Trang

17 tháng 8, 2014

Nợ xấu đồng loạt tăng: Gỡ dần tấm rèm thưa

Ngân hàng Nhà nước gỡ dần “tấm rèm vài phần trăm” bằng các quyết định có sức chấn động lớn...

Nợ xấu đồng loạt tăng: Gỡ dần tấm rèm thưa
Tấm rèm được gỡ dần đi, hay với chuẩn mực cao hơn, những ngân hàng yếu kém sẽ khó che giấu/phải đối diện những lỗ hổng của mình và buộc phải tìm đến tái cơ cấu.
MINH ĐỨC
Trước đây, khi mà Việt Nam vẫn công bố con số nợ xấu chỉ vài phần trăm, thì một số tổ chức quốc tế vẫn bảo lưu đánh giá của họ với mức độ có thể cao gấp nhiều lần.

Thế rồi, có người quan tâm tò mò hỏi đại diện một tổ chức, đại ý: vì sao các ông tính toán ra những con số đó, có công thức hay tiêu chuẩn ưu việt nào chăng?

Câu trả lời hóa ra đơn giản: lấy nợ từ nhóm 3-5 (nhóm gọi là nợ xấu) cộng thêm nợ nhóm 2 (chưa được xem là nợ xấu) thì ra kết quả (?).

Tình huống tháng 6/2014

Đó là câu chuyện bên lề được truyền tai. Cách tính của tổ chức trên hợp lý hay không cũng có ẩn ý: việc phân loại nợ và xác định nợ xấu của các ngân hàng Việt Nam bị họ hoài nghi ở mức độ sát thực.

Nay, mức độ sát thực chắc chắn đã được cải thiện hơn nhiều trong tình huống của tháng 6/2014.

Cuối tuần qua, phần lớn các ngân hàng đã công bố báo cáo tài chính nửa đầu năm. Nhìn chung, nợ xấu đồng loạt tăng, cùng với chi phí trích lập dự phòng rủi ro tín dụng lớn.

Ngay cả những thành viên có tỷ lệ nợ xấu rất thấp những năm gần đây như Ngân hàng Công thương Việt Nam (Vietinbank), Ngân hàng Sài Gòn Thương Tín (Sacombank) cũng không tránh khỏi xu hướng chung.

Những thành viên lớn như Ngân hàng Ngoại thương Việt Nam (Vietcombank), Ngân hàng Quân đội (MB), Ngân hàng Á châu (ACB), Ngân hàng Kỹ thương (Techcombank)… đều đã lần lượt gia nhập “câu lạc bộ quá 3%”; Ngân hàng Xuất nhập khẩu Việt Nam (Eximbank) cũng đã ngấp nghé (2,94%).

Tình hình chung, nợ xấu tại hầu hết các ngân hàng đã công bố báo cáo tài chính tính đến 30/6/2014 đều tăng, có những bước tăng mạnh và có những thành viên đã vượt 5%, thậm chí từ 7-8%... Theo đó, mức bình quân hệ thống đến tháng 6/2014 (hiện chưa công bố) có thể cũng đã tăng mạnh sau khi giảm dưới 4% cuối 2013.

Nợ xấu tăng, dĩ nhiên là… xấu. Nhưng, ở góc độ của sự thật, tình huống tháng 6/2014 như trên có một phần tích cực.

Gỡ dần tấm rèm thưa

Nếu theo mức độ đánh giá của một số tổ chức quốc tế trước đây, các mức công bố chỉ vài phần trăm giống như một tấm rèm thưa vậy. Nợ xấu hệ thống ngân hàng Việt Nam chưa thực sự lộ diện rõ ràng, đầy đủ và sát thực.

Nhưng cuối năm 2011, tấm rèm đó đã bắt đầu bị đụng đến. Trong lúc các dòng chảy thông tin phản ánh nợ xấu chỉ tăng từ 2,8% lên 3,4%, Thống đốc Ngân hàng Nhà nước Nguyễn Văn Bình bất ngờ nói thẳng, mức độ có thể tới 10%.

Rồi lần lượt từ năm 2012 đến nay, Ngân hàng Nhà nước từng bước gỡ dần “tấm rèm vài phần trăm” bằng các quyết định có sức chấn động lớn, đúng hơn là chấn chỉnh, đối với hệ thống.

Trước hết là việc quy hoạch lại thị trường liên ngân hàng bằng Thông tư 21. Tiền gửi ở đây được xác định là tiền vay, với hàm ý tiềm ẩn rủi ro. Thực tế, những món gửi trên liên ngân hàng trước đây bị quá hạn nhưng không được gọi là nợ xấu. Nay, chúng được nêu đích danh.

Nối tiếp, Thông tư 02 về phân loại nợ và trích lập dự phòng rủi ro (sau sửa đổi, bổ sung bằng Thông tư 09) là bước tiến lớn đối với yêu cầu nhận diện rõ mức độ nợ xấu ẩn sau tấm rèm đó. Điều này cũng giải thích vì sao, xét ở góc độ của sự thật, nợ xấu tăng trong tình huống tháng 6/2014 nói trên có phần tích cực.

Thông tư 02/Thông tư 09 bị trì hoãn, do áp lực quá lớn đối với hệ thống. Nhưng từ 1/6/2014, những quy định và tiêu chuẩn khắt khe hơn để phân loại nợ bắt đầu áp dụng. Nó lập tức là một trong những nguyên nhân chính yếu khiến nợ xấu các ngân hàng đồng loạt tăng, dù chỉ sau một tháng có hiệu lực.

Trước hết, dù chưa phải trích lập dự phòng rủi ro tương ứng trong kỳ, thực hiện Thông tư 09, các ngân hàng buộc phải gọi đúng tên nợ xấu cho các khoản tiền gửi quá hạn tại ngân hàng khác, các khoản đầu tư trái phiếu doanh nghiệp mà không “đáo hạn” nổi…

Nói cách khác, phạm vi phân loại tài sản hay vùng nhận diện nợ xấu khi thực hiện Thông tư 09 đã mở rộng hơn, gắn với các tiêu chuẩn phân loại khắt khe so với cơ chế trước (theo Quyết định 493).

Thứ nữa, nếu để ý có thể thấy nợ chuyển nhóm trong báo cáo tài chính nhiều ngân hàng ở tình huống tháng 6/2014 tăng lên mạnh, dù tỷ lệ nợ xấu chung có thể không bị đội nhiều. Ở đây có bóng dáng của sự chuyển tiếp Quyết định 780 cho cơ cấu lại nợ mà không phải chuyển nhóm sang chốt chặn của Thông tư 09.

Hơn một năm trước, các ngân hàng được thực hiện Quyết định 780, một phần lớn nợ xấu ẩn sau tấm rèm mà chưa được gọi đúng tên. Đến 1/6/2014, với Thông tư 09, những khoản không thể hồi sinh từ cơ hội được cơ cấu lại, buộc phải ghi nhận đúng nhóm. Nợ xấu tăng thêm một phần từ đây.

Thông tư 09 chưa chặn hết cơ hội cơ cấu lại nợ cho doanh nghiệp, nhưng điều kiện đưa ra đã chặt chẽ hơn nhiều. Cùng đó, mỗi khoản chỉ được xem xét cơ cấu lại 1 lần duy nhất.

Theo lộ trình Thông tư 09, đến 1/1/2015, các ngân hàng phải thực hiện phân loại nợ theo cơ chế chặt chẽ hơn nữa (theo kết quả xếp hạng của Trung tâm Thông tin tín dụng), cùng với việc ngừng tái cơ cấu nợ mà không phải chuyển nhóm từ 1/4/2015, nợ xấu sẽ lộ diện rõ ràng và sát thực hơn nữa.

Vì sao lại gỡ?

Nợ xấu đã xấu rồi. Mức khoảng 10% cũng đã được cảnh báo từ cuối năm 2011. Vấn đề còn lại là việc xử lý. Còn câu hỏi liên quan, vì sao Ngân hàng Nhà nước lại gỡ dần tấm rèm trước đó?

Khi quy hoạch lại thị trường liên ngân hàng, đặc biệt là khi ban hành Thông tư 02, Ngân hàng Nhà nước từng nhiều lần nhấn mạnh đến yêu cầu tiếp cận các tiêu chuẩn quốc tế, tăng cường minh bạch và an toàn hoạt động. Hẳn họ cũng đã trù tính tác động của chính sách, nợ xấu và những yếu điểm của hệ thống sẽ bộc lộ rõ hơn.

Các yếu điểm bộc lộ rõ hơn tạo điều kiện để xác định các giải pháp, yêu cầu và liều lượng xử lý sát thực hơn. Dù hiện nay, những gì dần bộc lộ đang đặt ra thử thách lớn.

Khi các yếu điểm bộc lộ rõ hơn, quá trình tái cơ cấu hệ thống có thêm cơ sở để dồn đẩy. Bởi lẽ, tấm rèm được gỡ dần đi, hay với chuẩn mực cao hơn, những ngân hàng yếu kém sẽ khó che giấu/phải đối diện những lỗ hổng của mình và buộc phải tìm đến tái cơ cấu.

Với công chúng, có thể có thêm lo ngại khi thấy nợ xấu đồng loạt tăng, nhưng ít nhất họ đang dần được nhìn một bức tranh từng bước đầy đủ và chân thực hơn.

Nhà giàu Trung Quốc di cư ồ ạt

BTTD: Tại sao người TQ, VN di cư sang Mỹ và các nước tư bản

Tại sao người Mỹ không di cư sang TQ, VN?

Ô nhiễm là một trong những nguyên nhân khiến nhiều người Trung Quốc di cư - Ảnh: SCMP
Ô nhiễm là một trong những nguyên nhân khiến nhiều người Trung Quốc di cư - Ảnh: SCMP

Giới nhà giàu Trung Quốc đang di cư ồ ạt ra nước ngoài bất chấp nền kinh tế phát triển mạnh và chủ nghĩa dân tộc đang lên ngôi.

Theo khảo sát năm 2014 của hãng nghiên cứu thị trường Thượng Hải Hurun Report và Visas Consulting Group, 64% nhà giàu Trung Quốc (có tài sản trị giá từ 1,6 triệu USD) đang di cư ra nước ngoài hoặc có kế hoạch làm như vậy. Điểm đến phổ biến nhất là Mỹ (52%), Canada (21%), Úc (9%) và châu Âu (7%).
Làn sóng di cư ồ ạt này bắt đầu từ vài năm qua. Một số nhà quan sát nhận định đây là hiện tượng gây ngạc nhiên bởi nền kinh tế Trung Quốc đang phát triển mạnh và ổn định. Chủ nghĩa dân tộc cũng đang sôi sục tại quốc gia này. 
Vì không khí và thực phẩm sạch
Được thở thoải mái không khí trong lành là một nhu cầu tối thiểu
Một cư dân Bắc Kinh
Hồi tháng 11-2011, Nhân Dân Nhật Báo đã đăng bài viết kêu gọi chính quyền Bắc Kinh siết chặt các quy định để chặn làn sóng di cư ra nước ngoài.
Bài báo với tựa đề “Chúng ta cần khiến giới nhà giàu khó di cư” gây sốt trên các trang mạng xã hội Trung Quốc với đề xuất nhà giàu ra nước ngoài sống phải đóng “thuế di cư”. Trên trang Sina Weibo, nhiều cư dân mạng Trung Quốc bình luận khi có tiền, giới nhà giàu không còn yêu nước và là “những kẻ phản quốc thời bình”.
Tại sao người có tiền ở Trung Quốc không sống yên ổn trong nước mà lại đi Mỹ hay Canada? Khảo sát của Hurun Report và Visas Consulting cho biết phần lớn quyết định di cư vì không chịu nổi bầu không khí ô nhiễm ở Trung Quốc và rất lo ngại với hàng loạt xìcăngđan thực phẩm độc hại.
Nhiều bậc phụ huynh còn muốn con cái mình được hưởng một môi trường giáo dục hiệu quả hơn thay vì chế độ kiểm tra, thi cử nặng nề, mang tính chất nhồi nhét kiến thức của Trung Quốc.
Thống kê cho thấy trong năm 2013, Chính phủ Mỹ cấp 6.895 thị thực cho công dân Trung Quốc theo chương trình EB-5, nghĩa là người nước ngoài được định cư lâu dài ở Mỹ nếu đầu tư tối thiểu 500.000 USD.
Nhà giàu Trung Quốc đặc biệt ưa chuộng các thành phố Los Angeles, San Francisco và New York (Mỹ), tiếp theo là Vancouver (Canada). Điều đáng chú ý là 2/3 số người trả lời phỏng vấn Hurun Report tiết lộ họ sẽ xem xét bỏ quốc tịch Trung Quốc.
Báo Wall Street Journal dẫn lời cô Tôn, một cư dân Bắc Kinh 34 tuổi, tiết lộ con gái 6 tuổi của cô bị hen suyễn nên việc tiếp tục sống ở thủ đô Trung Quốc đầy khói bụi là một hiểm họa chết người. “Được thở thoải mái không khí trong lành là một nhu cầu tối thiểu” - cô Tôn nhấn mạnh.
Cô cũng cho biết con gái cô có khiếu nghệ thuật và cô muốn con được phát triển một cách tự nhiên thay vì phải gồng mình học trong nhà trường Trung Quốc đặt nặng thi cử và thành tích.
Cảm giác an toàn
Doanh nhân Rupert Hoogewerf, người sáng lập Hurun Report, nhận định việc giới nhà giàu và có thế lực tìm cách “rút êm” khỏi Trung Quốc còn cho thấy họ không có đủ niềm tin vào tương lai kinh tế của đất nước. Tỉ phú địa ốc nổi tiếng Nhâm Chí Cường cho rằng nguyên nhân lớn nhất của làn sóng di cư khỏi Trung Quốc là cảm giác thiếu an toàn.
“Đó là sự an toàn trong cuộc sống đối với tài sản, thực phẩm, không khí, giáo dục và quyền lợi - tỉ phú Nhâm Chí Cường khẳng định - Việc thiếu cảm giác an toàn là một trong những nguyên nhân quan trọng dẫn tới sự bất ổn xã hội. Chỉ khi đem lại cho công dân cảm giác an toàn thì Trung Quốc mới có thể thiết lập một xã hội ổn định”. Việc tăng trưởng của Trung Quốc bắt đầu giảm, giá địa ốc sụt khiến cảm giác thiếu an toàn càng gia tăng.
Theo Wall Street Journal, hiện Văn phòng vấn đề Hoa kiều Quốc vụ viện Trung Quốc đang giám sát chặt chẽ làn sóng di cư và tổ chức các chiến dịch tuyên truyền để đảm bảo những người ra đi không lãng quên đất nước. 
Mới đây, chuyên gia về Trung Quốc John Fitzgerald thuộc Đại học Swinburne (Úc) cảnh báo: “Người Úc gốc Trung Quốc đang bị giám sát, tổ chức theo chỉ đạo của Bắc Kinh ở mức chưa từng thấy”. Tại Mỹ, hồi tháng 6 hàng loạt thành viên Hiệp hội Giáo sư đại học Mỹ (AAUP) kêu gọi các trường đại học ngừng hợp tác với những Viện Khổng Tử mà Trung Quốc dựng lên ở nước ngoài để truyền bá các quan điểm chính thống của Bắc Kinh.
Quan tham bỏ trốn
Ra nước ngoài định cư còn là cách để giới nhà giàu và quan chức Trung Quốc tẩu tán tài sản kiếm được từ tham nhũng. Theo Reuters, các luật sư và chuyên gia tư vấn Úc nhận định chiến dịch chống tham nhũng của Bắc Kinh đang khiến nguồn tiền từ Trung Quốc đổ vào địa ốc Úc tăng vọt. Tính trên thị trường địa ốc toàn cầu, trong thời gian qua khách hàng Trung Quốc đã mua nhà đất trị giá 22 tỉ USD. Ngân hàng Trung ương Trung Quốc ước tính từ giữa thập niên 1990 đến nay, các quan chức tham nhũng đã bòn rút khoảng 123 tỉ USD.



Theo Hiếu Trung
Tuổi Trẻ

Cần loại truyện TẤM CÁM ra khỏi chương trình giáo dục!


Cần phải loại bỏ truyện TẤM CÁM ra khỏi chương trình giáo dục ở VN. 
Truyện này có nội dung tàn độc, hủy hoại tâm hồn trong trắng của trẻ thơ. Hai mẹ con Cám quá độc ác, bị người đời nguyền rủa bấy lâu nay. Sự trả thù của Tấm vô cùng man rợ, vô nhân tính. Người VN xấu xí đến thế sao? 
Đau buồn thay khi cô Tấm đang là biểu tượng CÔNG- DUNG- NGÔN- HẠNH của phụ nữ VN.
Phạm Hải

“Gorbachev” Tàu đang xé nát Đảng Cộng sản

Gordon G. Chang/The National Interest 14/8/2014

 Phan Trinh dịch/pro&contra

Gordon G. Chang/The National Intere
Ảnh lấy từ Năng lượng Việt Nam.vn
“Tập Cận Bình, giống Gorbachev, muốn làm điều vĩ đại để cải cách một hệ thống bệnh hoạn. Nhưng cũng như lãnh tụ cuối của Liên Xô cũ, Tập vừa kích hoạt những chuyển biến mà ông không thể kiểm soát được.”

Giới thiệu của người dịch:

Lập luận của Gordon rất đáng chú ý, nhất là khi ông so Tập Cận Bình với Gorbachev, người vừa cố sửa vừa cố giữ, sao cho không đổ vỡ, một hệ thống đã không thể sửa. Thực ra, bài học của Gorbachev nôm na chính là: Sai không sửa không được, nhưng cứ sửa là sụp.

Hóa ra Tập không vô địch, mà đang “thọ địch”, Tàu không siêu cường muốn làm gì thì làm, mà là một pho tượng khổng lồ đứng trên bục đất bở. Và hóa ra Đặng Tiểu Bình nói quá đúng:“Nếu Trung Quốc rơi vào bất ổn, thì bất ổn sẽ xuất phát từ chính nội bộ Đảng Cộng sản”.

Nếu xâu chuỗi những ngày tháng nêu trong bài – Bộ Chính trị Tàu họp kín ngày 26/6, trong đó Tập tuyên bố không màng sống hay chết trong công cuộc chống tham nhũng, và ngày 29/7, ngày ra thông báo điều tra Chu Vĩnh Khang – thì có thể đặt thêm một giả thuyết, không phải không có lý, đó là: Trung Quốc rút giàn khoan 981 khỏi vùng biển Việt Nam ngày 15/7, sớm trước một tháng, thực ra cũng chỉ vì đấu đá nội bộ đang đến hồi quyết liệt. (Đó là chưa kể Chu Vĩnh Khang từng là một ông trùm dầu khí với nhiều tay chân trong ngành.) Và với Tập Cận Bình, có lẽ “thù trong” còn đáng sợ gấp trăm lần “giặc ngoài”.

Bài gốc đăng trên National Interest ngày 14/8/2014 có tên “China’s “Gorbachev” Is Tearing the Communist Party Apart”. Những tiêu đề nhỏ là của người dịch. 

__________

Sống-chết, mất-còn

“Tôi không màng mình sẽ  sống hay chết, tiếng tăm mình sẽ còn hay mất, trong cuộc đấu tranh chống tham nhũng này.” Tập Cận Bình đã mạnh miệng như thế, trong một phiên họp kín của Bộ Chính trị Đảng Cộng sản Trung Quốc ngày 26/6 vừa qua. Lãnh tụ nhiều tham vọng họ Tập cũng nhắc đến hai đội quân, một bên là đội quân “tham nhũng”, bên kia là đội quân “chống tham nhũng”, và hai lực lượng, theo ông, đang lâm vào thế “tiến thoái lưỡng nan.”

Những lời tuyên bố hùng hồn này, được một Ủy viên Trung ương Đảng tiết lộ, có vẻ chính xác và phù hợp với những thông tin trước đó rằng ông Tập đã đọc một diễn văn “gay gắt đến chấn động” về chiến dịch chống tham nhũng. BáoSouth China Morning Post tại Hongkong cho biết một nguồn tin liên quan đến bài diễn văn của Tập đã xác minh điều vừa kể. Rõ ràng, hiện đang diễn ra cuộc đấu đá nghiêm trọng giữa các phe phái cao cấp ở Bắc Kinh.

Mới gần đây thôi, phần lớn dư luận chỉ chú trọng đến việc ông Tập nhanh chóng củng cố vị thế chính trị sau khi trở thành Tổng Bí thư Đảng vào tháng 11/2012. Chẳng hạn vào năm 2013,trong đêm trước ngày diễn ra hội nghị thượng đỉnh thân mật giữa Chủ tịch Tập và Tổng thống Obama, tờ New York Times và Wall Street Journal cho biết quan chức Nhà Trắng khẳng định Tập Cận Bình đã nắm được quyền kiểm soát các cơ quan quyền lực của Đảng và quân đội nhanh hơn họ dự báo rất nhiều.

Cũng vậy, từ đó đến nay, việc truy tố rộng rãi các quan chức từ cao đến thấp – từ “hổ” đến “ruồi” trong từ vựng Trung cộng – được xem như bằng chứng ông Tập đã nắm trong tay hệ thống chính trị. Đầu tháng này, nhà báo Andrew Browne, viết trên tờ Wall Street Journal rằng: “Ít nhất là cho đến bây giờ, gần như không có dấu hiệu chống đối.” Tuy nhiên, thời điểm bài báo của Browne xuất hiện quả là không may. Vì ngay khi bài báo “không có dấu hiệu chống đối” được đưa lên mạng thì thông tin về bài diễn văn mạnh miệng trước Bộ Chính trị của Tập Cận Bình bắt đầu được lan truyền tại Hoa lục.

Thời khắc quyết định 

Những điều hùng hồn Tập Cận Bình nói ở trên làm người nghe nhớ đến tuyên bố đình đám năm 1998 của ông Chu Dung Cơ, về việc hãy chuẩn bị sẵn 100 cỗ quan tài cho bọn tham nhũng, nhưng cũng chuẩn bị luôn cho ông một cỗ vì ông sẵn sàng chết trong cuộc đấu tranh giành lại “niềm tin của nhân dân vào chính phủ”. Thế nhưng, tuy dùng ngôn ngữ đầy kịch tính, lời lẽ của ông Tập lại cho thấy tình trạng chống đối quyết liệt và sự bất mãn cao độ đang diễn ra trong giới lãnh đạo chóp bu.

Theo lời giáo sư Trương Minh (Zhang Ming) thuộc Đại học Nhân dân Trung Quốc, vì đang có quá nhiều chống đối và bất mãn nên có thể xem đây chính là thời khắc quyết định mất-còn, được ăn cả ngã về không, của đồng chí Tập Cận Bình. Quả là một thời kỳ tế nhị vì việc chuyển giao lãnh đạo chính là nhược điểm lớn nhất của những hệ thống độc tài toàn trị, và Trung Quốc đang ở ngay trong một thời điểm rất dễ vỡ. Việc chuyển giao quyền lực từ Thế hệ Thứ tư Hồ Cẩm Đào cho Thế hệ Thứ năm Tập Cận Bình là lần chuyển giao quyền lực đầu tiên trong lịch sử Cộng hòa Nhân dân Trung Quốc mà không được lãnh tụ tối cao Đặng Tiểu Bình dàn xếp. Đặng Tiểu Bình, sau khi hất chân nhân vật chuyển tiếp Hoa Quốc Phong, đã tự đưa mình lên ngôi cao nhất, và sau đó ông chọn Giang Trạch Dân kế vị mình và sau nữa chọn Hồ Cẩm Đào kế vị Giang. Dĩ nhiên, Đặng không còn ở thế có thể dàn xếp người vào ghế cao nhất trong thời hậu-Hồ.

Các chuyên gia về Trung Quốc, dù không thân thiện với chế độ, đã cho rằng việc chuyển giao gần đây được thực hiện theo đúng các quy trình, thể lệ của Đảng, và đã diễn ra “êm thắm”. Mặc dù được chuyên gia nhận định như thế nhưng thực ra đã có những vấn đề nghiêm trọng,vì trong một nhà nước độc đảng, kể cả một nước quan liêu nặng như Trung Quốc, mọi nội quy luật lệ đều có thể thay đổi tùy theo ngẫu hứng bất chợt của lãnh tụ.Và trong cuộc chuyển giao Hồ-Tập vừa rồi, một số điều bất ngờ đã xảy ra.

9 còn 7, và ghế đập lưng ông

Chẳng hạn, đã có sự cắt giảm ngoài dự đoán con số thành viên của Ban Thường vụ Bộ Chính trị, tức đỉnh cao quyền lực chính trị, từ con số chín người xuống còn bảy. Đây là bằng chứng cho thấy việc chuyển giao quyền lực là kết quả sự dàn xếp giữa các bên, chứ không phải là kết quả bầu chọn theo luật định. Thêm vào đó, vụ Tập Cận Bình biến mất trong hai tuần vào tháng 9/2012 – theo một bài trên tờ Washington Post,Tập bặt tăm hai tuần vì bị chấn thương khi một đồng nghiệp ném ghế trong một phiên họp cấp cao, và ghế đập trúng lưng Tập – được cho là dấu hiệu của sự bất đồng nghiêm trọng trong hàng ngũ lãnh đạo. Lại cũng có hàng loạt tin đồn về các cuộc đảo chính trước khi chuyển giao quyền lực diễn ra, có cả tin về vụ nổ súng tại trung tâm Bắc Kinh trong số những tin khác. Đặng Tiểu Bình từng dự báo: “Nếu Trung Quốc rơi vào bất ổn, thì bất ổn sẽ xuất phát từ chính nội bộ Đảng Cộng sản.”

Nhưng, có lẽ lý do quan trọng nhất cho thấy đây là thời khắc định đoạt mất-còn của Tập Cận Bình lại chính là tham vọng quá lớn của ông. Từ trước đến nay, lãnh tụ nào của Cộng hòa Nhân dân Trung Quốc cũng yếu hơn tiền nhiệm của mình, trừ Tập Cận Bình. Ông Tập rõ ràng là đã ấp ủ những hy vọng lớn và ước mơ vĩ đại kiểu Mao, và chính điều này đã khiến ông, hơn hẳn ba vị tiền nhiệm, tiến hành thanh trừng những đối thủ chính trị cản đường mình. Dưới vỏ bọc chống tham nhũng, ông đã thúc đẩy điều mà nhà bình luận John Minnich thuộc Viện Chính sách (think tank) Stratfor gọi là “nỗ lực rộng nhất và sâu nhất, kể từ khi Mao Trạch Đông chết năm 1976 và Đặng Tiểu Bình lên nắm quyền hai năm sau đó, nhằm thanh trừng, tái tổ chức và chấn chỉnh lại vị thế của giới lãnh đạo Đảng Cộng sản.”

20 tháng 36 vị

Tính đến nay, cuộc chiến của Tập đã thực sự càn quét, hạ bệ ít nhất 36 quan chức ở vị trí thứ trưởng hoặc cao hơn trong 20 tháng đầu tiên nắm quyền.  Ủy ban Kỷ luật Trung ương Đảng cho biết năm ngoái họ đã kỷ luật 182.000 quan chức. Bộ sưu tập những con hổ sa bẫy có cả Bạc Hy Lai, một ủy viên Bộ Chính trị đầy sức hút, có cả Từ Tài Hậu, từng là một trong những vị tướng quyền lực nhất nước, và có cả Chu Vĩnh Khang, ông vua lực lượng an ninh nội chính, người phải phải rời ngôi vào năm 2012.

Thông báo về việc điều tra ông Chu Vĩnh Khang, đưa ra ngày 29/7/2014 vừa qua, đánh dấu điều một số người cho là “kết thúc giai đoạn quan trọng đầu tiên trong chiến dịch chống tham nhũng của Tập,” nhưng điều này còn có ý nghĩa sâu xa hơn nhiều. Việc truy tố chưa từng có rõ ràng đánh dấu những ngày cuối cùng của hai thập niên ổn định chính trị, một thời kỳ đủ dài để cho phép Trung Quốc phục hồi sức lực sau 27 năm thảm hại dưới sự cai trị của Mao Trạch Đông.

Phạm điều tối kỵ

Việc điều tra Chu Vĩnh Khang thực ra vi phạm điều tối kỵ từng được mấy thế hệ lãnh đạo tuân thủ, đó là không được truy tố ủy viên hay cựu ủy viên của Ban Thường vụ Bộ Chính trị. Nếu các lãnh tụ biết mình sẽ không bị truy bức đến cùng, như họ từng bị truy bức trong thời Cách mạng Văn hóa do Mao phát động, thì họ sẽ sẵn lòng rút lui êm thắm nếu thất bại khi tranh giành quyền lực. Nói cách khác, người kế vị khôn khéo của Mao, ông Đặng Tiểu Bình đã giảm thiểu tối đa nguy cơ các nhân vật chính trị quan trọng phải chiến đấu đến cùng và xé nát Đảng Cộng sản. Nhìn như thế thì việc cấm đụng đến các vị Ủy viên ban Thường vụ là một yếu tố quan trọng trong việc tái lập ổn định sau thời kỳ thanh trừng điên dại kéo dài hàng thập niên do Mao tiến hành.

Thế nhưng, Tập Cận Bình đã đảo ngược thế cờ và quy trình quen thuộc, và điều này thể hiện rất rõ qua vụ cho điều tra Chu Vĩnh Khang và án chung thân dành cho Bạc Hy Lai. Đây là dấu hiệu cho thấy Trung Quốc đang trở lại thời kỳ mà nhiều nhà quan sát nghĩ là đã qua từ lâu, và Tập Cận Bình đang phủ nhận cách làm chính trị của thời kỳ do Giang-Hồ thống lĩnh. Suốt thời kỳ vuốt mặt phải nể mũi đương nhiên đó, những kẻ chơi trò quyền lực đã cố duy trì thế cân bằng mong manh giữa những phe kình chống nhau trong Đảng. Còn đến thời Tập Cận Bình, cuộc chiến mất-còn sống-chết tranh giành quyền lực đang biến thành chủ trương“Tao còn, mày mất” hoặc “Mày chết, tao sống” (“You die, I live.”)

Như giáo sư Trương Minh thuộc Đại học Nhân dân Trung Quốc nhận xét, “trận đánh” giữa Tập và những quan chức khác “đã ở mức nóng bỏng cực độ.” Câu hỏi đặt ra là liệu trong những tháng sắp tới, các cuộc đấu đá kia sẽ giảm cường độ hay lại càng nóng bỏng.

Thỏa thuận?

Theo quan sát viên kỳ cựu về vấn đề Trung Quốc, ông Willy Lam, thì giai đoạn tệ hại nhất đã qua. Ông trích một nhận định của Đặng Vũ Văn – nguyên Phó Tổng Biên tập tờ Học tập Thời báo (Study Times) của Trường Đảng Trung ương – đăng trên Đại Công báo (Ta kung Po), tờ báo Hongkong thường phản ảnh đường lối Bắc Kinh, số ra ngày 26/7: “Nhiều người muốn biết liệu những con “hổ lớn” hoặc “hổ già” có tiếp tục bị sa bẫy hay không. Và khả năng điều này xảy ra trong thời gian còn lại của nhiệm kỳ năm năm lần thứ nhất gần như bằng không.” Ông tin rằng Tập Cận Bình đã đạt được một thỏa thuận nào đó với Giang Trạch Dân, Hồ Cẩm Đào, và những tai to mặt lớn khác trong Đảng để họ cho phép Tập làm bất cứ những gì Tập muốn với Chu Vĩnh Khang, với điều kiện Tập sẽ không đụng đến họ hoặc con cháu họ.

Nhưng một thỏa thuận như thế là điều nhiều người còn hoài nghi. Hiện đang có rất nhiều dự đoán về những gì sẽ xảy ra, và tất cả dường như đều cho thấy suy đoán của Đặng Vũ Văn không đúng, ít nhất là với các lý do sau:

Con hổ lớn nhất & tà khí

Thứ nhất, Tập được cho là đang dùng chiến dịch chống tham nhũng – trên thực tế thì đây là một cuộc thanh trừng chính trị – để gạt ra ngoài những kẻ chống đối kế hoạch tái cấu trúc kinh tế sâu rộng. Nếu điều này đúng thì thỏa thuận mà Đặng Vũ Văn nhắc tới là sai. Xét cho cùng, nếu tìm cách thỏa thuận với phe bảo thủ thì phe bảo thủ, vốn chịu nhiều thiệt hại nhất nếu có thay đổi, sẽ ở vào thế có thể cản trở hầu hết các cải cách. Trong khi đó, Tập Cận Bình lại là tuýp người khát khao để lại một di sản đáng kể – Tập muốn được xem như người có công cứu sống Đảng Cộng sản và thực hiện được “Giấc mơ Hoa” – và ông cũng chẳng dại gì bán rẻ tiền đồ của chính mình nếu thỏa hiệp. Để làm được điều mọi người nói ông sẽ làm – hoặc ít nhất là nắm được quyền lực tối cao – Tập Cận Bình cần nhổ nanh mọi đối thủ, nhổ nanh mọi con hổ vẫn đang là chúa tể rừng rú.

Thứ hai, mọi người hầu như đang mất kiên nhẫn với Tập, hoặc đang gặp bất lợi vì các chính sách của ông. Điều này có nghĩa trên thực tế Tập đang có động lực rất chính đáng để tung một chiêu ngoạn mục nhằm lấy lại sự ủng hộ của xã hội, chẳng hạn như bủa lưới bắt luôn con hổ lớn nhất của bầy hổ là Giang Trạch Dân. Nhà bình luận thạo tin ở Bắc Kinh, ông Lý Vĩ Đông (Li Weidong) tin rằng Tập sẽ nhắm vào mạng lưới tay chân của Giang và từ đó đảm bảo rằng 19 vị cựu Ủy viên Ban Thường vụ Bộ Chính trị sẽ vì sợ hãi mà phải tuân thủ mọi ý muốn của Tập.

Thứ ba, ngay cả khi có một thỏa thuận giữa Tập và các bác hổ già đi nữa, thì những thỏa thuận đó cũng không thể kéo dài. Tập chắc chắn hiểu rằng ông đã đẩy cao kỳ vọng của người dân Trung Quốc và giờ đây ông phải làm những gì mình hứa. Quần chúng đòi hỏi bọn tham nhũng và quan tham bị hạ bệ, quần chúng muốn thấy gió lành thổi bay “tà khí”, mượn lời người bạn thâm niên của Tập nói với nhà báo John Garnaut. Vì vậy, Tập sẽ không thỏa hiệp trong cuộc chiến chống tham nhũng, ngay cả khi đó là điều Tập muốn làm. Trong xã hội Trung Quốc phát triển ngày càng phức tạp, có những thế lực mới không thể nào xem thường.

Vượt tầm kiểm soát

Tập Cận Bình, giống Gorbachev, là người muốn làm điều vĩ đại để cải cách một hệ thống bệnh hoạn. Nhưng cũng như lãnh tụ cuối của Liên Xô cũ, Tập vừa kích hoạt những chuyển biến mà ông không thể kiểm soát được. Ông quyết định tấn công tham nhũng, nhưng tệ nạn này đã ăn quá sâu trong hệ thống chính trị cộng sản Trung Quốc, nên rất khó có thể quản lý những nỗ lực chống tham nhũng quyết liệt. Không may cho Tập, ông đã tạo ra những kỳ vọng lớn lao trong xã hội, và trong cả giới tinh hoa. Cũng vì vậy ông không thể nào ngưng chiến dịch chống tham nhũng, và điều này nghĩa là dù có ngầm thỏa thuận với những bác hổ già đi nữa, các thỏa thuận đó không sớm thì muộn cũng tan tành, bằng cách này hay cách khác.

Một hệ thống chính trị dễ vỡ không thể kiềm chế được những kẻ quyết chí chiến đấu đến cùng để tồn tại.

Chính trị Trung Quốc thời hiện đại có lẽ sẽ không man rợ như trong những năm đầu lập nước Cộng hòa Nhân dân, nhưng vẫn không thể cho phép một lãnh tụ chấp nhận tình thế bất phân thắng bại. Một lãnh tụ chỉ có thể hoặc thắng hoặc thua, nhất là với Tập Cận Bình, kẻ đã kích hoạt điều được xem như một cuộc chiến tranh hủy diệt mang động cơ chính trị.

Logic khốc liệt

Với những thử thách quá lớn trong những ngày này, không ai muốn thấy mình yếu kém, nhất là đối với Tổng Bí thư Đảng Cộng sản Trung Quốc. Tập Cận Bình đã khởi động cuộc chiến sống-còn, và ông phải tiến hành đến khi kết thúc. Khác với những hệ thống pháp trị trong đó các cơ cấu có tính định chế sẽ kiềm chế những xung động và xung đột, hệ thống toàn trị ở Trung Quốc lại dễ dàng tưởng thưởng những hành động tồi bại nhất trong những thời kỳ căng thẳng nhất. Kiểu cách chính trị được ăn cả ngã về không của Tập Cận Bình trói ông vào một logic rất khốc liệt mà ông không thể thoát khỏi.

Trong tình hình đó, như nhận định của giáo sư Quách Ôn Lương (Guo Wenliang) thuộc Đại học Trung Sơn tỉnh Quảng Châu: “nguy cơ những con hổ sẽ liên kết để phản công là một nguy cơ rất, rất lớn” vì các quan chức cao cấp sẽ không thể ngồi chờ Tập đến tóm đi từng người một. Và Tập cũng không thể ngồi chờ họ tấn công phản kích.

Tập Cận Bình, một lãnh tụ cứng rắn đang định hình và tung hoành, đã thay đổi cục diện chính trị tại Trung Quốc Cộng sản – sự thay đổi này có thể tốt hay xấu hơn, nhưng điều chắc chắn là ông không thể quay ngược lại được nữa.

Nguồn: Gordon G. Chang, “China’s “Gorbachev” Is Tearing the Communist Party Apart“, The National Interest 14/8/2014

Theo pro&contra

Việt Nam và số phận mới về địa chính trị

BTTD: Hãy nhìn Nhật, Hàn, Đài Loan...thì sẽ hiểu VN cần đi đâu, làm gì !
(Chính trị Việt Nam) - Chủ tịch Hội đồng Tham mưu trưởng Liên quân Mỹ, Martin Dempsey tuyên bố sẽ giúp Việt Nam xây dựng hải quân mạnh mẽ, vận động việc bán vũ khí cho VN
Mỹ muốn Việt Nam trở thành trung tâm của khu vực
Đoàn đại biểu cấp cao Quân đội Hoa Kỳ do Đại tướng Martin Dempsey, Chủ tịch Hội đồng Tham mưu trưởng Liên quân Hoa Kỳ làm trưởng đoàn có chuyến thăm chính thức Việt Nam từ ngày 13 đến 16/8.
Sau khi thăm Hà Nội, Đà Nẵng, và điểm dừng chân cuối cùng tại thành phố Hồ Chí Minh, trong buổi họp báo ngày 16/8, theo thông tin từ Bộ Quốc phòng Mỹ, Tướng Dempsey cho biết:
“45 năm trước, khi Mỹ đang tiến hành chiến tranh Việt Nam, và tôi khi đó là một học viên quân sự chuẩn bị được đưa sang Việt Nam. Giờ đây chúng ta phải nghĩ tới thách thức của 45 năm tiếp theo.
Vào năm 2050, sẽ có 9 tỷ người trên Trái Đất – 7 tỷ trong số đó sẽ sống ở vùng Ấn Độ Dương-Thái Bình Dương. Mà ở đâu có nhiều người sinh sống, thì ở đó các vấn đề phát sinh.”
Đại tướng Martin Dempsey (bên trái) và Thượng tướng Đỗ Bá Tỵ của Quân đội Nhân dân Việt Nam
Đại tướng Martin Dempsey (bên trái) và Thượng tướng Đỗ Bá Tỵ của Quân đội Nhân dân Việt Nam
Quan chức quốc phòng hàng đầu của Mỹ đánh giá cao vai trò của Việt Nam. Về mặt địa chiến lược, ông Dempsey nói rằng mặc dù Việt Nam nằm ở Đông Nam Á, nhưng nước này chính là cửa ngõ bước ra toàn bộ khu vực Ấn Độ Dương-Thái Bình Dương.
Tướng Dempsey khẳng định Mỹ rất quan tâm đến các vấn đề của khu vực này, đặc biệt là sự tranh chấp chủ quyền ở Biển Đông và Biển Hoa Đông, các tranh chấp lãnh thổ không nên giải quyết bằng vũ lực.
Đồng thời, ông Dempsey khẳng định: “Nước Mỹ muốn Việt Nam trở thành một nước mạnh, giữ vị trí trung tâm của khu vực.”
Người đứng đầu Hội đồng Tham mưu trưởng Mỹ khẳng định: “Chúng tôi mong muốn trở thành một đối tác của một nước Việt Nam hùng cường, độc lập và thịnh vượng”.
Về vấn đề trợ giúp quân sự, tướng Dempsey cho biết lĩnh vực hàng hải là lợi ích an ninh chung lớn nhất giữa hai nước vào thời điểm hiện tại. Ông Dempsey cũng khẳng định sẽ vận động Washington xóa bỏ lệnh cấm bán vũ khí sát thương cho Việt Nam.
Theo Đại tướng Mỹ, trợ giúp cho hải quân Việt Nam có thể bao gồm tin tức tình báo, các thiết bị theo dõi, giám sát và một số vũ khí mà tàu chiến Việt Nam còn thiếu.
Trước đó, tại Hà Nội, tướng Martin Dempsey và phía Việt Nam đã khẳng định hai bên sẽ tiếp tục triển khai 5 nội dung hợp tác quốc phòng mà hai bên đã thỏa thuận, trong đó có hợp tác khắc phục hậu quả chiến tranh như khắc phục hậu quả chất da cam/dioxin, rà phá bom mìn còn sót lại; hợp tác trong lĩnh vực đào tạo tiếng Anh cho sỹ quan quân đội Việt Nam; hợp tác và hỗ trợ Việt Nam tham gia lực lượng gìn giữ hòa bình của Liên Hợp Quốc, sớm dỡ bỏ lệnh cấm bán vũ khí sát thương cho Việt Nam cũng như nhiều lĩnh vực hợp tác thiết thực, cụ thể khác.
Liên tiếp ủng hộ Việt Nam
Chuyến thăm của Chủ tịch Hội đồng Tham mưu trưởng Liên quân Hoa Kỳ diễn ra ngay sau các chuyến công du của các thượng nghị sĩ Mỹ đến Việt Nam.
Cụ thể, từ 7-10/8, đoàn thượng nghị sĩ John McCain và Sheldon Whitehouse cùng các cố vấn, trợ lý đã đến Việt Nam nhằm trao đổi các vấn đề song phương và khu vực.
Đại tướng Mỹ Martin Dempsey thăm vùng 3 Hải quân Việt Nam ở Đà Nẵng (ảnh: Bộ Quốc phòng Mỹ)
Đại tướng Mỹ Martin Dempsey thăm vùng 3 Hải quân Việt Nam ở Đà Nẵng (ảnh: Bộ Quốc phòng Mỹ)
Thời gian vừa qua, mối quan hệ giữa Mỹ và Việt Nam liên tục được cải thiện, dù chặng đường để đạt đến tầm cao đối tác chiến lược còn rất nhiều chông gai.
Tuy nhiên, những vấn đề tồn tại trong quá khứ dần được gác sang một bên khi Mỹ ngày càng nhìn nhận được sự quan trọng của Việt Nam trong khu vực và tác động tới chiến lược tái cân bằng của Mỹ tại châu Á – Thái Bình Dương.
Nội dung các cuộc hội đàm giữa nghị sỹ, quan chức Mỹ với các lãnh đạo, quan chức Việt Nam đều tập trung vào vấn đề cải thiện hợp tác quốc phòng, xóa bỏ những rào cản bất đồng giữa hai bên, khắc phục hậu quả chiến tranh. Đồng thời các vấn đề hợp tác, bàn thảo thông qua Hiệp định đối tác xuyên Thái Bình Dương (TPP) cũng được thúc đẩy.
Phải nói rằng Washington đang ngày càng có cái nhìn tích cực về Việt Nam. Nhiều chuyên gia quan sát đánh giá việc hợp tác một cách bình đẳng, tôn trọng với quốc gia Đông Nam Á này sẽ mang lại cho Mỹ nhiều lợi ích cho những chiến lược mà họ đang theo đuổi.
Đỗ Phong

Báo TQ xấc xược: "Chỉ cần 3 ngày là biến Việt Nam thành tỉnh của TQ"

BTTD: Tình cảm của người bạn "4 tốt, 16 vàng" vô cùng "nồng thắm"...vẫn chưa "ấm" bằng những ca từ của 1 số báo khác gọi VN là "Man di", "Đứa con hoang"...

ĐÔNG BÌNH

(GDVN) - Báo Trung Quốc tiếp tục giở giọng xuyên tạc cuộc đấu tranh bảo vệ chủ quyền và kinh tế hợp pháp trên Biển Đông của Việt Nam, đe dọa dùng vũ lực xâm lược.
Tờ “Tầm nhìn” (qianzhan) Thâm Quyến - Trung Quốc ngày 15 tháng 8 đăng bài viết sặc mùi “hỏa lực mồm”, kèm theo giọng điệu xấc xược cho rằng, từ khi Trung Quốc hạ đặt (phi pháp) giàn khoan Hải Dương Thạch Du 981 ở Hoàng Sa (TQ gọi là Tây Sa) (thực chất là vùng đặc quyền kinh tế, thềm lục địa của Việt Nam), Việt Nam đã bắt đầu cuộc chiến “tranh đoạt” (đấu tranh bảo vệ) chủ quyền lãnh thổ với Trung Quốc. Trước đó, Việt Nam “kín tiếng”, ít “gây phiền phức” cho Trung Quốc.
Hạm đội Nam Hải, Hải quân Trung Quốc trong một cuộc tập trận trên Biển Đông vào tháng 3 năm 2013 (ảnh tư liệu minh họa)
Bài báo ngang ngược xuyên tạc, chỉ trích Việt Nam rằng, Chính phủ Việt Nam ngày càng “trắng trợn khiêu khích” trên Biển Đông, đổ lỗi cho Việt Nam từ “kín tiếng” đi tới “lưu manh”. 
Cho rằng, Việt Nam lần này “phản ứng lớn” là do có liên quan đến “người Việt chống Trung Quốc thâm căn cố đế”, ngoài ra còn do lo ngại Trung Quốc chiếm nốt các đảo đá, sức hút của tài nguyên Biển Đông và được “Mỹ hỗ trợ”.
Nhưng bài báo dẫn “truyền thông phương Tây” (không danh tính, không căn cứ) cho rằng, một khi Quân đội Trung Quốc tiến hành “phản kích” (xâm lược) toàn diện đối với Việt Nam thì không đến 3 ngày là có thể “nắm được” (cướp được) toàn bộ Việt Nam.
Theo bài báo, gần đây, Việt Nam liên tiếp “gây khó” cho Trung Quốc, ngoài lo ngại “lợi ích đã có” ở Biển Đông bị Trung Quốc “thu hồi” (cướp), một nguyên nhân rất quan trọng là “có Mỹ hỗ trợ” đằng sau. “Nhưng Việt Nam sẽ khó đạt được ý đồ do khoảng cách thực lực Trung-Việt…” – bài báo tuyên truyền.
Bài báo lo ngại, các hãng dầu khí lớn nhất thế giới của Mỹ và Anh như Exxon Mobil, BP hầu như đã chuẩn bị coi thường sự phản đối, cảnh báo của Trung Quốc, (báo này dùng từ) “câu kết” với Việt Nam, tiến hành hoạt động thăm dò và khai thác dầu khí ở “vùng biển chủ quyền của Trung Quốc” (thực chất là vùng đặc quyền kinh tế của Việt Nam, Trung Quốc vẽ bậy ra “đường lưỡi bò” để đòi ăn cướp biển đảo của Việt Nam và các nước).
Tàu chiến Hạm đội Nam Hải, Hải quân Trung Quốc tập trận đổ bộ: Tàu đổ bộ cỡ lớn Tỉnh Cương Sơn thả tàu đệm khí (ảnh tư liệu minh họa)
Bài báo dẫn lời một người phát ngôn của công ty BP ngày 22 tháng 7 năm 2013 nói tại London rằng, đối tác hợp tác của công ty này, công ty dầu khí quốc doanh Việt Nam đã bắt đầu trở lại hoạt động khoan thăm dò tại khu vực mà Trung Quốc cũng đòi hỏi chủ quyền (đòi hỏi này là bất hợp pháp). Khu vực này nằm ở giữa bờ biển Việt Nam và quần đảo Trường Sa, cách bờ biển khoảng 370 km.
Nhưng, báo Trung Quốc dọa dẫm rằng, khác với thập niên 80, 90 của thế kỷ trước, hiện nay thực lực quốc gia của Trung Quốc nhất là thực lực quân sự đã đủ để giúp họ “chiến thắng” các đối thủ khu vực, từ đó đoạt lấy (cướp lấy) chủ quyền Biển Đông, “chỉ cần Trung Quốc quyết tâm hành động, một khi Quân đội Trung Quốc hành động toàn diện thì Việt Nam e rằng không chịu nổi 3 ngày” và biến thành 1 tỉnh của Trung Quốc – “hỏa lực mồm” của Trung Quốc phun giọng cực kỳ hiếu chiến.
Mỹ dỡ bỏ cấm vận vũ khí với Việt Nam: Bắt đầu từ vũ khí hải quân
BBC Anh đưa tin, ngày 16 tháng 8 tại Việt Nam, Chủ tịch Hội đồng tham mưu trưởng Liên quân Mỹ Martin Dempsey cho biết, trong thời gian tới, Mỹ sẽ thảo luận khả năng dỡ bỏ lệnh cấm vận vũ khí đối với Việt Nam.
Việt-Mỹ tăng cường quan hệ quân sự
Tướng Martin Dempsey cho hay, dỡ bỏ lệnh cấm vấn vũ khí sẽ có lợi cho xây dựng lực lượng Hải quân Việt Nam. Ông nói: “Biển (hàng hải) là lĩnh vực quan tâm nhất hiện nay của chúng tôi, đề nghị của tôi là, nếu dỡ bỏ lệnh cấm vận thì cần bắt tay từ cái này”.
Năm 1995, quan hệ Việt-Mỹ bình thường hóa, nhưng, xuất phát từ một số vấn đề theo quan điểm Mỹ, Mỹ cấm bán vũ khí sát thương cho Việt Nam.
Đoàn đại biểu cấp cao Quân đội Mỹ do Đại tướng Martin Dempsey dẫn đầu ngày 13 tháng 8 đã bắt đầu tiến hành chuyến thăm 4 ngày tới Việt Nam. Đây là lần đầu tiên Chủ tịch Hội đồng tham mưu trưởng Liên quân Mỹ thăm Việt Nam kể từ năm 1971 đến nay, nhằm tăng cường hợp tác quân sự hai nước.
Nhưng, Đại tướng Martin Dempsey nhấn mạnh, ông hoàn toàn không để Việt Nam phải đưa ra lựa chọn giữa “làm bạn với Mỹ hay Trung Quốc”.
“Chúng tôi đã nói rõ, không thiên vị bất kỳ bên nào trong tranh chấp lãnh thổ, nhưng chúng tôi quan tâm đến phương thức giải quyết vấn đề”.
Việt-Mỹ tăng cường quan hệ quân sự
Ông Dempsey còn bày tỏ thất vọng đối với việc Trung Quốc không chấp nhận đề nghị đóng băng hoạt động ở “vùng biển tranh chấp”.
Tại Hội nghị Ngoại trưởng các nước ASEAN tổ chức tại Myanmar vào tuần trước, Ngoại trưởng Mỹ John Kerry yêu cầu đóng băng hoạt động có thể làm thay đổi hiện trạng ở Biển Đông, bao gồm hành động chiếm đảo và đất đai.
Nhưng, Trung Quốc từ chối phương án do Mỹ đưa ra và chỉ trích phương án này sẽ “phá hoại những nỗ lực lâu dài đạt được Bộ quy tắc ứng xử ở Biển Đông (COC) giữa Trung Quốc và ASEAN”.
Ông Vương Nghị, Bộ trưởng Ngoại giao Trung Quốc cho rằng, Trung Quốc “sẵn sàng lắng nghe” các sáng kiến thiện chí của các bên về vấn đề Biển Đông, nhưng những sáng kiến này cần “khách quan, công bằng và mang tính xây dựng”, chứ không phải là “tạo ra phức tạp và bất đồng mới, thậm chí có ý đồ khác”.
Tháng 5 năm 2014, Trung Quốc tuyên bố giàn khoan Hải Dương Thạch Du 981 khoan thăm dò (trái phép) ở Biển Đông (vùng đặc quyền kinh tế, thềm lục địa của Việt Nam). Bộ Ngoại giao Việt Nam tuyên bố, vị trí khoan thăm dò của giàn khoan Trung Quốc trên Biển Đông nằm trong vùng đặc quyền 200 hải lý của Việt Nam, gây ra căng thẳng quan hệ song phương, đối đầu tàu thuyền trên biển.
Việt-Mỹ tăng cường quan hệ quân sự
Các địa phương ở Việt Nam cũng đã nổ ra các cuộc biểu tình, tuần hành quy mô lớn phản đối hành động của Trung Quốc…
Ngày 15 tháng 7, Trung Quốc tuyên bố, giàn khoan Hải Dương Thạch Du 981 đã “hoàn thành công tác khoan thăm dò có liên quan, chuyển về Hải Nam”.