đại trà Tiếng Việt lớp 1 Công nghệ giáo dục, và bình luận "tiêu chuẩn cơ bản của nó là chia tiền", để dư luận đỡ hoang mang.
Hồng Thủy

Phản Giáo dục

Chúng nó dạy học sinh làm NGƯỜI hay QUỶ?
Phụ huynh Miền Tây chửi thề, xé SGK và cho con nghỉ học.
Chúng nó vẽ hình vuông, hình tròn... rồi bắt học sinh đọc thành chữ. Học sinh nhìn hình đọc vanh vách nhưng nhìn chữ thì không biết đọc là chữ gì.
Hãy cứu con em chúng ta! Đốt, xé ngay SGK này!
Các bạn coi 2 clip sau:

3 tháng 9, 2018

QUỸ BẢO HIỂM XÃ HỘI của dân hay của Chính phủ?

Quỹ bảo hiểm xã hội chủ yếu do Người sử dụng lao động đóng 15%/tổng quỹ lương, Người lao động đóng 5% tiền lương, được dùng để chi phí cho các chế độ bảo hiểm xã hội.
Theo luật hình sự, từ 2018, nếu trốn đóng BHXH có thể lĩnh án tới 7 năm tù.
BHXH VN là đơn vị sự nghiệp trực thuộc Chính phủ và Bộ Lao động- TBXH, 90% quỹ BHXH đầu tư vào trái phiếu Chính phủ thì... tiền BHXH dành cho Chính phủ sử dụng rồi.
BAOMOI.COM
Hiện khoảng 90% tiền Quỹ bảo hiểm xã hội được đầu tư vào trái phiếu Chính phủ. Trong đó, lãi suất đầu tư bình quân của toàn quỹ BHXH năm 2017 đạt 7,25%.

1 tháng 9, 2018

Nỗi Nhục Thế Hệ

Sinh ra giữa thập niên 60 của thế kỷ trước và khi biến cố tháng 4/1975 xảy ra, chúng tôi chỉ là những đứa trẻ 9-10 tuổi. Chúng tôi lớn lên trong nghèo đói, lạc hậu và bị nhồi nhét trong đầu mớ ảo tưởng về CNXH nên các khái niệm về tự do, dân chủ và nhân quyền vô cùng xa lạ.
Sai lầm nối tiếp sai lầm của nhà cầm quyền đã đưa đất nước xuống dốc thảm hại nên họ bắt buộc phải thay đổi bằng cách mở của giao thương với bên ngoài. Từ đấy người dân dần có cơ hội tiếp xúc với thế giới qua công nghệ Internet. Nhờ YouTube, Google, Yahoo, và đặc biệt là Facebook, chúng tôi được mở mang tầm nhìn, kết nối bạn bè khắp nơi, học được nhiều điều hay. Nhưng oái ăm thay, khi có điều kiện tiếp cận được những nền văn hóa và tư tưởng tiến bộ cũng như nếp sống văn minh nhân bản, thì đáng lẽ chúng tôi phải trở nên những con người tốt đẹp hơn. Nhưng buồn thay, chúng tôi như những cánh đồng lúa, khi còn non xanh thì ngay hàng thẳng lối, lúc chín mọng thì đầu lại cắm xuống đất!
Formosa xả thải tàn phá môi trường biển: chúng tôi im lặng. Chính quyền cướp đất, dân oan kêu gào khắp nơi: chúng tôi im lặng. Bọn quan chức tham nhũng, đục khoét ngân sách, áp đặt bao nhiêu loại thuế bất hợp lý lên đầu dân: chúng tôi im lặng. Định hướng giáo dục sai lầm dẫn đến xã hội băng hoại, tệ nạn tràn lan: chúng tôi im lặng. Nhà cầm quyền xử dụng công an đánh đập dân lành, bắt bớ khủng bố những tiếng nói lương tri, đòi tự do dân chủ và quyền làm người: chúng tôi vẫn im lặng. Bọn Tàu cộng bắn giết ngư dân, xâm chiếm biển đảo, biên giới: chúng tôi tiếp tục yên lặng. Lãnh đạo bất tài, độc tài, thất đức, tham quyền cố vị, vi hiến chà đạp nhân quyền: chúng tôi vẫn tiếp tục yên lặng. Và rồi đỉnh điểm của sự im lặng khốn nạn này là chúng tôi vô tư với việc tồn vong của đất nước, của dân tộc mình. Trước việc nhà cầm quyền âm mưu nhượng đất cho giặc Tàu dưới hình thức đặc khu kinh tế, việc mà người dân thấy rõ viễn cảnh mất nước đến nơi thì chúng tôi vẫn xem đó là chuyện ngoài cửa nhà mình, không liên quan! Người dân xuống đường quyết liệt phản đối để rồi bị đàn áp dã man thì chúng tôi vẫn thản nhiên, sống chết mặc ai. Chúng tôi thấy chứ, nghe chứ, hiểu chứ nhưng vì sợ mất miếng cơm manh áo, sợ liên lụy gia đình, sợ ảnh hưởng công danh sự nghiệp và nghĩ mình khôn ngoan thức thời nên chúng tôi chấp nhận cái nhục, cái hèn là để ai đó làm thế cho mình. Chúng tôi vẫn an toàn, an phận và nếu tự do dân chủ thật sự đến với đất nước này thì chúng tôi hoặc con cháu chúng tôi vẫn được hưởng!!!
Trong nước thì vì cái ăn cái mặc chúng tôi cúi đầu sống trong nhục hèn như vậy, thế ở nước ngoài thì ra sao? Thú thật, chúng tôi còn đáng khinh hơn nhiều! Được sống trong xã hội tự do, dân chủ, dư ăn, dư mặc đáng lẽ chúng tôi phải thấy sự thiệt thòi, đau khổ và lầm than của người dân trong nước dưới chế độ độc tài, độc đảng, phi nhân của nhà cầm quyền. Nhưng không, chúng tôi có mắt như mù, có tai như điếc, có miệng như câm. Chúng tôi lo vun vén cho bản thân mình, lo họp mặt vui chơi, cùng nhau chém gió và xem những biến động ở quê nhà chẳng liên quan gì đến mình! Trong khi đồng bào bất chấp sợ hãi, sẵn sàng đối mặt với bạo lực, cường quyền vì an nguy của nước nhà , trong khi những người yêu nước chân chính lên tiếng cho một nước Việt Nam tự do dân chủ để rồi bị hành hạ trong lao tù, thì trên facebook, trên viber, chúng tôi vẫn thản nhiên vui đùa, chít chát, khoe ăn, khoe mặc, khoe cảnh, khoe chơi … không một dòng bình luận, không một cái like, không một cái share trước những thảm cảnh này… và rồi chúng tôi tự bảo nhau rằng “đó là chính trị” “không thích chính trị” “không muốn liên quan đến chính trị”. Trong nước thì vì sợ bị tù, bị trù dập, bị khủng bố nên chúng tôi chấp nhận sống hèn. Nhưng ở nước ngoài thì hà cớ gì chúng tôi lại im lặng? Cái tệ là chúng tôi sống quá ích kỷ, mất gốc quá nhanh, phủi tay ngoảnh mặt với quê hương đất nước khi đã trở thành Việt kiều. Những lần về thăm nhà chúng tôi chỉ biết vui chơi, hưởng thụ, khoe mẽ, chém gió…Chúng tôi ngu ngơ hay dối trá đến mức không phân biệt đâu là trách nhiệm người dân trước vấn nạn của xã hội, trước vận mệnh của đất nước và đâu là hoạt động chính trị? Như ai đó đã nói, “Chỉ có những con vật mới quay lưng trước nỗi đau của đồng loại để chăm chút với bề ngoài của mình”. Đây chính là hình ảnh của chúng tôi: thản nhiên trước nỗi thống khổ của đồng bào và vô cảm với vận mệnh đất nước. Chúng tôi đành lòng quên mất mình là người Việt Nam!
Làm sao chúng tôi dạy con cháu mình về lòng yêu nước, thương dân và trách nhiệm làm người! Làm sao chúng tôi trả lời với con cháu nếu sau này chúng hỏi cha, mẹ, ông hay bà đã làm gì khi giặc Tàu ngang nhiên xâm chiếm nước ta? Hãy nhìn những bước chân xuống đường xem. Đủ mọi thành phần nam phụ lão ấu nhưng tuyệt nhiên không hề có sự hiện diện của chúng tôi!
Thế hệ chúng tôi, trong và ngoài nước, có đủ cả: kỹ sư, bác sĩ, y tá, luật sư, doanh nhân, giáo viên, giảng viên đại học … Có thể gọi là thành công nhưng không thể thành nhân được. Vì sao?
Để đất nước tan hoang, để xã hội lầm than băng hoại, để giang sơn bờ cõi mà bao đời ông bà tổ tiên gây dựng giờ mất dần vào tay giặc, để bao thế hệ sau phải gồng gánh nợ công, để người dân vô tội “chết ngậm ngùi vì tay súng giặc Tàu”, để nước Việt ngày càng tụt hậu là có phần trách nhiệm của chúng tôi. Chúng tôi đã bất hiếu với Mẹ Việt Nam, bất nhân với chính đồng bào của mình, bất trí trước thời cuộc và bất tài trước thế hệ ông cha và đàn em!
Quê hương mỗi người chỉ một
Như là chỉ một mẹ thôi!
Quê hương nếu ai không nhớ
Sẽ không lớn nỗi thành người!
(Trích thơ Đỗ Trung Quân)
08/2018 by W.T