Trang

10 tháng 1, 2014

Đại án, góc khuất và thách thức dân tộc

Quyền lực trong thời đại kim tiền này có nguy cơ luôn “cặp kè” với sự tha hóa. Sự tha hóa phẩm cách giờ đây không còn là chuyện riêng biệt, phạm vi một cá nhân, hai cá nhân…

I-Năm 2014 vừa mở màn, còn hơn 03 tuần nữa mới sang năm Giáp Ngọ, nhưng có những sự kiện gây sự chú ý lớn và có những vụ việc “chạy” còn nhanh hơn … vó ngựa.
Sự kiện lớn đó là thông điệp đầu năm của Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng với cái tiêu đề ấn tượng: “Đổi mới thể chế, phát huy quyền làm chủ của dân” (VNN, ngày 01/01).
Công bằng mà nói, những nội dung lớn của thông điệp: Dân chủ và nhà nước pháp quyền, xóa bỏ độc quyền doanh nghiệp, xây dựng nền quản trị quốc gia hiện đại.… không quá mới mẻ. Vì những tư duy kiểu này đã hiện diện đây đó trong quá trình trao đổi, góp ý cho việc sửa đổi Hiến pháp 1992. Nhưng nó mới mẻ bởi chính thức được vị quan chức đứng đầu Chính phủ phát ngôn, tạo nên dư chấn rộng và đa chiều.
“Cú hích” của tư duy đó là thực tiễn đất nước, mà những cải cách trước đây tạo ra đã không còn đủ mạnh để thúc đẩy phát triển.
Trong quá khứ lịch sử, loài người đã từng chứng kiến những bài học trả giá đắng cay của một quốc gia khổng lồ, bởi sự tự tin và chủ quan ấu trĩ về sự vững bền của hình thái xã hội, coi thường sự điều chỉnh, thay đổi để thích ứng quy luật phát triển. Bài học của nhân loại không bao giờ thừa.
dân chủ, minh bạch, Dương Chí Dũng, Dương Tự Trọng
Năm 2014 vừa mở màn, còn hơn 03 tuần nữa mới sang năm Giáp Ngọ, nhưng có những sự kiện gây sự chú ý lớn và có những vụ việc “chạy” còn nhanh hơn … vó ngựa.
Còn với nước Việt, đổi mới thể chế, phát huy quyền làm chủ của dân, từ lâu đã là tiếng gọi khẩn thiết của đời sống đương đại, của một xã hội nhiều khát vọng hướng tới hội nhập hiện đại, nhưng những bước đi dường như vẫn bị …lúng túng, không vượt lên nổi chính mình. Bởi tư duy xơ cứng, bảo thủ,  hay bởi những nhóm lợi ích ngấm ngầm ngăn cản? Hay là tất cả?
Liệu lần này, thông điệp đó có là chiếc chìa khóa vàng mở cửa cho những giải pháp còn chen chúc đâu đó trong những “hộp đen” tri thức?
Có rất nhiều giải pháp rồi đây sẽ được đưa ra, nhưng chắc chắn sự đổi mới thể chế, xây dựng nền quản trị quốc gia hiện đại không thể thiếu được hai yếu tố mang tính “phẩm cách” căn cốt. Đó là dân chủ và sự minh bạch. Cả hai phẩm cách vàng này là thước đo văn minh, là tiêu chí phân biệt xã hội lạc hậu hay tiến bộ, phát triển hay tụt hậu.
Ở cả hai tiêu chí đó, xã hội Việt đang đứng ở đâu?
Người viết chú ý bài trả lời phỏng vấn của GS Lưu Văn Đạt, Chủ nhiệm Hội đồng Tư vấn dân chủ - pháp luật MTTQVN với báo Pháp Luật TP.HCM (ngày 06/01) mới đây dưới đầu đề: "Xóa dần e ngại trong góp ý phản biện".
Phản biện là nêu chính kiến góp ý cho một chủ trương, chính sách Nhà nước. Vậy tại sao ngay trí thức, tầng lớp tinh hoa xã hội- đối tượng được GS Lưu Văn Đạt đề cập trong bài, cũng rất e ngại, e dè sự phản biện, mà GS Lưu Văn Đạt cho rằng, đó cũng là sự lãng phí chất xám, khi họ thường chỉ phản biện ở nơi… ‘trà dư tửu hậu” với bạn bè.  
Phải chăng, nói như GS Lưu Văn Đạt, có người nghĩ phản biện là phản đối, là tiêu cực.
dân chủ, minh bạch, Dương Chí Dũng, Dương Tự Trọng
Bị cáo Huyền Như trong phiên tòa. Ảnh Seatimes
Xét cho cùng, tâm lý đó là hệ lụy sâu xa của một tư duy quản lý từ thời bao cấp, với cơ chế xin- cho ban phát. Ở đó, có không ít cấp quản lý chính quyền, không ít vị quan chức tự nhiên “nhất thể hóa” cá nhân mình với cơ chế tổ chức mà họ là đại diện. Nó cũng chính là sản phẩm đau khổ của một xã hội phong kiến Nho giáo chưa “thoát thai”, rút cục chân lý không phải ở thực tiễn, mà ở kẻ mạnh.
Chính vì thế, mọi ý kiến phản biện, có chính kiến khác biệt của những… “kẻ yếu” rất có nguy cơ  bị quy chụp là “phản  đối, chống đối”. Cái sự “đội mũ” cho nhau một cách thô bạo, đã dẫn đến tâm lý con người e dè, cảnh giác, và dần dà nảy sinh thái cực sống thờ ơ, vô cảm trước mọi xấu tốt, mọi thang giá trị ở đời. Những hiện tượng của người Việt bị lên án là “vô cảm”, chủ nghĩa “mackeno”, có góc khuất- nỗi sợ- liệu có phải là sản phẩm … chính hiệu của tư duy bao cấp, xin- cho ban phát này không?
 Tư duy ban phát xin- cho, quả thật mới là thứ tư duy “phản động” theo nghĩa triết học, cản trở sự phát triển của một xã hội, kéo tụt lùi cả dân tộc trước văn minh, văn hóa nhân loại. Mặt khác, lại là nơi ban phát lợi ích cho không ít vị tự cho mình có quyền sinh, quyền sát với đồng loại, trong khi thực ra, chỉ pháp luật và thần Công lý mới có cái quyền thiêng liêng đó.
Ở góc độ vĩ mô, nói như thông điệp của người đứng đầu CP, dân chủ luôn gắn bó với Nhà nước pháp quyền. Trong nhà nước pháp quyền đó, sải bước từ nền kinh tế tiểu nông, từ nền văn minh lúa nước, bản thân người Việt đều phải được thực tập dân chủ.
Nhưng trước hết, quản lý chính quyền các cấp phải gắng nâng tầm mình để tương thích với yêu cầu phát triển của một xã hội dân chủ. Điều đó, đòi hỏi các quan chức, quản lý chính quyền các cấp phải biết lắng nghe, tôn trọng sự khác biệt, cầu thị và biết vượt lên bản thân mình, không có sự quy chụp, trù dập, định kiến. Điều đó, cũng đòi hỏi người Việt, từ trí thức đến thường dân ý thức được ý kiến phản biện rất cần cái tâm trong sáng, tinh thần trách nhiệm cao, vì lợi ích chung của quốc gia.
Có khó lắm không? Hẳn là rất khó.
Vì nó đòi hỏi sự thành tâm của cả hai phía, trên cơ sở một nền quản trị quốc gia khoa học, văn minh, pháp luật thượng tôn. Và vì vậy, thông điệp về dân chủ và nhà nước pháp quyền đồng thời cũng là một thách thức cho cả xã hội Việt đương đại hôm nay.
II- Nếu như dân chủ là khí trời cho sinh hoạt tinh thần người Việt thì minh bạch trong quản lý, trong nền kinh tế thị trường, cần như cơm ăn, nước uống. Mà người Việt thì từ lâu, đã bị bỏ… đói.
Cho dù gần 30 năm đổi mới, kinh tế nước Việt đã tạo ra sự phát triển vượt bậc, đổi thay diện mạo quốc gia. Riêng năm 2013, đạt mức tăng trưởng GDP 5,42% và kiềm chế lạm phát ở mức 6,04%. Dù vậy, với hơn 60.000 doanh nghiệp hiện phải đóng cửa, phá sản, tạm ngừng hoạt động, công cuộc tái cơ cấu kinh tế trì trệ, sự bất bình đẳng giữa các thành phần kinh tế…, khó có thể nói kinh tế nước Việt sáng sủa, khỏe mạnh.
dân chủ, minh bạch, Dương Chí Dũng, Dương Tự Trọng
Bị cáo Dương Chí Dũng. Ảnh VietNamplus
Trong bối cảnh đó, quốc nạn tham nhũng đã làm đau yếu quốc gia, suy kiệt niềm tin, và làm tổn thương cả xã hội. Chưa lúc nào, minh bạch là phương thuốc khả dĩ mà nhiều người trông đợi như lúc này, để đổi thay “thể trạng”xã hội. Minh bạch chính là tiêu chí văn minh của mọi nền quản trị quốc gia lành mạnh.
Nói như Bộ trưởng Bộ Kế hoạch và Đầu tư Bùi Quang Vinh (baodautu.vn, ngày 01/01): Không minh bạch, chúng ta sẽ còn nhiều khó khăn, thách thức và khó có thể phát triển mạnh mẽ trong tương lai.
… Hoạt động tình hình tài chính của các doanh nghiệp nhà nước phải được công bố công khai, minh bạch, nợ ở đâu, lỗ ra sao, hiệu quả thế nào, để tránh lặp lại các sai lầm Vinashin, Vinalines.
Sự minh bạch sẽ là một thách thức với tài năng kinh bang tế thế giữa các DNNN với DN tư nhân, giữa các DNNN với nhau. Nó buộc các ông chủ tập đoàn, DNNN nỗ lực thể hiện năng lực điều hành, năng lực kinh doanh, chứ không thể dựa vào sự ưu tiên chiều chuộng kiểu “con đẻ, con trưởng, cậu ấm”. Không thể nhập nhằng mãi chức năng kinh doanh với nhiệm vụ chính trị, công ích, lãi các DN hưởng, lỗ người dân chịu.
Sự minh bạch là liều độc dược mạnh với các tế bào tham nhũng luôn ẩn nấp trong cơ thể các DNNN, các nhóm lợi ích sống “ký sinh” theo cơ chế xin- cho.
Sự minh bạch tạo điều kiện thu hút các thành phần kinh tế, cả tư nhân lẫn FDI tham gia bình đẳng vào một sân chơi đầu tư. Ở đó, chỉ có tài năng kinh doanh ngự trị, tuân thủ quy luật cung- cầu của kinh tế thị trường đúng nghĩa, cũng tức là trả lại các thang bậc giá trị đúng chỗ, không thể đảo lộn trắng đen, đúng sai, tốt xấu.
Sự minh bạch hạn chế đến mức thấp nhất sự thất thoát lãng phí, và tạo niềm tin nơi người dân vốn cũng đã… xuống đến mức thấp nhất.
Dân chủ, minh bạch với nền quản trị quốc gia văn minh, khoa học, là mối quan hệ hữu cơ gắn bó chặt chẽ, nhưng không phải mối quan hệ của “con gà có trước hay quả trứng có trước”. Ở mối quan hệ này, nhận thức và hành động của các cấp quản lý phải đi trước, quyết liệt, mang ý nghĩa quyết định, vì lợi ích quốc gia, lợi ích dân tộc là lớn nhất. Nhưng liệu minh bạch sẽ có sớm… minh bạch không?
Chỉ khi đó, thông điệp của người đứng đầu CP mới có ý nghĩa là hành động, là nói vậy và làm vậy!
III- Còn những vụ việc chạy nhanh hơn … vó ngựa, là thông tin của vụ án xử Dương Tự Trọng và đồng phạm tổ chức cho anh ruột mình- Dương Chí Dũng, nhân vật chính của vụ án Vinalines trốn ra nước ngoài. Một vụ án gây “sốt” trong xã hội và đầy kịch tính bởi tính chất nghiêm trọng, những nút thắt “cao trào” như sân khấu bi kịch vốn thường thấy. Mà đoạn kết của nó chắc chắn còn đầy kịch tính hơn, vẫn chưa diễn ra.
Cả nhân vật chính vụ án- Dương Tự Trọng, và nhân chứng (người có quyền lợi, nghĩa vụ liên quan) là Dương Chí Dũng- nhân vật chính của vụ án Vinalines vừa xử trước đó, là anh em ruột. Họ đều là những người thành đạt, sinh trưởng và lớn lên trong một gia đình được coi là có quyền có tiền có thế lực của đất Hải Phòng. Và nay, ra trước tòa, cùng là… bị cáo của hai phiên tòa. Cái sự giống nhiều khi là hạnh phúc, nhưng có khi là bi kịch.
Kết cục cay đắng của hai anh em- người vì chữ lụy tiền, người vì chữ lụy tình, vừa là “sản phẩm” tham- sân- si của thời kim tiền, vừa là nước mắt của tình ruột thịt, mà quên mất chữ lý (pháp luật, đạo lý công dân). Cũng vì thế mà với bị cáo Dương Tự Trọng, lý thì đáng giận, tình thì đáng thương.
Để rồi, từ một sĩ quan giỏi giang, nổi tiếng, con đường danh vọng mở ra nhiều hứa hẹn, bỗng chốc Dương Tự Trọng trở thành tội phạm. Cái khoảng cách giữa một quan chức với một tội phạm thời nay, hóa ra quá đỗi mong manh, như… không hề có ranh giới.
Hay khi hành động như vậy, bản thân cả Dương Chí Dũng- kẻ bỏ trốn- và Dương Tự Trọng- kẻ tiếp tay cho anh ruột mình, đều có sự tự tin ở sức mạnh của họ, sức mạnh của những mối quan hệ, sự lọc lõi, mà đồng tiền tưởng là “dây tơ hồng”, hóa ra vẫn luôn phản trắc và cũng đầy bội bạc.
Và cũng vì cái tình “đồng đội”, tình “anh em” trong giới… giang hồ của Dương Tự Trọng, mà rút cục ông ta còn kéo theo một lô một lốc những đồng đội, những “chiến hữu” của ông ta theo nhau phạm tội, theo nhau ra trước vành móng ngựa. Họ có ân hận hay không? Không biết. Có điều vụ án cho thấy những góc khuất u tối của tâm hồn con người Dương Tự Trọng khi che giấu tội phạm, góc khuất u tối của nhiều kẻ cùng hội cùng thuyền nhân danh tình nghĩa, nhân danh nghĩa hiệp. Dù họ đa phần là cán bộ một ngành là công cụ bảo vệ an ninh trật tự xã hội.
Nhưng nút thắt chặt nhất, cao trào nhất của vụ án đầy kịch tính này không ở nhân vật chính- Dương Tự Trọng- mà lại ở nhân chứng- Dương Chí Dũng khi ông này chính thức công khai công bố tên của người đã “mật báo” cho ông ta bỏ trốn trong vụ án Vinalines, dẫn đến tội lỗi của em trai ông ta. Khi Dương Chí Dũng công bố tuốt tuột chuyện mật báo, chuyện tiền nong…Cùng với một phát ngôn ấn tượng: Tôi là bị cáo trong một vụ án khác và phải chịu mức án cao nhất nên tôi chẳng có gì phải giấu giếm và sẽ khai thật.
Khỏi phải nói về những bàn luận nóng ran xã hội.
Cái tiếng “kêu” bi thương của kẻ bị án tử, rút cục đã đưa ra trước xã hội rất có thể là một vụ án “tử” kiểu khác, trong con mắt nhân dân. Khi mà trước cả 03 vụ việc, đại diện VKS sẽ có kiến nghị để HĐXX xem xét giải quyết theo đúng quy định của pháp luật. Cũng ngay tại phiên tòa, chủ tọa phiên tòa đã công bố Quyết định khởi tố vụ án “Làm lộ bí mật Nhà nước” theo Điều 263 Bộ luật Hình sự”.
Vấn đề còn lại, thuộc thẩm quyền của các cơ quan chức năng.
Nhưng dư luận có quyền đặt câu hỏi: Nếu như Dương Chí Dũng,  bịa đặt chuyện “mật báo”, chuyện “chạy tiền” hàng trăm nghìn USD, ông ta phải chịu xử lý trước pháp luật, bởi tội vu khống. Còn nếu lời khai của Dương Chí Dũng là sự thật, thì trách nhiệm thuộc về các cơ quan chức năng có thẩm quyền, phải làm sáng tỏ vụ việc này và xử lý nghiêm minh.
Vụ án Dương Chí Dũng, Dương Tự Trọng chưa khép lại, nhưng ngành tư pháp đã có thể tiếp tục khởi tố một vụ án hình sự khác, nói điều gì?
Rằng quyền lực trong thời đại kim tiền này, có nguy cơ luôn “cặp kè” với sự tha hóa. Sự tha hóa phẩm cách giờ đây không còn là chuyện riêng biệt, phạm vi một cá nhân, hai cá nhân…
Khi người ta nhớ tới vụ anh hùng ‘khai man” Hồ Xuân Mãn, nguyên Bí thư Tỉnh ủy Thừa Thiên- Huế mới đây, người đã khai gian tới 15 thành tích của đồng đội thành của mình (trong số 17 thành tích được kê khai), một kiểu “tham nhũng thành tích”, để giành thêm về mình chút danh vọng tinh thần bằng xương máu đồng đội. Có gì tồi tệ hơn thế?
Và chẳng đâu xa lạ, những vụ án Công ty cho thuê Tài chính II chiếm đoạt hàng chục tỷ đồng, vụ án “siêu lừa” Huyền Như lừa đảo, chiếm đoạt gần 4000 tỷ đồng đang bị xét xử những ngày này, cho thấy công thức “quyền +tiền+ tha hóa” là công thức khá thời thượng cho những kẻ tham nhũng.
Chính điều đó, mà thông điệp năm mới 2014 của Thủ tướng Chính phủ, về việc cải cách thể chế, về dân chủ gắn với nhà nước pháp quyền, xây dựng một nền quản trị quốc gia hiện đại đang trở thành vấn đề sinh tử, quyết định vận mệnh của một quốc gia phát triển hay tụt hậu trước nhân loại văn minh.
Câu trả lời thuộc thì… tương lai.

'Đọ' dàn tàu ngầm của Trung, Nga, Nhật


Châu Á đang lao vào cuộc đua mua sắm tàu ngầm. Phần lớn các cường quốc của khu vực đều có kế hoạch tăng cường cho hạm đội tàu ngầm trong hai thập kỷ tới.
Gần đây nhất, hai nước Malaysia và Việt Nam đã mua những chiếc tàu ngầm đầu tiên, và tương lai không xa sẽ là Thái Lan.
Xu hướng mua sắm tàu ngầm này thể hiện khao khát bảo vệ tài sản mới tích lũy và những lợi ích kinh tế lâu dài của các nước châu Á. Nhiều quốc gia của châu lục phải dựa vào các tuyến đường biển để duy trì guồng hoạt động của nền kinh tế xuất khẩu. Chính ý thức về tầm quan trọng của sức mạnh biển là động lực dẫn tới cuộc mở rộng hoạt động hải quân trên khắp khu vực.
Một động lực khác, đáng ngại hơn là các cuộc tranh chấp lãnh thổ trên biển trong thời gian gần đây, cụ thể là những cuộc tranh chấp có liên quan đến Trung Quốc. Tuyên bố về cái gọi là "Đường Lưỡi Bò" đối với vùng biển Đông, đẩy đất nước này rơi vào tình trạng xung đột với các tuyên bố chủ quyền lãnh thổ của Đài Loan, Philippines, Việt Nam, Malaysia và Brunei. Ở phía Đông, Trung Quốc cũng vướng vào cuộc tranh chấp chủ quyền trên đảo Senkaku/Điếu Ngư với Nhật Bản và Đài Loan.
Trung Quốc
tàu ngầm, kilo, quốc phòng, hải quân, Kilo Hà Nội, vũ khí
Các tàu ngầm lớp Tống của TQ
Nhờ có nền kinh tế phát triển mạnh mẽ, hải quân Trung Quốc đang tiến rất nhanh trong phát triển lực lượng tàu ngầm đa năng. Một trong những mục tiêu của đội tàu ngầm Trung Quốc là tạo ra một vùng chống tiếp cận/ xâm nhập lan tới khu vực mà nước này gọi là Chuỗi đảo thứ nhất, bao gồm quần đảo Kuril, Nhật Bản, Đài Loan và khu vực biển Đông. Theo lập luận của Trung Quốc, chuỗi đảo này là vùng tối thiểu tuyệt đối để bảo vệ lục địa Trung Hoa.
Mục tiêu thứ hai là củng cố các tuyên bố chủ quyền của Trung Quốc ở vùng biển Hoa Đông và biển Đông. Sự hiện diện của các đội tàu tuần tra tại những khu vực này góp phần nhấn mạnh các tuyên bố.
Hải quân Trung Quốc đang thay thế chiếc tàu ngầm mang tên lửa đạn đạo lớp Hạ (092) duy nhất bằng 6 tàu ngầm mang tên lửa đạn đạo lớp Tấn (094) hiện đại. Mỗi chiếc tàu ngầm lớp Tấn có trọng tải choán nước là 9.000 tấn khi lặn, và được trang bị 12 tên lửa đạn đạo JL-2. JL-2 có tầm bắn ước tính là 7.200 km, và có khả năng mang tới 8 đầu đạn hạt nhân.
Ba tàu ngầm lớp Thương (093) đại diện cho thế hệ tàu ngầm hạt nhân thứ hai của Trung Quốc khi lớp Hán (091) trước đó trở thành nỗi thất vọng công nghệ. Có trọng tải choán nước là 6.000 tấn khi lặn, lớp Thương có sáu ống phóng ngư lôi loại 533mm. Được chế tạo với sự hỗ trợ kỹ thuật của Nga, song lớp này không thành công, và chỉ có ba chiếc tàu ngầm được chế tạo. Theo nhiều nguồn tin, Trung Quốc hiện đang phát triển thế hệ tàu ngầm thứ ba với lớp 095.
Không chỉ có vậy, Trung Quốc còn vận hành nhiều loại tàu ngầm chạy bằng động cơ điện diesel. Chín chiếc tàu ngầm lớp Nguyên (041) và 14 tàu ngầm nhỏ hơn thuộc lớp Tống (039) đại diện cho đội tàu được sản xuất hoàn toàn trong nước. Những chiếc tàu thuộc lớp Nguyên có trọng tải choán nước là 2.400 tấn khi lặn, còn lớp Tống là 2.200 tấn. Cả hai đều được trang bị sáu ống phóng ngư lôi loại 533mm.
Bên cạnh những tàu ngầm tự chế, Trung Quốc cũng vận hành 10 chiếc tàu ngầm Kilo cải tiến mua của Nga. Và đầu năm 2012, nước này đã đặt thêm bốn chiếc tàu ngầm lớp Lada. Mặc dù tự chế tạo lớp Nguyên, song đơn hàng mới nhất này cho thấy Trung Quốc không hài lòng với hiệu quả hoạt động của những chiếc tàu ngầm lớp này.
Nga
tàu ngầm, kilo, quốc phòng, hải quân, Kilo Hà Nội, vũ khí
Tàu ngầm mang tên lửa đạn đạo lớp Borey của Nga
Không cần xét toàn bộ lực lượng hải quân của Nga, chỉ riêng hạm đội Thái Bình Dương của nước này cũng đã cho thấy sự suy yếu của hạm đội tàu ngầm Liên Xô lừng danh xưa kia. Toàn bộ số tàu ngầm trong Hạm đội Thái Bình Dương đều được đóng từ thế kỷ trước, phần lớn là từ thập niên 1980.
Trong tương lai, hạm đội sẽ được bổ sung thêm bốn chiếc tàu ngầm mang tên lửa đạn đạo lớp Borey, thay cho chiếc tàu ngầm Delta III duy nhất. Tàu ngầm lớp Borey có trọng tải choán nước là 19.400 tấn khi lặn, và được trang bị sáu ống phóng ngư lôi loại 533mm, cùng 16 tên lửa đạn đạo SS-N-32 Bulava. Việc phát triển tên lửa Bulava vẫn còn tồn tại nhiều vấn đề, đến nay gần một nửa số vụ phóng thử đều thất bại.
Ngoài ra, hạm đội Thái Bình Dương còn bốn tàu ngầm tên lửa đạn đạo lớp Oscar. Mỗi chiếc tàu ngầm thuộc lớp này có trọng tải choán nước là 14.500 tấn khi lặn, và mang 24 tên lửa chống tàu 24 SS-N-19. Hệ thống phóng ngư lôi gồm bốn ống 533mm và bốn ống 650mm, có khả năng phóng tên lửa chống tàu ngầm SS-N-16 Stallion, SS-N-15 Starfish, ngư lôi có điều khiển và ngư lôi siêu khoang Shkval.
Thành phần chủ lực trong đội tàu ngầm của Hạm đội Thái Bình Dương là những chiếc tàu ngầm tấn công - gồm bốn tàu ngầm hạt nhân Akula-I, mỗi chiếc có trọng tải choán nước là 8.000 tấn khi lặn. Hệ thống vũ khí trên tàu này gồm bốn ống phóng ngư lôi 533mm và bốn ống 650mm, có khả năng phóng tên lửa tấn công mặt đất SS-N-21, tên lửa chống tàu ngầm SS-N-15, ngư lôi và thủy lôi.
Cuối cùng là bảy chiếc tàu ngầm Kilo chạy động cơ điện diesel, trong đó có ba tàu cải tiến. Tàu ngầm Kilo có trọng tải choán nước là 3.100 tấn khi lặn, với sáu ống phóng ngư lôi loại 533mm, có khả năng phóng ngư lôi và tên lửa chống tàu ngầm SS-N-15. Nếu không dùng ngư lôi và tên lửa, tàu này có thể mang tới 24 quả thủy lôi, hoặc mang kết hợp các loại vũ khí.
Ấn Độ
tàu ngầm, kilo, quốc phòng, hải quân, Kilo Hà Nội, vũ khí
Tàu ngầm Chakra của Ấn Độ
Đối đầu với cả Pakistan và Trung Quốc, hạm đội tàu ngầm của Ấn Độ đang ở trong thế ngày càng nguy nan. Những chiếc tàu ngầm của nước này đang trở nên già cỗi bởi các kế hoạch thay thế chúng bị cản trở bởi thủ tục hành chính quan liêu, trong khi hạm đội tàu ngầm của các nước đối thủ ngày càng quy mô và tinh vi hơn.
Ấn Độ đã hạ thủy Arihant - những chiếc tàu ngầm mang tên lửa đạn đạo đầu tiên của nước này. Được thiết kế phỏng theo mẫu tàu ngầm hạt nhân Akula của Nga, tàu Arihant có trọng tải choán nước là 6.500 tấn, với bốn ụ phóng tên lửa thẳng đứng, trang bị tên lửa đạn đạo K-15 Sagarika. Tàu ngầm lớp này còn có sáu ống phóng ngư lôi 533mm, ngoài khả năng phóng ngư lôi, còn có khả năng phóng tên lửa chống thuyền Klub. Hiện tại, Ấn Độ đang lên kế hoạch chế tạo ít nhất ba chiếc tàu ngầm Arihant.
Ấn Độ cũng giữ lại một tàu ngầm Akula-1 mang tên Chakra trong đội hình tàu ngầm tấn công thông thường. Với trọng tải choán nước là 9.100 tấn khi lặn, hệ thống phóng ngư lôi của tàu này tương tự như hệ thống phóng ngư lôi của Arihant. Được chế tạo để phục vụ hải quân Nga, chiếc tàu này gặp phải nhiều vấn đề kiểm soát chất lượng và có thời gian chế tạo lên tới 15 năm. Hiện, tàu được Nga cho Ấn Độ thuê lại với thời hạn là 10 năm.
Ngoài tàu ngầm hạt nhân, Ấn Độ cũng vận hành một hạm đội gồm 18 tàu ngầm Kilo của Nga, lâu đời nhất trong số đó là chiếc tàu ngầm 30 năm tuổi. Đầu năm 2013, Ấn Độ chịu thiệt hại nặng nề khi tàu ngầm Sindhurakshak nổ tại cảng. Kế hoạch đóng 6 chiếc tàu ngầm Scorpene - loại tàu 1.700 tấn, trang bị ngư lôi và tên lửa Exocet - liên tục bị trì hoãn vì các vấn đề kỹ thuật và thủ tục hành chính.
Pakistan
tàu ngầm, kilo, quốc phòng, hải quân, Kilo Hà Nội, vũ khí
Tàu ngầm Agosta 90B của Pakistan
Đối thủ duy nhất của Pakistan trên biển là Ấn Độ. Pakistan duy trì hoạt động của 5 chiếc tàu ngầm Agosta do Pháp chế tạo: hai trong số đó là Agosta nguyên bản, ra đời từ những năm 1970, ba chiếc còn lại thuộc lớp Agosta 90B đã được hiện đại hóa.
Tàu ngầm Agosta 90B có trọng tải choán nước trong khoảng từ 1.760 đến 2.010 tấn khi lặn, được trang bị bốn ống phóng ngư lôi loại 533mm, có khả năng phóng ngư lôi và tên lửa Exocet. Trong năm 2014, cả ba chiếc tàu ngầm này của Pakistan sẽ được trang bị thêm hệ thống đẩy không cần không khí. Với hệ thống này, Pakistan sẽ nắm trong tay những chiếc tàu thuộc hàng tinh vi nhất châu Á.
Nhật Bản
tàu ngầm, kilo, quốc phòng, hải quân, Kilo Hà Nội, vũ khí
Tàu ngầm lớp Soryu của  Nhật Bản
Mới đây Nhật Bản cũng tuyên bố ý định tăng cường hạm đội tàu ngầm từ 16 lên 22 chiếc. Tàu ngầm chạy bằng động cơ điện diesel lớp Soryu vẫn tiếp tục được sản xuất, và dự kiến trong thời gian tới, Nhật Bản sẽ cho ra đời 8 tàu Soryu. Với trọng tải choán nước là 4.200 tấn, Soryu là một trong số ít tàu ngầm của khu vực có hệ thống kéo không cần khí, một công nghệ được Nhật mua của Thụy Điển. Hệ thống vũ khí của tàu gồm sáu ống phóng ngư lôi loại 533mm, có khả năng phóng ngư lôi tự điều khiển kiểu 89 và tên lửa Sub Harpoon.
Góp mặt trong hạm đội tàu ngầm Nhật Bản còn có 11 tàu ngầm Oyaschio. Có trọng tải choán nước khi lặn là 3.600 tấn, hệ thống vũ khí của Oyashio cũng tương tự như hệ thống vũ khí của Soryu. Chưa rõ Nhật Bản sẽ phát triển hạm đội tàu ngầm của mình tới quy mô nào, nhưng trong tương lai gần, nhiều khả năng hạm đội này sẽ bao gồm những chiếc tàu ngầm Soryu, tàu ngầm Oyashio và ba chiếc tàu ngầm còn lại thuộc lớp Harushio, có trọng tải 2.750 tấn với hệ thống vũ khí tương tự như hai lớp kia. Chiếc tàu ngầm Harushio lâu đời nhất cũng chỉ mới 19 năm tuổi. Đây là độ tuổi sử dụng trung bình của tàu ngầm Nhật Bản, nhưng ở tuổi đó, nhiều chiếc tàu ngầm chạy bằng động cơ điện diesel của các hạm đội hải quân khác vẫn đang trong kỳ phục vụ.
Nhật Bản sẽ tăng cường khả năng tự tạo lực lượng chống tiếp cận/chống xâm nhập cho hạm đội tàu ngầm của mình. Hải quân Trung Quốc thường có những chuyến tuần hành quanh eo biển Miyako, tuyến đường gần nhất để đi từ sở chỉ huy Hạm đội Hoa Đông tới vùng biển Tây Thái Bình Dương. Với sự hỗ trợ của các thiết bị trên không và trên mặt biển, những chiếc tàu ngầm Nhật Bản sẽ khiến những cuộc tuần hành qua eo biển này của Trung Quốc trở nên khó khăn hơn.
Hà Trang (theo Usni.org)
Còn tiếp
Đón đọc kỳ 2 của Cuộc đua tàu ngầm tại châu Á để khám phá hệ thống tàu ngầm tại Triều Tiên, Hàn Quốc và một số nước Đông Nam Á.
-------
Tác giả bài viết, Kyle Mizokami là người sáng lập các blog Japan Security Watch, Asia Security Watch và War is Boring. Nội dung các bài viết của ông thường xoay quanh các vấn đề an ninh - quốc phòng ở Châu Á, đặc biệt là Nhật Bản. Ông cũng đóng góp nhiều bài viết cho các tờ báo Medium, The Atlantic.com, Salon, The Japan Times và Diplomat...

'Đã đủ chứng cứ pháp lý đưa TQ ra tòa'


Cập nhật: 17:38 GMT - thứ sáu, 10 tháng 1, 2014
Thời điểm đã chín muồi để Việt Nam đưa Trung Quốc ra Tòa án Quốc tế nhằm đòi chủ quyền lãnh thổ trên các quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa ở Biển Đông, theo một luật gia, cựu quan chức Ban Biên giới Chính phủ Việt Nam từ Hà Nội.
Hôm 10/1/2013, PGS. TS. Hoàng Ngọc Giao, Viện trưởng Viện Nghiên cứu Chính sách Pháp luật và Phát triển, nguyên Phó Vụ trưởng Ban Biên giới Chính phủ nói với BBC ông tin rằng Việt Nam đã có đủ chứng cứ pháp lý và lịch sử để đòi chủ quyền trên các quần đảo.
Vấn đề hiện nay theo luật gia này là chính phủ Việt Nam phải có 'đủ bản lĩnh' và tỏ ra 'mạnh mẽ hơn' để tiến hành hành động pháp lý.
Luật gia cũng gợi ý Việt Nam có thể khởi đầu bằng việc tham khảo cách làm của Philippines để đưa hồ sơ đòi chủ quyền và các bằng chứng, khiếu nại về chủ quyền lên Tòa án Quốc tế về Luật Biển.

'Nay là thời điểm'

"Thời điểm này là thời điểm đã cần thiết phải đứng ra rồi. Cần thiết phải có những động thái về mặt chính trị, pháp lý mạnh mẽ hơn nữa trong quan hệ quốc tế đối với Trung Quốc"
PGS. TS. Hoàng Ngọc Giao
Ông Giao nói: "Chính quyền Việt Nam hiện nay, với nguyện vọng của dân tộc, nhân dân Việt Nam hiện nay, mạnh mẽ hơn nữa, tôi nghĩ thời điểm này, đã đến lúc cần phải mạnh mẽ hơn và cần phải khẳng định cái bản lĩnh của dân tộc Việt Nam đứng trước một nguy cơ xâm phạm bờ cõi Tổ tiên để lại,
"Thời điểm này là thời điểm đã cần thiết phải đứng ra rồi. Cần thiết phải có những động thái về mặt chính trị, pháp lý mạnh mẽ hơn nữa trong quan hệ quốc tế đối với Trung Quốc..."
"Cụ thể hồ sơ về Hoàng Sa, Trường Sa, các nhà nghiên cứu lịch sử, cũng như các chuyên gia pháp luật đều có những nghiên cứu và đều có đánh giá chung rằng về căn cứ pháp lý về chủ quyền lãnh thổ, Việt Nam hoàn toàn đầy đủ căn cứ pháp lý,
"Về mặt lịch sử, về mặt pháp lý, cũng như về mặt chiếm hữu thực sự hữu hiệu, dưới góc độ công pháp quốc tế là hoàn toàn Việt Nam có đủ căn cứ và Việt Nam có thể hoàn toàn yên tâm," ông nói với BBC.

Người Việt 'quen sống cùng tham nhũng'


Cập nhật: 11:13 GMT - thứ sáu, 10 tháng 1, 2014
Lãnh đạo VN thay nhau nói đến lợi ích nhóm nhưng chưa nói rõ các nhóm lợi ích là nhóm nào.
Trên thế giới có nhiều định nghĩa, nhiều hình thức khác nhau về tham nhũng. Ở Việt nam, khái niệm tham nhũng được chỉ định cụ thể chủ thể là người lợi dụng chức vụ, quyền hạn được giao trong lĩnh vực công để vụ lợi cá nhân.
Hành vi tham nhũng biểu hiện trên thực tế rất đa dạng và phức tạp, nạn tham nhũng diễn ra trên tất cả các hoạt động đời sống xã hội, gây thiệt hại lớn đến tài sản của cộng đồng hiện tại và tương lai.
Tham nhũng ở Việt Nam xảy ra ở cấp Trung ương, các cấp chính quyền cơ sở, các lĩnh vực kinh tế, tài chính, ngân hàng, đầu tư, xuất nhập khẩu, xây dựng cơ bản, quản lý đất đai, văn hoá, y tế, giáo dục, thể dục, thể thao... Thậm chí cả lĩnh vực phúc lợi xã hội, bảo vệ pháp luật, cứu trợ xã hội, thi đua khen thửởng, chuyển công tác...
Thực thi tham nhũng làm thay đổi, đảo lộn chuẩn mực đạo đức xã hội, tha hoá đội ngũ cán bộ, công chức nhà nước, đã trở thành bình thường trong quan niệm của đại đa số người tham gia điều hành lĩnh vực công hàng ngày.
Điều đáng bàn ở đây là tham nhũng đã và đang hủy hoại một cách lũy tiến đối với nhận thức, hành động của thế hệ tri thức trẻ.
Riêng đầu tư xây dựng cơ bản bằng vốn ngân sách và các nguồn vốn vay khác do nhà nước quản lý những năm gần đây lên tới vài trăm ngàn tỷ đồng, được thực hiện đa số bởi các doanh nghiệp nhà nước hoặc các doanh nghiệp khác có vốn nhà nước 100% hoặc vốn nhà nước nắm cổ phần chi phối.
Dự án và 'phần trăm'
"Tham nhũng đã và đang hủy hoại một cách lũy tiến đối với nhận thức, hành động của thế hệ tri thức trẻ"
Việc lobby [vận động hành lang] và chi tiền cho các “chi phí cần thiết khác” từ vài thậm chí đến mười phần trăm trong suốt quá trình thực hiện dự án là điều không tránh khỏi để có công việc, để nhận được dự án, dù dưới nhiều hình thức đấu thầu, chỉ định thầu, hợp tác công tư (PPP).
Giá trị này chưa hẳn đã được bù lại bằng cách rút ruột dự án như báo chí vẫn thường lên án mà bù đắp bằng giá trị vô hình, bằng thuận lợi vật tư, khấu hao xe cộ, máy móc… Và có thể, thay vì nếu không có việc làm, doanh nghiệp sẽ chết hẳn, thì việc hối lộ để giành dự án là phương án giúp doanh nghiệp “chết từ từ”, với hi vọng nằm chờ cơ hội.
Ở các nước phát triển, việc rửa tiền phải từ chủ thể tham nhũng, thì Việt Nam ngược lại.
Nhà hoạt động chống tiêu cực Lê Hiền Đức đã ngoài 80 tuổi nhưng vẫn giúp dân oan khiếu kiện.
Vài chục ngàn tỷ trong một năm tham nhũng từ nguồn vốn nhà nước được rửa bằng sự phạm pháp của lực lượng hùng hậu cán bộ các phòng ban của các doanh nghiệp nhà nước.
Hợp thức hóa chi phí sản xuất bằng cách lập lại chứng từ tài chính, hồ sơ kỹ thuật, mua hóa đơn VAT… sai khác thực tế để bù giá trị tham nhũng và giá trị thuế VAT cho lượng tiền tham nhũng trên. Phát sinh phạm pháp khác bắt nguồn từ một sự phạm pháp.
Từng lớp tri thức trẻ nối tiếp nhau, người người phải hợp thức hóa giá trị tham nhũng một cách vô tư, tự nguyện, hồn nhiên nếu muốn tồn tại trong công việc.
Hệ lụy tham nhũng làm hư hỏng tư tưởng thế hệ trẻ, tự tròng vào cổ mình thòng lọng phạm pháp ngẫu nhiên đang xảy ra hàng ngày là điều quá nghiêm trọng cho xã hội, cần được lên tiếng từ các bậc cha mẹ, người thân và cộng đồng.
Phải chăng chống tham nhũng nên chống từ gốc, một việc làm đem lại hai ý nghĩa thiết thực cho xã hội.
Nếu không có sự tiếp tay, không phạm pháp không tư lợi đánh đổi với công ăn việc làm hiện tại của lực lượng tri thức trẻ, thì chắc rằng chẳng còn cách nào khác để rửa tiền hộ cho các đối tượng tham nhũng áp đặt cuộc chơi chi phí phần trăm và các chi phí khác trong điều phối vốn ngân sách, vốn vay trong xây dựng hạ tầng và các dạng tương tự.
Nên chăng đưa việc nguy hại này thành điều cấm trong hợp đồng lao động đối với các nhân viên khi được ký hợp đồng với doanh nghiệp nhà nước hoặc doanh nghiệp nhà nước chiếm cổ phần chi phối cũng là cách chống tham nhũng thiết thực.
Bài viết thể hiện văn phong và quan điểm riêng của tác giả, gửi cho BBC Tiếng Việt từ Hà Nội.

U19 là nạn nhân căn bệnh 'chỉ muốn thắng' của người Việt

Có một thực tế là bất cứ đội tuyển Việt Nam cấp độ nào, từ các lứa "U" hay đội một muốn được tung hô và "có vị trí" trong lòng đa phần cổ động viên là phải thắng. 

Cổ động viên (CĐV) luôn muốn đội tuyển kiểu gì cũng phải thắng, thắng đội nào cũng được nhưng miễn là phải thắng. Giá trị chiến thắng ở đây được quy đổi rất đơn giản là tỷ số. Một trận cầu thắng đậm Campuchia, Đảo Guam cũng có tác dụng tốt hơn một trận thua nhẹ trước... Brazil.
Người Việt lạc quan nhất thế giới
SEA Games 1995, bóng đá Việt Nam bất ngờ thăng hoa sau chuỗi ngày dài chìm khuất ở ao làng. Những Hồng Sơn, Huỳnh Đức, Công Minh, Văn Cường, Minh Chiến xuất sắc đưa tuyển Việt Nam lọt vào đến trận chung kết. Ở Chieng Mai năm đó, dễ có đến già nửa CĐV tin vào bước ngoặt lịch sử sẽ đến và tuyển Việt Nam đoạt chức vô địch, dù trong thâm tâm, từng ấy trái tim đều khẳng định: Tuyển Thái vẫn giỏi hơn chúng ta!
U19-6188-1389326900.jpg
Người hâm mộ Việt Nam chưa có thói quen chấp nhận thất bại của các đội tuyển. Ảnh: Đức Đồng.
Sự kỳ vọng được đẩy lên đỉnh điểm trước giờ bóng lăn, bất chấp những "khuyến cáo" từ giới chuyên môn, những lời tâm sự thống thiết của người trong cuộc. Rằng, vào đến chung kết đã là cái ngưỡng vượt mình của tuyển Việt Nam, nên việc có giành được Vàng hay không cũng đã là thắng lợi!
Mặc kệ, người hâm mộ có cái lý của mình, nhưng trên hết, họ lạc quan. Những câu nói đại loại như "vận may", "chắc gì Thái đã đá tốt" hay "một ngày đẹp trời như hôm nay, tuyển Việt Nam sẽ làm nên chuyện"... Rất nhiều lý do khác được người hâm mộ đưa ra như một điều kiện "bắt" tuyển Việt Nam phải giành Vàng. Ngán nhất là một số người còn lên tận khán đài với các dòng băng rôn dạng như: "Quyết tử vì tổ quốc quyết sinh" hay "Cả nước ở bên các anh, hãy chiến đấu đến cùng"... 
Lúc này, một trận bóng đá - vì tinh thần lạc quan - đã được biến thành một trận chiến. Nhiều người bắt đầu liên tưởng đến những thành tựu từng được hoàn thành bằng vũ khí tinh thần và đặt nó lên vai các cầu thủ. Họ cho rằng, với sự cổ vũ hết mình, với một tình yêu cháy bỏng của vài chục triệu CĐV luôn sẵn sàng sống chết vì đội tuyển, các cầu thủ sẽ hoàn thành nhiệm vụ. Trước trận, ai cũng nghĩ mình sẽ trở thành nhà vô địch.
Sự lạc quan vào tương lai mang màu sắc hy vọng, rồi kỳ vọng đỉnh điểm đã lấn át toàn bộ lý trí. Các CĐV nói chung không dành chỗ cho thất bại. Thậm chí, một suy nghĩ tiêu cực cũng không nốt. Họ đến sân hoặc ngồi trước tivi với niềm tin chắc nịch là tuyển Việt Nam sẽ thắng!
Nhưng rút cuộc, sau 90 phút ở Chieng Mai, tuyển Thái nã 4 bàn vào lưới tuyển Việt Nam trong một thế trận hơn hẳn. Họ đàng hoàng bước lên ngôi vô địch trong những tiếng nấc nghẹn của CĐV áo đỏ. Tâm lý thua trận của các CĐV Việt Nam lúc nào cũng có thể viết thành sách. Mọi cung bậc của nỗi buồn đều được lột tả đến tận cùng.
Lại còn những người "yêu" tuyển Việt Nam điên cuồng như trước mỗi trận đấu nữa. Họ tìm cách lý giải thất bại, tìm một ai đó để phê phán và "răn đe" lẫn nhau vì sự tung hô do... chính mình tạo ra. Sau đó, báo chí thể thao tiếp tục nhảy vào phân tích và đưa ra những loạt bài... ủng hộ, đại loại như "thất bại là mẹ thành công", "giữ vững đôi chân trên mặt đất"... 
Các kỳ SEA Games, Tiger Cup và AFF Cup hoặc những trận cầu đinh của tuyển Việt Nam sau này cũng vậy, CĐV lần nào cũng đề cao sự lạc quan, chất chứa hy vọng của cả dân tộc lên vai các cầu thủ và đau đớn khóc lóc, buồn bã dày vò sau thất bại. Trận chung kết Tiger Cup 1998 khi tuyển Việt Nam thua Singapore trên sân nhà, trận chung kết của SEA Games 2003 (U23 VN thua U23 Thái Lan 1-2), trận chung kết SEA Games 2009 người Mã đánh bại U23 VN 1-0, hay mới nhất là trận thua 0-7 của U19 VN trước U19 Nhật Bản, đều diễn ra đúng kịch bản: kỳ vọng cực lớn, ca ngợi cực nhiều trước trận nhưng than thở, nỉ non sau trận. 
Phải thừa nhận, đấy không phải là đức tính tốt của các CĐV bóng đá Việt Nam. Nhiều người biết điều đó, nhưng có lẽ, nó đã ăn vào tính cách nên hết lần này đến lần khác, đều không có thuốc chữa!
Sự lạc quan không chỉ xâm chiếm lý trí của các CĐV bóng đá nói riêng, mà trong đời sống hàng ngày, sự lạc quan nhiều khi cũng trở thành “kim chỉ nam” cho tương lai của rất nhiều người trong số chúng ta. Bằng chứng là người Việt rất thích xem bói.
Không ít người khao khát có mặt ở nhà các "chiêm tinh gia" để than thở quá khứ, trách móc hiện tại nhưng lại hy vọng tột độ vào tương lai. Những câu nói được ưa chuộng luôn luôn là: "Về sau sẽ khấm khá, hậu vận an nhàn, giàu sang phú quý". Phải chăng, số giàu tự nó đến, an nhàn tự mang lại còn phú quý thì tự xông vào nhà? Ấy thế nhưng rất nhiều người, hết năm này qua năm khác vẫn hy vọng vào "tương lai tốt đẹp hơn" bằng cách... xem bói mà quên mất bản chất quan trọng nhất của "khấm khá - an nhàn - giàu sang" là lao động và lao động cật lực. 
Vì sao CĐV Việt Nam chỉ thích thắng?
Cổ động viên chỉ thích thắng, nên Vũ Công Tuyền (Thể Công), tiền đạo ghi 5 bàn trong chiến thắng 11-0 của tuyển Việt Nam trước Đảo Guam (vòng loại Asian Cup 2000) được nhớ đến nhiều hơn Nguyễn Minh Đức (SLNA), cầu thủ thi đấu rất tốt, có cú sút xa bật cột dọc phút 66 trong trận Olympic Việt Nam thua Olympic Brazil 0-2 tại Mỹ Đình năm 2008 hay thủ môn nhập tịch Phan Văn Santos với phong độ xuất thần cứu nguy nhiều bàn thua, đồng thời có cú đá phạt sấm sét không thành bàn cũng trong trận đấu đó. 
Kết quả thể thao, đôi khi, được nhìn nhận dưới góc độ thu hẹp đến cực độ. Nhiều người không hiểu (hoặc không muốn hiểu) ý nghĩa sâu xa của thể thao là rèn luyện, là thi đấu giao lưu, là có thắng - có thua, là quảng bá và thể hiện nét văn hóa của đất nước con người, chứ không phải bất cứ trận đấu nào tỷ số cũng là quan trọng nhất. Tiếc là, một bộ phận không ít CĐV của chúng ta vẫn xem trọng vế thứ hai hơn!
Điều này liệu có liên quan gì đến tích cách không? Có, và nó thực sự là một tính cách vừa đáng tự hào vừa đáng giận của chúng ta. 
Việt Nam là đất nước chuyển mình từ chiến tranh, phát triển và khẳng định cũng từ chiến tranh nên sự lạc quan luôn đi đôi với tính hiếu thắng. Chúng ta đã thắng những trận đánh lịch sử, đã lập nên kỳ tích bởi lối đánh du kích, lấy ít thắng nhiều và luôn luôn tự hào toàn dân một ý chí "thắng không kiêu bại không nản". Đấy là cái hay, cái độc đáo mà không phải dân tộc nào trên thế giới cũng có. Nhưng cái dở là nhiều khi, chúng ta lại đưa ý chí đó vào thể thao, ở đây là bóng đá. Chỉ riêng hai cụm từ "một trận đánh" đã rất khác "một trận đấu". 
Sự khác nhau cơ bản ở đây là một trận đánh có thể dùng vũ khí tinh thần để chiến thắng. Anh gan lì hơn đối thủ, mưu trí hơn đối thủ, chịu đựng tốt hơn đối thủ, yêu nước hơn đối thủ, có niềm tin mãnh liệt hơn đối thủ thì tất thắng. Nhưng bóng đá (và các cuộc đấu thế thao nói chung) không như vậy. Một đội bóng lì lợm hơn, chiến thuật tốt (mưu trí), sức bền bỉ hơn, yêu màu cờ sắc áo hơn và có niềm tin mãnh liệt hơn chưa chắc đã là người thắng cuộc. Vì cơ bản, đấy là cuộc chơi của tài năng và trong khuôn khổ "nghệ thuật trình diễn", sự quyết tâm đến cùng đôi khi không đáng giá bằng cảm xúc.
Tôi dám khẳng định là so với tuyển Brazil, tuyển Việt Nam khát khao không kém, chiến thuật không kém và cũng chẳng ai sợ ai. Thậm chí, chúng ta còn "mưu trí" hơn là thuê điệp viên xem giò, xem cẳng, ghi chép đầy đủ điểm mạnh điểm yếu của họ để rút kinh nghiệm và đưa ra đối sách tốt nhất có thể, nhưng khi hai đội đối đầu, ai dám khẳng định phần thắng có nghiêng về tuyển Việt Nam? Đấy chính là sự khác nhau cơ bản giữa "một trận đấu" và "một trận đánh"!  
Với U19 Việt Nam, chỉ cần lưu giữ hình ảnh đẹp là đủ
Thất bại rất đậm của U19 Việt Nam trước Nhật Bản có thể khiến nhiều người buồn, nhưng chúng ta - những CĐV chân chính - cần nhìn thẳng vào vấn đề. U19 Việt Nam - thực chất là Học viện HAGL Arsenal JMG tăng cường - vẫn là đội bóng giàu năng lực phát triển, được đào tạo tốt nhất từ trước đến nay. Cái thua của họ là cú vấp ngã mang tính thời điểm và nó không phải bản chất.
Tôi dám khẳng định, nếu hai đội chơi lại một trận khác, trong hoàn cảnh U19 Việt Nam sung sức hơn, tỷ số đó chắc chắn sẽ không lặp lại. Ví dụ như nếu hai đội gặp nhau trong trận khai mạc, U19 Việt Nam chưa chắc thua đậm, còn U19 Nhật Bản chưa chắc rời sân với 3 điểm.
Thầy trò HLV Guillaume Graechen để thua trong hoàn cảnh gần như bất khả kháng và đối với một đội bóng trẻ, điều này hoàn toàn bình thường. Sự hưng phấn đỉnh điểm đến với U19 Việt Nam ở trận gặp U19 AS Roma. Họ đã chơi một trận cầu như thể đấy là trận cuối cùng. Sức lực bung hết, khả năng bộc lộ hết và niềm tin cũng... sử dụng hết. Họ muốn đáp lại thịnh tình của khán giả nhà, đồng thời cũng muốn tự khẳng định chất lượng của một lò đào tạo kiểu Tây. Tất cả những điều đó, suy cho cùng, rất đáng trân trọng. 
U19 Việt Nam không tin họ bị đánh bại bởi U19 AS Roma và thực tế trên sân cho thấy, đội khách đã có quá nhiều may mắn trong hiệp thi đấu đầu tiên và nửa đầu hiệp 2. Nếu 6 cơ hội ngon ăn được Công Phượng, Văn Toàn, Thanh Tùng, Tuấn Anh... chuyển hóa 50%, chắc chắn sẽ không có mỹ từ "phòng ngự kiểu Italy lên ngôi" hay "đẳng cấp người Ý được thể hiện" được giật làm tít bài của những tờ báo chỉ coi kết quả là tôn chỉ. 
Bản thân người chiến thắng (U19 AS Roma) cũng hoàn toàn bị động. Họ không chủ đích chơi phòng ngự, nhưng sự xuất sắc của U19 Việt Nam đã đẩy họ lùi sâu và lâm vào tình thế chống đỡ tối tăm mặt mũi. Họ cũng bất ngờ với chính bản thân mình trong cả hai pha ghi điểm và thở hắt ra trong bàng hoàng khi trọng tài chính nổi tiếng còi dứt trận. Họ thắng mà như mơ. Còn U19 Việt Nam, thua trong một sứ mệnh cần chứng tỏ. Và họ kiệt sức.
Tâm lý thất vọng với bản thân, cùng nền thể lực hao tổn nghiêm trọng đè lên vai U19 Việt Nam trong suốt thời gian sau diễn ra trận đấu thứ hai. Nó bị cơn ác mộng thủng lưới mang tên U19 Nhật Bản đè bẹp không thương tiếc. Chẳng có gì lạ. Vì khi một đội bóng trẻ đã chịu thua ngay từ trong tư tưởng, sự vỡ trận là kết cục không thể thay đổi. Nhưng chúng ta - những CĐV chân chính - chỉ cần lưu giữ thái độ cống hiến tận cùng và màn trình diễn "như mơ" của họ trong trận đấu gặp U19 AS Roma. Thế là quá đủ cho một hành trang tiến đến tương lai.
Bầu Đức và thói hư tật xấu của người Việt.
Bất chấp kết quả của giải đấu ra sao, U19 Việt Nam đứng ở đâu trên bảng xếp hạng cuối cùng cũng không có ý nghĩa bằng việc bầu Đức đã "đỡ đầu" cho một đội bóng nhiều hy vọng. Nếu không có tâm huyết của ông, chắc chắn sẽ không có lứa cầu thủ U19 xuất sắc như ngày hôm nay. Trên hết, trong mọi thất bại sân cỏ, ông ấy không có lỗi, mà trái lại, bầu Đức đang tạo ra tiền đề cực tốt cho sự phát triển của bóng đá nước nhà trong tương lai, ít nhất là khâu đào tạo trẻ. 
Sau trận đấu với U19 AS Roma, Facebook của một cá nhân được cho là thành viên của đội U23 VN đã "sướng rơn" khi chứng kiến đàn em bại trận. Một thành viên U23 VN khác nhảy vào ủng hộ bạn mình với thái độ châm chọc, lời lẽ khó nghe. Đoạn "nói chuyện" này sau đó được gỡ xuống nhưng trong thời kỳ bùng nổ công nghệ, nó được chụp lại và lan tỏa với tốc độ chóng mặt trên mạng. Không ai ủng hộ hai anh lớn, thậm chí, một số còn phẫn nộ với những lời lẽ kiểu thù hằn được đăng tải. Nhưng ở chiều ngược lại, cũng có nhiều người đồng tình với hai thành viên U23 chăng?! 
Bầu Đức (qua báo chí) sẽ biết việc đó. Có thể, ông cũng không bận tâm. Nhưng cũng có thể ông quan tâm sâu sắc. Bầu Đức sẽ nghĩ gì? Chẳng ai biết, vì với tư cách của một "ông chủ", bầu Đức chắc chắn không bình luận một vấn đề "con cháu nông nổi". Điều quan trọng là mọi người nghĩ gì về ông và về Học viện HAGL Arsenal JMG?
Cách đây không lâu, trong một bài phân tích về "Những thói hư tật xấu của người Việt", nhà nghiên cứu và phê bình văn học Vương Trí Nhàn có viết: "Thói xấu của người Việt là luôn sống trong ganh ghét, đố kỵ". 
Tại sao lại thế? Để trả lời cho câu hỏi này, Vương Trí Nhàn đưa ra một nghiên cứu: Các nhà xã hội học chỉ ra rằng, ở đâu nghèo về vật chất, ở đó cũng có sự nghèo hèn về tinh thần, và đặc điểm chính của người nghèo là dễ bị tổn thương. Đối với U23 Việt Nam, thất bại ở SEA Games vừa rồi cũng có thể ví như người nghèo. Các thành viên không nghèo về tiền, mà nghèo về thành tích. Trong khi đó, U19 ít nhất đã đặt chân vào Vòng chung kết U19 châu Á, đồng thời thi đấu cực kỳ ấn tượng ở giải VĐ Đông Nam Á mới diễn ra. 
Tư tưởng ăn sâu bén rễ trong nhiều người chúng ta là trọng người nghèo, khinh ghét người giàu. Người nghèo được cho là tình nghĩa hơn, tốt bụng hơn, còn người giàu luôn luôn xấu. U23 và U19 cũng đang phản ánh tư tưởng đó chăng? Kẻ bị ghét là kẻ giàu, còn người có quyền ghét là người nghèo - tức người tốt?!
Cái nghèo (theo Vương Trí Nhàn) còn có nghĩa là không có khả năng thay đổi. Và trong một xã hội tiểu nông, cái mà mọi người đều biết làm và làm được thì luôn luôn thừa. Cái mà mọi người cùng cần và cùng khó làm thì luôn luôn thiếu. Sự thất bại của U23 thì... đội nào cũng làm được. Nhưng thành công của U19 thì không mấy khi xuất hiện. Ví như, hàng thịt nguýt hàng cá. Con mèo thường khen mình đuôi dài mà đâu biết đuôi con chó cũng dài vậy. 
Suy cho cùng, phản ứng của hai thành viên U23 Việt Nam đại diện cho những người "rất dễ bị tổn thương". Còn nỗi buồn như rơi xuống địa ngục của các CĐV cũng là một dạng tổn thương, nhưng ở khía cạnh khác!

>Xem thêm: Nếu U19 Việt Nam có thua, xin các bạn đừng bỏ về sớm! Cổ động viên VN, thắng thì tung hô thua thì vùi dập
Vũ Hải Nam