Tôi không phải
là tín đồ Phật giáo, đúng hơn tôi không theo tôn giáo, đạo giáo, giáo phái,
đảng phái. Đạo của tôi là: Tôn kính Tổ quốc, Dân tộc, Tổ tiên, Công lý và tin
vào khoa học kỹ thuật.
Gần đây dư
luận xôn xao về hiện tượng hòa thượng THÍCH CHÂN QUANG nên tôi tìm đọc và nghe
thử coi ông ta nói gì? Ông ta là ai?
Phải công nhận
ông ta là người có kiến thức khá uyên bác, sâu và rộng trong nhiều lĩnh vực. Lập
luận của ông ta khá sắc sảo, dẫn chứng khôn ngoan, thủ thuật tinh vi...chứng tỏ
ông ta là người được đào tạo, huấn luyện rất công phu, bài bản để làm nghề truyền
giáo, tuyên giáo. Giọng nói của ông ta truyền cảm, dễ nghe, dễ bị ru ngủ. Ông ta được rất
nhiều tăng ni, phật tử tôn sùng, ngưỡng mộ và tin theo.
Vậy Thích Chân
Quang là ai?
Tôi chỉ đề cập
đến 2 (hai) vấn đề sau:
1- Nếu là hòa thượng chân tu sao ông ta không
chuyên tâm truyền giảng giáo lý nhà Phật? Sao ông ta lại nói rất nhiều về chính
trị, quân sự, quan hệ Trung- Việt, chính sách nhà nước Việt Nam? Về sự kiện Biển Đông?
Công nhận ông ta nói nhiều điều cũng hay, rất đúng với mục đích tuyên truyền quan điểm, đường lối của đảng cộng sản Việt Nam.
Công nhận ông ta nói nhiều điều cũng hay, rất đúng với mục đích tuyên truyền quan điểm, đường lối của đảng cộng sản Việt Nam.
Tuy nhiên khi nghe ông
ta nói: “Trung quốc và Việt Nam là anh em...” thì tôi không thể chấp nhận được nữa.
Ông ta đưa ra nhiều dẫn chứng trong truyền thuyết, lịch sử để chứng minh “Trung quốc là anh”, “Việt
Nam là em”. Vậy tôi phải dẫn chứng bằng sự thật lịch sử để chứng minh là ông ta
sai:
- Các bạn hãy đọc lại “Hịch tướng sĩ” của Thánh Trần Hưng Đạo:
- “Huống
chi, ta cùng các ngươi sinh ra phải thời loạn lạc, lớn lên gặp buổi gian nan. Lén nhìn sứ
ngụy đi lại nghênh ngang ngoài đường, uốn tấc lưỡi cú diều mà lăng nhục triều
đình; đem tấm thân dê chó mà khinh rẻ tổ phụ. Ỷ mệnh Hốt Tất Liệt mà đòi ngọc lụa
để phụng sự lòng tham khôn cùng; khoác hiệu Vân Nam Vương mà hạch bạc vàng, để
vét kiệt của kho có hạn. Thật khác nào đem thịt ném cho hổ đói, tránh sao khỏi
tai họa về sau...
Ta
thường tới bữa quên ăn, nửa đêm vỗ gối, ruột đau như cắt, nước mắt đầm đìa; chỉ
giận chưa thể xả thịt, lột da, ăn gan, uống máu quân thù; dẫu cho trăm thân ta
phơi ngoài nội cỏ, nghìn thây ta bọc trong da ngựa, cũng nguyện xin làm...
Nay các ngươi ngồi nhìn chủ nhục mà không biết
lo; thân chịu quốc sỉ mà không biết thẹn. Làm tướng triều đình đứng hầu quân
man mà không biết tức; nghe nhạc thái thường đãi yến sứ ngụy mà không biết
căm...
Nếu
bất chợt có giặc Mông Thát tràn sang thì cựa gà trống không đủ đâm thủng áo
giáp của giặc; mẹo cờ bạc không đủ thi hành mưu lược nhà binh. Vườn ruộng nhiều
không chuộc nổi tấm thân ngàn vàng; vợ con bận không ích gì cho việc quân quốc.
Tiền của dẫu lắm không mua được đầu giặc; chó săn tuy hay không đuổi được quân
thù. Chén rượu ngọt ngon không làm giặc say chết; giọng hát réo rắt không làm
giặc điếc tai. Lúc bấy giờ chúa tôi nhà ta đều bị bắt, đau xót biết chừng nào!
Chẳng những thái ấp của ta không còn mà bổng lộc các ngươi cũng thuộc về tay kẻ
khác; chẳng những gia quyến của ta bị đuổi mà vợ con các ngươi cũng bị kẻ khác
bắt đi; chẳng những xã tắc tổ tông ta bị kẻ khác giày xéo mà phần mộ cha ông
các ngươi cũng bị kẻ khác bới đào; chẳng những thân ta kiếp này chịu nhục đến
trăm năm sau tiếng nhơ khôn rửa, tên xấu còn lưu, mà gia thanh các ngươi cũng
không khỏi mang danh là tướng bại trận. Lúc bấy giờ, dẫu các ngươi muốn vui
chơi thỏa thích, phỏng có được chăng?”.
- Các bạn hãy
đọc “ Bình Ngô Đại Cáo” của anh hùng dân tộc Nguyễn Trãi:
“Như
nước Đại Việt ta từ trước
Vốn xưng nền văn hiến đã lâu
Núi sông bờ cõi đã chia
Phong tục Bắc Nam cũng khác
Từ Triệu, Đinh, Lý, Trần bao đời xây nền độc lập
Cùng Hán, Đường, Tống, Nguyên mỗi bên hùng cứ một
phươg.
Quân
cuồng Minh thừa cơ gây hoạ
Bọn gian tà còn bán nước cầu vinh
Nướng dân đen trên ngọn lửa hung tàn
Vùi con đỏ xuống dưới hầm tai vạ
Dối trời lừa dân đủ muôn ngàn kế
Gây thù kết oán trải mấy mươi năm
Bại nhân nghĩa nát cả đất trời.
Nặng thuế khoá sạch không đầm núi.”
...
...
Thế nào? Trung quốc và Việt Nam là anh em hay là Quốc thù? Trong vấn đề này, các bạn tin Đức Thánh Trần và anh hùng Nguyễn Trãi hay là tin
Thích Chân Quang?
Các bạn trả lời câu hỏi này thì các bạn tự
chứng minh được các bạn là người yêu nước, lầm lỗi hay là Việt gian?
2. Thích Chân Quang dám loạn ngôn phê Thánh Lý Thường Kiệt là “hỗn”, khi Đức Ngài mang quân hạ thành Ung Châu để ngăn
chặn dã tâm xâm lược Đại Việt của Tống triều, là chiến công oanh liệt trong
lịch sử ngàn năm chống giặc Trung quốc xâm lược của dân tộc Việt Nam- Đây là sai lầm lớn của Thích Chân Quang.
Các bạn hãy đọc lại bản Tuyên ngôn độc lập của Đức Thánh Lý:
- “
Sông núi nước Nam vua Nam ở
Rành
rành định phận tại sách trời
Cớ
sao lũ giặc sang sâm phạm?
Chúng
bay sẽ bị đánh tơi bời.”
Tôi
chỉ viết bấy nhiêu thôi, các vấn đề khác hồi sau phân giải. Vậy các bạn hãy kết luận: Thích Chân Quang là hòa
thượng, cán bộ Ban Tuyên giáo hay là Việt gian?
Ai cũng có lúc phạm sai lầm, nếu biết sai mà sửa
mới là chân tu. Kinh Phật đã dạy: “ Quay đầu là bờ. Buông đao thành Phật”.
Phạm Hải