Trang

10 tháng 4, 2014

Vui, buồn cùng Champions League


Pep bình thản,Simeone bay,M10 tàng hình,Moyes ngụy biện

Thứ năm, 10/04/2014 
Điểm: 
Chia sẻ:
Facebook Twitter Google Myspace

Pep Guardiola không ăn mừng sau chiến thắng trước Man Utd, Diego Simeone phát cuồng sau khi hạ Barca, Messi mặc áo tàng hình, David Moyes lại có lý do bào chữa cho thất bại là những chủ đề hot được cộng đồng mạng chế tác ra vô số bức ảnh hài hước.
Pep khá bình thản sau trận thắng Man Utd       

Tâm trạng vui sướng của HLV Diego Simeone        

Messi như một người vô hình trong trận đấu rạng sáng nay        

Moyes lại có lý do ngụy biện cho thất bại      

Cảm ơn PSG, Dortmund, Barca, Man Utd các bạn rất tốt nhưng chúng tôi rất tiếc      

Man Utd là đội bóng mới nhất "chôn xác" tại Allianz Arena    

NHM sẽ còn phải chờ đợi rất lâu nữa mới có thể được thấy Man Utd đá tại Champions League        

Atletico hiện tượng của mùa giải năm nay      

Những kẻ bị đào thải khỏi vòng tứ kết       

2 người đồng cảnh ngộ đêm qua ♥♥♥♥♥♥
 

Thanh Thanh (bongdaso)

"Rồng lửa” mini Nga bắn "ồ ạt, xé trời" gần Ukraine

Lực lượng phòng không thuộc lính dù Nga mới đây đã có cuộc tập trận bắn đạn thật ở vùng Krasnodar, gần Ukraine.


Binh lính phòng không thuộc lính dù Nga đang nghe phổ biến kế hoạch tác chiến trước giờ tập trận.


Khẩn trương lên xe chuẩn bị chiến đấu.


Binh khí kỹ thuật tham gia tập trận ở vùng Krasnodar chủ yếu là hệ thống phòng không tự hành 9K35 Strela-10 và các hệ thống tên lửa phòng không vác vai.


Trận địa phòng không với 2 xe chiến đấu hệ thống 9K35 Strela-10 và xe bọc thép chở quân lính dù BTR-D với một người lính đang sử dụng tên lửa vác vai Igla.


Ngồi trên xe thiết giáp BTR-D ngắm mục tiêu.


“Máy bay địch xuất hiện” (một chiếc máy bay huấn luyện chiến đấu L-39 đóng giả để radar luyện bắt mục tiêu).


Chiến sĩ phóng tên lửa đối không tầm thấp Igla.


Tay súng bắn tỉa.


Xung phong.



Strela-10 trang bị tên lửa 9M333 đạt tầm bắn tới 5km, độ cao 3,5km, dùng đầu tự dẫn hồng ngoại.


Tác chiến đêm.

9 tháng 4, 2014

Một nguyên thủ mạnh & một quốc gia mạnh


- BTTD: Huy Đức viết rất hay, rất đúng.
  Dân đen tui sẽ ủng hộ bất cứ ai, bất cứ tổ chức mô hoạt động vì một Việt Nam Dân chủ- Công bằng- Dân giàu- Nước mạnh.
 Nếu đảng cộng sản VN làm được điều ni, tui sẽ viết đơn xin vô đảng và xin được làm việc dọn vệ sinh nơi công cộng (tui hứa là sẽ hoàn thành nhiệm vụ).



Ngày 3-4-2014, trong "lễ thượng kỳ", Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng đã nhắc đến khái niệm một "quốc gia mạnh" và, cái cách ông đứng trên nóc tàu, một tay chống nạnh, một tay vẫy đám đông, bên cạnh một cựu nguyên thủ phải ôm cột giữ thăng bằng, gợi ý hình ảnh một quốc gia mạnh cũng tương đồng với một nguyên thủ mạnh.
Một nguyên thủ mạnh
Tàu ngầm chỉ phát huy tác dụng khi nó lặn sâu chứ không phải khi nó nổi lên. Chính trị Việt Nam cũng như biển khơi. Một nguyên thủ mạnh không chỉ là người biết xây dựng hình ảnh trước công chúng mà còn phải là một người biết kiến tạo tương lai cho mình và cho chính công chúng ấy.
Một nguyên thủ đưa được nhiều người thân, nhiều "em út" vào các vị trí trọng yếu, thâu tóm được nhiều quyền lực và tiền bạc chỉ được coi là một nhà độc tài. Một nguyên thủ coi mọi người dân đều là người của mình, thiết kế được một nhà nước mà ai ngồi vào cũng rất khó tham nhũng, khó lạm quyền; kiến tạo được những nền tảng dân chủ để quốc gia vẫn phát triển ngay cả khi không có mình, nguyên thủ ấy mới đáng được coi là nguyên thủ mạnh.

Một nguyên thủ mà đất nước cần vào lúc này phải là một nhà cải cách. Muốn trở thành một nhà cải cách phải có đủ khát vọng và trí tuệ. Chỉ những người có khát vọng dân chủ mới có đủ dũng cảm để từ bỏ đặc lợi, đặc quyền. Chỉ những người có đủ trí tuệ mới có thể tập hợp lực lượng và chuẩn bị một lộ trình vững chắc. Chưa có ý chí chính trị (cải cách), chưa thiết kế lộ trình chính trị thì chưa thể nào "thông điệp".
Độc tài & Dân chủ
Những cuộc biểu tình ở thủ đô Bangkok hay được những người ngại thay đổi nói đến như những con ngoáo ộp dân chủ. Trong khi, Singapore lại thỉnh thoảng được đưa ra như một ví dụ êm ái khi bào chữa cho sự độc tài.
Nhưng, Singapore chỉ là một "citi-state" và Thái Lan mới chỉ là một quốc gia đang ở trên đường đi đến dân chủ. Quyền lực nhà nước Thái vẫn đang khi nặng về vương quyền, khi nghiêng về pháp quyền. Trong những xung đột chính trị, quyền đưa ra "phán quyết" cuối cùng thường là quân đội chứ không phải là tối cao pháp viện.
Không phải không có những ví dụ về "độc tài anh minh". Nhưng, tỉ lệ các quốc gia thực sự thành công nhờ các nhà "độc tài anh minh" là không đáng kể so với những quốc gia thành công nhờ dân chủ. Điều quan trọng là, không nên rủi ro một quốc gia bằng cách ủng hộ một nhà độc tài vì nghĩ là họ anh minh bởi nếu họ không anh minh thì sẽ vô phương cứu chữa.
Dân chủ không phải là đích đến mà là con đường ít rủi ro hơn để một quốc gia đi tới phồn vinh. Các nhà độc tài có thể giam hãm một dân tộc nhiều thập niên, nhưng không có nhà độc tài nào có thể ngăn cản một dân tộc đi đến tự do, dân chủ.
Chính Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng – trong thông điệp đầu năm 2014 – cũng đã phải thừa nhận: "Dân chủ là xu thế khách quan trong tiến trình phát triển của xã hội loài người”. Có thể nhiều người không muốn "Đảng ta phải nắm chắc ngọn cờ dân chủ” như tuyên bố của Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng. Nhưng tôi tin, những người đấu tranh cho tự do sẽ hoan nghênh bất cứ ai, kể cả Đảng Cộng sản, đưa được dân chủ đến cho Việt Nam.
Dân chủ không phải là một "ông Bụt" để có thể hiện lên khi một chế độ toàn trị bị dân chúng lật nhào. "Cách mạng Cam", "Mùa Xuân Ả Rập..." là những ví dụ cho thấy, dân chủ không đơn giản chỉ là đa đảng và tự do bầu cử. Tự do chính trị là điều kiện tiên quyết để có dân chủ nhưng một nền dân chủ chỉ có thể đứng được trên các trụ cột: nhà nước pháp quyền, xã hội dân sự và kinh tế thị trường.
Nếu những điều được nói trong Thông điệp đầu năm của Thủ tướng là thật lòng, nếu những người đang nắm quyền muốn tìm lối thoát cho mình trong dân, thì nên chuẩn bị một lộ trình thông minh để từ bỏ độc tài. Con đường đi đến dân chủ không nhất thiết phải bắt đầu bằng sụp đổ.
Kinh tế thị trường
Khác với các nền độc tài khác, độc tài xã hội chủ nghĩa không chỉ tước đoạt tự do chính trị mà còn tước đoạt cả quyền tự kiếm sống của người dân. Cho nên, tiến trình đi đến dân chủ của những quốc gia bị giam hãm quá lâu trong "tập trung, quan liêu" như Việt Nam, ưu tiên xây dựng kinh tế thị trường phải được đặt lên trước hết.
"Đổi mới" mà Đảng vẫn coi như một công lao thực chất chỉ là để cho dân được quyền tự lo lấy cơm ăn (Đại hội Đảng lần thứ VI, 12-1986, cho phép phát triển kinh tế nhiều thành phần từ chỗ tập trung quyền này trong tay nhà nước). Năm năm sau, ở Đại hội VII (1991), những người cải cách mới đưa được vào văn kiện Đại hội ý tưởng "xây dựng nền kinh tế thị trường". Nhưng, tháng Giêng năm 1994, tại Hội nghị giữa nhiệm kỳ, những người bảo thủ đã "buộc" vào "kinh tế thị trường" cái "đuôi định hướng".
"Định hướng xã hội chủ nghĩa" đã trở thành chỗ dựa chính trị để "kinh tế quốc doanh" trở thành "chủ đạo". Không thể có kinh tế thị trường khi nhà nước nắm hết các nguồn lực của xã hội, rồi nhảy vào mọi ngóc ngách của thị trường để cạnh tranh với khu vực "dân doanh". Trong giai đoạn thị trường sơ khai, nhà nước có thể vẫn duy trì một số doanh nghiệp cung ứng những dịch vụ mà tư nhân không thể đầu tư. Nhưng nếu nhà nước cũng kinh doanh thì không bao giờ có môi trường cạnh tranh lành mạnh.
Năm 2006, lẽ ra Chính phủ của Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng đã có thể hoàn thiện các thiết chế của kinh thị trường, nâng thành quả thi hành Luật Doanh nghiệp 1999 lên một mức cao hơn nhờ tác động của Hiệp định Thương mại Việt - Mỹ và WTO.
Nhưng chủ trương cho quốc doanh kinh doanh đa ngành không những đã tạo ra những ung nhọt bên trong (Vinashin, EVN Telecom...) mà còn hủy hoại môi trường kinh doanh. Giấy phép lại được các bộ ngành khôi phục và quyết sách kinh tế quan trọng nhất trong nhiệm kỳ hai của ông lại nặng về hành chánh [1].
Đại hội lần thứ XI (2011) đã có một quyết định quan trọng, không còn coi “chế độ công hữu về tư liệu sản xuất" là đặc trưng của chủ nghĩa xã hội ở Việt Nam. Nếu các cố vấn chính sách của Chính phủ vẫn là những nhà cải cách, đây sẽ là chỗ dựa chính trị để trao quyền sở hữu ruộng đất cho nông dân; thay "quốc doanh là chủ đạo" bằng "hiệu quả của nền kinh tế là chủ đạo"... Rất tiếc, sau Đại hội XI, Chính phủ không những không khai thác được lợi thế chính trị này để đưa ra được cải cách quan trọng nào mà còn để trống "trận địa chính sách" cho những người giáo điều, bảo thủ [2].
Trong khoảng 1990 đến 2006, các nhà cải cách và những kẻ bảo thủ vẫn giằng co trong cuộc đấu tranh "ai thắng ai". Đôi bên đều cố gắng cài cắm "chữ nghĩa" vào các văn kiện rồi khai thác nó khi làm chính sách. Đầu thập niên 1990, các nhà lãnh đạo Việt Nam – từ thủ tướng cho tới các bộ trưởng, thứ trưởng – đều ý thức là họ cần phải học A, B, C về kinh tế thị trường. Thế hệ lãnh đạo ngày nay có bằng cấp cao hơn, nhiều người lầm tưởng là về kinh tế thị trường họ không cần phải học.
Nhà nước pháp quyền
Sau vụ xử 5 công an đánh chết công dân Ngô Thanh Kiều, ông Chánh án thành phố Tuy Hòa nói rằng bản án của tòa là một "lựa chọn an toàn" nhằm giữ gìn "quan hệ". Giải thích của ông chánh án làm dư luận bất bình nhưng ông đã rất thật thà. Trong quan hệ chính trị ở địa phương, xét về thứ bậc, chánh án thường chỉ được cơ cấu vào ban chấp hành trong khi trưởng công an lại nằm trong thường vụ.
Pháp chế xã hội chủ nghĩa ưu tiên bảo vệ chế độ chính trị, coi pháp luật là ý chí của giai cấp cầm quyền. Nhà nước pháp quyền đặt "pháp" – những giá trị, những nguyên tắc về công lý được các thành viên trong cộng đồng chia sẻ và thừa nhận – cao hơn "luật" – những quy tắc do quyền lực tạo nên, lệ thuộc vào chính trị (Điều 88, Điều 258... của Bộ Luật Hình sự). Pháp không chỉ là sự công bằng mà còn là chủ quyền, pháp đứng trên, điều chỉnh hành vi của những người cầm quyền.
Một nhà nước không có khả năng bảo vệ công lý thì không thể thiết lập nền tảng cho những giá trị cốt lõi của dân chủ nảy mầm. Công lý không thể được mang đến bởi những người coi các mối quan hệ trong Đảng quan trọng hơn các giá trị được chia sẻ bởi cộng đồng. Không thể xây dựng nhà nước pháp quyền khi hệ thống pháp lý lệ thuộc hoàn toàn vào chính trị.   
Con đường đi từ một nhà nước chuyên chính đến một nhà nước pháp quyền không thể một sớm, một chiều. Không chỉ phải thiết lập một hệ thống tư pháp không còn lệ thuộc các cấp ủy và chính quyền địa phương mà còn phải có một hệ thống tư pháp "nhân danh công lý". Một khi tòa án vẫn còn "nhân danh Nước Cộng hòa XHCN Việt Nam" thì cán cân của tòa vẫn nghiêng về các yếu tố nhà nước như kết luận điều tra, cáo trạng thay vì phải dựa vào công lý.
Xã hội dân sự
Tháng 9-2011, nhà báo Trần Đăng Tuấn cùng các đồng nghiệp lên Suối Giàng định để "ngắm những cây chè cổ thụ". Nhưng trong chuyến đi, họ chứng kiến bữa ăn của 80 học sinh của một trường tiểu học nội trú chỉ có cơm và canh cải xanh. Ngay sau chuyến đi đó, ông Tuấn và bạn bè đã khởi động chương trình "Cơm có thịt".
Hơn 18 tỷ đồng và nhiều hiện vật đã được người dân đóng góp và từ đó, không chỉ trường tiểu học Suối Giàng, hàng ngàn trẻ em vùng cao đã được làm quen với những bữa "cơm có thịt". Vậy nhưng, phải đến đầu tháng 4-2014, "Cơm có thịt" mới được công nhận tư cách pháp nhân (Lập quỹ có tên gọi là Trò Nghèo Vùng Cao).
Một nhà cầm quyền khôn ngoan không bao giờ ôm hết về mình trách nhiệm giải quyết mọi phiền hà. Điều gì các quan hệ kinh tế, các quan hệ dân sự... xử lý được thì nhà nước không dại gì nhúng tay vào. Một chế độ dùng quyền lực nhà nước để đè bẹp xã hội dân sự, dùng các định chế chính trị (Đảng và các tổ chức chính trị của Đảng, các thiết chế nhà nước, các nhóm lợi ích...) chế ngự xã hội, thì chế độ đó không chỉ ngăn cản con người phát triển toàn diện mà còn tự làm nghèo chính mình.
Sự hình thành xã hội dân sự sẽ gặp không ít khó khăn khi chưa có tự do chính trị. Nhưng xã hội dân sự cũng không thể hình thành khi người dân không nhận thức được đó là sứ mệnh của chính mình. Chỉ khi người dân bước ra khỏi tâm thế thần dân để đứng trên tư thế công dân thì mới có thể xây dựng một xã hội dân sự trưởng thành, đủ sức đón nhận một cuộc chuyển tiếp dân chủ giảm thiểu khả năng đổ vỡ.
Những người đến Bangkok khi các cuộc biểu tình đang ở cao trào ngạc nhiên khi thấy mọi hoạt động trên các khu phố không có "tụ tập đông người" vẫn diễn ra bình thường. Thay đổi chính phủ cũng không gây ra rối loạn khi xã hội dân sự phát triển, hành chính công vụ và hệ thống tư pháp độc lập với các đảng phái chính trị.
Tự do chính trị và các nhà dân chủ
Không chỉ có công an, không ít người thành đạt trong xã hội hiện nay cũng thường sử dụng những ngôn ngữ ít thiện cảm khi nói về những người đấu tranh. Họ khai thác hình ảnh và ngôn ngữ thể hiện trong tình trạng bức xúc của một số người xuống đường và coi đó là "dân chủ".
Không rõ, khi có tự do chính trị, những người như blogger Điếu Cày, chị Bùi Hằng, luật sư Lê Công Định, tiến sỹ Cù Huy Hà Vũ... có ra tranh cử hay không. Nhưng dân chủ không có nghĩa là các "nhà dân chủ" có thể đương nhiên cầm quyền mà là người dân có quyền bầu hoặc không bầu cho họ.
Dân chủ có đủ chỗ cho tất cả mọi người. Đừng mặc cảm vì mình không đủ dũng cảm hy sinh như Lê Thị Công Nhân, như Điếu Cày... Xã hội dân chủ cần cả những người biết làm giàu cho chính mình chứ không chỉ cần những người dám xuống đường.
Tháng 3-2002, bác sĩ Phạm Hồng Sơn dịch bài viết "Như thế nào là dân chủ" trên website của Đại sứ quán Hoa Kỳ rồi phát tán "tài liệu" này. Ông còn viết và phát hành bài "Những tín hiệu đáng mừng cho dân chủ tại Việt Nam". Hai mươi ngày sau, bác sĩ Phạm Hồng Sơn bị bắt. Năm 2003 tòa sơ thẩm xử ông 13 năm tù, phúc thẩm giảm xuống còn 5 năm tù. Mười năm sau, cho dù vẫn có những người vì thực thi quyền tự do ngôn luận mà bị vào tù như Trương Duy Nhất, Phạm Viết Đào... nhưng không gian tự do chính trị đã rộng hơn rất nhiều so với thời bác sĩ Phạm Hồng Sơn ngôn luận.
Chính những người tranh đấu như bác sĩ Phạm Hồng Sơn, luật sư Nguyễn Văn Đài, Lê Thị Công Nhân... đã góp phần mở ra không gian tự do đó. Nếu chính quyền bình tĩnh, họ cũng sẽ thấy, những người tranh đấu không những không đe dọa quyền lực của họ mà còn giúp họ nhận ra, càng tôn trọng quyền tự do của người dân, nhà nước càng mạnh lên.
Đừng quá sợ hãi những người biểu tình quanh Hồ Gươm mà hãy quan sát các đoàn "dân oan" để thấy những "quả bom" ức chế trong dân. Không lúc nào là quá trễ để có một lựa chọn thông minh: đưa ra lộ trình dân chủ hóa để chủ động tham gia hay chờ đợi sự sụp đổ để trở thành đối tượng của đám đông giận dữ.
Đây là lúc những người trong Đảng có thể chia sẻ con đường cải cách, phải biết bỏ qua những tị hiềm, bắt tay nhau xây dựng một quốc gia vững mạnh.

Theo Huy Đức
[1] Trong nhiệm kỳ hai, Thủ tướng có ít những chính sách sai lầm hơn. Nhưng cách điều hành vẫn rất là hành chánh. Nghị định về quản lý vàng về mặt hình thức đã tạo ra những "con số đẹp" (mang lại cho Ngân hàng Nhà nước 7.600 tỷ đồng) nhưng hậu quả của nó là lâu dài. Chi phí của nền kinh tế tăng lên do 6000 cửa hàng vàng và doanh nghiệp kinh doanh vàng phải đóng cửa hoặc phải núp bóng các doanh nghiệp có phép kinh doanh vàng; các ngân hàng thương mại phải mua đấu thầu gần 7 tấn vàng với giá cao hơn bình thường ít nhất là 7.600 tỷ đồng.
[2] Không có cải thiện trong chính sách đất đai, quan điểm "quốc doanh là chủ đạo" lại còn được đưa vào Hiến pháp.

Xúc cảm ‘thực’ và ‘hư’ trong thế giới số


Nhân dịp đánh dấu 30 năm ngày xuất hiện “.com” của Internet, xin gởi đến bạn đọc vài suy tưởng về một hiện tượng kỹ thuật và nhân văn thời đại. Nếu bạn là người “sa đà” trên Internet suốt ngày, quên cả cuộc đời và không gian trời đất ngoài kia, thì đây là bài viết cho bạn.  
Bạn hãy tưởng tượng rằng mình đang ở trong một căn lều tại một trang trại trà giữa núi đồi Bảo Lộc, Lâm Ðồng, ngồi bên máy vi tính, hay cầm trên tay một laptop, để “bước vào” thư viện đại học trên mạng.
Bạn chọn một cuốn sách. Cuốn sách hiện lên trên màn ảnh vi tính như hình thể thực tế của cuốn sách bên ngoài. Bạn “giở” từng trang và đọc thoáng qua. Bạn “gấp” sách lại và nhìn qua cửa sổ. Bên ngoài, cơn nắng vàng cao nguyên Việt Nam chiếu xuống thung lũng xanh rờn bên kia đồi.
Bạn thấy chính mình đối diện với hai cõi thực tại: một thực tại của virtual reality (gần như thực) qua kỹ thuật điện tử, đối lại cái thực tại của tổng thể thân xác trong môi trường mà bạn đang hiện diện trong đó. Bạn hỏi, thực tại nào là “thực”? Biên giới giữa “thực” và “hư” nằm ở đâu? Và cảm xúc của bạn về cái “thực” và “hư” ấy thế nào?
 
Chúng ta có quá nhiều nhưng không có gì cả...

Trong không gian điện toán của internet và liên mạng toàn cầu, sinh hiện là của tín hiệu – một giòng sống của ý thức và thân xác được cấu thành từ một gốc rễ bản thể hoàn toàn là trừu tượng và vượt qua thực nghiệm. Paul Tipler, trong tác phẩm về vật lý học nổi tiếng, The Physics of Immortality (Vật lý học về tính Bất tử), (1994), đã định nghĩa sự sống (life) bằng khái niệm “sinh thể” (living being) rằng:
Một sinh thể là bất cứ đơn thể nào vốn ấn ký tín hiệu, để từ đó ấn ký tín hiệu nầy được tồn giữ bởi sự đãi lọc tự nhiên. Do đó, “đời sống” là một thể thức vận hành tín hiệu và đầu óc nhân loại – và linh hồn con người – là một chương liệu điện toán rất phức tạp.
Từ đó, theo Tipler thì con người, mỗi chúng ta, có thể là bất tử trong tinh thần Cơ Ðốc giáo và sẽ sống lại ở một điểm cuối cùng tối hậu (the Omega Point) khi mà tất cả những sinh nghiệm thể xác và linh hồn của cá nhân qua tất cả các kiếp sống luân hồi đều được dữ kiện hóa trên cơ sở dữ kiện và được giả động (simulated) lại ở thời điểm tối hậu này.
Mỗi chúng ta sẽ sống vĩnh cửu trên cõi sinh động này bằng chương trình điện toán. Ðời sống, vì thế, là hoàn toàn mang bản chất kỹ thuật điện tử. Cảm nhận và kinh nghiệm vui sướng, đau khổ đều có thể “simulated” theo ý muốn bằng dữ kiện trên căn bản “digital beings.” Và “linh hồn” chỉ là một thảo chương điện toán (computer program) hoàn toàn được tự do và thuần chủ quan.
Vì vậy, lịch sử chỉ là thuần biểu tượng. Nói như Nietzsche thì lịch sử chỉ là một tiến trình sinh nở, tiếp nối những lỗi lầm của khái niệm và tín hiệu. Chủ nghĩa tiến hóa của Darwin, “tồn hữu của kẻ thích ứng” (survival of the fittest), nay không còn áp dụng ở bình diện sinh vật, mà là của thế giới điện toán vì bản chất tiến hóa và đáp ứng quá nhanh và quá thực. Tất cả những gì đang bận tâm, các chuyên gia kỹ thuật ở vùng Thung lũng Ðiện tử ở California đều mới chỉ được phát minh trong vòng hai năm qua – và sẽ hoàn toàn biến mất trong vòng hai năm tới.
Ðời sống chỉ còn là những nỗ lực hoàn chỉnh hệ thống trật tự dữ kiện hàng ngang. Con người bị tràn ngập với dữ kiện để tất cả không còn cái gì là quan trọng và không quan trọng. Tất cả chỉ là con số. Cái “thực” và “không thực” sinh hiện theo chừng phút chốc của tâm ý bất định của kẻ ngồi trước màn ảnh vi tính.
Như trong những lần chúng ta cầm cái “remote control” liên tục bấm cả trăm băng tầng truyền hình nhưng không có gì đáng để coi mà dừng lại. Ðây là thảm kịch của sự dư thừa. Chúng ta không còn suy nghĩ, không còn thao thức với sách vở như người xưa. Chúng ta có quá nhiều nhưng không có gì cả.
Như trong những chúng ta cầm cái “remote control” liên tục bấm cả trăm băng tầng truyền hình nhưng không có gì đáng để coi mà dừng lại. Ðây là thảm kịch của sự dư thừa. Chúng ta không còn suy nghĩ, không còn thao thức với sách vở như người xưa. Chúng ta có quá nhiều nhưng không có gì cả.
Trong thế giới của internet, đời sống không còn thuộc về bình diện sinh nghiệm dục thức (sensual immediacy). Chúng ta rơi vào cõi thực tại mới mà tất cả những kinh nghiệm bản thân và tri thức chỉ là những hệ quả của một trật tự logic.
Như W. V. Quine, một triết gia lừng danh của Mỹ, quan niệm rằng con người thực tại, cá thể như tôi và anh, không có một thực tính (reality) cao hơn hay khác chi; mỗi cá thể chỉ là một giá trị của từng biến số - to be the value of a variable.
Hay nói theo Michael Heim, trong Siêu hình học về cõi gần như thực (The Metaphysics of Virtual Reality), (1993), thì trong thế giới “gần như thật” cá nhân sinh động trên cõi thuần thể thức và tách biệt trừu tượng (pure formality and abstract detachment). Heim trích dẫn triết gia Nhật Kitaro Nishida về “Logic của tính “không”” rằng, sự “hữu” thì toàn phương và vô thể (Being is omnidirectional and formless).
Cá nhân trở nên hư không và tất cả: hắn chỉ là một đơn vị tín hiệu kết hợp qua tâm ý từ các phạm trù khái niệm. Thế là lịch sử trở nên một cuộc đời của “khái niệm” (Concept) muốn phô diễn để đi tìm chính mình – như là G. F. Hegel đã viết hai trăm năm trước.
Và để rồi kẻ đi tìm đánh mất chính mình trong không gian gần như thực?
 
Liệu rằng cái tri thức toàn năng - có còn cảm nhận được nỗi khổ đau của em bé nghèo khổ Việt Nam ngoài kia? 
Không! Thân xác của bạn ở Bảo Lộc, Lâm Ðồng vẫn ngồi bên cửa sổ căn nhà tranh. Ngoài cửa tiếng rao bán bánh mì báo hiệu màn đêm đang đến. Hình ảnh em bé bảy tám tuổi xanh xao vác bao bánh mì nặng trĩu trên vai rao kêu trong sương lạnh núi đồi làm cho bạn tĩnh thức. Bạn có thể hình dung đứa bé là con gái của bạn.
Và bạn đối diện với một thực tính của cuộc đời – một cõi sống bi đát vì trình độ sinh nghiệm chúng sanh vẫn còn ở nấc thang mà “nghiệp thức tổng thể” chưa được nâng lên đến cõi “phạm trù”. Cái đau khổ của con người Việt là bản chất bi thảm của một cộng đồng nhân loại vẫn còn chưa đến nơi chốn mà cái ý và lý cao hơn cái thân và cái tình.
Bạn gọi em bé vào để mua một ổ mì nóng. Cầm ổ bánh mì ấm trên tay, cảm thức với cuộc đời, với gian lao của sự sống mà đôi mắt em bé trước mặt đánh thức tận đáy sâu tâm hồn bạn. Bạn chỉ muốn ngồi ẩn trong túp lều tranh giữa rừng xanh để nghiền ngẫm cổ thư, để giao tác với cộng đồng của thế giới ảo, cho chặng cuối đời người, để tìm ra được ý nghĩa của sự “Hữu”, hay mà chỉ để khích động cơn say chữ nghĩa, tin tức hay là tính dục – hơn là bạn phải sống bên ngoài màn ảnh vi tính như là một con người chung đụng và chia sẻ với tất cả những gì chung quanh, ở đây, ở xứ Lâm Ðồng, Việt Nam. Lối sống nào cho bạn chọn lựa?
Thế giới ngày nay đang bị chia ra thành hai cõi:
- Cõi của không gian điện toán, cyberspace, nơi mà thực tính chỉ là “gần như thực” mà giá trị sinh hiện chỉ là một hệ thống tín hiệu của digital logic.
- Cõi còn lại là của phần lớn những con người thực hữu đầy khổ đau. Họ là em bé bán bánh mì buổi sáng, bà mẹ bảy mươi tuổi vẫn còn lặn lội giữa nương tranh, anh phu xe đói khát, vật vã với cuộc sống cay nghiệt, của cô sinh viên bán thân tủi nhục ở bên đường – của tất cả chúng ta, đang sinh hữu trong một cảm nhận về giá trị thuần dấu trừ, của cái mất nhiều hơn cái hy vọng.
Chúng ta bước vào không gian điện toán nhưng chúng ta không quên cái “Ta” thực tại dính liền với khổ đau. Bạn có cảm được đôi khi rằng, như có một Thần Đế đứng trên cao nhìn xuống cuộc đời và thấy con người chỉ thuần là dữ kiện? Kiến thức qua thị giác trong không gian internet, mượn từ của G. W. Leibnitz, có trở nên một ảo giác visio dei – một thứ “tri thức toàn năng”: an omniscient cognition of the deity.
Liệu rằng cái tri thức toàn năng đó – qua mỗi chúng ta – có còn cảm nhận được nỗi khổ đau của em bé nghèo khổ Việt Nam ngoài kia?
Nguyễn Hữu Liêm (Motthegioi)
Ảnh: Tư liệu

Bẫy tâm lý đã giăng

Mùa công bố báo cáo tài chính đang tới sẽ là yếu tố hỗ trợ tích cực cho việc bán ra của NĐT trong thời gian tới, khi sẽ có nhiều DN công bố kết quả kinh doanh tốt.

Các chuyên gia cho rằng, chỉ cần DN công bố kết quả kinh doanh ở mức tốt vừa chứ không phải đột biến cũng đã là cơ hội để NĐT lớn “xả” được nhiều cổ phiếu hơn.
Thị trường đầy thủ đoạn. Rất nhiều lần NĐT mua vào khi có tin tốt, sau đó mất tiền và bán ra khi có tin xấu. Nhưng rồi sau đó, giá lại tăng. “Lý do là các luồng tiền thông minh hiểu tâm lý đám đông và gặt hái như thế trước tâm lý bầy đàn này”.
Câu nói trên của Tom Williams, tác giả cuốn sách Làm chủ thị trường (Master the Markets) dường như đã và đang góp phần cảnh báo NĐT bởi những diễn biến TTCK Việt Nam gần đây đang cho thấy một nền tảng như vậy.
Từ giữa tháng 2/2014 kéo dài đến những phiên gần đây, TTCK ghi nhận quá trình phân phối đã diễn ra. Bởi nếu nhìn vào đặc điểm của giá ở vùng tích lũy, thông thường mức giá dao động rất chặt chẽ, các giao dịch cổ phiếu chỉ xoay quanh biên độ giá 10%. Tuy nhiên, thực tế sau khi đẩy giá rất mạnh, trong khoảng thời gian từ ngày 25/3 đến 2/4/2014, HNX-Index và VN-Index giảm tương đối mạnh khiến giá nhiều cổ phiếu dao động lên tới 20%.
Trước đó, nhìn vào biểu đồ chỉ số HNX-Index từ khoảng tháng 8/2013 đến hết tháng 10/2013 cũng sẽ thấy một vùng tích lũy khá điển hình và rõ nét. Sau khi đã được tích lũy suốt khoảng 3 tháng, HNX-Index vào giai đoạn vừa đẩy giá vừa tích lũy tiếp. Từ tháng 11 đến giữa tháng 2/2014, biểu đồ cũng cho thấy đây là quá trình đẩy giá.
Nhìn vào biểu hiện phân phối gần đây của thị trường, các chuyên gia cho rằng, mức biến động giá 20% chỉ trong 2 tuần là rất lớn, nhiều khả năng do những NĐT có tổ chức hoặc những nhà đầu cơ lớn đang bán ra quyết liệt. Điều này cho thấy, TTCK đã xác nhận đang ở trong vùng bị phân phối.
“Khi NĐT tổ chức bán ròng cổ phiếu với khối lượng lớn, họ sẽ không sớm mua ròng ngay trở lại”, một chuyên gia nhận định. Thị trường vì thế sẽ thiếu vắng một lực cầu để cân bằng, nên rất khó có khả năng tiếp tục tăng mạnh, tăng trên diện rộng trong thời gian tới.
Với diễn biến VN-Index đang nỗ lực tăng trở lại khu vực 600 điểm gần đây, sau khi giảm mạnh vào ngày 2/4, ông Nguyễn Tuấn (CTCP Chứng khoán An Bình) cho biết, đáng nói là đà tăng giá của VN-Index sẽ không đại diện cho đa số cổ phiếu trên thị trường. Nhiều khả năng, VN-Index được đẩy lên bởi các cổ phiếu lớn nhưng mang tính chất tạo tâm lý “thăng hoa” cho những NĐT nhỏ lẻ, để cổ phiếu thuộc dòng đầu cơ là BĐS, chứng khoán loại nhỏ và trung tiếp tục bị bán ròng trên thị trường.
Nếu hiện tượng này xảy ra, TTCK sẽ có biến động mạnh trong thời gian tới. Đồng tình với quan điểm này, một số chuyên gia lưu ý, TTCK có thể tăng, kèm theo đó là những thông tin tích cực. Nhưng, những khi biến động mạnh ấy cũng là lúc NĐT tổ chức có thể bán ròng được nhiều cổ phiếu nhất.
Một điểm đáng lưu ý khác về nền tảng của thị trường hiện nay đã được các chuyên gia chỉ ra, đó là phản ứng không thuận chiều của các chỉ số khi tích hợp các thông tin tích cực. Từ ngày 17 - 25/3/2014, thị trường đón nhận nhiều thông tin tốt như hạ lãi suất, Thông tư 09/2014/TT-NHNN, hay chương trình tín dụng 50 nghìn tỷ đồng hỗ trợ thị trường xây dựng…
Nhưng, biểu hiện và phản ứng của VN-INdex và HNX-Index hoàn toàn khác nhau. VN-Index chỉ tăng mạnh vào phiên ngày 17/3, khi có tin hạ lãi suất, sau đó đi ngang liên tục trong 5 phiên liên tiếp và không vượt ngưỡng 609 điểm.
“Kinh nghiệm cho thấy, khi thông tin tốt được đưa ra mà chỉ số chính về thị trường là VN-Index không tăng nổi nữa thì đấy cũng là lúc thị trường đang có xu hướng bị phân phối nhiều”, một chuyên gia phân tích.
Trái lại, cùng thời gian này, HNX-Index tăng điểm mạnh trên diện rộng với khối lượng giao dịch rất lớn. Nhiều cổ phiếu có kết quả kinh doanh thua lỗ, mức vốn hóa nhỏ, thị giá thấp thuộc nhóm dầu khí hoặc nhóm chứng khoán tăng giá rất mạnh. Những cổ phiếu tầm trung tăng ít hơn và nhóm cổ phiếu có mức vốn hóa cao lại “dậm chận tại chỗ”.
Theo các nhà phân tích, diễn biến trái ngược trên hai sàn đã cho thấy, NĐT lớn, NĐT tổ chức vẫn đang muốn phân phối cổ phiếu hạng trung mà họ đầu cơ thời gian vừa qua bằng cách tạo ra cảm giác thị trường đang sôi động, thông qua đẩy giá cổ phiếu “vùng ven”.
Mùa công bố báo cáo tài chính đang tới sẽ là yếu tố hỗ trợ tích cực cho việc bán ra của NĐT trong thời gian tới, khi sẽ có nhiều DN công bố kết quả kinh doanh tốt. Các chuyên gia cho rằng, chỉ cần DN công bố kết quả kinh doanh ở mức tốt vừa chứ không phải đột biến cũng đã là cơ hội để NĐT lớn “xả” được nhiều cổ phiếu hơn. Vì vậy, NĐT nên thận trọng xử lý thông tin.
Ông Tuấn cho rằng, NĐT cần rất tỉnh táo với biến động của thị trường, với “dấu vết” của NĐT lớn, với thông tin được đưa ra để có phương án giao dịch phù hợp nhất. Bởi nền tảng của thị trường quan trọng hơn diễn biến trong thời điểm hiện tại.
Trong 7 phiên giao dịch từ 25/3 đến 2/4, HNX-Index giảm rất mạnh từ mức đỉnh 93,4 điểm về mức đáy 85,6 điểm. Điều này cho thấy, nền tảng của thị trường hiện nay là diễn biến bán ra mạnh của NĐT lớn.
“Nền tảng như vậy sẽ chi phối xu thế chung của TTCK trong thời gian tới, tiếp tục được bán ra ở đa số nhóm cổ phiếu. Chỉ nhóm blue chip, VN30 và cổ phiếu có vốn hóa lớn nhất thị trường mới có thể giữ được đà tăng giá. Còn đa số cổ phiếu đầu cơ trong thời gian qua sẽ phải chịu áp lực bán rất lớn”, ông Tuấn cho hay.
Theo Dương Công Chiến
Thời báo ngân hàng

“Đường Trường Chinh cong là theo ý kiến Bộ Quốc phòng”

- Một đất nước Việt Nam vỹ đại: Các quan nói rất thẳng, chỉ có con đường là cong veo (BTTD)


"Cong mềm mại" là cách đại diện Sở Quy hoạch - Kiến trúc Hà Nội mô tả về đoạn cong của đường Trường Chinh...


“Đường Trường Chinh cong là theo ý kiến Bộ Quốc phòng”
Đường Trường Chinh sau khi mở rộng được cho là sẽ có hình của một chiếc "ghi đông xe đạp".
Trước hàng loạt chất vấn của báo chí về nguyên nhân dẫn tới việc đường Trường Chinh bị “bẻ cong”, đại diện UBND thành phố Hà Nội vẫn luôn khẳng định “án tại hồ sơ” và nếu có cong chút ít là do ý kiến của Bộ Quốc phòng.
Tại buổi giao ban báo chí của Ban Tuyên giáo Thành uỷ Hà Nội, chiều 8/4, ông Dương Đức Tuấn, Phó giám đốc Sở Quy hoạch - Kiến trúc Hà Nội đã đưa ra nhiều hồ sơ, tài liệu về hướng tuyến và chỉ giới đường đỏ khi mở rộng đường Trường Chinh để khẳng định, quá trình lập hồ sơ chỉ giới đường đỏ, dự án đầu tư xây dựng tuyến đường là hoàn toàn phù hợp với quy định.

Theo đó, phương án chỉ giới đường đỏ xác định phạm vi mở đường Trường Chinh đã được UBND thành phố phê duyệt ngày 31/3/2008 là thống nhất phù hợp với các đồ án quy hoạch chi tiết của khu vực đã được duyệt trước đó và phù hợp với quá trình quản lý quy hoạch, cấp phép xây dựng trong nhiều năm.

Tuy nhiên, theo ông Tuấn, việc đường bị cong khi mở rộng không phải do Sở Quy hoạch - Kiến trúc tự ý “nắn”, mà thực hiện theo ý kiến của Bộ Quốc phòng. Đồng thời, cũng chỉ là "cong mềm mại" và kéo dài trong khoảng 800 m, thuộc phần đất của Quân chủng Phòng không - Không quân quản lý.

“Theo quy định của Luật Đất đai thì hướng tuyến phải lấy ý kiến của Bộ Quốc phòng vì đoạn đường này đi qua khu đất có tính chất sử dụng đặc biệt. Từ những năm 2000 cho đến nay, Bộ Quốc phòng và các đơn vị trực thuộc đã hai lần có văn bản cho ý kiến và đã trực tiếp xác nhận vào bản vẽ về hướng tuyến”, ông Tuấn nói.

Thế nhưng vì sao có sự dịch chuyển thì Sở Quy hoạch - Kiến trúc Hà Nội lại không thể trả lời, bởi theo ông Tuấn, khi Bộ Quốc phòng có ý kiến quyết định như vậy thì có thể có yếu tố liên quan đến công trình an ninh quốc phòng hoặc liên quan đến chế độ chính sách, phía thành phố không thể đi sâu vào việc của Bộ Quốc phòng.

“Hà Nội có đề xuất phương án thẳng, nhưng sau khi có ý kiến của Bộ Quốc phòng thì đường mới cong”, vị đại diện Sở Quy hoạch - Kiến trúc nói.

Trả lời câu hỏi liệu “có hay không lợi ích nhóm” khiến tuyến đường bị bẻ cong, ông Dương Đức Tuấn nói, kể từ khi Bộ Quốc phòng cho ý kiến đến nay là đã 14 năm và 6 năm kể từ khi UBND thành phố phê duyệt chỉ giới đường đỏ. Quá trình này có thỏa thuận của rất nhiều cơ quan liên quan, nên không có chuyện vì lợi ích của cá nhân nào.

“Thành phố đã làm mọi việc theo đúng quy trình, còn vấn đề của Bộ Quốc phòng là nội bộ như thế nào thì chúng tôi không nắm được và không thể phát ngôn”, ông Tuấn nói.

Trong một diễn biến liên quan, trả lời báo giới ngày 8/4, Anh hùng - Trung tướng Phạm Tuân, một trong số các tướng lĩnh, cán bộ có nhà trong khu vực mở rộng đường Trường Chinh khẳng định mảnh đất của ông được Nhà nước cấp từ năm 1990, khi vùng này còn hoang vu, trống vắng. Là một quân nhân, ông nói không bao giờ muốn vì lợi ích của cá nhân mà ảnh hưởng đến quy hoạch, đến quyền lợi những người khác, vì nếu muốn xin đất, xin nhà ông đã có thể xin cấp ở những khu vực khác, đẹp hơn khu đang ở.

“Tôi được Nhà nước cho thế nào thì hưởng thế ấy, chứ đã vào quy hoạch thì ưu tiên cho tôi ở lại mà bắt người khác đi, thì tôi không hề muốn", ông Tuân khẳng định.
Theo Bảo Anh Vneconomy